Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ do uống hơi nhiều, nên trên mặt Tưởng Trọng Lâm xuất hiện một tầng đỏ ửng, nhìn qua... có chút tuấn tú.

"Tôi đang nghĩ phòng của anh ngay cả đồ vật màu đỏ cũng không có, không chút nào giống kết hôn." Cô phàn nàn.

Tưởng Trọng Lâm sửng sốt "Xin lỗi, tôi không nghĩ tới những thứ này." Lễ cưới quả thực kết thúc vội vàng, hơn nữa căn nhà lại không có nữ chủ nhân đến thu xếp những việc này, dĩ nhiên là sẽ có rất nhiều sai sót.

"Vậy... tôi có thể tự mình bố trí lại những thứ này sao?" Cô dò hỏi

"Có thể, cô nghĩ nên bố trí sao thì cứ làm vậy." Hắn đối với những thứ này từ đầu cũng không có yêu cầu gì, nếu như chính Cố Nhược Ngu cao hứng nói quyết định thì được rồi.

Được cho phép Cố Nhược Ngu rất thích thú, một bộ xoa tay bộ dáng như sắp làm một đại cuộc. Tưởng Trọng Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, cầm áo choàng tắm đi ngay vào phòng tắm tắm rửa, hắn rất không thích cả người mình có mùi rượu.

Nhân lúc Tưởng Trọng Lâm tắm, Cố Nhược Ngu nhớ tới khi trước cùng Lâm Gia Ý nói đùa, đêm tân hôn, vậy cái quái gì mới phải là nội dung chủ yếu của đêm này a. Chỉ là từ đầu hai người cũng không thể coi là rất quen thuộc, thứ nhất là trên giường, có thể rất lúng túng a. Nhưng mà nói đi nói lại thì, đều kết hôn rồi nhắm một mắt làm cái kia trái với thông thường, đây đều là chuyện sớm muộn, hơn nữa Tưởng Trọng Lâm khuôn mặt vóc dáng đều không kém, cô cũng không mất mát gì.

Ngay lúc trong đầu Cố Nhược Ngu đang không thể suy xét sao cho hợp lý, bỗng nhiên bụng dấy lên một hồi khó chịu, sau đó cô cảm thấy có thứ gì đó cần phải đưa ra ngoài.

Cô ôm dự cảm xấu đi ra ngoài khách vệ nhìn, quả nhiên, dì cả đến thăm.

Lần này tốt lắm, vừa hay những thứ xây dựng tình cảm kia đều không cần.

"Thật biết chọn thời gian a..." Cố Nhược Ngu lẩm bẩm đi về phòng ngủ, Tưởng Trọng Lâm đang toàn thân đầy hơi nóng từ phòng tắm đi ra. Bốn mắt nhìn nhau lại là không nói gì.

Kỳ thực, trong lòng Tưởng Trọng Lâm có chút không tự nhiên. Còn chưa biết nên mở miệng thế nào thì liền nghe Cố Nhược Ngu nói,

"Vậy cái kia..." Cô gãi đầu "Tôi tới kỳ rồi."

"..."

Trong đầu Tưởng Trọng Lâm lộn ngược thật đang thở phào một cái, "Lúc này sẽ không thoải mái, vậy đi ngủ sớm một chút đi, ngày hôm này chắc là rất mệt."

Không thể làm chuyện xấu, không bằng tìm chuyện khác để làm.

Cố Nhược Ngu sắc mặt hung phấn hỏi, "Có phải anh chơi cờ rất lợi hại đúng không?"

Tưởng Trọng Lâm một chút không hiểu sao cô chuyển chủ đề nhanh như vậy, nhưng vẫn gật đầu "Khi đi học có biết một chút."

Nói là biết một chút tuyệt đối là vô cùng khiêm nhường. Thời học sinh Tưởng Trọng Lâm bởi vì khí tráng vô cùng của bản thân mà từ chối người từ ngoài ngàn dặm, không có bao nhiêu nữ sinh can đảm táo bạo theo đuổi hắn. Thế nhưng số người làm bộ là đứng đắn học sinh xuất sắc, lén lén lút lút ái mộ hắn cũng không gọi là ít.

Khi đó hắn nổi tiếng nhờ thắng giải lớn trong một cuộc thi đánh cờ, chuyện này hầu như toàn trường đều biết, thầy hiệu trưởng cũng thường xuyên nhắc đến, nói cái gì cũng so giành vẻ vang các loại. Bản thân Tưởng Trọng Lâm đối với chuyện này cũng không có phản ứng gì, khi đó cha đều đặt yêu cầu nhất định, đối với hắn làm chuyện gì cũng phải là giỏi nhất, cái việc cuộc thi chẳng qua chỉ là hoàn thành mục tiêu mà cha hắn đã quyết định thôi.

Cố Nhược Ngu nghe được "Biết một chút", ở trong lòng cô cũng đã đại khái là tương đương với cái ý tứ "Ta là cao thủ" này. Ngay lập tức từ trong vali hành lí của mình tìm được một cái hộp, lấy ra một bộ cờ sáng long lanh.

"Cái này là tôi ở nước ngoài sai người đi mua vất vả lắm mới mua đươc một bộ do Thi Hoa Lạc lâu đời chế tạo đặc sắc bằng thạch anh, xinh đẹp nữa. Dù sao ban đêm cũng không có chuyện gì, không bằng chơi cờ đi ?"

"..."

Tưởng Trọng Lâm không muốn trải qua đêm tân hôn cùng với vợ mới cưới của mình cư nhiên lại đánh cờ như thế này "Có ý định chính nghĩa" cân nhắc trong trò chơi. Nhưng mà nhìn Cố Nhược Ngu vẻ mặt mong đợi như vậy, hắn thế nào cũng không cách nào nói lời cự tuyệt.

Nếu như nói Tưởng Trọng Lâm là cao thủ, như vậy thì Cố Nhược Ngu cũng không phải dễ đối phó. Lúc trước cô cũng được xưng là khắp thiên hạ không có đối thủ, mà cao thủ chỉ có trong truyền thuyết a. Vào nhóm không được bao lâu thì cô luôn nghe được các loại đồn đại về người tiền nhiệm "Kỳ thần" Tưởng Trọng Lâm, rằng hắn thật lợi hại, rằng hắn rất đẹp trai, rồi scandal hắn có bạn gái, tóm lại là đủ loại tin tức bát quái gì cũng có. Chỉ là khi đó Tưởng Trọng Lâm tài giỏi đã sớm tốt nghiệp, còn Cố Nhược Ngu không phục nhất quyết tìm cơ hội phân thắng bại cũng không có.

Mà giờ đây, không thể ở trên giường chiếc một cuộc ba trăm hiệp ác liệt, vậy, làm mấy ván trên bàn cờ kia không phải là không được a.

Thời điểm Tưởng Trọng Lâm ngẩn ngơ cầm lấy quân cơ, dường như qua một bàn cờ, hắn lại trở về những ngày tranh tài năm đó. Thời học sinh của hắn không có gì thú vị đáng nói, lúc nào cũng đang hoàn thành mục tiêu cha đặt ra. E rằng chỉ có thể thông qua thi đấu và học tập, mà tự mình hài lòng.

Nhiều năm không đụng đến cờ Tưởng Trọng Lâm trong mấy ván đầu hơi yếu đều thua Cố Nhược Ngu, việc này ngược lại lại kích thích ham muốn chiến thắng trong hắn, càng ngày càng trở nên chăm chú hơn.

Bên này Nhược Ngu bị hắn làm cho càng ngày càng gấp, lúc này mới cảm thấy đại thần trong truyền thuyết quả là danh bất hư truyền, nếu như năm đó thực sự kiêu căng ngạo mạn tới tìm hắn quyết một trận thắng bại, đây chẳng phải là một thất bại rất nhục nhã sao?

Tưởng Trọng Lâm suy nghĩ nửa buổi, định đánh nước cờ của mình, ngẩng đầu lên một cái, đã nhìn thấy Cố Nhược Ngu dựa vào vách tường bên cạnh ngủ thiếp đi.

Thật là chưa từng gặp qua ai như vậy!

Hắn đành phải rón rén bế cô, bỏ vào chăn. Vừa tiếp xúc với chăn ấm sạch sẽ mềm mại, Cố Nhược Ngu nhanh chóng đem mình cuốn vào, khuôn mặt rơi vào bên trong cái gối mềm mại, miệng vẫn còn vù vù hai tiếng.

Tưởng Trọng Lâm lại được một trận buồn cười, sờ gương mặt non mịn của cô một cái, đắp chăn cho cô. Mình cũng nằm bên cạnh cô ngủ thật say.

Bởi vì vừa vặn đang trong khoảng thời gian công ty đang trọng tình trạng phải cùng bàn việc gặp phải vấn đề thu mua xí nghiệp khác, cho nên Tưởng Trọng Lâm không thể dành ra thời gian để cùng Cố Nhược Ngu hưởng tuần trăng mật, đối với lần này sự thay đổi của Cố Nhược Ngu hiện ra tương đối rõ, chỉ nói là sau này nhất định phải tìm thời gian bù lại. Tưởng Trọng Lâm dĩ nhiên là vui vẻ chấp nhận.

Lúc Cố Nhược Ngu tỉnh lại, trời đã sáng rồi.

Chờ lúc cô rửa mặt xong xuôi đi xuống dùng điểm tâm, Tưởng Trọng Lâm đã thay một bộ âu phục ngồi ở bàn

Để duy trì vóc dáng Cố Nhược Ngu buổi sáng căn bản chỉ ăn các loại salad là chủ yếu, trước đó cô đã phân phó cho người hầu trong nhà sáng sớm chuẩn bị salad và sữa tươi là được rồi.

Thế nhưng đang ở thời điểm cô phải ăn nhiều, phía đối diện Tưởng Trọng Lâm nhìn với ánh mắt "Tôi không tán thành".

Quả nhiên, vẻ mặt hắn liền nghiêm nghị nói "Sáng sớm đừng cứ ăn rau quả trái cây, cũng phải thích ứng ăn nhiều trứng và thịt. Cô đã rất gầy rồi, đừng học những người mẫu kia, gầy đến mức chỉ còn có xương cốt."

"..."

"Còn nữa, đừng đeo thắt lưng và mặc quần short, bụng sẽ bị lạnh, nhất là lúc này."

"..."

"Đúng rồi, kem đánh răng trong phòng tắm nhớ phải phải bóp từ trên xuống, không được bóp đang lúc dồn đống."

"..."

"Sau đó..."

"Anh nói còn chưa đủ hả?" Cố Nhược Ngu vẻ mặt kinh hồn nhìn hắn chằm chằm, " Cha tôi càm ràm cũng không nhiều bằng anh!"

Tưởng tiên sinh bất đắc dĩ, "Tôi chỉ muốn nói cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, buồn bực quá thì tìm vị Lâm tiểu thư kia, thứ hai sách ở trên bàn của tôi, là cho cô."

Lúc Cố Nhược Ngu tiễn Tưởng Trọng Lâm ra cửa, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho hắn cúi đầu xuống, dáng vẻ một bộ thần bí, Tưởng Trọng Lâm không thể làm gì đành đưa tai tới.

"Tuy anh có nói hơi nhiều một chút nhưng mà tôi vẫn rất thích, đi sớm về sớm nhé." Nói xong cũng nhón chân lên ôm lấy cổ hắn khẽ hôn một cái trên môi.

Lúc Tưởng Trọng Lâm đến công ty liền nghĩ tới cái hôn ly biệt, cuộc hôn nhân này, dường như khá hơn so với hắn tưởng tượng một chút.

Bởi mới kết hôn, nên cũng không cần đi làm ở sự vụ sở, ở nhà lại quá buồn bực, cô liền tìm tới rủ Lâm Gia Ý đi dạo phố, thuận tiện hoán đổi lại phòng ngủ một chút. Dù sao cũng chính Tưởng Trọng Lâm nói cô cứ tùy ý làm, người kia dĩ nhiên sẽ không khách khí.

Phụ nữ đi dạo phố luôn luôn có hứng thú vô tận, thật vất vả đến xế chiều mới đem mua xong ra, hai người cũng mệt mỏi không chịu được, tìm một nhà hàng ngồi xuống tâm sự một chút lại thuận tiện thu xếp luôn bữa cơm.

"Cậu xem cái dáng vẻ đi mua đồ bây giờ của cậu, đều cầm tất cả những thứ tốt nhất a, lúc quẹt thẻ mắt cũng không chớp một chút, quả nhiên là gả vào nhà giàu?" Lâm Gia Ý cắn ống hút trêu ghẹo nói.

"Chẳng lẽ trước đây tớ đều không phải là tốt nhất sao? Đồ của tớ đều luôn luôn rất tốt mà, hơn nữa thẻ là do hắn cho, không quẹt soàn soạt, hiện tại tớ là người có tư cách nhất để quẹt thẻ của hắn."

Lâm Gia Ý bị những lời này chọc cười, cô thẹn thùng quá đắc ý. Cố Nhược Ngu da mặt vẫn dày, dáng vẻ một bộ có lên giời mới làm khó được ta.

Ngay lúc hai người đang đùa giỡn, đúng lúc có hai gương mặt thân quen xuất hiện trước cửa nhà hang.

Sắc mặt Lâm Gia Ý thoáng cái trở nên suy nghĩ đứng lên "Ô, đây không phải hoàng tử của chúng ta và cây sam đi ăn cơm sao?"

Tưởng Thúc Dương cùng Tân Nghệ Viện hai người tay trong tay theo nhân viên chỉ dẫn đến bên người đang ngồi trên ghế dài, lúc nhìn qua đúng là gắn bó như keo sơn.
"Cậu không đi chào hỏi vị hôn phu trước sao?" Lâm Gia Ý cố tình nhấn manh chữ "trước"

"Đừng, tớ trước đây đã từng không vừa mắt hắn", Cố Nhược Ngu khinh thường liếc một cái về hướng bên kia, "Nhưng thật sự Tân Nghệ Viện càng ngày càng thay đổi nhiều."

"Nhiều sao? Không phải là dáng vẻ lúc còn đi học sao."

"Tớ không nói dáng vẻ, tớ nói khí chất.", cô cao hứng đánh giá, "Cậu xem, áo khoác, giày bó, chiếc túi nhỏ trên tay, tất cả đều là đồ hiệu, phối hợp cũng rất có trình độ. Trước kia không phải cô ta luôn mặc áo sơ mi quần jean sao?"

"Tôi van cô, cũng đều là ông chủ lớn như vậy, người ta còn có thể tiếp tục mặc áo sơ mi quần jean sao?"

Lúc họ đang bình phẩm từ đầu đến chân, Tân Nghệ Viện chợt nhìn thấy họ, ngay sau đó thì thầm gì đó với Tưởng Thúc Dương, hắn cũng quay người lại thấy Cố Nhược Ngu ngồi bên cửa sổ.

Chuyện cùng Cố Nhược Ngu đính hôn ngay từ lúc trung học thì liền nghe cha nói qua, trước kia lơ đễnh, sau này khi gặp được Tân Nghệ Viện thì đối với hôn ước này liền đứng lên gạt bỏ. Chẳng qua thời trung học người biết chuyện này cũng không nhiều, mà dáng vẻ Cố Nhược Ngu hoàn toàn không biết, hắn cũng không thế nào để trong lòng.

Mãi đến khi hắn đem Nghệ Viện về nhà bị cha kịch liệt phản đối, thậm chí còn muốn hắn phải nhanh chóng cưới Cố Nhược Ngu. Đối với người phụ nữ này, hắn thực sự không có tình cảm gì, so sánh thì, người kia thình lình xuất hiện trong cuộc sống của hắn, thú vị đến lạ, sẽ khóc lớn sẽ cười to, Nghệ Viện vì đời sống mà đi làm thêm làm cho nhiều người yêu mến hơn.

Sau cùng, dù hắn phản đối được kết quả như ý muốn, nhưng cha hắn chưa hề buông bỏ hôn ước cùng Cố gia, chỉ bất quá tìm anh hai thay thế hắn. Hiện tại, người từng là vị hôn thê của hắn trở thành chị dâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro