Chương 28: Nhằm vào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn qua cơm, vốn tưởng rằng Dụ Lộ Lộ liền sẽ rời đi, nhưng lại không nghĩ đến việc nàng nói sắc trời không còn sớm, một mình trở về không an toàn, liền ở tại biệt thự.
Diệp Cẩm Tú không thể đuổi nàng rời đi, nàng ở lại làm Diệp Cẩm Tú tự giác cẩn thận.

Diệp Cẩm Tú về tới phòng, tắm qua, ngồi ở trên giường suy nghĩ, hiện giờ bọn họ đối với đứa bé trong bụng cô như hổ rình mồi, nghĩ đến ánh mắt không mấy thiện cảm của Dụ Lộ Lộ, lúc nào cũng nhắm vào cô, cô liền hy vọng nàng ngày mai có thể mau chóng rời đi.

Còn có Diệp Minh Châu.

Tuy rằng nàng luôn làm bộ dáng giúp đỡ coi, nhưng theo hiểu biết của cô đối với nàng, nàng sao có thể giúp đỡ cô.

Không nghĩ sinh một đứa bé lại có nhiều nguy hiểm đến vậy, cô thật sự thực lo lắng.

Có lẽ nguyên nhân là ở Dụ Lộ Lộ, Diệp Minh Châu cũng không giống tối qua ra sức kêu to, Diệp Cẩm Tú ngồi trên giường  châm chọc cười, cô ta cũng biết liêm sỉ.

Lầu hai trong phòng, Diệp Minh Châu ở trong lòng Dụ Trì Diệp, gắt gao ôm anh, nghe tiếng tim anh đập.

"Diệp, ngày mai em sẽ về nhà."

Diệp Minh Châu ủy khuất nói, nước mắt rơi xuống, tràn đầy ủy khuất.

Dụ Trì Diệp nhìn nàng ủy khuất, cảm giác tâm đều hòa tan, vội vàng hỏi nàng có phải hay không bị ủy khuất.
Diệp Minh Châu nhìn Dụ Trì Diệp lắc lắc đầu, lại đem ôm anh càng chặt.

"Diệp, anh chỉ cần biết rằng, em thật sự yêu anh là tốt rồi, có thể làm nữ nhân của anh em đã rất hạnh phúc."

Diệp Minh Châu cố ý nói, biết rõ, Dụ Trì Diệp nhất định sẽ hỏi, đến lúc đó Diệp Cẩm Tú liền xong đời.

"Rốt cuộc đã xảy ra việc gì, nói cho anh?"

Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Minh Châu trong mắt tràn đầy chân thật đáng tin kiên định.

"Ban ngày, Cẩm Tú nói muốn em biến, bằng không em ấy liền gọi điện thoại cho bá mẫu, nói em quấy rầy đến em ấy."

Diệp Minh Châu chưa nói xong, nhưng Dụ Trì Diệp đã hiểu được, không nghĩ tới lần này trở về thấy một Diệp Cẩm Tú an tĩnh đều là diễn kịch cho anh xem, anh không ở nhà, cô liền bắt đầu kiêu ngạo đối với Diệp Minh Châu.

"Em yên tâm, anh sẽ để em chịu ủy khuất."

Nói xong Dụ Trì Diệp để Diệp Minh Châu trong phòng, anh liền đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Minh Châu nhìn bộ dáng tức giận của Dụ Trì Diệp, đắc ý tươi cười, Diệp Cẩm Tú, cô xong rồi.

Dụ Trì Diệp đi tới phòng Diệp Cẩm Tú, dùng sức mở, liền nhìn thấy Diệp Cẩm Tú đang ngồi trên giường nhìn bụng ôn hòa cười. Mà anh trực tiếp đem nụ cười của cô vào loại tiểu nhân đắc chí, là thành công mà uy hiếp Diệp Minh Châu.

Dụ Trì Diệp tức giận đi đến bên Diệp Cẩm Tú, Diệp Cẩm Tú giật mình, anh thế nhưng lại đến phòng cô, nhưng nhìn sắc mặt anh, cô biết anh tới không phải chuyện tốt gì.

Dụ Trì Diệp giơ tay liền cho Diệp Cẩm Tú một bạt tai, thanh âm vang vọng trong phòng trống.

Diệp Cẩm Tú cảm giác trên mặt nóng rát, cô không rõ Dụ Trì Diệp đánh cô vì cái gì, nhưng thấy Diệp Minh Châu đứng ở cửa đắc ý tươi cười, cô đã rõ.

"Nếu cô an phận, tôi còn có thể chứa cô cùng đứa nhỏ này, bằng không, đừng trách tôi không khách khí."

Dụ Trì Diệp lạnh lùng nhìn Diệp Cẩm Tú uy hiếp nói.

Lời anh nói như một cây đao, đâm vào tim, đau,rất đau.

Hổ dữ không ăn thịt con, mà anh vì Diệp Minh Châu, dùng con uy hiếp cô, cô rốt cuộc là yêu loại người nào vậy?

Nhìn nam nhân mình yêu, cô cảm giác thật xa lạ, nước mắt theo gương mặt rơi xuống, cô vốn dĩ khống chế được, không nghĩ mình bị xem thường trước mặt Diệp Minh Châu.

Dụ Trì Diệp giơ tay đánh Diệp Cẩm Tú lúc sau liền hối hận, nhìn cô bất luận lúc nào cũng giơ tay bảo vệ bụng mình, anh thế nhưng có chút hối hận khi đánh nàng.

Diệp Minh Châu vội vàng chạy vào, lôi Dụ Trì Diệp.
"Diệp, em ủy khuất không quan trọng, Cẩm Tú hiện mang thai, tâm tình không tốt là chuyện bình thường, em không sao."

Diệp Minh Châu sợ Dụ Trì Diệp hạ hỏa, vội tiến lên thêm dầu vào lửa, rộng lượng nói.

Dụ Trì Diệp trong lòng không đành lòng chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó lạnh lùng nhìn Diệp Cẩm Tú.

"Nhớ kỹ thân phận của cô, tôi có thể cho cô ở đây, cũng có thể làm cô hai bàn tay trắng cút đi."

Nói xong anh bế Diệp Minh Châu rời đi.

Diệp Minh Châu quay đầu nhìn Diệp Cẩm Tú ngồi trên giường thương tâm, đắc ý tươi cười, dùng khẩu hình nói.

"Diệp Cẩm Tú, mày đấu không lại tao."

Diệp Cẩm Tú nhìn Diệp Minh Châu, trong mắt tràn đầy hận ý, hận Diệp Minh Châu, càng hận trái tim băng giá lãnh khốc vô tình của Dụ Trì Diệp.

Đây là lần thứ hai anh vì Diệp Minh Châu dùng con uy hiếp cô, sau khi Dụ Trì Diệp cùng Diệp Minh Châu rời khỏi, Diệp Cẩm Tú nhìn về phía cửa thật lâu,  tim cô thật đau, đau đến nỗi không thở nổi.

Nữ nhân đau khổ nhất không phải mất đi tình yêu, mà là phát hiện người mình yêu đã thay đổi, sau đó tuyệt vọng, Diệp Cẩm Tú bỗng nhiên cảm giác lúc trước mình theo đuổi,  yêu say đắm một người tàn nhẫn độc ác như vậy, là cảm xúc nhất thời sao?

Diệp Cẩm Tú gắt gao thu mình ngồi trên giường khóc thút thít, lúc sau, nghĩ đến đứa bé trong bụng, chậm rãi ngừng khóc, bình phục tâm tình của mình.

Nhìn cánh cửa mở rộng, Diệp Cẩm Tú đứng dậy đi xuống giường đóng cửa, lại không nghĩ Dụ Lộ Lộ trào phúng đứng ở ngoài cửa, mặt khinh thường nhìn cô.

"Cô nửa đêm khóc tang phải không? Ngươi thật là sao Tang Môn, có nữ nhân như cô ở chỗ này, thật là đen đủi."

Dụ Lộ Lộ như Dụ Trì Diệp hung hăng cho cô một cái tát, thanh âm kia thật sự là quá vang.

Nhìn gương mặt sưng đỏ của Diệp Cẩm Tú, có thể thấy được Dụ Trì Diệp không hề nương tay.

"Thật chướng mắt, không biết cô lấy dũng khí ở đâu mà ở lại đây."

Dụ Lộ Lộ châm chọc nói làm Diệp Cẩm Tú rất khổ sở.

"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng cô. Dụ tiểu thư vẫn là mau trở về nghỉ ngơi đi."

Diệp Cẩm Tú chỉ chỉ bụng mình, liền đóng cửa, nhưng Dụ Lộ Lộ một chân đột nhiên duỗi vào.

"Bằng nó? Nếu như vậy cô phải bảo vệ nói cho tốt, bằng không đến lúc đó, đứa bé không còn, cô sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng, nữ nhân như vậy, đáng bị nam nhân vứt bỏ, càng không xứng làm mẹ."

Diệp Cẩm Tú mở cửa, một tay đẩy Dụ Lộ Lộ ra ngoài, sau đó dùng sức đóng cửa lại.

"Diệp Cẩm Tú, không cần đắc ý, tôi sẽ chờ xem lúc cô chỉ còn lại hai bàn tay trắng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro