Chương 15: Thanh lí hàng tồn kho

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A!" Tiếng hét có thể sánh ngang với còi báo cảnh sát, Giản Không Mông mở ra con mắt chua xót, sao lại vậy? Anh nghe thấy tiếng của Giản Dục, nhưng mà tại sao trong giọng nói của Giản Dục lại đáng sợ như vậy, giống như bị ai đó bóp cổ. Anh nỗ lực nháy nháy mắt để mọi thứ trước mắt rõ ràng hơn, trong tầm mắt Giản Không Mông chỉ thấy Giản Dục đứng ở cửa, ngón tay chỉ về hướng của anh, miệng há thật to, một dáng vẻ không tin được lại vừa giận dữ.

Ơ? Giản Không Mông vẫn mông lung không biết đã xảy ra chuyện gì, anh nửa ngồi dậy, chăn trượt xuống ma sát da thịt mang đến cảm giác man mát... Dừng! Ma sát da thịt? Anh vừa cúi đầu nhìn, con mắt lập tức trợn thật lớn, anh tại sao không mặc quần áo? Đương nhiên, 'kinh hỉ' cũng không chỉ một việc đó, tầm mắt anh chăm chú nhìn xuống liền 'tiện thể' nhìn thấy còn một người cùng nằm trên giường mà còn nằm bên cạnh mình, vuốt vuốt hai mắt, nhìn lại hắn "Cậu... Cậu..." Tiêu Thành làm thế nào lại ngủ cùng mình?

Không chờ anh nói lắp xong, Giản Dục đã phóng nhanh lại đây, "Mẹ, con cũng biết hai người đã chính thức yêu đương, bình thường hôn nhẹ con không nói, nhưng mà mẹ... Mẹ vậy mà đã tùy tùy tiện tiện cùng người khác lên giường?!" Nhóc nắm đấm tay thành quyền, lấy đó biểu thị sự oán giận.

Giản Không Mông không có can đảm kéo chăn về, uể oải muốn biện giải, "Ba ba cũng không biết, nhưng mà ba ba không có cùng cậu ấy..."

"Nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, không được mơ mơ màng màng, bị người ta lừa một lần còn phạm sai lầm lần thứ hai. Còn có chú..." nhóc chuyển hướng về Tiêu Thành, "Chú muốn làm sao thì làm, đừng nghĩ ăn xong thì không chịu trách nhiệm."

Tiêu Thành thong thả mặc quần áo vào "Đừng trách anh ấy nữa, ngày hôm qua là tôi dụ dỗ anh ấy, yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm, chúng ta ra ngoài rồi nói".

"Được, nhìn xem chú sẽ làm sao để con giao mẹ con cho chú" quay lại hướng Giản Không Mông, khẩu khí nhu hòa hơn chút, "Không thoải mái thì nằm nghỉ một lúc, không cần cố gắng gượng".

Giản Không Mông mơ hồ cảm thấy chuyện đại sự cả đời của mình cứ thế liền bị người ta định đoạt. Sau khi hai người kia đi ra ngoài, anh vội vội vàng vàng đứng dậy mặc quần áo, đầu vẫn còn cảm giác choáng váng nặng nề, hẳn là di chứng của việc uống rượu ngày hôm qua, cồn thực sự là cực kì hại người a! Tình cảnh này không phải là có chút quen mắt sao? Hai mươi năm trước anh cũng mơ mơ hồ hồ mà lên giường cùng người khác như thế, lịch sử lần thứ hai tái diễn, sự kiện lần đó đã để lại cho anh một Giản Dục, như vậy lần này... Chuyện lần này thật không thể ngờ.

Anh cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ ra, trong phòng khách, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đã đạt thành công ước định nào đó, Giản Dục thoả mãn gật đầu, "Cứ quyết định như vậy đi".

Cảm giác bất an càng mãnh liệt, Giản Không Mông cẩn thận từng li từng tí một đặt câu hỏi, "Chuyện gì mà cứ quyết định như vậy?"

Giản Dục nhẹ nhàng nói: "Chúng ta quyết định, mẹ cùng chú Tiêu hai tuần sau đi Hà Lan kết hôn."

"Kết hôn?" Lần này đến lượt Giản Không Mông muốn rít gào, "Nhưng mà..." Anh nỗ lực muốn tìm ra lý do chính đáng "Nhưng mà chúng ta còn đang ở giai đoạn yêu đương thôi mà!"

Tiêu Thành thở dài, đây là cái lý do mục nát gì vậy chứ, "Bước kế tiếp của yêu đương không phải là kết hôn à."

"Thế nhưng... Thế nhưng... Chúng ta mới yêu nhau có ba tháng, tôi cảm thấy, cảm thấy..."

"Tôi biết anh cảm thấy thời gian quá ngắn, có điều, này cũng không quan trọng, sau khi kết hôn chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện yêu đương nha".
Giản Dục một bên nghe xong chỉ muốn trợn trắng mắt, mặc kệ hai người giải thích thế nào, ngược lại là vấn đề sau của Tiêu Thành, chú cũng nên xem lại mình đi chứ.

Một bên khác, Tiêu Thành còn đang động viên Giản Không Mông, "Anh cũng không còn nhỏ, đáng ra cũng nên sớm quyết định chuyện này, hiện tại còn bị tiểu Dục nhìn thấy chúng ta như vậy, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm, lẽ nào anh không thích tôi sao?"

Giản Không Mông theo phản xạ lắc lắc đầu, "Đương nhiên không phải".

"Vậy anh còn do dự cái gì chứ?"

Giản Không Mông không tìm được nguyên nhân, anh cũng không biết mình đang sợ cái gì, trong tiềm thức, anh biết mình rất tin tưởng Tiêu Thành, cũng thích Tiêu Thành, nhưng ngay lập tức nói tới chuyện kết hôn, tiến tới bước quan hệ cuối cùng, anh vẫn chưa có chuẩn bị sẵn sàng đâu.

Tiêu Thành nhẹ nhàng ôm lấy anh, ghé vào tai anh thấp giọng nói: "Không cần sợ chuyện hôn nhân, tối hôm qua đâu có gì đáng sợ đâu đúng không? Tôi nói rồi, tôi sẽ cố gắng quý trọng anh, anh còn chưa tin tôi sao? Sau này tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc của anh nên anh hãy giao anh cho tôi đi".

Bị ánh mắt chân thành của hắn nhìn chằm chằm, Giản Không Mông cảm thấy hô hấp đều rối loạn lên, anh không dời nổi mắt nữa, chỉ có thể nhìn thẳng vào người đàn ông ngày thường phát ra mị hoặc với mình mà trái tim mình đã không thể ức chế trầm luân, trầm luân.

"Đáp ứng tôi chứ?"

Không xong rồi, anh không thể kiên trì được nữa, Giản Không Mông thở dài một hơi, dung túng cho trái tim mình đi theo tiếng gọi của con tim, "Được!"

--------------------

Hà Lan, Am-xtéc-đam.

Gió nhẹ thổi, bầu trời trong xanh, giáo đường nghiêm trang, hết thảy đều tốt đến không thể tốt hơn, ngoại trừ Giản Không Mông. Tâm tình của anh không thể tự nhiên là có nguyên nhân, nguyên nhân chính cái áo cưới anh mặc trên người, tại sao, tại sao anh phải mặc áo cưới a? Tiểu Dục khốn kiếp này, anh kêu la thảm thiết cũng không thèm tới cứu anh, trái lại còn ở một bên xem kịch vui, oa oa, kết quả, kết quả là anh bị mẹ Tiêu ép phải mặc bộ áo cưới này.

Tiêu Thành nhìn Giản Không Mông liền kéo cao khóe miệng, gần như bật cười, có điều, Giản Không Mông mặc vào bộ áo cưới này đúng thật là khiến hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa, một bộ áo cưới cao cổ màu trắng bó sát người, bó vào thân người gầy gò của anh, thế nào cũng thấy thích hợp, đặc biệt là lúc anh lơ đãng xoay người liền mang cho hắn kinh hỉ - một tấm lưng trần trắng như ngọc, lúc đó phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn cởi bộ âu phục che lấy cơ thể anh, không cho bất luận người nào nhìn thấy, kết quả đương nhiên là bị mọi người ngăn lại rồi.

Giản Không Mông nắm lấy tay hắn, "Anh không muốn mặc cái này, nó lộ lưng a, mau nghĩ biện pháp cho anh cởi nó ra a".

"Nhưng mà anh mặc vào thực sự rất đẹp, với lại anh là cô dâu mà, ráng nhịn một chút đi a".

Giản Không Mông không nói lời nào, tàn nhẫn lườm hắn một cái.

"Cha sứ đến rồi, một lúc nữa nghi thức sẽ kết thúc, em sẽ dẫn anh chạy trốn, có được không?"

Giản Không Mông lúc này mới đổi giận thành vui, theo hắn đi vào giáo đường.

"Cậu Tiêu Thành, cậu có nguyện ý cùng cậu Giản Không Mông kết hôn, yêu cậu ấy, đối với cậu ấy luôn một lòng, cùng cậu ấy dắt tay đi đến cuối đời hay không?"

"Tôi đồng ý."

"Cậu Giản Không Mông, cậu có nguyện ý cùng cậu Tiêu Thành kết hôn, yêu cậu ấy, đối với cậu ấy luôn một lòng, cùng cậu ấy dắt tay đi đến cuối đời hay không?"

Giản Không Mông nhìn chăm chú vào Tiêu Thành, đối phương đang dùng ánh mắt như có thể nhấn chìm người khác trong đó, một chút do dự trong lòng lập tức tan rã dưới tia nắng dịu mát "Tôi đồng ý."

Tiêu Thành hoan hô một tiếng, ôm lấy Giản Không Mông, cha sứ thấy hắn muốn hôn Giản Không Mông, không thể làm gì khác hơn là dùng tốc độ nhanh nhất nói: "Hiện tại cậu Tiêu đã có thể hôn vợ mình" Phù, may quá, trước khi Tiêu Thành hôn Giản Không Mông thì cha sứ đã nói xong lời này.

Lúc này Tiêu Thành cùng Giản Không Mông như không còn nhìn thấy bất cứ người nào khác, toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai con người tha thiết ôm hôn, nóng bỏng đến độ kéo theo sự tập trung của tất cả mọi người, tiếng xuýt xoa vang vọng không gian.

"Con xem..." Mẹ Tiêu lắp ba lắp bắp nói với Viên Thanh Kiệt "Dì có nên mang tiểu Dục ra ngoài không a?"

Viên Thanh Kiệt lắc lắc đầu "Không cần đâu dì, bọn họ lập tức sẽ chạy mau thôi".

"Chạy?"

Quả nhiên, chỉ thấy Tiêu Thành bế Giản Không Mông còn ngất ngất ngây ngây, lấy tư thế tiêu chuẩn của tân lang ôm tân nương lao ra khỏi giáo đường, nhảy vào chiếc BMW màu trắng, nhanh chóng lái đi mất. Lúc mọi người đuổi theo ra ngoài chỉ còn nhìn thấy bóng chiếc xe phía xa xa.
Mẹ Tiêu cảm thán: "Gấp đến vậy luôn?"

Viên Thanh Kiệt nhún nhún vai "Tân lang đã đã nhịn rất lâu, chuyện này có thể lý giải a".

Hai người nhìn về phía Giản Dục, Giản Dục hì hì nở nụ cười, "Thanh lí hàng tồn kho, trong lòng thực sự là thoải mái, ha ha, mẹ, tự cầu phúc đi nha!"

===== Hết chương 15 =====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro