Chương 27: đáng chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Cẩm Tú thật sự mệt mỏi, cơm trưa không ăn, liền trực tiếp ngủ tới trời tối, cô bị đói tỉnh, vừa thấy sắc trời, cô đã ngủ suốt một ngày.

Không biết Dụ Lộ Lộ đi chưa? Cô thật sự không sức đối phó với hai nữ nhân cùng lúc.

Diệp Cẩm Tú đứng dậy xuống giường, mang giày liền ra phòng.

"Người mang thai thật đúng là lớn, giữa trưa, người hầu kêu thế nào cũng không mở cửa, đây là làm cho ai xem? Đừng tưởng rằng cô vào được Dụ gia, chính là nữ chủ nhân, thân phận hiện tại của cô, chính là bởi vì đứa bé trong bụng kia, cô cần phải bảo vệ nó cho tốt, bằng không xem như xong đời."

Dụ Lộ Lộ lạnh lùng châm chọc Diệp Cẩm Tú.

Diệp Cẩm Tú làm không nghe được, cô một tay vịn lan can, cẩn thận bước xuống, Dụ Lộ Lộ hận không thể đẩy cô ngã xuống, đứa bé không còn, cô cũng liền không có lý do ở lại Dụ gia.

"Tôi ngủ say, không nghe được."

Diệp Cẩm Tú giải thích.

" tôi đã sớm nhìn ra kỹ xảo của cô, cô yên tâm, cô có đói chết, anh tôi cũng sẽ không quan tâm cô, không cần tự rước lấy nhục."

Lời Dụ Lộ Lộ nói tựa như một cây đao, trực tiếp đâm vào lòng Diệp Cẩm Tú.
Đau thấu tim.

Tuy rằng cô đã chuẩn bị, nhưng đối mặt cùng Dụ Lộ Lộ, cô vẫn không chống cự được. Cô yêu Dụ Trì Diệp, nhưng lại không đại diện cho việc cô sẽ chịu đựng họ, nhường họ.

"Cho dù Dụ Trì Diệp không yêu tôi thì thế nào? Hiện tại tôi được công nhận là Dụ phu nhân, các ngươi đứng ở trong nhà của tôi kêu gào, có phải là chút vô lí."

Diệp Cẩm Tú trực tiếp mang danh phận nữ chủ nhân ra nhìn hai người.

Dụ Lộ Lộ quả thực bị tức chết rồi, nàng chưa từng gặp qua nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, nam chủ nhân đều không yêu cô, Lộ Lộ thật muốn biết co lấy dũng  khí ở đâu để nói ra lời như vậy.

" Người anh tôi yêu là Minh Châu, cho dù cô đứng vị trí phu nhân, chờ sau khi cô sinh xong, cũng chỉ là một kẻ thất bại, Diệp Cẩm Tú, anh tôi không yêu cô, cô còn vội vàng sinh con cho anh ấy, nếu là cô, tôi sẽ trốn đi, sẽ không phải mất mặt xấu hổ, nếu không liền nhảy xuống sông tìm chết."

Dụ Lộ Lộ lạnh lùng châm chọc Diệp Cẩm Tú.

"Lộ Lộ, cậu không cần quá phận."

Diệp Minh Châu thấy ngoài cửa sổ chợt lóe đèn xe, nàng biết, Dụ Trì Diệp đã trở lại, cho dù nàng không thích Diệp Cẩm Tú, cũng nên giả vờ chút.

"Tôi như thế nào quá phận, tôi chính là nói thật, người anh tôi yêu là cậu, nếu không phải cô ta ăn vạ nơi này không đi, hai người sẽ là tình nhân không thành thân thuộc sao?"

Dụ Lộ Lộ lớn tiếng mà nói, chút nào không che dấu thái độ chán ghét đối với Diệp Cẩm Tú.

Dụ Trì Diệp vừa mới đi vào liền nghe được âm thanh của Dụ Lộ Lộ, liền gật đầu lấy lệ.

Lộ Lộ sao lại tới nơi này.

Dụ Trì Diệp thay giày, liền đi vào phòng khách, Dụ Lộ Lộ nhìn Dụ Trì Diệp đã về, thu lại lời, nhưng lại đi đến bên người anh bắt đầu cáo trạng.

"Anh, Diệp Cẩm Tú không đem em đặt  trong mắt, em chỉ nói cô ta hai câu, cô ta liền lấy thân phận nữ chủ nhân ép em, sao da mặt cô ta lại có thể đầy như vậy, anh dạy bảo cô ta đi, em không thấy cô ta."

Dụ Lộ Lộ nhìn Dụ Trì Diệp quan sát đến sắc mặt của anh nói.

Dụ Trì Diệp ngước mắt nhìn thoáng qua Diệp cẩm tú, cô lúc này đang đứng đó, giống như người Dụ Lộ Lộ nói căn bản là không phải cô, cả người đạm nhiên trấn định.

Một Diệp Cẩm Tú như vậy làm Dụ Trì Diệp cảm giác như cô thay đổi thành một người khác, nếu không phải anh biết rõ cô, anh sẽ thật sự cho rằng cô thay đổi.

Nhìn Diệp Cẩm Tú lạnh nhạt, đáy lòng anh hiện lên một cảm giác lạ, nhưng cảm giác đó đến mau đi cũng mau.

"Các người từ từ nói, tôi đi xem phòng bếp đã chuẩn bị đồ ăn chưa?"

Nói xong Diệp Cẩm Tú liền xoay người đi vào phòng bếp, để lại cho Dụ Trì Diệp một bóng dáng gầy ốm.

"Ai cho cô đi, Lộ Lộ dù thế nào cũng là khách, cô chiêu đãi khách như vậy sao? Xin lỗi Lộ Lộ."

Dụ Trì Diệp gọi  Diệp Cẩm Tú, lời nói làm Diệp Cẩm Tú dừng lại một chút.

Diệp Minh Châu nhìn Dụ Trì Diệp vẫn luôn nhìn Diệp Cẩm Tú, vội vàng đi đến bên người anh, nhẹ nhàng mà trấn an.

Dụ Trì Diệp kéo tay Diệp Minh Châu, nhẹ nhàng hôn.

Diệp Cẩm Tú nhắm mắt hít sâu một hơi, xoay người, nhìn Dụ Trì Diệp.

"Người nên xin lỗi không phải tôi, không thích có thể đi, không ai giữ cô ta lại."

Nói xong Diệp Cẩm Tú liền đi vào phòng bếp.

Lời cô vừa nói hoàn toàn chọc giận Dụ Lộ Lộ.

"Anh, anh xem cô ta, kiêu ngạo cho ai xem?."

Dụ Lộ Lộ ủy khuất nhìn Dụ Trì Diệp nói.

Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Cẩm Tú rời đi , cô thật sự thay đổi, mèo nhỏ bắt đầu xòe móng vuốt rồi.

Diệp Minh Châu phát hiện ánh mắt Dụ Trì Diệp vẫn luôn ở trên người Diệp Cẩm Tú, đáy mắt hiện lên một tia âm u, chẳng lẽ anh thật sự bởi vì đứa bé trong bụng Diệp Cẩm Tú mà sinh tình sao?

Nàng không cho phép chuyện như vậy phát sinh, đứa bé kia nhất định không thể giữ.

"Diệp, anh mệt rồi, em xoa bóp vai cho anh."

Diệp Minh Châu không nói gì, từ trong lòng Dụ Trì Diệp đứng lên, đến phía sau anh.

Dụ Trì Diệp xác thật mệt mỏi, nhắm mắt lại, hưởng thụ, đầu óc lại nghĩ về sự thay đổi của Diệp Cẩm Tú, cô từ bờ biển trở về liền thay đổi thành một người khác, cảm giác an tĩnh không tồn tại.

Chẳng lẽ cô yêu Dụ Phi Trạch?
Nghĩ đến khả năng này, anh liền tức giận, cô hiện tại vẫn là nữ nhân của anh, anh quyết không cho phép cô có hành vi vượt quá giới hạn.

Dụ Lộ Lộ nhìn Dụ Trì Diệp nghỉ ngơi không dám quấy rầy, nàng biết rõ khi nào nên trầm mặc, mà lúc này Dụ Trì Diệp toàn thân phát ra hơi thở, càng là làm Dụ Lộ Lộ cùng Diệp Minh Châu trầm mặc.

Diệp Minh Châu nhìn Dụ Trì Diệp tức giận, đáy lòng cười trộm: Diệp Cẩm Tú, sớm hay muộn đứa bé trong bụng cô cũng không bảo vệ được cô.

Diệp Cẩm Tú ngủ cả ngày, ở phòng bếp bưng đồ ăn, cũng coi như là vận động.

Dụ Trì Diệp mở mắt liền thấy ánh đèn tráng lệ, Diệp Cẩm Tú trong tay bưng đồ ăn, cô đem đồ ăn đặt ở trên bàn, thỉnh thoảng dùng tay đem tóc tém ra sau tai.

Diệp Minh Châu nhìn Dụ Trì Diệp lại nhìn Diệp Cẩm Tú, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, hôn một cái, chợt lạnh lùng nhìn Diệp Cẩm Tú bận rộn.

Diệp Cẩm Tú đáng chết......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro