Chương 10: Da dẻ anh rất tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng bếp, Tiêu Thành đến gần Giản Không Mông, "Cần tôi hỗ trợ không?"

Trong không gian phòng bếp nhỏ hẹp, lúc hắn nói chuyện phả ra khí nóng bên tai, Giản Không Mông mặt đỏ lỗ tai nóng bừng, "leng keng" một tiếng, cái muỗng liền rơi trên mặt đất. Hai người đồng thời xoay người lại lượm lên, Giản Không Mông lúc này va vào lồng ngực Tiêu Thành, bị hắn ôm chặt chẽ vững vàng. Giản Không Mông mặt gần như muốn bốc cháy đến nơi, vội vàng né tránh lại bị cánh tay Tiêu Thành dùng sức ôm lấy, "Trên người anh rất thơm, dùng loại sữa gì tắm rửa vậy?"

Bị nói sang chuyện khác, Giản Không Mông nhất thời không phản ứng kịp, đàng hoàng trả lời: "Xà phòng thơm."

Tiêu Thành trong lòng cười trộm, tiếp tục ôm anh, "Tôi thích mùi hương này."

"Tôi cũng thích."

"Ngày mai cuối tuần, cùng tôi đi dã ngoại đi!"

"Đi chỗ nào?"

"Tôi ở vùng ngoại ô có căn biệt thự."

"Mang tiểu Dục cùng đi được không?"

"Đương nhiên, chỉ cần nhóc đồng ý. Nồi canh hình như là sôi rồi."

"Ôi chao!" Giản Không Mông rốt cục phản ứng lại, từ trong lồng ngực Tiêu Thành đứng thẳng lên, hoảng loạn thêm rau vào trong nồi canh.

Tiêu Thành cười trộm, hôn hôn lên cổ anh, "Anh thật đáng yêu."

Giản Không Mông không dám quay đầu lại, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm cái nồi, trong lòng kêu thảm thiết: "Không xong rồi, tim đập nhanh quá, mặt cũng đỏ rồi, lẽ nào thật sự như tiểu Dục nói..."

Tiêu Thành đắc ý nhìn lỗ tai hồng hồng của anh, hắn thích trêu chọc anh, thích xem anh luống cuống tay chân, dáng vẻ không biết làm sao thật là một loại quen thuộc mạnh mẽ.

Khí trời thật tốt, rất thích hợp đi dạo. Tiêu Thành lái xe mang theo Giản Không Mông cùng Giản Dục, tràn đầy phấn khởi xuất phát.

"Chúng ta trước tiên đến biệt thự sắp xếp đồ đạc, sau đó đi bộ lên núi, tiểu Dục, biết câu cá không?"

"Không biết a".

"Không sao, chú dạy cho con, đến trưa sẽ nướng cá ăn."

"Được!" Giản Dục vô cùng phấn khởi.

"Việc rửa rau giao cho anh" Tiêu Thành chuyển hướng Giản Không Mông.

"Ừm."

Đoàn người thật cao hứng đi tới biệt thự. Kỳ quái chính là biệt thự cửa mở, đã có hai người ở cửa nhiệt tình nghênh tiếp bọn họ. Sau khi Tiêu Thành nhìn rõ hai người kia là ai, nháy mắt mặt đã đen như đáy nồi.

Viên Thanh Kiệt cùng mẹ Tiêu làm như không thấy, tiến thẳng lên chào hỏi, Tiêu Thành không thể làm gì khác hơn là xuống xe giới thiệu với cha con Giản Không Mông về bọn họ.

"Chào bác gái." Giản Không Mông không nghĩ tới mẹ của Tiêu Thành nhìn qua còn trẻ như vậy, hơn nữa còn rất nhiệt tình.

"Không Mông, Thành nhi thường hay ở trước mặt bác khen con, Thanh Kiệt cũng vậy, bác với con vừa gặp mà đã như quen, con nếu có rảnh rỗi nhất định phải thường xuyên đến nhà bác chơi. Đây là tiểu Dục sao?"

Giản Dục gật gù, "Chào bà nội, con là Giản Dục."

"Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện, nói thật, nó nhìn qua khá giống Thành nhi khi còn bé nha, vừa nhìn liền biết là đứa nhỏ thông minh, đến đây, bà nội chuẩn bị rất nhiều điểm tâm ngon, ăn trước hai cái đi."

Mẹ Tiêu lôi kéo Giản Dục đi vào phòng khách, Tiêu Thành nhìn về phía Viên Thanh Kiệt "Hai người làm gì vậy hả?"

Viên Thanh Kiệt nhún nhún vai, "Dì nói nhất định phải tới, em cản cũng cản không được."

Tiêu Thành bất đắc dĩ kéo kéo Giản Không Mông, "Chúng ta đi vào thôi!"

Giản Không Mông nói: "Tôi cảm thấy bác gái rất nhiệt tình, cũng rất hòa khí, anh không nên mặt mày ủ rũ như vậy".

"Chính vì nhiệt tình mới đáng sợ đó".

"Tại sao vậy, tôi cảm thấy bà đem tới cho tôi cảm giác rất thân thiết, thật giống người mẹ đã tạ thế của tôi".

"Thật sao? Anh cảm thấy vui là được, tôi sợ bà tạo áp lực cho anh".

"Sao có thể chứ?"

Tiêu Thành thầm nghĩ, xem ra anh trì độn cũng không phải là chỗ nào cũng hỏng.

Lúc ba người đi vào phòng khách, bên trong một già một trẻ đã thân mật không kẽ hở. Mẹ Tiêu vốn thèm cháu nội đến đòi mạng, Giản Dục vì ba ba cũng đồng ý cho anh niềm vui. Hai người ý nghĩ nhất trí lập tức đạt thành hiểu ngầm.

Viên Thanh Kiệt đùa giỡn: "Dì bị anh chàng đẹp trai mê hoặc rồi."

Giản Không Mông liếc mắt nhìn Tiêu Thành, "Bác gái rất thích con nít sao?"

Tiêu Thành thành thật nói cho anh, "Bà là muốn cháu nội".

Tiêu mẫu giận dữ lườm hắn một cái, "Biết rồi còn không mau đem đứa nhỏ về cho mẹ, nếu có thể đáng yêu như tiểu Dục, muốn mẹ làm gì mẹ cũng đều đồng ý."

Quá trắng trợn rồi đó nha! Ngoại trừ Giản Không Mông, những người còn lại đều thầm nói trong lòng.

Giản Không Mông cười nói: "Đúng đấy! Tiêu Thành cũng nhanh nhanh kết hôn sinh con, như vậy bác gái sẽ không cô đơn. Bác gái nếu như thích, có thể đến nhà con làm khách".

Tiêu Thành nghe xong không nhịn được mắt trợn trắng, thằng nhóc ngốc này, đả kích hắn không nói, lại còn kéo theo cái bóng đèn.

Mẹ Tiêu quả nhiên kinh hỉ mở miệng, "Thật sao? Vậy bác cũng có thể mời các con đến nhà bác chơi ha, chỗ bác phòng rộng, người lại thiếu, Thành nhi còn thường xuyên không ở cùng..."

"Mẹ..." Tiêu Thành ám chỉ bà không nên quá mức.

Mẹ Tiêu liền vội vàng nói: "Sau này tốt rồi, tiểu Dục thường xuyên đến chơi với bà, Không Mông con cũng tới, cùng Thành nhi nữa, nhiều người hơn rồi".

"Được rồi, bọn con phải đi rồi" Tiêu Thành không nhịn được nhắc nhở, bọn họ còn muốn ngồi tới khi nào chứ.

Viên Thanh Kiệt nhấc lên dụng cụ câu cá "Em cầm dụng cụ cho, tính thêm một người, em cùng tiểu Dục phụ trách câu cá, anh cùng Không Mông nướng thịt".

"Coi như cậu biết tự giác."

Viên Thanh Kiệt cùng Giản Dục vô cùng phấn khởi đi câu cá, Tiêu Thành đem đồ để qua một bên, "Chờ lát nữa chuẩn bị cũng còn kịp, chúng ta trước tiên đi dạo một đi".

"A, được".

Tiêu Thành ôm eo anh, như các đôi tình nhân khác, Giản Không Mông cảm thấy có chút khó chịu nhưng không biết nên nói như thế nào. Hai người dọc theo đường nhỏ chậm rãi hướng về trên núi, trong rừng bóng cây loang lổ, không khí trong lành, cảnh sắc động lòng người rất nhanh khiến cho Giản Không Mông quên mất lúng túng, bọn họ thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, bầu không khí ung dung bình thường.

Đi tới dưới một cây đại thụ, Tiêu Thành nói: "Nghỉ ngơi một chút đi!"

Giản Không Mông gật đầu nói được, hai người dựa vào thân cây ngồi ở trên cỏ, tay Tiêu Thành vẫn vòng lấy eo Giản Không Mông, "Không Mông, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Ngữ khí của hắn dị thường nghiêm túc, Giản Không Mông không khỏi hơi sốt sắng, "Chuyện gì vậy?"

"Anh đối với tôi có ấn tượng thế nào?"

"Rất... Rất tốt a!" Giản Không Mông bất chợt cảm thấy căng thẳng.

Tiêu Thành nâng cằm anh, ngón tay vô thức xoa xoa "Thật sao? Nếu như tôi muốn theo đuổi anh, anh có đồng ý không?"

"A?" Giản Không Mông kinh ngạc nháy mắt mấy cái. Tiêu Thành nở nụ cười, nhẹ nhàng hôn hôn cằm anh, "Làm sao vậy?"

Giản Không Mông lắp ba lắp bắp nói: "Là... Tại sao?"

"Vì thích chứ sao, còn cần lý do gì nữa"

"Nhưng tôi là đàn ông".

"Chuyện này liên quan gì đến giới tính, anh xem, mẹ tôi đều hận không thể đến giúp tôi theo đuổi anh".

"Bác gái cũng biết?"

"Bà đã sớm biết tôi thích đàn ông".

"Nhưng tôi còn lớn tuổi hơn cậu?"

"Ha, kém vài tuổi tính là gì."

"Tôi còn có con rồi".

"Mẹ tôi có bao nhiêu yêu thích tiểu Dục, anh lại không phải là không nhìn thấy. Không còn lý do nào khác đúng không? Ngoan, đáp ứng tôi đi".

"Cậu cùng tiểu Dục có phải là thương lượng trước rồi mới đến tạo áp lực cho tôi không?"

"Ồ? Tiểu Dục nói cái gì?"

"Nó nói cậu không phải chỉ muốn làm bạn bè với tôi, còn kêu tôi phải nắm chặt cơ hội này".

Tiêu Thành không nhịn được cười đắc ý, tay lại càng làm càn "Vậy sao, anh không muốn?"

Giản Không Mông nghĩ một hồi, "Tôi rất bình thường, có nhiều cô gái thích cậu, cậu vì sao lại thích tôi?"

"Ừm…" làm bộ suy nghĩ một lúc, "Anh so với bọn họ đáng yêu hơn nhiều, tính tình tốt, hơn nữa..." Hắn cười hì hì, "Da dẻ anh cũng rất tốt."

Giản Không Mông há to mồm, "Cậu... Làm sao cậu biết?"

Tiêu Thành mặt không đỏ tim không đập nói: "Chính là như vậy." Bàn tay không khách khí chui vào vạt áo sơmi của Giản Không Mông, cũng không thành thật đi lên trên.

"A!" Giản Không Mông mới vừa kinh hô một tiếng, người đã bị áp ở trên cỏ, Tiêu Thành ở phía trên anh không có ý tốt cười, "Lần trước giúp anh thay áo sơmi thì đã biết".

"Cậu trước tiên ngồi thẳng dậy, để tôi ngồi lên có được hay không?"

Tiêu Thành không lên tiếng, tay phải kéo lên cao, sờ lên hạt đậu nho nhỏ trước ngực anh. Giản Không Mông sợ hãi co rụt thân thể, đôi mắt đã ướt át, tội nghiệp nhìn Tiêu Thành, miệng nhỏ hơi mở. Tiêu Thành không nhịn được mạnh mẽ hôn lên môi anh, lần này đầu lưỡi cũng tiến quân thần tốc, công thành chiếm đất trong khoang miệng mềm mại của anh, liếm mút say mê, hôn đến Giản Không Mông hoa mắt chóng mặt, không thở nổi.

Một hồi lâu, Tiêu Thành rốt cục ngẩng đầu lên, giật mình nhìn thấy trong mắt Giản Không Mông tràn đầy hơi nước, vội vàng nâng anh dậy, tựa vào ngực của mình, dỗ anh "Không thích sao? Tôi có phải là doạ anh rồi không? Đừng khóc mà".

Giản Không Mông nắm lấy quần áo, nhỏ giọng nói: "Không... Không có gì, chính là tạm thời có chút không quen, cảm giác rất kỳ quái. Cậu sờ tôi, tôi giống như bị sốt vậy, cả người đều không còn chút khí lực".

Tiêu Thành thở ra một hơi, không biết nên nói cái gì với anh, "Đó là cảm giác bình thường thôi, nhu cầu sinh lí hết sức bình thường, anh đã lớn như vậy, có tự mình giải quyết qua chứ?"

"Tôi... Tôi... có rồi." Giản Không Mông hận không thể đem đầu chui vào trong bụng hắn, chết sống không chịu ngẩng đầu.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, anh còn chưa cho tôi đáp án, như vậy đi, anh không phản đối, tôi liền cho rằng anh cũng thích tôi, đồng ý làm người yêu của tôi?"

Giản Không Mông ở trong ngực của hắn gật gật nhưng không có lên tiếng.

Tiêu Thành thật vất vả ôm anh lên, "Anh đồng ý rồi, đến đây, sửa sang quần áo một chút, chúng ta trở lại chuẩn bị nướng thịt".

===== Hết chương 10 =====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro