Chương 10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Bắt cóc

Carlos đưa tay sờ đầu Kỷ Lăng, nhẹ nhàng nói: "Nếu em đã không thích, vậy thì cứ để hắn biến mất là được."

Môi Kỷ Lăng run rẩy, ngây người nhìn Carlos, ánh mắt dại ra.

Carlos nhìn bộ dạng ngơ ngác của Kỷ Lăng, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ cưng chiều, khóe môi nhếch lên, mặc dù bây giờ việc tiêu diệt Ninh Ngọc không nằm trong kế hoạch của ông, quân cờ này vốn có thể phát huy tác dụng lớn hơn ... thế nhưng chỉ cần Kỷ Lăng có thể vui vẻ, điều đó dường như cũng không có gì quan trọng.

Giọng nói từ tính khàn khàn của hắn mang theo chút ý cười, "Vậy nên em đừng khó chịu nữa, nhé?"

Lời nói sâu kín từ tính rơi vào tai Kỷ Lăng, cậu mất hồn nhìn đôi mắt nâu đầy ý cười của Carlos, chợt nhận ra ông ta hình như đang nghiêm túc, ông ta có lẽ thật sự sẽ ra tay với Ninh Ngọc!

Nhận thức này gần như khiến Kỷ Lăng đổ mồ hôi lạnh, nếu bây giờ Carlos thực sự giết Ninh Ngọc, vậy thì cậu hoàn thành nhiệm vụ thế nào đây? Tình tiết tiếp theo phát triển kiểu gì? Mặc dù không biết Carlos tự nhiên khùng điên kiểu gì mà không diễn theo kịch bản, thế nhưng loại chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!

Cậu có thể chết chứ Ninh Ngọc thì không!

Kỷ Lăng đột ngột đứng dậy, không được tự nhiên mà quay mắt đi chỗ khác, ho nhẹ một tiếng rồi nói, "... Hay là thôi đi."

Carlos nhìn cậu, dường như có chút nghi hoặc.

Kỷ Lăng nhanh chóng tìm ra cớ để kết thúc chủ đề này, một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu cao ngạo lại khinh thường nói: "Văn Ngạn nói đúng, bệ hạ không có khả năng để ý đến anh ta."

Cậu sợ mình không nói rõ ràng khiến Carlos không xua tan được suy nghĩ trong đầu, liền nghiêm túc bổ sung thêm: "Chỉ là một dân đen mà thôi, so đo với anh ta chỉ tổ hạ thấp địa vị của cháu, không việc gì phải để ý đến anh ta."

Sau khi Kỷ Lăng nói những lời này, liền phát hiện Carlos và Văn Ngạn đều nhìn cậu với ánh mắt vô cùng phức tạp, cậu lập tức hết hồn, lời cậu nói hẳn là không có vấn đề gì lớn đấy chứ?

Sao hai người lại nhìn tôi như vậy...

Đối mặt với hai nhân vật phản diện đáng sợ, Kỷ Lăng cứ luôn thấp thỏm không yên, nhưng cậu chỉ có thể tiếp tục kiên trì giữ vững tạo hình.

Carlos nhìn rõ nội tâm lương thiện nhưng giả vờ cao ngạo khinh thường của cậu bé... trong lòng chậm rãi hiện lên một tia mềm mại. Đối với hắn mà nói, cảm giác này thật sự vô cùng mới lạ, bởi vì trên đời này hầu như không có thứ gì hay người nào có thể khiến hắn mềm lòng, thế nhưng vẫn cứ là cậu bé này, mỗi một hành động đều có thể chạm đến sự mềm mại nơi đáy lòng của hắn..

Cậu bé vẫn tốt bụng như vậy, giống như khi đối diện với chính mình ở đời trước, khi đó cậu bé hẳn là rất thất vọng, nghi ngờ và buồn bã? Thế nhưng khi đối mặt với sự sống chết, y vẫn chọn cách che giấu tung tích của mình với Cảnh Tùy, sự tàn nhẫn vẫn không thể biểu hiện ra nổi.

Dù có gặp phải sự đối xử bất công nào, dù có lưu lạc tới tình trạng chật vật đến đâu, cũng không thể xóa bỏ được điểm mấu chốt cuối cùng trong lòng của cậu bé, dưới vẻ ngoài phách lối ương bướng chính là một trái tim còn trong sạch hơn bất kỳ ai, một khi có thể xuyên thấu qua vẻ bề ngoài để thấy được bên trong, ai cũng sẽ bị thu hút thật sâu mà không cách nào thoát khỏi.

Cho nên mặc dù hắn rất ghen tị và khó chịu, nhưng hắn cũng không nghĩ đến việc thật sự giết hại Ninh Ngọc. Ngay cả tính mạng của một dân đen mà cậu bé cũng không nỡ, lại không thể bỏ xuống thể diện và niềm kiêu ngạo của giới quý tộc, vì vậy mà không được tự nhiên giả vờ không thèm để ý ...

Trên đời này còn có ai đáng yêu hơn đứa nhỏ này?

Đôi mắt của Carlos càng trở nên dịu dàng và sâu thẳm hơn.

Văn Ngạn yên lặng đứng một bên, tầm mắt cụp xuống, thu lại vẻ phức tạp đè nén trong mắt. Thật ra vừa rồi Carlos nêu ra việc loại bỏ Ninh Ngọc, hắn cũng không có ý định ngăn cản, với hắn mà nói thì việc coi thường tính mạng của người khác là chuyện bình thường ... Chỉ cần Kỷ Lăng có thể hạnh phúc, hy sinh tính mạng của một người gọi là đồng bào thì có xá gì?

Nhưng hắn không ngờ là ... Cuối cùng người ngăn cản Carlos lại chính là Kỷ Lăng.

Kỷ Lăng ghen tị và chán ghét Ninh Ngọc.

Kỷ Lăng là một quý tộc cao cao tại thượng.

Thế nhưng so với cái tôi đạo đức giả và sự ích kỷ của bản thân, chàng trai có vẻ ngoài ngạo mạn thật ra càng quan tâm đến tính mạng của người khác hơn.

Thà rằng bản thân chịu uất ức và khổ sở, cũng không muốn thực sự làm tổn thương người khác, ngoài mạnh trong nóng giả vờ hống hách ác độc, thế nhưng nội tâm lại tốt hơn so với bất cứ ai, thậm chí sẵn lòng bảo vệ 'kẻ thù' của chính mình. Khi hắn nhìn thấy rõ ràng tất cả, mới nhận ra rằng hắn đã từng bị chi phối bởi những ham muốn xấu xa, để rồi bỏ qua rất nhiều mặt tốt đẹp như vậy.

So với sự trong sạch rực rỡ của cậu bé, nội tâm của hắn lại tối tăm như vực thẳm dưới lòng đất, khiến hắn tự cảm thấy xấu hổ.

Kỷ Lăng nhìn hai đại boss phản diện bỗng dưng trầm mặc:? ? ?

Cậu run rẩy nghĩ thầm, chẳng lẽ vừa rồi thái độ của mình thay đổi quá đột ngột, khiến bọn họ sinh nghi sao?

Ngay lúc Kỷ Lăng đang thấp thỏm chuẩn bị tìm hệ thống kêu cứu, Carlos đột nhiên phát ra tiếng cười nhẹ, trong đôi mắt nâu dịu dàng hiện lên một vòng xoáy u ám và sâu thẳm, hắn chậm rãi nói: "Xin lỗi, lời mà tôi vừa nói có chút không đúng ... Với thân phận của em, đương nhiên không cần so đo với hắn."

Kỷ Lăng thở phào nhẹ nhõm, Carlos xem ra đã từ bỏ ý định? Lúc này cậu cũng không dám tiếp tục biểu diễn mình ghét bỏ Ninh Ngọc nhiều thế nào, sợ rằng cậu mà làm quá lên, cái tên phản diện Carlos đáng sợ này lại sẽ một lời không hợp liền muốn giết người, vì vậy mà cậu chỉ hận không thể đẩy chuyện này qua đi ngay lập tức!

Kỷ Lăng giả vờ cao ngạo hừ một tiếng.

Carlos tham lam nhìn chăm chú vào người chàng trai, dưới hàng mi màu vàng hơi run rẩy là một màu lam nhạt xinh đẹp giống như một viên đá quý, ngay cả biểu cảm giả vờ cao ngạo cũng đáng yêu đến nỗi khiến người khác không thể dời tầm mắt, hầu kết hắn giật giật, đè xuống ham muốn khác thường trong lòng, lưu luyến đứng dậy.

Kỷ Lăng thấy thế thì trong lòng vui vẻ, boss phản diện rốt cuộc cũng chuẩn bị đi rồi?

Carlos nhìn cậu thật sâu: "Lần sau nếu em muốn đối phó với người nào thì hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ xử lý giúp em, có biết chưa?"

Kỷ Lăng thầm nghĩ để ông hỗ trợ thì hỏng hết hả? Bắt ai thì người đó chết, nếu vậy thì phía sau phải diễn kiểu gì, tôi mà tìm ông giúp đỡ mới là không thoát được lo lắng trong lòng ấy!

Cậu chớp chớp mắt, nói qua loa: "Cháu biết rồi, chú Carlos."

Carlos nhìn vào ánh mắt không đồng tình của Kỷ Lăng, rõ ràng là không thực sự nghe vào tai, đứa nhỏ này vẫn là tùy hứng như vậy ... Carlos có chút bắc đắc dĩ lắc đầu, xem ra bản thân ông phải để ý nhiều một chút, lần này nếu không có Rhodes báo tin, thật sự để Brandon ra tay, vậy thì Kỷ Lăng hiện giờ phải buồn đến thế nào?

Những chuyện ở đời trước, hắn sẽ không cho phép lại xuất hiện ở trên người cậu bé nữa.

Văn Ngạn lúc này mới đứng ra, cung kính nói với Carlos: "Tôi tiễn ngài ra ngoài."

Carlos nhìn Văn Ngạn đầy ẩn ý, ​​cầm lấy cây gậy, xoay người bước ra ngoài.

.....................................

Văn Ngạn đi ở phía sau cách Carlos nửa bước, tầm mắt rơi trên lưng người đàn ông tóc nâu ở phía trước, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác nham hiểm rồi biến mất.

Đời trước, Kỷ Lăng bị xúi giục đi tìm Ninh Ngọc gây rối, thế nhưng thật ra đó là điều mà ông muốn thấy đi? Nguyên nhân ông không chủ động can thiệp vào chuyện này chẳng qua chỉ vì ông biết có rất nhiều quý tộc có cùng suy nghĩ giống như ông, bọn họ không thích nhìn Ninh Ngọc đắc thế, cho nên sẽ tìm mọi cách để khiến Ninh Ngọc té ngã, mọi người đều đang chờ xem chuyện cười của Ninh Ngọc...

Nhưng dù sao Ninh Ngọc cũng là người được bệ hạ coi trọng, hiện tại nếu nhảy ra sẽ là đang chống lại Cảnh Tùy, cho nên tất cả mọi người đều chỉ hóng hớt, không muốn làm người đi đầu, chỉ có Kỷ Lăng, ngu ngu ngốc ngốc không thể chờ đợi mà nhảy ra...

Nhưng đây không phải là lý do không thể tha thứ cho ông.

Tung video khiến Kỷ Lăng bị toàn bộ dân mạng công kích và cười cợt, mới chính là lý do không thể tha thứ!

Đáy mắt Văn Ngạn lạnh lẽo.

Có rất nhiều người có thể tìm Ninh Ngọc gây rối ... Thế nhưng dưới tình huống Cảnh Tùy và Bradon đồng thời ngăn cản, lại có thể công khai những gì đã xảy ra trong quân khu, vậy thì chỉ có ông mới có thể làm được. Ông chỉ nhẹ nhàng quạt gió ở phía sau, tung ra một đoạn video, nhưng nó lại tương đương với việc tát thẳng vào mặt Brandon và Cảnh Tùy, để những dân thường thiếu hiểu biết đó nhìn thấy ... Người anh hùng mà họ tôn thời yêu mến, bị quý tộc coi khinh chửi bới như thế nào.

Ngay cả khi Kỷ Lăng bị trừng phạt sau đó, cũng vẫn không thể ngăn được lửa giận trong lòng dân chúng, gieo vào lòng họ mầm mống của sự ngờ vực.

Ông mới là kẻ ẩn nấp sau màn, chân chính kiểm soát mọi thứ, không cần tốn một vũ khí nào đã có thể đảo ngược tình thế mà Cảnh Tùy đã dày công tạo ra. Nhưng lại chưa từng nghĩ rằng ... người bị ông đẩy ra làm con tốt thí là Kỷ Lăng, lại gặp phải tình huống khó khăn khi bị bao vây tứ phía.

Kỷ Lăng có nằm mơ cũng không ngờ, người mà y tin tưởng gọi là chú Carlos, lại nhẫn tâm đưa mình vào nơi đầu sóng ngọn gió như vậy.

Đời này ông lại ôm suy nghĩ gì để 'bảo vệ' y? Là thực sự muốn bảo vệ ... hay là một sự tính toán khác?

Văn Ngạn hiểu rất rõ Carlos, cho nên hắn không thể tin, Carlos sẽ đối xử chân thành với một người.

Lúc này Carlos đang đi ở phía trước lại dừng bước, quay đầu nhìn hắn thật sâu, môi mỏng nhếch lên: "Cậu có chuyện gì, hiện tại có thể nói rồi."

Ở đây vừa khéo không có ai khác.

Văn Ngạn chậm rãi ngẩng đầu, vẻ khiêm nhường thường ngày trên mặt mất đi, dưới đôi mắt đen như mực không nhìn ra được cảm xúc gì, không né tránh mà nhìn vào mắt Carlos.

Carlos gõ nhẹ cây gậy trên mặt đất, chạm vào con đường lát đá phát ra âm thanh sắt đá giao nhau, ánh mắt sắc bén như chim ưng, khóe môi nhếch lên một đường vòng cung trêu tức, giọng điệu trầm thấp: "Để tôi đoán xem ... Có phải cậu muốn biết tại sao hôm nay tôi lại đến đây. "

Tròng mắt đen của Văn Ngạn sâu không thấy đáy, một lúc sau mới hé miệng phát ra âm thanh lạnh lùng: "Không, điều tôi muốn biết chính là ngài rốt cuộc muốn cái gì?"

Carlos bất ngờ nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn hắn.

Văn Ngạn không hề sợ hãi trước khí thế của Carlos, đuôi mắt nâng lên, đôi mắt phượng rực sáng vẻ dò xét, mơ hồ có ý hăm dọa: "Nếu như chỉ vì lôi kéo Kỷ Đinh, vậy thì không cần phải...như thế."

Ý định giết người của Carlos từ từ nảy sinh.

Hắn không thích người không biết chừng mực, cũng không thích người khó khống chế, mà Văn Ngạn lại trùng hợp là một người như vậy, khó khống chế lại không biết chừng mực.

Giọng điệu của Carlos lạnh băng, gằn từng chữ: "Lần trước tôi đã nói với cậu, cứ làm tốt chuyện của mình, đừng ảo tưởng hão huyền, xem ra cậu lại không nghe lọt."

Văn Ngạncười nhạt, đúng mực nói: "Lần trước tôi cũng nói, tôi không hiểu ý của ngài, nhà họ Kỷ chỉ là bàn đạp của tôi mà thôi, tôi chỉ quan tâm đến kế hoạch của chúng ta."

Carlos nhìn chằm chằm Văn Ngạn, đột nhiên bước tới, ghé vào bên tai y bật ra một tiếng cười đầy ẩn ý, ​​"Thật sao? Vậy nếu như tôi muốn Kỷ Lăng, cũng không có vấn đề gì phải không?"

Bàn tay thả xuôi bên hông của Văn Ngạn siết chặt, gân xanh nổi cả lên, nhưng ngay sau đó liền nhanh chóng buông lỏng ra, nhanh đến mức không thể nhận ra.

Hắn nhún vai một cái, phát ra tiếng cười khẽ, "Tất nhiên là _____ không có vấn đề."

Hai tay Carlos giao nhau nằm ở trên cây gậy, bĩnh tĩnh nhìn Văn Ngạn, giống như muốn nhìn thấu cảm xúc thực sự trong đôi mắt đen của người này, muốn nhìn thấu suy nghĩ thực sự trong lòng của hắn, nhưng ông lại không nhìn ra được gì.

Nếu mà là đời trước, ông có lẽ sẽ thật sự tin tưởng cũng nên.

Đáng tiếc.

Khóe môi Carlos hiện lên vẻ châm chọc, chậm rãi nói: "Mong là sau này cậu sẽ nhớ kỹ những gì cậu đã nói hôm nay."

..............................

Bên kia, Kỷ Lăng thấy hai đại boss phản diện cuối cùng đã rời đi, không còn tha thiết gì mà nằm úp sấp trên sô pha, cảm giác mình đã hoàn toàn sụp đổ.

Kỷ Lăng: 【Hệ thống, chuyện xảy ra hôm nay, mày có quan điểm gì muốn phát biểu gì không? 】

Hệ thống thường ngày không có cảm xúc: 【Không có,】

Kỷ Lăng: 【Thật không? 】

Hệ thống: 【Thật.... 】

Kỷ Lăng: 【Ồ, thế ngoại trừ hóng chuyện vui thì mày không còn ích lợi gì nữa :)】

Hệ thống: 【......】

Khiến người ta bẽ mặt thành công đã mang tới cú sốc không hề nhỏ cho Kỷ Lăng, khiến cậu bước vào trạng thái tự mất mát tự nhụt chí.

Dựa theo nội dung truyện ở đời trước, sau khi vả mặt Ninh Ngọc thất bại, cậu đã gặp phải sự chế giễu của giới quý tộc, sự xúc phạm của cư dân mạng và sự chỉ trích của người thân, vì vậy mà cậu càng căm hận Ninh Ngọc, cho rằng tất cả chuyện này đều là do Ninh Ngọc, dưới lời khuyên của đám tay sai đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ bắt cóc Ninh Ngọc, ngay khi đang chuẩn bị hành hung thì "không khéo" bị Brandon anh hùng cứu mỹ nhân!

Hiện giờ những tình tiết này đều không còn nữa.

Carlos đề nghị giúp cậu giết Ninh Ngọc, mà cậu lại không còn cách nào khác ngoài từ chối ...

Kể từ sau vụ việc lần trước, Rhodes không trả lời điện thoại của cậu nữa ...

Cho dù cứng miệng nói không cam lòng, nhưng Ninh Ngọc cũng phải do chính cậu vả mặt...

Kỷ Lăng chỉ còn biết ôm hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng, nghĩ rằng sau khi Carlos về sẽ tung ra một đoạn video để hãm hại cậu như lần trước, để cho Cảnh Tùy thêm ngột ngạt. Kết quả đợi hết mấy ngày mà vẫn không có chuyện gì xảy ra, giống như chuyện này chưa từng xảy ra vậy...

Vậy cậu còn có lý do gì để đi tìm Ninh Ngọc gây khó dễ đây? !

Trên đời này tại sao lại không có kiểu hận mà không cần lý do!

Mỗi ngày Kỷ Lăng lên mạng xem tin tức của Cảnh Tùy, thở dài, cảm thấy hụt hẫng. Nếu không có nam phối hợp diễn độc ác là cậu thúc đẩy, tình cảm của công thụ phải phát triển thế nào đây? Cậu tác hợp cho Ninh Ngọc và Cảnh Tùy kiểu gì? Làm thế nào để Brandon có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân?

Bây giờ nghĩ lại, cậu là một chàng trai chính trực chưa từng yêu đương, trước đây tại sao lại có thể đồng ý làm một nhiệm vụ khó khăn đến thế này?

Sinh tồn đúng là không dễ dàng.

Đau khổ quá mà.

Sau khi thử Carlos lần trước, tâm tình của Văn Ngạn ngày càng trầm trọng, xem ra mục tiêu lần này của Carlos thật sự là Kỷ Lăng, gã cũng phát hiện cậu bé tốt sao? Carlos ngụy trang giỏi như vậy, lại có được sự tin tưởng của Kỷ Lăng, e rằng rất khó để ngăn cản hắn thừa cơ lợi dụng.

Vừa nghĩ tới việc trong lòng Kỷ Lăng chỉ có Cảnh Tùy, một bên còn có Carlos sống lại nhìn chằm chằm, nội tâm Văn Ngạn vừa ghen tị, đau đớn lại bất an.

Hắn nhịn không được mà đến thăm Kỷ Lăng, nhưng mỗi lần nhìn thấy Kỷ Lăng lặng lẽ đối diện với hình ảnh của Cảnh Tùy, đều là ủ rũ, mất mát và đau khổ...

Càng khiến Văn Ngạn lo lắng không ngừng.

..................

Kỷ lăng ở nhà hết mấy ngày, rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận đạo lý, trên đời này không ai đáng tin cậy cả, chỉ có thể dựa vào chính mình!

Để có thể về nhà, cậu phải phấn chấn lên!

Thấy ​​thời gian trôi qua từng ngày, cách tình tiết "bữa tiệc cung đình" tiếp theo của truyện ngày càng gần, Kỷ Lăng quyết định không thể ở nhà thêm nữa, cậu phải đi ra ngoài, tìm cơ hội tự giải cứu mình một chút.

Là một kẻ ăn chơi trác táng phách lối ương bướng, tiêu chuẩn cần có khi ra ngoài chơi nhất định phải mang theo đàn em, như thế mới phô trương được thanh thế của bản thân.

Đáng tiếc Rhodes đã coi như là vô dụng rồi, không thể trông đợi nổi, cậu phải tìm một người khác.

Cũng may là có rất nhiều chó săn sẵn lòng nịnh bợ cậu, Kỷ Lăng mở ghi chép thông tin của mình ra, xem xét một lúc lâu, chọn ra được một kẻ ăn chơi trác táng được đánh giá là tệ hại xấu xa nhất, chính là con trai nhỏ Đặng Đông của bá tước Đặng Nhất.

Người này nam nữ đều chơi, phẩm vị lại kém, ngay cả trong số những quý tộc xa hoa và biến chất, hắn cũng thuộc loại bị coi thường, thủ đoạn bẩn thỉu lại vô vị, nếu không có người cha là bá tước, lại nhạy bén biết điều, chỉ sợ đã sớm bị người ta trừng trị.

Trước đây Kỷ Lăng chưa từng qua lại với hắn, cậu theo bản năng tránh xa loại người này, đóng vai một kẻ ăn chơi trác táng đã rất khó rồi, phải tiếp xúc loại ăn chơi không có ranh giới như Đặng Đông, Kỷ Lăng sợ bản thân thật sự không hold được..

Nhưng giờ cậu thật sự không còn cách nào, đám ăn chơi trước đây thường liên lạc do Rhodes đứng đầu đều rối rít tránh mặt cậu, e là mỗi người đều bị Carlos cảnh cáo, cậu chỉ đành tìm loại ăn chơi trác táng cá biệt này để thử vận may ... hơn nữa nếu muốn làm việc xấu, khéo phải dựa vào kiểu người như vậy.

Kỷ Lăng thử gửi sang một tin nhắn, Đặng Đông thực sự trả lời lại ngay lập tức, đồng thởi biểu hiện sự mừng rỡ, lập tức hẹn Kỷ Lăng ra ngoài gặp mặt, người lựa chọn chướng ngại vật là Kỷ Lăng tỏ vẻ không vấn đề gì, địa điểm cậu cứ tự quyết định, vì vậy Đặng Đông đã hẹn gặp ở khu vực ngoại thành.

Những quý tộc ở cấp bậc cao như Kỷ Lăng thường sống ở trung tâm hoàng thành, nhưng ở Đế Tinh, ngoài trung tâm hoàng thành còn có nhiều khu vực khác trong thành phố, 'khu vực ngoại thành' dùng để chỉ các khu vực ở ngoài cùng nhất.

Các vị trí càng gần trung tâm hoàng thành thì càng tốt, các tầng lớp quý tộc ở Đế Tính đều sống ở đó, mà càng đi xa khỏi nội thành thì thân phận ngày càng thấp. Những người sống ở khu vực ngoài cùng nhất đa số đều là những dân thường sinh sống ở Đế Tinh, mặc dù ở những tinh hà khác họ đều là những người tiến hóa cường đại và là tỷ phú giàu có, nhưng khi đi tới Đế Tinh cũng chỉ có thể sống ở 'ngoại thành', là những kẻ có xuất thân thấp kém không thể thoát khỏi con mắt của các quý tộc.

Lần trước Kỷ Lăng tập trung vào nhiệm vụ, không quan tâm đến điều gì khác, đây là lần đầu tiên cậu đến khu vực ngoại thành.


So với phồn hoa đô thị ở trung tâm, nơi này trông bình thường hơn nhiều, người đi lại trên đường phố phần lớn đều là dân thường, Kỷ Lăng lộ ra ánh mắt tò mò.

Mặc dù Đặng Đông là một người có đủ năm độc, nhưng khi đối mặt với Kỷ lăng vẫn rất cung kính, chỉ hận không thể nâng Kỷ Lăng lên tận trời.

(*五毒: Ngũ độc - Đại loại là những thói hư tật xấu, hoặc như Phật giáo nói là năm tâm độc tham, sân, si, mạn, nghi  )

Loại quý tộc cao cấp như Kỷ Lăng, ngày thường hắn muốn nịnh bợ đều không có cơ hội, hắn từ lâu đã ghen tị với Rhodes và những người khác có thể đi đi lại lại cùng Kỷ Lăng, tất cả đều là những nhân vật tiếng tăm cao không với tới, cho nên lần này Kỷ Lăng có thể nhớ đến mình khiến Đặng Đông được thương mà sợ, dốc hết sức thề rằng phải ôm lấy cái đùi vàng này.

Đặng Đông đưa Kỷ Lăng đến một tòa nhà với vẻ ngoài không tính là bắt mắt, bí hiểm nói: "Kỷ thiếu, đừng nhìn bề ngoài chẳng có gì đặc sắc của nó, đảm bảo thứ bên trong sẽ khiến cậu hài lòng, khà khà."

Kỷ Lăng khó hiểu nhìn gã.

Đặng Đông cười khà khà: "Tối hôm qua có một vài nô lệ mới đến từ tinh hệ Sosa, bọn họ sẽ được bán đấu giá vào đêm nay."

Khi Kỷ Lăng nghe thấy từ 'nô lệ', đuôi lông mày khẽ nhướn một cái, hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Cho dù bản chất hiện tại của đế quốc có bất công ra sao, nhưng xét cho cùng cũng vẫn là một đế quốc có trình độ văn minh rất phát triển, ít nhất ở mặt ngoài nó vẫn là một quốc gia dân chủ và công bằng, không tồn tại chế độ phong kiến ​​cổ xưa, nói chi đến sự tồn tại của nô lệ. Ngay cả một quý tộc như Kỷ Lăng mà dân mạng cũng có thể mắng chửi, điều này cho thấy ít nhất cũng có sự bình đẳng, có thể tự do ngôn luận.

Nhưng dưới một chế độ như vậy, làm sao có thể thỏa mãn những ham muốn xấu xa và bẩn thỉu của một số quý tộc?

Trên thực tế, mặc dù đế quốc không cho phép tồn tại chế độ nô lệ, nhưng 'nô lệ' vẫn luôn tồn tại, ngầm lưu truyền trong giới quý tộc, vô số người bị ép trở thành đồ chơi của quý tộc, bọn họ không có đủ sức để phản kháng, cái gọi là công bằng chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to.

Cuộc đấu giá đêm nay rõ ràng là một tệ nạn ngoài vòng pháp luật.

Kỷ Lăng không muốn tham gia, có chút hối hận vì đã tìm Đặng Đông ra ngoài, nhưng mà bây giờ nếu quay đầu rời đi thì lại không phù hợp với tính cách nhân vật của cậu, vậy nên chỉ đành đi theo vào.

Thầm nghĩ lần sau sẽ không tìm người này nữa.

Cậu và Đặng Đông đến phòng đấu giá, ngồi vào hàng ghế VIP trên tầng hai, bởi vì chán ghét và chống lại những hành vi này cho nên cậu lộ ra vẻ không tập trung.

Ngay khi cậu hơi mất kiên nhẫn, tầm nhìn của Kỷ Lăng vô tình đảo qua đại sảnh tầng một, thấy một người đàn ông đang đứng trong góc, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt!

Không ngờ cậu lại gặp được Ninh Ngọc ở đây! Sao lại có thể!

Nhưng dù có chạm mặt thì sao, cậu cũng không có lý do gì để tìm Ninh Ngọc gây rối...

Kỷ Lăng đang cảm thấy hụt hẫng thì đột nhiên nghe thấy tiếng cảm thán ở bên cạnh, Đặng Đông vịn vào lan can, rõ ràng cũng phát hiện ra sự tồn tại của Ninh Ngọc, vẻ mặt càng thêm cường điệu: "Đó không phải là Ninh Ngọc sao!"

Đặng Đông nhìn dáng dấp của Ninh Ngọc, mái tóc đen cùng đôi mắt màu xanh lục, tư thế oai hùng rắn rỏi, đôi chân thon dài thẳng tắp có lực, vừa có vẻ sạch sẽ ôn hoài lại vừa ẩn chứa khí chất sắc bén khiến người khác không thể dời tầm mắt, hắn nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy vừa ghen tị lại chua chát nói "Má, cái gì mà siêu sao thần tượng quốc dân, chẳng qua cũng chỉ là một dân thường thấp kém, đẹp trai thì sao, không bằng cứ để thiếu gia đây chơi đùa một chút, hầu hạ gia cho tốt thì muốn gì chả được."

Nếu có thể đè một người đàn ông vừa đẹp vừa kiên cường dưới thân giày vò một cách tàn nhẫn, chắc chắn sẽ rất kích thích ha? Đặng Đông nghĩ như vậy, chỉ tiếc Ninh Ngọc tuy là dân thường, nhưng hắn cũng không dám động vào, hắn không đủ tư cách đi ngược lại dư luận, đây còn là người của nguyên soái Brandon.

Ngay khi hắn đang cảm thấy nuối tiếc, vừa quay đầu liền thấy Kỷ Lăng nhìn hắn bằng ánh mắt sáng rực, Đặng Đông lập tức bị hoảng sợ!

Hắn, chẳng lẽ hắn nói cái gì sai sao?

Kỷ Lăng nhìn hắn thật sâu, dùng một tay vỗ mạnh vào vai Đặng Đông, rất ẩn ý lại hết sức tán thưởng, vô cùng xúc động nói: "Cậu nói không sai, rất có lý."

Đặng Đông thấp thỏm lo sợ: "?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro