Chương 29: dung không dưới nàng hài tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Cẩm Tú cảm giác vô cùng bi thương, lúc cô yêu Dụ Trì Diệp, không có được tình yêu của anh, lại trở thành mục tiêu cho vạn người phỉ nhổ.

Hiện giờ cô từ bỏ Dụ Trì Diệp, chỉ một lòng bảo vệ cho đứa con trong bụng, nhưng là lại có nhiều người muốn hại cô và con cô như vậy.

Diệp Minh Châu cùng Dụ Lộ Lộ, cô hoàn toàn không để trong lòng, đau lòng chính là thái độ của Dụ Trì Diệp.

Anh là cha của đứa bé nhưng lại lạnh nhạt vô tình như vậy.

Có lẽ do mang thai, cảm xúc Diệp Cẩm Tú dao động rất lớn, hiện giờ cô thật sự thương tâm, đáy lòng bi thương không ngừng mà mở rộng, không khống chế được.

Ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn, chẳng lẽ cô muốn bảo vệ con của mình là sai sao?

Cô đã làm gì ác mà họ đối xử với cô như vậy.

Diệp Cẩm Tú quá mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, cô dựa lưng vào cửa, thân thể không ngừng trượt xuống, cuối cùng ngồi xổm dưới đất.

Nước mắt rơi trên má, thân thể bị thương, vết thương sẽ lành, nhưng đau lòng, thì trị thế nào?

Đêm yên tĩnh, Diệp Cẩm Tú ở cạnh cửa nghe được âm thanh ngâm nga, cảm giác cả người lạnh băng.

Cô gắt gao vòng ôm lấy chính mình, tự mình an ủi, nhưng đáy lòng đau đớn.

Cha con, không quan tâm đến sống của con, cùng nữ nhân khác mây mưa, cô thật sự thất bại?

Diệp Cẩm Tú đều bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Diệp Cẩm Tú nói cho chính mình, vì con, cô nên dứt bỏ những cảm xúc không vui, nhưng cô thật sự không khống chế được sự đau khổ cùng bi ai.

Cô đứng lên, chân đã tê, chân truyền đến từng cơn đau đớn.

Chậm rãi bước tới giường.

Một đêm không ngủ, sáng Diệp Cẩm Tú không muốn nhìn thấy bọn họ, cố ý không xuống lầu, nhưng là lại không nghĩ Dụ Trì Diệp một chân liền đá văng cửa phòng.

"Thế nào làm thiếu phu nhân liền quên đi thân phận của mình, xuống lầu ăn cơm."

Dụ Trì Diệp lạnh lùng nhìn Diệp Cẩm Tú nói.

Diệp Cẩm Tú nhìn bộ dáng nghiêm nghị của Dụ Trì Diệp, hít sâu một hơi, xuống giường mang giày liền ra khỏi phòng.

Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Cẩm Tú như một con rối gỗ, đáy lòng hiện lên một cảm xúc khác thường, nhưng là ngay sau đó trên mặt hiện lên một tia phẫn nộ.

"Cô xụ mặt cho ai xem? Nhớ kỹ cô vì cái gì có thể ở chỗ này."

Dụ Trì Diệp lạnh lùng cảnh cáo Diệp Cẩm Tú liền xuống lầu.

Trong phòng ăn, Diệp Minh Châu cùng Dụ Lộ Lộ từng người ăn bữa sáng, nhìn Diệp Cẩm Tú xuống, nét mặt hiện lên một tia đắc ý tươi cười.

"Anh, em muốn ở nơi này vài ngày."

Dụ Lộ Lộ nhìn Dụ Trì Diệp mở miệng nói.

Lời nàng nói nằm ngoài dự đoán của Diệp Cẩm Tú, vốn tưởng rằng buổi sáng nàng sẽ rời đi, nhưng lại không nghĩ đến nàng còn muốn ở vài ngày.

"Tùy."

Dụ Trì Diệp nhàn nhạt mở miệng nói.

"Cũng không thể tùy tiện, có người là nữ chủ nhân nơi này, em sợ đến lúc đó anh vừa đi, liền có người đuổi em ra ngoài."

Dụ Lộ Lộ châm chọc nhìn Diệp Cẩm Tú nói.

Diệp Cẩm Tú biết Dụ Lộ Lộ chính là nhằm vào mình, trực tiếp đi đến bàn ăn ngồi xuống, an tĩnh ăn xong bữa sáng.

Cô mắt điếc tai ngơ, coi như không thấy, cô chỉ lo đứa con trong bụng, phải bảo vệ thật tốt.

"Ai dám!"

Dụ Trì Diệp lạnh lùng nói, trong giọng nói đầy lạnh lẽo, Dụ Lộ Lộ nghe Dụ Trì Diệp nói, ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩm Tú khiêu khích cười.

Diệp Minh Châu an tĩnh đang ăn cơm, thường Dụ Trì Diệp sẽ mặt ôn hòa nhìn Diệp Minh Châu, sẽ hỏi nàng ăn cái gì.

Hai người bắt đầu ân ái, đôi mắt Diệp Cẩm Tú tràn ngập đau đớn.

Diệp Minh Châu chính là cố ý, vừa nghe được Dụ Lộ Lộ muốn ở lại mấy ngày, tức khắc cảm giác thật cao hứng, có Dụ Lộ Lộ, có thể đem đứa bé trong bụng bỏ, không phải hoài nghi là nàng làm.

Dụ Lộ Lộ không thích Diệp Cẩm Tú, nếu đứa bé trong bụng Diệp Cẩm Tú có xảy ra sơ xuất, mọi người cũng sẽ hoài nghi Dụ Lộ Lộ đầu tiên.

Mà cô ta sẽ trở thành kẻ chết thay nàng.

Diệp Minh Châu trong mắt hiện lên tia âm hiểm, bị Diệp Cẩm Tú thấy được, Diệp Cẩm Tú biết rõ Diệp Minh Châu muốn hại mình.

Con cô là trở ngại lớn khiến Diệp Minh Châu và Dụ Trì Diệp không thể ở bên nhau, nàng làm sao có thể chịu được cô sinh đứa bé ra.

Diệp Cẩm Tú an tĩnh đang ăn cơm, muốn làm giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

Nhưng có người không muốn buông tha cô, Dụ Lộ Lộ nhìn Diệp Cẩm Tú an tĩnh, liền giận sôi máu.

"Diệp Cẩm Tú, tôi chỉ nói cô hai câu, cô liền làm bộ mặt đó, cô đã quên mình ở nhà ai sao?."

Dụ Lộ Lộ chính là cố ý bắt bẻ, nàng tưởng khơi mào được hỏa khí trong lòng Dụ Trì Diệp, sau đó dạy dỗ Diệp Cẩm Tú.

Trên đời này có gì đau khổ bằng so với bị người mình yêu tổn thương.

"Tôi no rồi, xin lỗi không tiếp được."

Diệp Cẩm Tú nói xong đứng dậy liền rời đi.

Ngay lúc này, nĩa trong tay Diệp Minh Châu rơi xuống đất.

"Ai cho cô đi."

Dụ Trì Diệp lên tiếng, làm Diệp Cẩm Tú dừng lại, Dụ Lộ Lộ mang theo tâm tình xem kịch vui nhìn Diệp Cẩm Tú.

"Còn có việc?"

Diệp Cẩm Tú quay đầu nhìn Dụ Trì Diệp, ánh mắt ảm đạm.

"Đem nĩa nhặt lên."

Dụ Trì Diệp ra lệnh.

Diệp Cẩm Tú không nghĩ Dụ Trì Diệp gọi mình lại là vì giúp Diệp Minh Châu nhặt nĩa. Nghĩ đến lời anh nói lúc trước, Diệp Cẩm Tú nhẹ nhàng vuốt bụng, xoay người.

Vì con, cô nhịn.

Diệp Cẩm Tú đi đến nên Diệp Minh Châu, Dụ Lộ Lộ không có ý tốt đứng lên, đứng bên người Diệp Minh Châu, nhìn Diệp Cẩm Tú ngồi xổm xuống nhặt nĩa.

Diệp Minh Châu nhìn Dụ Lộ Lộ đến gần mình, vội vàng đứng lên.

"Cẩm Tú, không......"

Bởi vì động tác bất ngờ của Diệp Minh Châu làm Dụ Lộ Lộ mất thăng bằng, Dụ Lộ Lộ hướng tới Diệp Cẩm Tú.

Dụ Lộ Lộ đương nhiên biết nếu làm bị thương đứa bé trong bụng Diệp Cẩm Tú, Dụ mẫu trở về, nhất định xử lý nàng, Dụ Lộ Lộ khống chế thân thể, nhưng đế giày cao gót là vững chắc dẫm lên tay Diệp Cẩm Tú.

Một trận đau đớn truyền đến.

Diệp Cẩm Tú cắn răng không cho mình phát ra âm thanh gì, cô vội vàng đứng lên, đem nĩa đặt trước mặt Diệp Minh Châu, liền rời đi.

Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Cẩm Tú không lên tiếng, ánh mắt ngưng trọng.

"Diệp, em nghĩ không cần làm phiền Cẩm Tú, em......"

Diệp Minh Châu muốn giải thích hành động vừa rồi của mình.

"Không cần giải thích, anh tin em."

Diệp Cẩm Tú vừa mới đi đến cầu thang, nghe được lời Dụ Trì Diệp nói, tâm hoàn toàn nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro