Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sau một phen Phương Hề Hề nói Cố Nhược Ngu tức giận thiếu chút nữa là xuất thế một phát cho cô ta chầu trời rồi, chuyện trước mặt đối với Phương Hề Hề mà nói đơn giản là thuận buồm xuôi gió, thời đi học ngay từ ban đầu hai người đối với nhau cũng không vòng vo, nhược điểm của đối phương hai bên đều nắm rõ. Nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng không có một lần nào hai người họ gặp nhau mà không có cái bầu không khí âm dương quái khí kia tồn tại.

Cố Nhược Ngu đâu thể bị lấn át dễ dàng như vậy được, không đợi Tưởng Trọng Lâm tiếp lời, thì liền lấy từ chiếc túi bên người một cái danh thiếp đưa cho Phương Hề Hề.

"Đây là danh thiếp mới của tớ, Hề Hề có việc muốn nhờ vả thì hãy tìm đến a." Cô nở nụ cười đầy rạng rỡ.

Phương Hề Hề nhận lấy nhìn thấy mấy dòng chữ "Trác Việt Luật sư Sự vụ Sở". Còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Cố Nhược Ngu cắt ngang, "Hề Hề muốn ly hôn với Dương Tông Văn thì nhất định phải đến chỗ tớ, sự vụ sở chúng tớ am hiểu về những vụ kiện tụng ly hôn nhất, đặc biệt là chồng ngoại tình, lúc ấy tớ sẽ tăng phần tiền bồi thường của cậu lên một chút."

Phương hề Hề cái gì cũng tốt, ngay cả gả chồng cũng là đại phú hào thứ nhất thứ nhì đại phú hào, Dương Tông Văn mọi thứ khác đều tốt, chỉ là thích ở bên ngoài vui vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, Phương Hề Hề không biết đã bao nhiêu lần cùng hắn cãi nhau vì chuyện này, bị Cố Nhược Ngu trắng trợn khui ra, quả thực chính là như đang đánh vào mặt cô. Trong nhất thời, sắc mặt của Phương Hề Hề trở nên âm u gay gắt.

Cố Nhược Ngu hiểu đánh rắn đánh giập đầu [1], nhìn bộ dạng bực bội không nói nên lời của Phương Hề Hề mà hài lòng, cũng biết điểm mà dừng lại. Khoác tay Tưởng Trọng Lâm "Hề Hề cậu cứ từ từ mà chơi, tớ và Trọng Lâm qua bên kia cùng Tần bá phụ chào hỏi." Nói xong liền lôi Tưởng Trọng Lâm đi mất.
[1] Ý nói muốn thắng phải đánh vào điểm yếu của đối phương

Ở một bên chứng kiến tất cả Tưởng Trọng Lâm thực không biết nói cái gì cho phải, cũng bởi vậy có thể thấy được Cố Nhược Ngu chiến đấu giá trị không phải bình thường. Nhìn qua là một nữ nhân gầy, nhỏ như vậy mà khó lay chuyển như thế việc này thú vị đây. Bình thường tham gia thương vụ tiệc rượu, cho dù chuyện riêng tư bị một người nói một tràng vào mặt, Tưởng Trọng Lâm không phải người hay nói, về cơ bản nếu không muốn nói chuyện thì liền chấm dứt ngay. Đâu phải gặp là dương nanh múa vuốt nói những lời công kích như vậy.

Ngoài việc có các tiết mục nhỏ xen giữa, cả bữa tiệc rượu cũng rất thuận lợi. Sau khi buổi tiệc kết thúc, Tưởng Trọng Lâm lái xe đưa Cố Nhược Ngu về khu nhà hiện tại cô đang ở. Vừa định mở cửa xuống xe, Cố Nhược Ngu đột nhiên thu tay lại, quay đầu lại hỏi hắn.

"Muốn lên ngồi một chút không?"

Lúc nói những lời này, là đàn ông thì phải hiểu lệch đi, nhưng nhìn đôi mắt to của Cố Nhược Ngu nhấp nháy nhấp nháy, Tưởng Trọng Lâm không biết phải trả lời kiểu gì, dù gì cô cũng là vị hôn thê của hắn.

Không đợi Tưởng Trọng Lâm suy nghĩ minh mẫn, Cố Nhược Ngu bật cười.

"Tôi nói đùa thôi, lần sau có cơ hội tôi sẽ chiêu đãi anh nữa. Được rồi, cảm ơn anh hôm nay đã đưa đón tôi."

Nói xong, cô đột nhiên tiến tới, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ Tưởng Trọng Lâm, hôn lên gò má hắn. Bị động tác đột ngột của cô làm cho toàn thân không thể làm gì được suy nghĩ không linh hoạt Tưởng Trọng Lâm còn chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy giọng nói cô bên tai,

"Đây coi như là tạ lễ, chúc ngủ ngon."

Vừa về đến nhà, Cố Nhược Ngu buông lỏng ném mình lên chiếc giường to lớn mềm mại, nghĩ đến vẻ mặt lúc nãy của Tưởng Trọng Lâm thì khì khì bật cười, người đàn ông này quả thật thú vị a, từ xưa vẫn như vậy.

Khi trước, chuyện tình của cô suýt nhớ không rõ, e rằng hai mươi năm kia chưa thể xưng là cả một cuộc đời được. Cô là Cố Nhược Ngu, cũng là vị hôn thê của Tưởng Thúc Dương, mọi thứ cô đều phải tốt nhất, chồng cũng hiển nhiên có thể là cực kỳ xuất sắc.

Thế nhưng hắn lại cư nhiên chọn nữ sinh kia, việc ấy từ trước đến nay cô đều khinh thường, cô gái có mẹ đi làm thuê cho người khác. Hắn yêu cô như vậy, che chở cô, quan tâm cô.

Cố Nhược Ngu cảm thấy phẫn nộ hơn bao giờ hết, bị một nữ nhân chưa từng gặp đánh bại, tất cả mọi người đang nhìn cô cười nhạo!

Tưởng Thúc Dương nói,"Nhìn dáng vẻ của cô xem, làm sao tôi có thể thích cô được chứ?"

Dáng vẻ của cô? Là dáng vẻ tự cho là đúng, chua ngoa sao? Mọi người xung quanh đều nói cho cô biết, cô phải cướp hắn về, cô không thể chịu thua như vậy.

Mãi đến một ngày, anh hai hắn đến tìm cô. Nằm ngoài dự đoán của cô chính là, hắn nói có thể giải trừ hôn ước hai nhà.

Hắn nói, "Cô lấy nó sẽ không hạnh phúc, cô gái hay là hãy tìm cho mình một người thích hợp."

Hạnh phúc?

Chưa từng có người nào tán gẫu cùng cô về đề tài này, trong cuộc sống của cô đều được dạy dỗ phải như thế nào cao hơn người ta một bậc tiếp tục tồn tại, có lẽ cô cũng không yêu Tưởng Thúc Dương, cô chẳng qua là yêu giá trị của cái đẹp kèm theo trên người hắn. Cô vì mình bị vứt đi nên cảm thấy mất mặt và tức giận.

Cho tới bây giờ cô quá hạnh phúc không nên muốn chuyện không may như vậy.

Sau đó, cô lái xe xảy ra tai nạn, lúc trước khi chết, cô còn nhớ rõ việc mình đã cùng một người đàn ông nói chuyện hạnh phúc.

Thời điểm cô mở mắt lần thứ hai, cô lại có thể một lần nữa trở về thời kì trung học.

Cô thề rằng phải tránh Tưởng Thúc Dương xui xẻo đó xa xa, mặt khác, nàng lại không nhìn được đi thăm dò đề cập đến chuyện tình cảm của anh hai hắn.

Tưởng Trọng Lâm cũng từng là thần thoại của trường này có thể so sánh với em trai hắn, hắn dường như là không thế nào làm phản với tinh thần sẵn có, vẫn luôn là theo kế hoạch của cha mình mà cứ thế từng bước tiến lên trên con đường đó. Nghe nói thời đại học hắn qua lại với một cô gái gia cảnh bình thường, nhưng bị cha hắn phản đối kịch liệt. Sử dụng mọi loại thủ đoạn để chia rẽ bọn họ, cuối cùng nữ sinh kia cảm thấy không còn biện pháp nào khả thi để ở bên nhau , liền chia tay hắn đi đến nơi khác.

Cố Nhược Ngu từ từ đi qua con đường ngang trái của người đàn ông này để hiểu rõ, hắn ưu tú, hắn âm thầm chịu đựng, đối với việc Tưởng Thúc Dương em trai hắn là con riêng, cho dù có phẫn uất hơn nữa, cuối cùng cũng bị cảm động, thậm chí còn nguyện ý giúp đỡ để người đó đạt được mục đích.

Cái người đàn ông đó lại cùng cô nói chuyện hạnh phúc, cuối cùng chỉ giữ một phần gia sản, hắn lại sẽ hạnh phúc sao?

Đã ba mươi tuổi Tưởng tiên sinh "lớn tuổi" cư nhiên lại bị một cái hôn trên gò má làm rối loạn nhịp đập.

Hắn không phải là chưa từng có bạn gái, chẳng qua là từ trước đến giờ đều là loại tiểu thư khuê các e lệ rụt rè, nào có to gan giống như Cố Nhược Ngu chứ. Nhắc tới bọn họ thì cũng chẳng gặp mặt được mấy, khi hắn mới bảy tuổi, cha hắn vốn đã quyết định chọn vợ cho em trai hắn, nhưng em hắn lại yêu người khác cho nên cái hôn ước này mới do hắn thực thi, nhớ tới làm sao mà thành ra thế này thật tức cười mà

Ngay từ đầu hắn đã vô cùng ghét Thúc Dương, người nào mà lại đi thích con riêng của cha mình ở bên ngoài cơ chứ? Thời điểm còn là học sinh không phải là chưa từng gây khó dễ cho nó. Đến sau này, nhìn thất nó nắm tay cô gái kia, lúc đó kiên định đứng trước mặt cha, hắn đột nhiên có cảm giác mình đã thua. Hắn cũng đã từng yêu một cô nữ sinh bình thường, sau cùng kết quả do cha hắn can dự vào cũng bất quá đành bỏ mặc, có lẽ là thực chất bên trong hắn không có đủ liều lĩnh dũng khí.

Nói là thuận theo cha cũng tốt, tim có quở trách cũng được, đối với hôn nhân hắn chẳng có quá nhiều hi vọng xa vời gì, nếu Thúc Dương rốt cuộc vẫn là vì tình yêu đấu tranh, không quan trọng chính hắn là người sau cùng gánh vác trách nhiệm kia thì cũng coi là kết cục tương đối khá.

Đối với việc này còn có cô vợ bé nhỏ tính tình trẻ con của hắn, ngược lại cũng chưa nói là đáng ghét, hắn có thể chăm sóc cô, có thể cưng chiều cô, e rằng không có cách nào thích cô. Thời điểm khi hắn quyết định chuyện kết hôn thì có lẽ không hiểu hết lòng.

Cố Nhược Ngu nguyện vọng ban đầu vốn là lấy nhau thì liền tìm một nơi an tĩnh tự mình làm bạn là được rồi, tự nhiên bị cha Cố phản đối. Cùng Tưởng thị làm thông gia là chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên là muốn điều càng cao càng tốt, nóng lòng muốn cả chốn thương trường biết Tưởng, Cố hai nhà giờ đã là đồng minh, đối với Cố gia việc làm ăn mà nói cũng chỉ là có lợi không có chỗ xấu.

Đối với lúc thay đổi con rể chuyện này cha Cố cũng không có gì là bất mãn, mà thậm chí còn có phần cao hứng. Lúc đầu khi quyết định là con út của Tưởng gia thì ông đã thấy có chút không đáng tin cậy, mặc dù là nhận tổ quy tông con cháu Tưởng gia, nhưng dù sao cũng là con trai sinh ở bên ngoài, tóm lại là có một chút danh không chính ngôn không thuận. Mà Tưởng Trọng Lâm thì khác, Tưởng gia lão đại Tưởng Bá Á vẫn say mê với sự nghiệp nghệ thuật của mình, căn bản đối tượng trong làm ăn không hề có hứng thú, Tưởng Thúc Dương bây giờ lại còn không nên trò trống, hơn nữa sau này Tưởng Thâm chưa chắc giao sự nghiệp cho hắn tiếp quản. Mà Tưởng Trọng Lâm tài giỏi thông minh, ở trên phương diện làm ăn luôn luôn là tác phong nghiêm túc, cơ hồ là trên bục người quyết định Tưởng thị lớn nhất. Không nghĩ tới khi đó một chuyện của Tưởng Thúc Dương vỡ lở ra, hôn ước liền thay đồi thành Tưởng Trọng Lâm, vậy là đúng một cọc đại hỷ từ trên trời rơi xuống.

Hôn lễ đang được cử hành ở tầng cao nhất của một quán rượu cao cấp, Cô Nhược Ngu mặc áo cưới thêu bằng tay khảm đá quý, chiếc váy thật dài lướt nhẹ trên cỏ xanh nhạt, cô nhìn qua mạng che mặt thấy Tưởng Trọng Lâm đứng phía trước, tuy rằng nhìn không rõ nét mặt vẫn vui vẻ, nhưng ít nhất đang không mang vẻ mặt không cứng nhắc giống như bình thường tiến về phía trước, cả khuôn mặt dưới ánh mặt trời rực trõ tạo nên vẻ nhu hòa. Nhưng thời điểm hắn nhận lấy tay cô, Cố Nhược Ngu nhìn thấy một loại tâm tình nghiêm túc.

Nói lời thề, trao nhẫn, cuối cùng là hôn.

Tưởng Trọng Lâm vén mạng che mặt của cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống môi cô. Ngày đó hôn gò má hắn không giống như vậy, môi hắn ấm áp, nụ hôn của hắn nhẹ nhàng.

Đêm tân hôn họ về tới nơi ở rộng lớn của nhà họ Tưởng, bởi Tưởng phụ bởi vì thân thể một mực ở viện dưỡng lão, mà anh cả Tưởng Bá Á và Tưởng Thúc Dương đều không ở nhà, toàn bộ căn nhà hiện ra vô cùng mênh mông. Cố Nhược Ngu không nhịn nổi nể phục hắn lại có thể một mình ở trong căn nhà to lớn này trong một thời gian dài như vậy, thật sự là không dễ dàng, bình thường lạnh lẽo buồn tẻ, lại không có người có thể trò chuyện cùng. Nếu là cô thì đã sớm buồn bực mà chết.

.

Cố Nhược Ngu tắm xong ngồi đánh giá cả căn phòng tân hôn này, đây lúc trước là phòng ngủ của Tưởng Trọng Lâm phòng ngủ của mình, hắn đều trang trí bày biện như vậy, lạnh lẽo buồn tẻ nhàm chán, chỗ sai chính là màu xám tro, kết hôn rồi cư nhiên cũng không đổi lại drap trải giường màu gì hân hoan chút.

Nếu như là chính cô bố trí lại, cô sẽ sửa đổi như thế này, đưa cái này đổi xuống, nơi này biến thành một cái ghế dài sang trọng, ở đây sẽ có một chiếc giường trắng trải bằng lông cừu, tại đây phải...

Ngay lúc Cố Nhược Ngu đang trầm tư suy tính kế hoạch sau này đối với căn phòng, bữa tiệc kết thúc Tưởng Trọng Lâm đã trở về, cho khi hắn vừa mở cửa ra liền nhìn thấy cô ngồi khoanh chân trên giường nâng cằm dáng vẻ một bộ đau khổ.

Tưởng Trọng Lâm có chút buồn cười, buông lỏng cà vạt của mình một chút, mùi rượu mới trào ra tản đi một chút.

"Đang suy nghĩ gì vậy?"

Cố Nhược Ngu lúc này mới được gọi trở về, thấy Tưởng Trọng Lâm dựa vào cạnh cửa dáng vẻ tra hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro