Chương 16: Hạnh phúc?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Không Mông nhìn lướt qua nơi họ vừa đặt chân đến, họ đã đứng tại đại sảnh của khách sạn Đế Quốc. Trước hết nhìn kỹ bốn phương tám hướng, anh đẩy đẩy Tiêu Thành, "Thả anh xuống, mọi người đều đang nhìn đó"

Tiêu Thành cười nói: "Ngày hôm nay anh là người có tư cách làm vậy nhất, sợ cái gì chứ a!" Hắn đi tới quầy phục vụ trước, "Đưa tôi chìa khóa phòng tuần trăng mật đã đặt trước".

Nghe được hai chữ 'Tuần trăng mật', Giản Không Mông đã xấu hổ nép vào trong lồng ngực của Tiêu Thành, để một mình hắn đảm đương trọng trách tiếp nhận lời chúc phúc đầy khoa trương từ mọi người, mãi cho đến tận khi đã tiến vào gian phòng, Tiêu Thành mới đem anh đặt xuống giường.

Giản Không Mông vừa định đứng dậy, Tiêu Thành lại lập tức đè lên, đem anh giam vào giữa hai cánh tay mình, "Thật vui vì ngày hôm nay chúng ta kết hôn!"

Giản Không Mông đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Anh cũng vậy."

Tiêu Thành vuốt ve môi anh, "Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta động phòng đi."

Giản Không Mông nháy nháy mắt, "Nhưng mà hiện tại mới buổi chiều a!"

"Không sao, làm xong có thể ăn khuya".

Cái gì làm cái gì xong a, anh nghe không hiểu đâu. Giản Không Mông đang muốn phản bác liền bị Tiêu Thành hôn xuống một cái, triền triền kéo dài, hôn đến ý thức của anh cũng bắt đầu bay lượn theo đầu lưỡi linh xảo của Tiêu Thành.

Nụ hôn kết thúc, anh rơi vào mụ mị mông lung, Tiêu Thành cười khẩy, bắt đầu động thủ cởi bỏ quần áo của anh. Cả người Giản Không Mông đều mềm nhũn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay lớn của hắn ở trên người mình ra sức tàn phá, chỉ chốc lát sau, bọn họ đã xích lõa đối mặt nhau.

Giản Không Mông chợt nhớ tới cái gì, "Buổi tối ngày hôm ấy, chúng ta... Chúng ta đã làm, thật sao?"

Tiêu Thành ôn nhu cười, "Kỳ thật, buổi tối ngày hôm ấy chúng ta chẳng hề làm gì cả."

"Cái gì?" Giản Không Mông lập tức sửng sốt, "Nhưng mà em đối với tiểu Dục nói..."

"Đó là lừa anh thôi".

"Gạt anh?" Giản Không Mông còn chưa kịp ngẫm nghĩ, Tiêu Thành đã chặn lại miệng anh, nụ hôn lần này không hề giống với nụ hôn vừa nãy chút nào, mãnh liệt khát khao, giống như muốn đem anh nuốt vào bụng vậy.

Giản Không Mông thở hổn hển, cảm giác miệng Tiêu Thành đã rời khỏi môi anh, theo hầu kết một đường gặm cắn xương quai xanh, trời ạ! Hắn thật sự muốn ăn mình sao? Bỗng nhiên, một luồng tê dại xông thẳng lên đỉnh đầu, Giản Không Mông không nhịn được khẽ rên rỉ lên tiếng, "Không được!"

Tiêu Thành hưởng thụ việc Giản Không Mông ở dưới thân mình vặn vẹo, lưỡi vẫn cố chấp ngậm lấy trái cây nho nhỏ đỏ chót, nhiều lần mút vào, thậm chí còn dùng hàm răng 'xoa xoa'. Bảo bối của hắn thật mẫn cảm, giọng nói đều run rẩy hết cả lên, cả người nhiễm phải một tầng ửng đỏ, đôi mắt ẩm ướt nhìn hắn, nhưng anh lại không hề biết loại ánh mắt này lại làm gia tăng biết bao nhiêu dục hỏa trong người hắn.

Tiêu Thành hít một hơi, tách hai chân Giản Không Mông ra, đặt lên trên thắt lưng mình, tay phải nắm lấy dục vọng đã ngẩng cao đầu của anh. Giản Không Mông chộp lấy bả vai hắn nắm chặt, nước mắt đã tràn ra khóe mắt, thở hổn hển xin tha, "Không muốn, anh không muốn đâu!"

Tiêu Thành hôn lên giọt nước mắt của anh, ghé vào tai anh nhẹ giọng an ủi, "Đừng sợ, chuyện này vui sướng lắm, để em dẫn dắt anh, tin tưởng em".

Giản Không Mông nhìn vào mắt hắn, hai tay chậm rãi thả lỏng, Tiêu Thành cho anh một nụ cười khích lệ "Đừng kiềm chế nữa, sướng là được!" Tay phải chầm chậm lên xuống.

Giản Không Mông giống như đã an tâm hơn rất nhiều, bắt đầu theo động tác của hắn hưởng thụ cảm giác chìm nổi của ái ân. Trên gương mặt đơn thuần của ngày thường giờ đã nhiễm lên tần cảm xúc mãnh liệt, mang đến một loại phong ttìn khác biệt. Dục hỏa trong người Tiêu Thành tăng cao, gần như không nhịn được nữa, lập tức giữ lấy anh.

"A!" Tay Giản Không Mông trở qua nắm lấy chăn, run rẩy nắm chặt.
Tiêu Thành thoáng thả lỏng động tác, dán sát vào bên tai Giản Không Mông nói: "Lần đầu sẽ hơi đau một chút, tha thứ cho em".

Ý thức của Giản Không Mông đã mờ mịt, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn nhưng lại không thể tiêu hóa được ý tứ trong lời nói của hắn.

Tiêu Thành lấy dầu bôi trơn, lấy một lượng ra tay, cẩn thận thăm dò sâu trong tiểu huyệt của Giản Không Mông, chậm rãi nhưng rất kiên quyết ra ra vào vào.

Giản Không Mông nhíu nhíu lông mày, cảm giác khác thường khiến anh nheo mắt lại "Làm gì..."

"Ngoan, sẽ mau chóng thấy thoải mái." Tiêu Thành đem chất lỏng trơn trợt tinh tế thoa khắp mọi nơi trong vách, cũng cẩn thận xoa bóp, liên tục ra vào, mở rộng.

"Không thoải mái... Đi ra ngoài a" Giản Không Mông lời nói đứt quãng, tuy rằng động tác tay của Tiêu Thành đang luật động phía trước vẫn không ngừng, vẫn cảm nhận được khoái cảm cuộn trào nhưng mà anh vẫn cảm giác được mặt sau cũng có chút đau đớn không thoải mái a.

"Xin lỗi" Tiêu Thành ôn nhu an ủi, "Rất nhanh sẽ thấy thoải mái" Đặt tính khí ngay trước cửa huyệt, hắn hít sâu một hơi, đem côn thịt nóng rực chôn vào hành lang chật hẹp.

"A!" Giản Không Mông hét ầm lên, nước mắt đọng nơi khóe mắt liền chảy xuống, thân thể như bị cái gì xé rách ra vậy, thật là đáng sợ, đau quá! Anh đẩy Tiêu Thành, "Lấy ra... Làm gì vậy..." Trong lời nói còn mang theo nghẹn ngào.

Tiêu Thành hôn anh, đem côn thịt chôn sâu trong anh, lẳng lặng chờ anh thích ứng, sau đó mới chầm chậm đưa đẩy, đồng thời đối với dục vọng phía trước của Giản Không Mông ra sức kích thích phân tán sự chú ý của anh để giảm bớt phần nào cảm giác đau đớn.

Giản Không Mông cắn môi chịu đựng từng cú thúc của Tiêu Thành trên người mình, lần đầu tiên chịu đau như thế, thực sự là chưa từng nghĩ tới, không trách đêm đó Tiêu Thành không có làm, anh cuối cùng cũng coi như rõ ràng. Ai oán trừng mắt với kẻ cầm đầu phía trên. Dần dần, khoái cảm lại lần nữa bốc lên, nhẹ nhàng như nước, mạnh mẽ tựa gió, xung kích lên đại não bao phủ toàn bộ thần trí của anh. Bất tri bất giác, anh đã quên mất cảm giác không thoải mái vừa rồi, tiếng rên rỉ ngâm nga vang lên khắp căn phòng.

Tiêu Thành thoả mãn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng bị che kín, tăng nhanh tốc độ luật động trên người anh cuồng mãnh rong ruổi, hắn chờ thật lâu, rốt cục... Rốt cục cũng có trong tay khối bảo bối này, ôm anh thật chặt, xúc cảm trên da thịt mỹ hảo nhẵn nhụi ở trong lồng ngực của mình, hắn quyết định: "Nhất định phải làm ba ngày ba đêm!"

"Mẹ" Giản Dục líu lưỡi, "Không nghĩ tới tuần trăng mặt của hai người lại nhàm chán như thế, trốn trong phòng không thèm xuống giường a!"

"Cốc!" Giản Không Mông ở trên đầu nhóc gõ một cái, khiến Giản Dục luôn chiếm thế thượng phong nhất thời ngốc đi "Ba ba vẫn chưa có tìm con tính sổ, hóa ra con đã sớm bán đứng ba ba, còn hợp tác với Tiêu Thành cùng nhau gạt ta".

Giản Dục sờ đầu một cái "Con lừa mẹ rất rất nhiều, mẹ nói cái nào a?"

Giản Không Mông thở dài thườn thượt, "Ba ba có bao giờ ngược đãi con đâu, sao con lại hãm hại ba như vậy chứ".

"Hãm hại? Con nhìn mẹ là hạnh phúc vô cùng mới đúng nha, tối ngày hôm qua không biết là ai lén lén lút lút trốn qua phòng ngủ vậy ta".

Mặt Giản Không Mông lập tức đỏ chót, khí thế giảm đi nhiều "Ba... Ba..."

Tiêu Thành từ phòng tắm đi ra, nhìn dáng vẻ anh một mặt đỏ chót, biết anh lại bị Giản Dục bắt nạt "Tiểu Dục, bắt nạt mẹ con nhiều vậy không có đẳng cấp tí nào, sau này tìm mục tiêu mới luyện một chút đi!"

Giản Dục nheo mắt lại, "Chuyện hợp tác đối phó con với là không đủ đẳng cấp" Nhóc chuyển hướng về phía Giản Không Mông, "Mẹ, mẹ hiếm khi đến nhìn con, đêm nay con muốn ngủ cùng mẹ".

Tiêu Thành bất mãn nhảy qua "Tiểu quỷ, bọn chú còn đang hưởng tuần trăng mật, đừng có làm chuyện không có đạo lí vậy chứ?"

"Tuần trăng mật?" Giản Dục cười lạnh, "Nếu như con nhớ không lầm, tuần trăng mật của hai người đã trải qua hai tháng rồi đó, mặc kệ như thế nào, ngày hôm nay mẹ nhất định phải ngủ cùng con"

"Không được, anh ấy là vợ của chú, hôm nay anh ấy phải ngủ cùng chú".

"Đừng hòng!"

"..."

Giản Không Mông ngồi một bên nhìn hai người bọn họ môi súng khẩu chiến, không nhịn được lén lút nở nụ cười, trong đầu chợt nhớ tới lời nói của Giản Dục vừa rồi, "Hạnh phúc sao?"

Đáp án nhất định là vậy rồi.

===== Hết chương 16 =====

 Đã kết thúc phần 1 bộ Bảo Bối Ác Ma, cùng chờ đợi phần 2 nha các bạn~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro