C58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa là do Mạc Thiên Hàm tự tay chế tạo, đông ấm hè mát, Thu Nghiên là ca tử được an bài ngồi trong xe, thông gió, thông khí lại râm mát, Mạc Thiên Hàm ngồi bên ngoài đánh xe, lão thôn trưởng cùng nha dịch thì ngồi hai bên càng xe.

Lão thôn trưởng đã thấy xe ngựa của Mạc Thiên Hàm, cho nên không quá mức tò mò, nhưng nha dịch là lần đầu tiên thấy xe ngựa đặc biệt như vậy, dù ngồi trên càng xe cũng không cảm thấy nhiều xóc nảy, liền tò mò hỏi ra miệng, Mạc Thiên Hàm cũng không phải là người thích giấu diếm, nói cho hắn rất nhiều chuyện về xe ngựa, lão thôn trưởng nghe cũng cảm thấy hứng thú, ba hán tử ở trên xe ngựa trò chuyện một đường.

Kỳ thật Mạc Thiên Hàm biết Thu Nghiên rất lo lắng sợ hãi, nhưng trước mặt người ngoài hắn không thể ôm y vào lòng an ủi, nếu làm vậy Thu Nghiên nhất định sẽ giận hắn!


Cho nên hắn nói chuyện huyên thuyên với nha dịch, nói về xe ngựa với lão thôn trưởng, làm cho Thu Nghiên nhìn thấy thái độ của bọn họ là hòa ái, để y không cần quá mức lo lắng.

Thu Nghiên thật đúng là bởi vì thanh âm trò chuyện liên tục ở bên ngoài mà bớt lo lắng hẳn đi, đặc biệt ngẫu nhiên còn nghe được tiếng cười to của lão thôn trưởng cùng lời trêu ghẹo của nha dịch kia.

"Ai nha, kỳ thật a, hôm qua ta đã tới một lần, nhưng không tìm được nhà của các ngươi, ta liền đi về, hôm nay liền dậy thật sớm, để lão thôn trưởng dẫn tới nhà các ngươi, ta nói, nhà các ngươi thật đủ hẻo lánh a!"

"Đó là, trong rừng trúc đủ mát mẻ a, trời nóng thế này, không né vào đó thì còn đi đâu? Ha ha, nhìn nhà của lão thôn trưởng đi, ở ngay đầu thôn, kiếm chỗ râm mát cũng không có."

"A phi, Mạc tiểu tử ngươi giỏi lắm, hôm nào lão nhân cũng dọn vào trong rừng trúc, chúng ta làm hàng xóm thế nào?"


"Không dám không dám, tới mùa đông làm cho ngài cùng lão ca tử bị lạnh, ta nhất định sẽ bị hai tiểu hán tử nhà ngài đánh một trận! Hai vị kia của ngài đều là người hiếu thuận!"

Mạc Thiên Hàm nói hai đứa con của mình hiếu thuận, lão thôn trưởng vô cùng vui vẻ, nha dịch cũng khen thêm mấy câu, dân chúng thời đại này vô cùng chú ý và coi trọng hiếu đạo, nếu không thì Mạc Thiên Hàm đã sớm đánh tới cửa nhà Thu Thủy đòi công bằng cho phu lang, nhưng ahihi là trưởng bối, cho nên Mạc Thiên Hàm chỉ có thể gài bẫy, làm cho bọn họ tự chui đầu vô lưới.

Tới cửa huyện nha, lão thôn trưởng được nha dịch đỡ xuống, Mạc Thiên Hàm liền đỡ Thu Nghiên xuống xe ngựa, chân Thu Nghiên không khỏe, mỗi lần lên xuống xe ngựa, Mạc Thiên Hàm đều vô cùng cẩn thận.

Thu Nghiên xuống xe ngựa ngẩng đầu nhìn lên, a! Sao nhiều người như vậy? Ngay cả thôn trưởng trước kia cũng có mặt, thấy y tới, thế nhưng chạy lại chào hỏi: "Nghiên ca tử, thúc thúc của ngươi, aizz, phải làm thế nào thì cứ làm như vậy, Mạc tiểu tử, đừng nuông chiều cả nhà bọn họ, lần này quả thực vô cùng quá đáng!"

Thôn trưởng cũng nổi giận, Thôn Thượng Thủy của bọn họ bao nhiêu năm đều không có ghi chép phạm tội, lần này đột nhiên liền có người bị Huyện lão gia bắt lại, cả thôn đều sắp lật, đều hận không thể chưa từng quen biết cả nhà Thu Thủy.

"Thôn trưởng, yên tâm, tiểu tử hiểu rõ, nói thế nào cũng là họ hàng, nếu bọn họ không quá phận, chúng ta sẽ không truy cứu." Mạc Thiên Hàm bày ra vẻ vô cùng dễ nói chuyện, kỳ thật trong lòng đã sớm kế hoạch xong, hừ hừ, không truy cứu, với sai lầm của bọn họ, liền đủ cả nhà bọn họ gánh vác!

Lão thôn trưởng cùng thôn trưởng thôn Thượng Thủy không phải người liên quan đến vụ án, không thể vào công đường, chỉ có thể ở bên ngoài hàng rào ở cửa nha môn nhìn vào công đường, không thể đi vào trong cùng hai phu phu Mạc Thiên Hàm.

Cho nên chỉ có Mạc Thiên Hàm liên qua đến vụ án đỡ phu lang Thu Nghiên vào công đường.

Được nha dịch thông tri đến huyện nha, ngoại trừ Mạc Thiên Hàm cùng Thu Nghiên còn có lão thôn trưởng và một đám người xem náo nhiệt! Số lượng nhiều như là họp chợ!

Cũng là không có cách nào, ai kêu lúc đó cả nhà Thu Thủy nổi bật như vậy, đắc tội tất cả mọi người đến xem mắt, hiện tại nhà bọn họ bị Huyện lão gia bắt lại, thậm chí mở đường thẩm tra xử lý, chính là phạm vào tội lớn, thời khắc hả giận như vậy, những người bị phá hư chuyện tốt sao có thể bỏ qua? Vì thế mới có chuyện ở cửa huyện nha bu đầy đám người xem náo nhiệt.

Nơi này lại trị thanh minh, Huyện lão gia lại là người dễ tính, nên cũng không ngại các hương thân tụ tập, chỉ là yêu cầu lúc mở đường thẩm án, bảo trì an tĩnh.

"Tiểu dân Mạc Thiên Hàm cùng phu lang Thu Nghiên, bái kiến Huyện lệnh đại nhân!" Mạc Thiên Hàm đỡ Thu Nghiên thong thả hành lễ, nơi này lễ tiết tuy rằng khá giống với cổ đại ở kiếp trước, nhưng lại càng thêm tự do chút, cùng loại với ở Đường triều, trừ phi ngươi phạm vào quốc pháp, nếu không ngày thường khi bá tánh nhìn thấy làm quan, đều chỉ là hành lễ khom lưng, ca nhi ca tử cũng là hành lễ nhún người, không giống như trong phim cổ trang, gặp quan liền quỳ xuống, thiên địa quân thân sư, trừ bỏ năm mối quan hệ này, ngày thường dù là gặp quan to cỡ nào, cũng không cần quỳ xuống.


"Không cần đa lễ!" Dương lão huyện lệnh giơ tay miễn lễ, ông cũng không dám chịu lễ của người này, Điền gia Tam công tử chính là trong lén lút dặn dò chính mình về người này, nghe nói là mặt trên có nhân vật lớn quan tâm.

"Mạc Thiên Hàm, ngươi chính là thợ săn thôn Dựa Sơn?" Nếu người đã lên công đường, Dương lão huyện lệnh liền theo lệ thẩm vấn, cửa công đường chen đầy bá tánh, đều là tới xem náo nhiệt, đương nhiên, trong đó hiển nhiên là có các ca nhi mấy ngày hôm trước bị Vu gia phá hư chuyện tốt, hôm nay liền tới xem bọn họ lên công đường cho hả giận.

"Vâng!"

"Mang nghi phạm!"

Mạc Thiên Hàm trộm đánh giá công đường của thời đại này, không giống như những gì hắn xem trong phim cổ trang trên TV gì hết, ít nhất bọn nha dịch không kêu "Uy vũ" a!


Địa phương cũng đủ lớn, bốn phía cũng không có bài trí bảng hiệu gì, càng không có dụng cụ hành hình máu chảy đầm đìa, nhưng thật ra giống cái quảng trường lớn, bên ngoài một đống lớn người đâu, tuy rằng nói muốn bảo trì an tĩnh, lại vẫn là có chút thanh âm xì xào.

Nha dịch nghe lệnh đi nhà tù đem bốn người Vu gia mang lên, giống như Mạc Thiên Hàm nói, bọn họ chưa bị định tội, thuộc về người bị tình nghi, cũng không có nhốt vào nhà tù bị hành hình, mà là nhốt ở phòng giam bình thường qua ba ngày, nhưng là ba ngày này cũng không dễ chịu.

Hai cái ca nhi - Vu Nguyên Nguyên cùng Vu Nguyệt Nguyệt, ngày thường nuông chiều từ bé, đột nhiên đã bị bỏ nhà tù, bàng hoàng thất thố đều là bình thường; Thu Thủy tuy rằng mồm mép lợi hại, cổ họng cũng đanh đá, nhưng là y cũng liền ở trong thôn chơi uy phong; Vu Đại Tráng liền càng không cần phải nói, vốn là một bình dân rễ cỏ, chỉ sợ từ trong nhà đếm ngược lên ba đời cũng chưa từng vào cửa lớn của nhà tù!

Có thể nghĩ, ba ngày này, đã hoàn toàn gọt sạch khí thế của người nhà này, cho nên lúc lên công đường, liền thấy bốn người này hai mắt đăm đăm, biểu tình uể oải, đầu cổ bẩn thỉu bị trói dây thừng đẩy mạnh vào công đường, Thu Thủy còn hơi bị vấp chân suýt té ngã.

Thu Nghiên trừng lớn hai mắt, quả thực không thể tin được, người kia là thúc thúc của y? Là vị thúc thúc ở trong ấn tượng của y là người vô cùng lợi hại? Là thúc thúc cầm dây mây có thể quất y mấy giờ liền? Là thúc thúc có thể đánh y đánh gãy hết ba cây gậy gỗ?

Mạc Thiên Hàm đem Thu Nghiên hơi ôm vào trong ngực, hắn biết phu lang đối gia đình này có bóng ma tâm lý, cho nên, hắn không nghĩ dọa đến phu lang.

"Bốn người Vu gia, ngày hôm qua các ngươi nói là vài thứ kia đều là do Thu Nghiên đưa tặng cho các ngươi?"

"Dạ!" Vu Đại Tráng cùng Thu Thủy còn có Vu Nguyệt Nguyệt lập tức thừa nhận.

"Không phải!" Ngoài ý muốn, Vu Nguyên Nguyên lại phủ nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro