Chương 2: Nhẫn danh dự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi các học sinh khối 10 trở về sau đợt huấn luyện, trường học tổ chức lễ khai giảng.

Học sinh của từng lớp lấy ghế đem đến sân trường, sắp xếp theo trật tự.

Khối 10 vẫn chưa thích ứng được với môi trường mới, kéo đến một trận hỗn loạn. Đồng phục còn chưa kịp thay, vẫn còn mặc đồng phục rằn ri trong quân đội, một đám phơi nắng đen như cục than làm hấp dẫn ánh mắt của mọi người, tiếng cười đùa vang lên nhộn nhịp.

Qua một lúc lâu, buổi lễ khai giảng mới chính thức bắt đầu. Bùi Cảnh và Đường Lạc ngồi ở hàng thứ ba từ dưới đếm lên, coi như là một vị trí an toàn.

Dưới ánh mặt trời, Bùi Cảnh nhắm mắt lại, ngày hôm qua cậu ngủ không sâu giấc, lúc này không hề có tinh thần, đầu ngả sang một bên, mái tóc màu hạt dẻ xinh đẹp có hơi dài.

Đường Lạc chơi di động, một lúc sau lại thở dài, "Đệch, xong đời rồi, tôi lại thất tình."

"Một năm cậu có thể thất tình đến bốn lần, vẫn chưa quen à?"

"Việc này mà cũng quen được sao?" Đường Lạc thật sự buồn khổ, nghĩ mãi cũng không ra, cậu ta ưu tú như vậy, tại sao luôn bị đá?

Bùi Cảnh: "Bởi vì trái tim cậu làm bằng inox."

"...." Đường Lạc không phục, "Nếu cậu đã nói như vậy, tôi đây có thể đánh dấu cậu, hai ta có thể triền triền miên miên đến quên trời đất."

Thứ Bùi Cảnh không sợ nhất chính là bộ dáng này của cậu ta, cậu là một người chưa phân hoá thì sợ cái gì? Kéo kéo cổ áo xuống dưới, lộ ra cần cổ nhìn cậu ta, "Nào nào nào, cậu cắn đi."

Đường Lạc nhìn chằm chằm cổ cậu, "Đệch mợ...."

Hàng cuối cùng, Nhậm Minh nhíu mày nhìn thẳng, "Hai người bọn họ thật không biết xấu hổ, vui đùa kiểu gì vậy."

Tuy nói hai người đều là Alpha nhưng cũng phải chú ý ảnh hưởng, tuyến thể không phải là nơi có thể tùy tiện cho người khác xem.

Kiều Vân Khải nhíu mày, dời ánh mắt đi.

Lúc này chủ nhiệm lớp đi tới, vỗ vỗ vai hắn, "Bây giờ có thể đi rồi, phần tiếp theo chính là em, nói thật tốt nhé."

Loại diễn thuyết này, Kiều Vân Khải xưa nay làm đã quen. Hắn bước lên sân khấu, phía dưới lập tức dâng lên một trận cảm thán, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Bùi Cảnh hít vào một tiếng, bao nhiêu nổi bật lại bị thằng nhóc này lấy hết, bên tai truyền đến một trận ríu rít.

"A a! Kiều Vân Khải sao lại đẹp trai như thế chứ! Tôi nhìn cậu ấy ba năm! Ba năm vẫn không đủ!"

"Tôi có thể ngắm ba mươi năm! Không! Ba trăm năm!"

"A, đời này không thể gả cho cậu ấy, cuộc đời của tôi không viên mãn."

"Tôi... tôi không muốn gả cho cậu ấy."

Bùi Cảnh lập tức dựng lỗ tai lên, được lắm, omega nhỏ này rất có mắt nhìn.

"Bởi vì tôi.... tôi không xứng! Kiều thần quá hoàn mỹ, ô ô ô."

Bùi Cảnh: "...."

Diễn thuyết xong sẽ bắt đầu phát tiền thưởng, Bùi Cảnh ném áo khoác cho Đường Lạc, đứng dậy bước lên sân khấu.

Khối 12 chia lớp theo điểm số, lớp 1 lớp 2 đều là lớp mũi nhọn, nghe nói chủ nhiệm hai lớp lúc đó vì muốn đoạt mười học sinh mũi nhọn này suýt chút nữa đã kéo rớt tóc nhau. Cuối cùng chủ nhiệm giáo dục phải đứng ra phân chia "công bằng", năm người đầu tiên được phân vào lớp 1, năm người còn lại sẽ ở lớp 2.

Bùi Cảnh bước lên sân khấu, đứng ở bên cạnh Kiều Vân Khải, cậu nhìn đám người dưới sân khấu, lại là một trận ồn ào. Ánh mắt quét đến lớp mình, Đường Lạc đang cầm áo của cậu ra sức vẫy tay, sau đó bị chủ nhiệm lớp kìm lại.

Đầu tiên hiệu trưởng lên nói vài câu, sau đó bắt đầu phát tiền thưởng, Bùi Cảnh cầm lấy phong bì, "Cảm ơn hiệu trưởng."

"Tiếp tục cố gắng nhé."

Vẫn là lời kịch cũ, Bùi Cảnh sờ sờ độ dày của phong bì, cảm giác khá tốt, chắc khoảng 2000 tệ? Cậu quay đầu nhìn Kiều Vân Khải, có chút khó chịu, hắn còn được nhiều hơn cậu.

Lúc bọn họ chuẩn bị đi xuống, đột nhiên chủ nhiệm giáo dục đi tới, ngăn bọn họ lại.

"Nào nào nào, từ từ đã." Chủ nhiệm giáo dục cầm micro đứng bên cạnh hai người, "Học sinh khối 12 chúng ta đều rất ưu tú, đặc biệt là hai bạn học này, vẫn luôn là người đổi mới lịch sử điểm số của trường chúng ta, đây chính là tấm gương để các em noi theo học tập."

Tiếp theo cầm lấy hộp nhung màu đỏ trong tay Kiều Vân Khải, mở ra, sau đó lấy chiếc nhẫn bên trong ra hướng về phía dưới, "Trường học chúng ta đối với những học sinh ưu tú cực kỳ quan tâm, mỗi người đứng đầu khối, ngoại trừ tiền thưởng còn có chiếc nhẫn chế tác đặc biệt này. Bên ngoài là huy hiệu của trường học, bên trong chính là tên chủ nhân chiếc nhẫn, độc nhất vô nhị, cực kỳ có ý nghĩa."

Bùi Cảnh chua hơn ăn chanh, có quỷ mới biết cậu muốn chiếc nhẫn này đến thế nào, đáng tiếc cậu nhiều lần đều bại dưới tay Kiều Vân Khải.

"Hiện tại, chúng ta cùng mời người hạng hai lên trao nhẫn danh dự cho người hạng nhất, đây là một loại cổ vũ, cũng là một loại kế thừa."

Dưới đài "oanh" một tiếng bùng nổ.

Cả người Bùi Cảnh choáng váng, chưa kịp hoàn hồn thì nhẫn đã bị nhét vào tay cậu, cậu không thể tin được nhìn chủ nhiệm giáo dục, xác nhận mình không nghe lầm.

Chủ nhiệm giáo dục trịnh trọng gật đầu.

Có phải cậu quá thảm rồi không, đã xếp hạng hai rồi còn phải trao nhẫn cho hạng nhất, đây không phải là đang đánh vào tim cậu hay sao.

Bùi Cảnh nhìn chiếc nhẫn, do dự suy nghĩ, nếu bây giờ cậu bỏ chạy, xác suất bao nhiêu phần trăm có khả năng sẽ bị tóm.

Lúc này, một bàn tay đưa tới trước mặt, cậu cứng đờ ngẩng đầu. Khoé miệng Kiều Vân Khải nhếch lên, ánh mắt cũng mang theo ý cười, thản nhiên quơ quơ tay, trong lòng Bùi Cảnh bốc hoả.

Cắn môi, hít sâu một hơi, cậu kéo tay Kiều Vân Khải qua, đeo nhẫn vào ngón trỏ của hắn.

Chủ nhiệm giáo dục nhanh chân ngăn lại, nhỏ giọng nói, "Không đúng, ngón trỏ không thể tùy tiện đeo, ngón giữa đi."

Bùi Cảnh: "...."

Kiều Vân Khải thu các ngón còn lại lại, chỉ còn một ngón giữa đối mặt với cậu.

Bùi Cảnh: "...."

Cậu lại hít sâu một lần nữa, trong lòng mặc niệm "không tức giận", nhân sinh giống như một vở kịch, bởi vì có duyên nên mới gặp nhau, cùng nhau giúp đỡ sống cho đến già cũng không dễ dàng gì, cho nên càng phải quý trọng.

Theo tiếng niệm thầm của cậu, chiếc nhẫn chậm rãi được đeo vào.

Lúc tay cậu chuẩn bị buông ra, đột nhiên Kiều Vân Khải nắm chặt lấy đầu ngón tay cậu, hai tay giao nhau. Bùi Cảnh bị doạ sợ, hai người đứng sát bên nhau, Kiều Vân Khải nắm tay cậu, đưa tay ra không trung, phơi bày chiếc nhẫn xuống phía dưới.

Bùi Cảnh lúc này mới hiểu, thì ra thằng nhóc này đang khoe mẽ, cậu cắn môi, thấp giọng nói, "Cậu đừng có mà đắc ý, sớm muộn gì cũng có ngày cậu phải đeo nó cho tôi."

Kiều Vân Khải ý cười càng sâu, "Rất sẵn lòng."

Dưới khán đài oanh lên một trận vỗ tay, thập phần náo nhiệt.

Chủ nhiệm giáo dục vui vẻ gật đầu, đối với ý tưởng của mình cực kì hài lòng, được chào đón khá tốt, về sau sẽ tiếp tục làm, làm nhiều hơn nữa!

Đứng cuối hàng, khuôn mặt của chủ nhiệm lớp u sầu không thể tả, bà nhìn hai người trên sân khấu, cảm thấy không ổn lắm. Lại nghĩ đến mấy hôm trước mình vừa mới "cầm gậy đánh uyên ương" , đây đâu phải là đang trao nhẫn danh dự, cổ vũ tinh thần học tập cái gì đó bà không nhìn ra, nhìn vào càng giống như đang làm lễ kết hôn???? Chẳng lẽ trước khi chủ nhiệm giáo dục từng làm chủ hôn.

Buổi lễ kết thúc, mọi người trở về lớp.

Không quá vài phút, trên diễn đàn trường lập tức nổ tung.

—— Là sự thật! Không phải là kẻ thù! Đây chính là tình yêu!

Bài ghim chính là hình ảnh hai người cầm tay nhau.

Quá xứng đôi! Giáo thảo giáo bá, song học bá, cái thiết lập này tôi nguyện ý chết đấy có được không! Chỉ có em zai Bùi Cảnh mới xứng với Kiều thần a!!!

Lầu 1: Tôi vào nhầm chỗ rồi à? Đây không phải là diễn đàn trường bên khu 2 sao?

Lầu 2: Bắt lấy con thỏ lầu trên, cay chết cậu ta cho tôi!!!

Lầu 3: Thỉnh mấy vị ghép CP không làm loạn. Kiều thần không có CP, cậu ấy đẹp một mình.

Lầu 4: Fans CP cũng quá điên rồi, đừng tự ảo tưởng nữa, ok? Bùi Cảnh không xứng với Kiều thần.

Lầu 5: A, lầu trên fans Kiều thần cao quý như vậy à? Bùi Cảnh không xứng các người xứng chắc?

Lầu 6: Ha ha ha, viên đường này tôi ăn được, ngọt ngào quá đi! Bộ dáng cười nhếch mép của Kiều thần quá mê người!!!

Lầu 7: Đầu tiên, tôi là người qua đường, tôi không biết các người cảm thấy thế nào mà nghĩ Kiều thần và Bùi Cảnh là một CP. Từ bức ảnh này có thể thấy, Kiều thần đang khoe thành tích, mà biểu cảm của Bùi Cảnh rõ ràng là không vui vẻ, cái này mà các người cũng ăn đường được?

Lầu 8: Mấy thím lầu trên bớt bớt đi, bô bô cái mồm mà còn nói là người qua đường, lời này của thím chính là bôi đen cả hai người họ, thật đúng là không có chút liêm sỉ nào!

Lầu 9: Cho tôi hỏi một câu, CP là cái quỷ gì vậy? Online chờ.

Lầu 10: Nào nào nào, lầu trên, chúng ta cùng thảo luận về CP một chút.

……

Trở về lớp, chủ nhiệm lớp tổ chức một cuộc họp nhỏ để phân chia nhiệm vụ.

Đường Lạc gục xuống bàn, bả vai run rẩy. Qua một lúc lâu, cuối cùng Bùi Cảnh chịu không nổi nữa.

"Đừng cười, giống như người bị động kinh vậy."

"Ha ha ha ha." Đường Lạc ngẩng đầu lên, cười đến chảy nước mắt, "Cười chết tôi rồi cậu biết không? Bộ dáng cậu đứng trên sân khấu giống như là bị bức hôn vậy, mà Kiều Vân Khải lại chính là một bá đạo tổng giám đốc."

Bùi Cảnh lạnh mặt nhìn cậu ta.

Đường Lạc cười đủ, lau khoé mắt, nhìn cậu nói, "Đừng tức giận, không phải chỉ là Kiều Vân Khải học tập tốt hơn cậu sao, tôi giúp cậu suy nghĩ kế hoạch."

Bùi Cảnh lấy sách, mở ra, "Nói."

"Tục ngữ có câu, khi yêu chỉ số thông minh của con người bằng không. Giáo viên cũng có câu, yêu đương ảnh hưởng đến học tập. Vậy thì chỉ cần Kiều Vân Khải sa vào vũng bùn của tình yêu, thành tích học tập của cậu ta không phải sẽ đi xuống à?"

Bùi Cảnh liếc mắt nhìn Đường Lạc một cái, cảm thấy lời này cũng có lý, "Tiếp tục đi."

"Binh pháp Tôn tử cậu xem qua chưa? Bày ra một kế hoạch hoàn hảo, từng bước kéo cậu ta xuống vũng lầy, cậu phải nắm được trái tim của cậu ta, sau đó...."

Bùi Cảnh nhìn Đường Lạc đang ồn ào, "Cậu nói tôi là người đi kéo cậu ta vào vũng bùn tình yêu kia đúng không?"

Đường Lạc: "Đương nhiên, người khác làm cậu yên tâm không? Không kéo xuống được thì cậu tính thế nào?"

Bùi Cảnh: "....Cậu đúng là thiên tài đấy."

Cậu quyết định không nói chuyện với Đường Lạc nữa, rất dễ bị cậu ta biến thành tên ngốc.

Lúc này mọi người đều đang nhỏ giọng bàn tán, bỗng nhiên có người hô một câu, "Kiều thần, tiền thưởng bao nhiêu thế?"

Kiều Vân Khải thật đúng là không biết, nghe vậy thì mở phong bì ra đếm, 3000 tệ. Hắn cười một cái, "Tối thứ 6 mời mọi người ăn cơm, muốn gì ăn đó."

Mỗi lần hắn nhận tiền thưởng đều sẽ dùng như vậy. Mọi người cùng biết tính tình của hắn, tuy rằng hào quang của hắn có thể khiến người ra mù mắt, cũng tạo cho người khác cảm giác xa cách, nhưng thực tế thì Kiều Vân Khải cũng không phải loại người khó nghe như vậy.

Bùi Cảnh lấy tiền thưởng của mình ra xem, đúng là 2000 tệ.

Tiết học cuối cùng kết thúc, giáo viên giao xong bài tập liền tan học. Bùi Cảnh đã đói đến mức bụng dán vào lưng, cùng Đường Lạc đến nhà ăn xếp hàng.

May mà bọn họ tới sớm, vẫn còn chỗ trống.

Đường Lạc dạo qua một vòng rồi quay lại, ủ rũ dựa đầu vào vai Bùi Cảnh, "Cậu nhìn thực đến của trường đại học nhà người ta đi, chúng ta bên này chính xác là tài nguyên thiếu thốn."

Canh suông không có rau quả thật làm người ta hết muốn ăn, Bùi Cảnh chỉ chỉ vào món thịt kho tàu còn thừa một ít, "Nhìn thấy không, mục tiêu của chúng ta."

Đường Lạc nhìn lướt qua, tức khắc lấy lại tinh thần, "Đã xác định mục tiêu."

Qua một lúc nữa, nhà ăn bắt đầu đông người, Đường Lạc cầm di động chơi một lát, "Buổi tối làm xong bài tập cậu dẫn tôi đánh Vương Giả đi, tôi đi một mình không thể lên kim cương được."

Bùi Cảnh: "...."

"Tôi bị liệt rồi, đánh không nổi."

Đường Lạc cười, "Không sao, tay còn cử động được là được rồi."

"Tôi bị liệt nửa người trên."

Đường Lạc: "...."

"Tránh ra, tránh ra!" Mấy nam sinh cao to từ phía sau đi đến, chen ngang phía trước bọn họ, "Hai phần thịt kho tàu còn lại tôi lấy hết, còn đậu que xào khoai tây, cà chua."

Lúc này vừa vặn đến lượt hai người, Đường Lạc lạnh mặt, "Làm gì vậy! Không biết xếp hàng à?"

Mấy nam sinh thân hình cao lớn, căn bản không để cậu ta vào mắt, cà lơ phất phơ liếc cậu ta một cái, "Xếp hàng thì sao mà không xếp hàng thì thế nào?" Nhìn thấy miếng ngăn chặn tin tức tố của cậu ta, phì cười một tiếng, "Là Alpha à, thế nào, muốn đánh nhau?"

Bùi Cảnh quét mắt nhìn lỗ tai bọn họ, chỉ có một Alpha, đám còn lại là Beta, mà Alpha kia cũng đang chú ý tới cậu.

Nghiêm Nghị một tay đút túi quần, thân hình hắn cao lớn, ánh mắt chăm chú nhìn Bùi Cảnh, trên lỗ tai là miếng ngăn tin tức tố màu vàng, trêu đùa, "Lớn lên da thịt non mịn như vậy, là Omega đi."

Bùi Cảnh từ trong hàng đi ra, một tay dùng sức kéo Nghiêm Nghị ra ngoài. Hắn ta không kịp phòng bị, thiếu chút nữa té ngã, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Còn chưa kịp phản ứng lại, Bùi Cảnh đã nhấc chân, mạnh mẽ nện xuống đất cạnh eo hắn, Nghiêm Nghị không dám nhúc nhích.

"Tiếp theo, tao chắc chắn sẽ giúp mày rửa sạch miệng." Bùi Cảnh nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu, "Dùng cách của trẻ vị thành niên."

Thu chân lại, Bùi Cảnh tiếp tục lấy cơm.

Nghiêm Nghị: "????" Cách của trẻ vị thành niên là cái quỷ gì? Hắn chỉ biết cách của người trưởng thành mà thôi.

P/s: Bộ này tôi cũng update trên wordpress nữa nhé, mọi người có thể vào tường nhà phần giới thiệu lấy link nhaaa :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro