Chương 46.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Trốn tránh

Cảnh Tùy nhìn vẻ mặt sợ hãi và tái nhợt của cậu bé, nghe y khóc thút thít van xin, tim hắn như thể bị một cái gì đó đập thật mạnh.

Một lúc lâu sau, lồng ngực của hắn chậm rãi phập phồng một chút, thần sắc trong con ngươi màu vàng trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng khàn khàn an ủi: "Là anh đây, chúng ta đã trở về rồi, sẽ không có ai làm tổn thương em nữa."

Thế nhưng vẻ mặt của cậu bé vẫn vô cùng kinh hãi, dùng sức kéo tay Cảnh Tùy ra, thét lên một tiếng thảm thiết: "Đừng đụng vào tôi!"

Cảnh Tùy dừng động tác, nét mặt rốt cục đông cứng.

Nhìn vẻ mặt của Cảnh Tùy, Kỷ Lăng dường như mới nhận ra mình đã làm cái gì, vẻ mặt lập tức co rút lại, liều mạng dựa vào chân giường vốn đã không thể lui được nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi, thấp giọng cầu xin: "Xin, xin lỗi, tôi không cố ý ..."

Cảnh Tùy nhìn cảnh tượng trước mắt, nỗi đau đớn xé rách trái tim hắn không thương tiếc, khiến hắn gần như không thể chịu đựng được nữa, nhưng vẫn ép bản thân tỉnh táo lại, khàn giọng nói: "Không sao đâu."

Do dự hồi lâu, hắn lại gian nan giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé đang run rẩy.

Lần này cậu bé không né tránh hay la hét nữa, y chỉ đột ngột nhắm mắt lại, ngay khi tay Cảnh Tùy chạm vào y thì cơ thể y lập tức cứng đờ, sau đó ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Cảnh Tùy thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ về vuốt ve lưng cậu bé, để y dựa vào trong ngực mình, "Không sao đâu..."

Thân thể mảnh khảnh của cậu bé khẽ run trong vòng tay hắn, đôi mắt nhắm chặt, giọt nước mắt còn đọng trên hàng mi mảnh mai, đôi môi không có chút máu khẽ mấp máy.

Chỉ khi Cảnh Tùy cúi đầu xuống mới có thể nghe thấy âm thanh nhẹ đến mức gần như không nghe được.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không dám nữa ... cầu xin các người, cầu xin các người... Tôi nhất định sẽ nghe lời, sẽ không bao giờ....phản kháng nữa..."

Trong chớp nhoáng, nỗi xót xa giống như bầu trời vô tận, lấy một loại sức nặng không thể thừa nhận, gần như đánh nát thế giới của Cảnh Tùy.

Khiến hắn không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình, hắn muốn hủy diệt tất cả!

Y chỉ đơn thuần như một tờ giấy trắng, ngay cả hôn cũng đều ngại ngùng xấu hổ, chưa từng tiếp xúc với việc trần trụi kia, rốt cuộc ở nơi đó, y đã phải chịu đựng sự tra tấn như thế nào? Cảnh Tùy không dám nghĩ tới, bởi vì chỉ cần hơi nghĩ tới thôi sẽ không thể thở nổi.

Những kẻ hèn hạ đó không dám công khai đứng ra, không dám ra tay chống lại hắn, mà lại trốn trong bóng tối, làm tổn thương một đứa trẻ vô tội như vậy.

Cho dù đứa trẻ này chưa từng làm tổn thương bất kỳ ai, chỉ đơn giản là vì thân phận quý tộc nên bị đối xử nhẫn tâm như vậy ...

Cảnh Tùy đã từng không quan tâm đến sự tồn tại của quân phản kháng, thậm chí cảm thấy những gì bọn họ làm thực ra có thể bị hắn lợi dụng, bởi vì một khi hắn muốn phổ biến chính sách, chắc chắn sẽ phải kèm theo máu tươi và sự hy sinh.

Những quý tộc bị giết chết sẽ trở thành vật hy sinh trên con đường nhuốm máu này.

Nhưng vào lúc này, đầu tiên hắn hoài nghi sự kiên trì của hắn ở cả hai đời, hành động của hắn có thật sự đúng hay không?

Sự tồn tại của những kẻ hèn hạ đó có thực sự đáng để hắn tha thứ?

Hoặc có thể Carlos đã nhìn rõ mọi chuyện, biết rằng những người này không đáng được thương xót, bởi vì bọn họ không hiểu được sự biết ơn, không biết cách dừng lại đúng lúc ... giống như một bầy dã thú thiếu văn minh, tàn bạo và đê hèn cướp bóc mọi thứ có thể cướp được, để đạt được mục đích của mình, bọn họ sẽ không ngần ngại tiêu diệt tất cả.

Cảnh Tùy nhắm mắt lại, cảm nhận được sự sợ hãi không thôi của cậu bé trong vòng tay, nhưng lại chịu đựng không dám giãy giụa nhúc nhích, một lúc lâu sau, hắn mới gian nan buông tay ra.

Quay người bước ra khỏi đây.

Nghe tiếng bước chân nặng nề đi xa của người đàn ông, Kỷ Lăng lặng lẽ mở mắt.

Cảnh Tùy đi rồi.

Cậu thận trọng đợi một lúc, xác định Cảnh Tùy chắc là sẽ không quay lại, rốt cuộc lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra màn biểu diễn vừa rồi của cậu rốt cuộc cũng khiến Cảnh Tùy không nỡ!

Xem ra sau khi biết cậu thảm thương khổ sở như vậy, hắn nhất định sẽ không còn có loại suy nghĩ như vậy với cậu nữa?

Kỷ Lăng từ trên giường ngồi dậy, nhìn xuống cổ tay của mình, ngoài vết hôn trên cổ tay trắng nõn, còn có dấu ngón tay đã hiện  lên màu tím bầm vì dùng sức quá lớn.

Thật ra Gabriel vẫn luôn đối với cậu rất nhẹ nhàng, đa số thời gian đều ngừng đúng lúc, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta hung dữ như thế này, lúc đó cậu có chút sợ hãi cùng tức giận, nhưng hiện tại nghĩ lại, này giống như là cố ý tạo ra tổn thương giả cho cậu, để cậu có cái cớ để từ chối người khác.

Kỷ Lăng sửng sốt, ngay sau đó lại bỉu môi một cái, tên khốn đó sẽ không tốt bụng như vậy đâu, anh ta chỉ muốn trêu chọc cậu để xem cậu xấu hổ thôi.

Với cả cậu tuyệt đối sẽ không quên việc anh ta đã lợi dụng Ninh Ngọc để uy hiếp, ép buộc cậu.

Cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta, hứ!

............

Bởi vì không thể rời cung điện, Kỷ Lăng lại rơi vào trạng thái tự bế.

Vì để biểu diễn đến nơi đến chốn,đảm bảo cơ hội lần này để xóa bỏ hoàn toàn ý nghĩ trong đầu Cảnh Tùy, cậu liều mạng!

Anh thân là vua của một đế quốc, muốn hạng người nào mà không có? Bây giờ tôi đã bị người ta chơi thành búp bê vải rách nát rồi, lại còn phản kháng và chán ghét anh như vậy, anh hẳn là sẽ không ham muốn nhặt giày rách có phải không?

Kỷ Lăng ôm nguyện vọng tốt đẹp của mình, háo hức chờ Cảnh Tùy sớm chết tâm với cậu một chút, không cần đối chọi với cậu nữa, buông đôi tay nhau ra ai cũng tốt hết.

Nhưng làm thế nào để thể hiện cảm xúc tiêu cực sau khi 'bị tổn thương' đây?

Kỷ Lăng suy rồi lại nghĩ, quyết định bắt ra tay với việc ăn trước.

Thực ra cậu là kiểu người lạc quan, cho dù gặp khó khăn cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị, với cả vốn dĩ không có chuyện gì xảy ra. Trong đế quốc giữa các vì sao xa lạ này, có thể nếm thử đồ ăn đến từ toàn vũ trụ chưa từng thấy trên trái đất, đối với người đã rời quê hương như Kỷ Lăng, đó luôn là việc yêu thích và là niềm an ủi duy nhất.

Cho nên cậu rất thích ăn ...

Thế nhưng......

Lúc này, Kỷ Lăng ngồi ở trước bàn ăn trong vườn hoa, nhìn món ăn tinh xảo trước mặt, lộ ra vẻ đấu tranh và đau khổ.

Hôm qua cậu mới giả vờ từ chối Cảnh Tùy, nếu hôm nay cậu ăn nhiều, ăn tới mặt mày hồng hào, liệu có vẻ... quá giả hay không?

Làm thế nào để thể hiện cậu đau lòng gần chết đây? Khó nuốt trôi thức ăn?

Xung quanh đều có người hầu đang cúi đầu của cung điện, mọi ngóc ngách từ trước đến sau cũng đều có, rõ ràng là do Cảnh Tùy lo lắng cậu gặp chuyện không may, nên mới cố ý sắp xếp đến chăm sóc cậu, bởi vậy nên Kỷ Lăng có muốn tránh những người này để lén ăn cũng không được ...

Những ánh mắt nhìn trừng trừng, như gai nhọn chích vào lưng cậu.

Kỷ Lăng nhìn thoáng qua đặc sản cao óng ánh đến từ tinh cầu Hải Vân nằm trong mâm ở phía bên phải, thận trọng nuốt một ngụm nước bọt, hai tay nắm chặt tay áo.

(*膏: cái này trong QT là cao, mỡ các kiểu, có thể là thuốc cao xoa bóp hoặc xương nấu cô đặc thành cao, mình thì không biết nó là cái gì nên để nguyên là cao QAQ, đồ ăn ở tinh tế lạ quá, không tưởng tượng được, mọi người biết nó ra sao thì nhắc hộ mình nha~ )

Nhịn xuống!

Kỷ Lăng liếc nhìn nụ tuyết liên ướt át tươi mới bên trái, loại hoa này vừa mới được hái xuống, bỏ vào miệng liền tan ra, là loại ngon nhất.

Nhịn xuống!

Cuối cùng, Kỷ Lăng cúi đầu nhìn lướt qua bát canh cá tươi màu trắng sữa toát ra mùi thơm quyến rũ trước mặt.

Chịu đựng, nhịn xuống!

Quá thảm, sao cậu lại phải thê thảm thế này?

Trước đây chỉ là đóng kịch, nhiều nhất là bị cưỡng hôn, hiện giờ thì thảm đến mức không được ăn, cứ như cướp đi món đồ chơi cuối cùng trong tay của một đứa trẻ tội nghiệp.

Nghĩ đến đây, Kỷ Lăng chợt trở nên bi thương, hai mắt hốt hoảng, sắc mặt xám xịt.

Không cách nào trải qua cuộc sống kiểu này được.
Như mà vở kịch mà cậu đang diễn, nếu đã bắt đầu thì có quỳ cũng phải diễn xong, Kỷ Lăng nhẫn nhịn chịu đựng, chua xót uống chén canh trước mặt, lộ ra dáng vẻ không muốn ăn mà buông bát đũa....

Có trời mới biết, lúc cậu buông bát đũa đã phải dùng bao nhiêu quyết tâm và nghị lực!

Thứ cậu buông không phải là bát của cậu, mà là mạng của cậu!

Ngụm canh này cũng không nuốt hết ngay lập tức được, cậu phải ngậm trong miệng một lúc rồi mới lưu luyến không nỡ mà nuốt xuống, cậu thật sự rất đói....

Một bàn đồ ăn ngon trước mặt nhưng lại không thể hưởng thụ, Kỷ Lăng bỗng nhiên hơi hối hận về hành động của mình vào hôm qua, nếu lúc đó cậu lường trước được phần sau đó, cậu đã có thể do dự một lúc rồi chọn cách khác ...

Nhưng việc đã đến nước này, hối hận cũng đã muộn.

Kỷ Lăng vô lực bước trở về.

Bởi vì cả ngày không ăn cơm, không có chút sức nào, đói đến mức không thể ngủ, buổi tối cậu núp ở trong chăn, nhịn không được mà đau xót khóc lên, cậu thực sự muốn ăn cái gì đó...

Kết quả vào lúc này, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng ken két từ cửa, Kỷ Lăng lập tức không dám động đậy, giả vờ như đang ngủ.

Cảnh Tùy nhẹ nhàng đẩy cửa ra, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng khuất trong màn đêm có vẻ u ám sâu thẳm, lại tựa như ngưng tụ trong vực thẳm ngàn năm, bước đi nặng nề, chậm rãi đi đến bên giường Kỷ Lăng.

Cậu bé cuộn tròn thân thể, cả người đều bọc trong chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, sợi tóc hơi lộn xộn xõa trên trán.

Cảnh Tùy nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán Kỷ Lăng, nhìn giọt nước mắt chưa khô trên khuôn mặt y

Y rõ ràng vẫn chưa ngủ, mới vừa rồi còn ở trong chăn khóc thầm.

Hắn rất muốn cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của đối phương, nói với y rằng không sao hết, đừng sợ, sẽ không có ai làm tổn thương em lần nữa, thế nhưng ... Hắn thậm chí không dám phá vỡ sự yên bình giả tạo vào lúc này.

Không dám đối mặt với ánh mắt sợ hãi của cậu bé.

Kỷ Lăng cũng không muốn đối mặt với Cảnh Tùy, cậu cảm thấy rất xấu hổ nên chỉ đành cố gắng giả vờ như đang ngủ, trong lòng sợ hãi, cũng không biết Cảnh Tùy sẽ làm gì, kết quả hắn chỉ đứng một lúc mà không làm gì, sau đó xoay người rời đi.

Kỷ Lăng thở phào nhẹ nhõm, xem ra lần này cậu đã thành công, thật sự đã ép lui được Cảnh Tùy!

Cơ mà phải trả giá quá lớn QAQ

..................

Kỷ Lăng cứ như vậy mà chịu đựng cơn đói mỗi ngày, mỗi lần chỉ ăn một hai miếng trên bàn đầy ắp đồ ăn ngon, hy vọng bản thân sẽ sớm gầy xuống. Nhưng mà... vì sao lại chậm như vậy! Đã mấy ngày rồi, sao cậu không gầy đi chút nào hết? ? ?

Kỷ Lăng nhìn vào gương, cuối cùng cậu cũng biết những người giảm cân khó khăn như thế nào, đúng là không hề dễ dàng!

Chị họ của cậu luôn theo đuổi dáng người gầy, thật ra chị ấy không quá béo, nhưng vì để giảm cân mà mỗi ngày đều không ăn tối, chỉ ăn một quả táo, lúc đó cậu chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên, bây giờ cậu tự mình trải qua mới biết một người vì giảm cân mà không cần ăn tối sẽ có lòng kiên trì và quyết tâm phi thường đến mức nào! Với một tâm trí tách biệt và sự kiên trì như vậy thì chắc chắn sẽ làm nên điều vĩ đại! Đặt ở thời kì kháng chiến, sợ là không thể còn sót lại trong cuộc hành trình đi hết 25.000 dặm của Hồng Quân Công Nông!

(*放在抗战时期,怕不能走完红军两万五!: Chỗ này mình tra thì chỉ có vụ vạn lý trường chinh đi hết 25.000 dặm là liên quan đến 25.000, mà nếu liên kết với câu trước thì phải là còn sống sót chứ sao lại không còn nhỉ ;__;, chỗ này mình chém bừa chứ không chắc chắn nha hiu hiu )
Mà một con người trần tục như Kỷ Lăng lại cảm thấy mình không kiên trì nổi nữa...

Mỗi ngày chỉ ăn một chút như vậy, căn bản không thể làm giảm cơn đói của cậu, cậu cảm thấy mình sắp ngất đi vì đói.

Hôm nay cậu ngồi bên cạnh ao nước trong vườn, nhìn chằm chằm vào đàn cá bên trong ...

Trong đầu hiện lên cá nướng, cá hấp, cá kho, cá chua ngọt, cá kho dưa ...

Thức ăn ngon đặt trước mặt nhưng lại không ăn, điều này khiến cậu mất hết hy vọng vào thế giới này.

Nếu sớm biết như vậy, có lẽ cậu đã không diễn cố sức như thế, dù gì so với việc đói bụng thì bị Cảnh Tùy hôn một chút...hình như cũng không phải chuyện gì lớn?

Brandon vào cung để bàn chuyện với Cảnh Tùy, bởi vì lo lắng cho Lỷ Lăng cho nên đi đến nơi này trước để nhìn Kỷ Lăng từ xa.

Cậu bé mặc một bộ áo ngủ rộng rãi, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đờ đẫn, hai má gầy gò, vì vậy mà phần cằm trông có vẻ hơi nhọn hơn, cổ tay lộ ra bên ngoài càng ngày càng gầy hơn trước, cả người giống như vỏ rỗng mất đi linh hồn.

Cho dù đời trước có bị đuổi đi lưu đày, y cũng không giống như bây giờ ...

Thời điểm đó cậu bé tuy rằng cũng rất sa sút, nhưng dù có trải qua bao nhiêu khó khăn cũng không thể xóa đi vẻ sáng rực trong mắt y, dù trong hoàn cảnh tuyệt vọng vẫn còn ôm hy vọng với thế giới ... Mạnh mẽ và ngoan cố, giống như một ngọn lửa nhỏ leo lắt, mặc dù yếu ớt nhưng sẽ không tắt.

Nhưng bây giờ chúng đã biến mất.

Không có ánh sáng trong đôi mắt của cậu bé mà là u ám như tro tàn, như thể hoàn toàn mất đi hy vọng vào thế giới.

Tại sao, mọi thứ lại đi đến bước này?

Đáy mắt Brandon hiện lên vẻ đau đớn, anh chợt xoay người, nện một đấm thật mạnh vào thân cây! Lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Cảnh Tùy vừa đi tới.

Cảnh Tùy vẫn như thường lệ, nhưng trong đôi mắt vàng kia dường như còn tồn đọng vẻ đen đặc như mực, khàn khàn nói: "Cậu thấy đấy."

Brandon im lặng hồi lâu rồi nói: "Không có cách nào sao?"

Cảnh Tùy nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười tự giễu: "Em ấy hoàn toàn không chấp nhận bất kỳ người nào tới gần, chỉ cần tôi vừa đi qua, em ấy sẽ run sợ cầu xin tha thứ. Vì không muốn em ấy kích động nên đã mấy ngày rồi tôi không đi gặp em ấy, thế nhưng ngay cả khi tôi không có ở đó, em ấy cũng không chịu ăn gì. "

Nắm đấm của Brandon dùng sức đến phát run, nỗi đau đớn và sự tức giận trong lồng ngực anh lại sôi lên.

Hai người đều im lặng, không khí yên lặng khiến không khí xung quanh như đông cứng lại.

Một lúc lâu sau, Cảnh Tùy mở miệng phá vỡ sự im lặng, trầm giọng nói: "Chuyện Ninh Ngọc cậu tra như thế nào rồi?"

Hắn vẫn luôn tin rằng, trên đời này không có quá nhiều sự trùng hợp như vậy.

Với thân phận của Ninh Ngọc, y không có lý do gì để gặp Kỷ Lăng, vậy mà y vẫn hẹn Kỷ Lăng ra ngoài, lại còn trùng hợp bị bắt cùng nhau như vậy... Nếu không phải vì Kỷ Lăng lo lắng cho Ninh Ngọc, sợ Kỷ Lăng hỏi tới, Cảnh Tùy sợ là mình không đủ kiên nhẫn để điều tra từ từ như thế này, trước hết cứ bắt Ninh Ngọc lại rồi tra tấn gặng hỏi rồi nói sau.

Người này có khả năng liên quan đến quân phản kháng, còn là một nhân vật chủ chốt.

Điều duy nhất khiến hắn khó hiểu là tại sao Ninh Ngọc còn dám quay lại? Y tin chắc là hắn sẽ không động đến y? Hay là thực sự vô tội?

Brandon im lặng một lúc, cảm giác của anh về Ninh Ngọc có chút phức tạp, người này là chiến hữu đã sát cánh chiến đấu cùng anh ở đời trước, anh tin vào thái độ làm người và phẩm cách của y, có một số thứ rất khó để che giấu. Quan trọng nhất là, anh cho rằng Ninh Ngọc không phải người tàn nhẫn độc ác như vậy.

Ở đời trước Kỷ Lăng mới thật sự làm đủ mọi việc khiêu khích y, nhưng y đều cười cho qua mà không bao giờ bụng, đời này Kỷ Lăng thật ra tiếp xúc với y cũng không nhiều, thế cho nên y càng không có lý do để làm tổn thương một cậu bé vô tội.

Nhưng trong chuyện này, Ninh Ngọc quả thật có nhiều điểm đáng ngờ.

Brandon nói: "Tôi mượn cớ hợp tác điều tra để giữ cậu ta ở lại trong quân khu, không cho phép ra ngoài, cậu ta rất bình tĩnh trước tất cả các câu hỏi, không thể nhìn ra bất kỳ sai sót nào, hơn nữa chúng ta cũng không có bằng chứng nào chỉ ra cậu ta."

Ánh mắt Cảnh Tùy hơi tối lại: "Theo dõi y thật kĩ, đừng để y rời khỏi sự kiểm soát của cậu."

Bọn họ tạm thời không tiện ra tay với Ninh Ngọc, bởi vì Ninh Ngọc không những là người Kỷ Lăng quan tâm, mà còn có thân phận là thần tượng quốc dân, thu hút nhiều sự chú ý, trừ phi có bằng chứng xác thực, nếu không lúc này động vào Ninh Ngọc không phải là lựa chọn tốt.

Brandon cũng hiểu điều này, anh nói sang một chuyện khác: "Bên phía Carlos vẫn không bỏ cuộc, ông ta phủ nhận tất cả những cáo buộc mà cậu đã chỉ ra, đồng thời liên tục gây áp lực buộc cậu phải giao Kỷ Lăng ra, dù sao thân phận hiện giờ của Kỷ Lăng vẫn là vợ chưa cưới của ông ta ”.

Cảnh Tùy cười lạnh một tiếng: "Vậy thì sao? Cho dù ông ta có bất mãn thì cũng không thể vào cung cướp người, nếu như thế thì tôi có thể không cố kỵ mà trực tiếp xuất binh phàn ông ta tội phản nghịch, ông ta chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy."

Brandon gật đầu, chỉ cần Cảnh Tùy có thể tiếp tục giấu Kỷ Lăng trong cung, vậy thì trừ khi Carlos có ý định khởi binh mưu phản, nếu không thì tạm thời ông ta sẽ phải nhịn xuống cục tức này.

Brandon nghĩ đến bộ dạng của cậu bé, vẻ mặt buồn bã, nói, "Tôi đi đây, bên này phiền cậu tốn nhiều tâm tư rồi."

Cảnh Tùy gật đầu.

Thực ra hắn mới là người sốt ruột nhất, cứ tiếp tục thế này không phải là biện pháp, phải tìm cách đưa cậu bé ra khỏi bóng tối.

...........

Kỷ Lăng chán nản trở về phòng, cứ tiếp tục như vậy không phải là giải pháp, phải làm sao để có thể tiếp tục ăn theo ý mình đây?

Mặc dù mấy ngày này Cảnh Tùy không tới đây, nhưng cậu vẫn luôn ở dưới tầm mắt hắn, trừ phi cậu rời khỏi cung, nếu không hiện trạng này dường như sẽ không thể phá vỡ.

Ngay khi Kỷ Lăng đang vô cùng khổ não, cậu đã gặp phải một vị khách bất ngờ.

Phu nhân Sharon cũng đã nghe nói về những sự việc gần đây, biết Kỷ Lăng đã được cứu trở về, nhưng sau khi Cảnh Tùy đưa Kỷ Lăng về vẫn luôn giấu trong cung điện của mình, không cho bất cứ ai tới gặp Kỷ Lăng, phu nhân Sharon rất Lo lắng, nhưng mỗi khi hỏi đến thì Cảnh Tùy đều nói Kỷ Lăng không có chuyện gì, không cho bà sang.

Mãi cho tới ngày hôm qua.

Đứa con trai vẫn luôn kiêu ngạo và mạnh mẽ của bà, chưa bao giờ để lộ ra sự yếu đuối của mình trước người khác, đã đến cầu xin bà đi khuyên nhủ Kỷ Lăng bằng vẻ mặt mệt mỏi.

Bởi thế nên phu nhân Sharon mới biết được sự thật, sau khi khiếp sợ và tức giận,  bà vô cùng đau buồn, tất nhiên bà sẽ không từ chối, bà cũng hiểu ý định che giấu sự thật của Cảnh Tùy. Bởi vì nếu sự thật được công bố, đó sẽ là một đòn giáng mạnh vào danh dự của Kỷ Lăng, nó cũng sẽ tạo ra những tin đồn gây tổn hại lần thứ hai cho thằng bé, vĩnh viễn bị bao phủ bởi bóng ma của chuyện này, Cảnh Tùy là vì bảo vệ thằng bé mới che giấu sự thật, đồng thời từ chối những người khác đến thăm, nhưng mà bây giờ_____ Nó không còn lựa chọn nào khác.

Chỉ có thể đến cầu bà giúp đỡ.

Phu nhân Sharon ôm tâm trạng phức tạp đi đến cung điện của Cảnh Tùy, rốt cuộc cũng nhìn thấy đứa trẻ khiến người ta đau lòng.

Kỷ Lăng nhìn thấy phu nhân Sharon thì hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã nhận ra, có lẽ là Cảnh Tùy đã nhờ phu nhân Sharon đến khuyên cậu, mặc dù trong lòng có chút kháng cự, nhưng ở đời trước hay đời này, bà vẫn luôn quan tâm chăm sóc cậu, điều này làm cho Kỷ Lăng cảm thấy hơi không được tự nhiên và bất an khi đối mặt với bà, cũng không dễ dàng diễn kịch, cuối cùng đành phải thấp giọng kêu lên: "Chào dì Sharon."

Phu nhân Sharon nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt xanh lam xám xịt của Kỷ Lăng, cần cổ mảnh mai lộ ra sau vạt áo, người gầy gò dường như chỉ còn lại bộ xương, trông tái nhợt không hề có chút sức sống.

Thế nhưng dù trải qua gian khổ như vậy, thằng bé vẫn ngoan ngoãn gọi dì Sharon, khiến cho trái tim bà như thắt lại, đau đớn như muốn vỡ ra.

Bà không thể hiểu nổi, làm sao lại có người có thể xuống tay với một đứa trẻ vô tội hiền lành như thế này! Đó nhất định là một con thú không có trái tim!

Phu nhân Sharon cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Kỷ Lăng, bàn tay của đứa trẻ đã lạnh ngắt, phu nhân Sharon lại càng thêm đau lòng, bà dùng bàn tay của mình chăm chú sưởi ấm cho Kỷ Lăng.

Kỷ Lăng hơi không được tự nhiên, nhưng khi đối mặt với phu nhân Sharon thì không giống như khi đối mặt với Cảnh Tùy, cậu do dự một lúc, cũng không nhúc nhích, cúi đầu không nói gì.

Phu nhân Sharon hít một hơi thật sâu, bà đương nhiên sẽ không nhắc đến những chuyện đã làm Kỷ Lăng buồn, bà chỉ xem như không có chuyện gì xảy ra, dịu dàng nói: "Đã lâu rồi dì không có gặp con, thật sự là rất nhớ, con về lâu vậy rồi mà không nhớ đến gặp dì, dì buồn lắm đó. ”

Kỷ Lăng nghĩ cũng phải, hơi áy náy và ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, con ..."

Phu nhân Sharon sờ sờ đầu cậu, cười nói: "Thôi bỏ đi, dì không tính toán với đứa nhỏ không có lương tâm như con, nếu đã trở về, vậy thì hôm nay liền cùng dì ăn một bữa, dì sẽ tha thứ cho con, có được không?"

Đôi mắt rũ xuống của Kỷ Lăng hơi sáng lên, vậy là hôm nay cô đến khuyên cháu ăn cơm có phải không? Đúng là quá tốt rồi!

Trong lòng cậu nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười yếu ớt, có vẻ như rất miễn cưỡng phát ra một tiếng ‘dạ’ thật thấp.
Phu nhân Sharon sau khi nói xong đã rất lo lắng, sợ rằng bà sẽ kích thích Kỷ Lăng, sợ Kỷ Lăng sẽ chống lại và bất an, thấy Kỷ Lăng tuy miễn cưỡng nhưng vẫn đồng ý, bà lập tức ra lệnh cho người hầu mang đồ ăn tới, trên bàn đều là những món ăn yêu thích của Kỷ Lăng.

Bà giả vờ như không biết gì, gắp một miếng cá bỏ vào bát Kỷ Lăng, cười nói: "Đây là món con thích nhất, con ăn nhiều vào."

Chẳng bao lâu, bát của Kỷ Lăng đã được lấp đầy bởi những món yêu thích của cậu.

Kỷ Lăng thận trọng ngước mắt lên, nhìn ánh mắt ân cần của phu nhân Sharon, ngửi mùi thơm nức mũi, suýt chút nữa đã không kiềm chế được mà ăn ngấu ăn nghiến, nhưng cậu biết mình không thể làm như vậy! Nhịn rồi lại nhìn, cậu mới từ từ đưa một miếng vào miệng.

Ăn hết sức thong thả và khó khăn.

Phu nhân Sharon giả vờ lờ đi, nhưng vẫn bí mật theo dõi Kỷ Lăng, thấy y ăn miếng nào liền gắp thêm vào bát của y.

Đúng là khiến người khác đau lòng, ôi đứa trẻ đáng thương, rõ ràng là không ăn được nhưng vẫn rất ân cần và tốt bụng, vì để bà không khó xử, đã khó khăn ăn thêm vài miếng, phu nhân Sharon gần như không kìm được mà muốn đưa tay lên lau nước mắt. .

Sau quá trính đấu tranh gian khổ không ngừng nghỉ, đôi bên đều theo đuổi tâm tư của riêng mình, bữa ăn rốt cuộc cũng đến hồi kết thúc một cách vui vẻ.

Cuối cùng Kỷ Lăng cũng ăn thêm được vài miếng cơm, tuy không tính là no nhưng đã cực kỳ khó khăn rồi, mấy ngày nay cậu như muốn ngất đi vì đói!

Phu nhân Sharon cũng khá hài lòng, nghe nói Kỷ Lăng mấy ngày nay hầu như không ăn gì, mặc dù hôm nay không ăn nhiều nhưng đó là một sự cải thiện rất lớn.

Kỷ Lăng đặt bát đũa xuống, cúi đầu ngồi đó, tâm tư không ngừng thay đổi.

Tuy rằng hôm nay cuối cùng cũng có thể ăn nhiều hơn một chút, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, ở trong cung điện luôn phải diễn liên tục, mầy ngày này cậu không thấy được người nào, hiếm thấy phu nhân Sharon xuất hiện, nếu như có thể thuyết phục được bà trợ giúp cậu rời khỏi cung, vậy thì chả phải cậu có thể thoát khỏi tình trạng này hay sao?

Kỷ Lăng nghĩ đến đây, cắn môi một cái, ngước mắt lên gọi: "Dì Sharon..."

Phu nhân Sharon nghe thấy Kỷ Lăng chủ động gọi mình, nhanh chóng trả lời: "Có chuyện gì vậy con?"

Kỷ Lăng rụt rè nhìn bà, có vẻ như hơi không dám, nhưng vẫn hạ quyết tâm, thấp giọng cầu xin: "Con, con muốn rời khỏi cung..."

Phu nhân Sharon lập tức lo lắng, Kỷ Lăng rời khỏi đây thì quá nguy hiểm, hiện giờ Carlos đang nhìn chằm chằm bên ngoài, còn có sự tồn tại của quân phản kháng hèn hạ kia, chỉ có hoàng cung mới có thể ngăn chặn được việc Carlos ra tay với Kỷ Lăng, bảo vệ Kỷ Lăng không bị thương tổn. Hơn nữa Kỷ Lăng bây giờ còn như thế này, nếu ra ngoài thì ai mà yên tâm cho được? Bà vội hỏi với vẻ quan tâm: "Vì sao?"

Hai mắt Kỷ lăng hơi đỏ lên, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt buồn bã, lại cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Con không xứng với bệ hạ, con không muốn ở lại đây nữa."

Phu nhân Sharon lại đau nát lòng!

Trời ơi, chuyện gì đã xảy ra với đứa nhỏ tội nghiệp của bà vậy, một người đã từng rất tự tin kiêu ngạo, vậy mà giờ lại có thể nói ra những lời ủ rũ và tự ti như vậy! Đây có còn là cậu bé sôi nổi, tươi sáng và tùy ý mà bà biết không?

Hai mắt bà đỏ hoe, kích động nói: "Nếu con không xứng với nó, vậy thì còn có ai xứng với nó nữa chứ?"

Kỷ Lăng:?

Tôi đã như thế này rồi, vậy ma cô còn chưa từ bỏ việc tác hợp chúng tôi hay sao?

Phu nhân Sharon nhìn Kỷ Lăng một cách trìu mến, bình tĩnh nói: "Tất cả đều là lỗi của những kẻ đê hèn đó, bọn chúng nhất định sẽ phải trả giá thật lớn! Con là đứa trẻ tốt nhất trên thế giới, không cần phải vì người khác mà dày vò chính mình, có hiểu không? "

Kỷ Lăng: ...

Lại càng tuyệt vọng hơn.

Tư tưởng của cô còn có thể lệch thêm chút nữa không?

Phu nhân Sharon nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của Kỷ Lăng, bà lộ rõ vẻ không an tâm chút nào, tâm tình càng thêm nặng nề, đưa tay ấn lên khóe mắt, không khỏi nghẹn ngào: “Con nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai dì lại sang thăm con. "

Bà thực sự không thể ở lại lâu hơn nữa.

Phu nhân Sharon quay người rời đi, lúc bước ra ngoài cung điện mới lấy khăn tay lau nước mắt, vừa rồi ở bên trong bà cố chịu đựng vì không muốn những cảm xúc đau buồn của mình ảnh hưởng đến đứa nhỏ, khiến y càng thêm đau buồn.

Bà khóc một hồi, cuối cùng cũng ổn định được cảm xúc, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy con trai của mình lẳng lặng đứng bên cạnh, yên tĩnh như một pho tượng không có hô hấp.

Viền mắt phu nhân Sharon đỏ bừng, nói: "Hôm nay thằng bé ăn nhiều thêm vài miếng, ngày mai mẹ sẽ lại đến ăn cùng nó."

Cảnh Tùy hơi gật đầu, khàn giọng nói: "Cám ơn mẹ."

Phu nhân Sharon vặn xoắn chiếc khăn tay, căm hận nói: "Nên cho đám quân phản kháng chết tiệt đó hiểu chút lễ độ, nếu không chúng sẽ tưởng chúng ta thực sự không có cách gì với bọn chúng!"

Cảnh Tùy lại gật đầu, "Vâng."

Phu nhân Sharon dừng lại một chút, nhìn vào đôi đồng tử màu vàng của con trai mình, bên trong đều là vẻ đen đặc sâu thẳm không rõ ràng, trong lòng lại thở dài, xảy ra chuyện như vậy, Cảnh Tùy so với bà còn khó chịu hơn, khoảng thời gian này, bà đã vô cùng chắc chắn rằng con trai mình yêu Kỷ Lăng.

Sau khi suy nghĩ, bà an ủi: "Từ từ rồi sẽ có cách."

Cảnh Tùy lúc này mới miễn cưỡng nhếch được khóe miệng, lộ ra nụ cười chua chát, "Vâng."

............

Kể từ ngày đó, phu nhân Sharon đều đến ăn cơm cùng Kỷ Lăng mỗi ngày.

Mặc dù Kỷ Lăng rất muốn rời khỏi hoàng cung, nhưng nếu tạm thời vẫn chưa rời đi được thì trước cứ ăn thật ngon đã, có lý do này, cuối cùng cậu cũng không phải đói bụng mỗi ngày, rốt cuộc có thể tìm chút vui vẻ trong đau khổ.

Bởi vậy nên Kỷ Lăng hết sức phối hợp, mỗi lần đều ngoan ngoãn ăn những món mà phu nhân Sharon gắp cho cậu.

Phu nhân Sharon nhìn đứa trẻ rõ ràng không thèm ăn, nhưng vì không để bà phải xấu hổ mà đã ngoan ngoãn ăn cơm, đứa trẻ này trước đây đã rất hiểu chuyện, bây giờ so với trước đây còn hiểu chuyện hơn, lại còn không nói nhiều, ngày nào cũng như một hồn ma, thật khiến người khác đau lòng.

Tuy rằng cuối cùng cũng miễn cưỡng ăn được vài thứ, nhưng đây không phải là giải pháp, vẫn là nên tìm cách đưa y ra khỏi bóng ma mới được.

Sau bữa ăn, phu nhân Sharon thương xót lắc đầu rồi rời khỏi đây.

Mặc dù Cảnh Tùy không xuất hiện, thế nhưng mỗi ngày đều đúng giờ chờ ở bên ngoài, tự mình nghe về tình hình của Kỷ Lăng.

Phu nhân Sharon thở dài, ấn đường đầy sầu lo không hóa giải được: "Nó bị tổn thương quá sâu cho nên tự giam mình trong thế giới nhỏ bé của mình, sợ rằng không ai có thể tếp cận được, mẹ cũng không biết phải làm sao mới tốt ... "

Lần này Cảnh Tùy trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra vẻ kiên định lạnh lùng, khàn giọng nói: "Con hiểu rồi."

Chuyện cho đến bây giờ, nếu cứ tiếp tục như thế này sẽ không có ích lợi gì.

Bởi vì những ký ức đau buồn đó đã ăn sâu bén rễ, nếu không mạnh mẽ phá bỏ chúng, cậu bé sẽ không bao giờ thoát ra khỏi ký ức đau buồn.

Y sẽ chỉ bị mắc kẹt ở đó mãi mãi.

.............

Lại qua vài ngày, Kỷ Lăng rảnh rỗi đến sắp chảy nhớt.

Ngoại trừ ăn với ngủ, giả bộ đáng thương thì cậu không có gì để làm.

Thế nhưng bất ngờ là tối hôm qua phu nhân Sharon thế mà lại không đến dùng bữa với cậu.

Nhìn thức ăn ngon lành trên bàn, Kỷ Lăng lại rơi vào sầu lo, hôm nay không có ai nhẹ nhàng thuyết phục cậu ăn, rồi gắp đồ ăn cho cậu, vậy cậu rốt cuộc là nên ăn hay là không đây?

Đây thực sự là một lựa chọn khó khăn mà!

Kỷ Lăng ngây người ngồi đó, một lúc lâu sau mới rụt rè nhấp một ngụm canh trước mặt, ánh mắt khẽ đảo.

Đã nhiều ngày như vậy mà Cảnh Tùy không hề xuất hiện, hôm nay dù cậu có ăn thêm mấy ngụm cũng sẽ không gây nên sự nghi ngờ gì đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, Kỷ Lăng húp thêm miếng canh vào miệng, nhưng để không làm dấy lên nghi ngờ, rốt cuộc vẫn là không ăn hết, chỉ uống nửa bát liền đặt xuống, sau đó quay trở lại phòng ngủ của mình tự kỷ.

Chán quá, chán quá đi!

Cậu yếu ớt ngã ở trên giường, mỗi ngày đều giả bộ thật là khó nuốt trôi, cũng không có cách gì để ra ngoài chơi, ngoại trừ ngủ thì chính là ngủ, đã sắp ngủ tới choáng váng rồi!
Cơ mà hôm nay trời có vẻ hơi nóng, cậu ngủ có chút không thoải mái, đầu tiên là đạp tung chăn, sau đó là lôi kéo vạt áo, nhưng vẫn cảm thấy rất khô nóng, làm sao cũng không ngủ được.

Kỳ lạ, đế quốc giữa các vì sao có khoa học kỹ thuật rất phát triển, toàn bộ cung điện đều được kiểm soát bằng bộ điều khiển nhiệt độ thông minh, bốn mùa đều như xuân, chưa bao giờ xảy ra tình trạng khó chịu như vậy, giờ đây Kỷ lăng giống như trở về thời điểm còn ở trên trái đất, điều hòa bị hỏng vào mùa hè oi bức, nóng nực đến nỗi muốn tắm nước lạnh để giải tỏa một chút.

Không xong, lẽ nào hệ thống kiểm soát nhiệt độ của cung điện bị hỏng?

Điều này cũng quá bịp bợm đi.

Kỷ Lăng vô cùng buồn bực, tâm trạng cũng có chút cáu kỉnh, đang nghĩ có nên đứng dậy đi ra ngoài hít thở hay không thì đột nhiên cửa bị đẩy ra, người đàn ông cao lớn với mái tóc đen và đôi mắt vàng lại xuất hiện ở cửa.

Đi từng bước về phía cậu.

Kỷ Lăng ngẩn ra, tại sao Cảnh Tùy lại đột nhiên tới đây? Chẳng lẽ là tự mình tới nói với cậu rằng hệ thống điều khiển nhiệt độ bị hỏng?

Ngay khi đang hốt hoảng, người đàn ông ghé sát vào, nhìn sâu vào mắt Kỷ Lăng, đôi mắt vàng ở trong bóng đêm tỏa ra một thứ ánh sáng vô cùng sâu thẳm và dịu dàng, nhưng vẫn có vẻ kiên định và dứt khoát.

Kỷ Lăng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức biến sắc nhập vai diễn, kinh hãi muốn lui về sau, nhưng lần này người đàn ông không cho phép cậu trốn thoát, mà là trực tiếp nắm lấy hai tay cậu đè lên đỉnh đầu, rồi cúi đầu tới gần cậu, hơi thở nóng rực phả vào tai cậu.

Anh anh anh anh muốn làm gì, tôi đã thảm như vậy rồi mà anh còn ăn được hả?

Kỷ Lăng lập tức trợn tròn mắt, khóc lóc van xin, "Anh, anh đừng qua ..."
Hai tay người đàn ông đầy mạnh mẽ, vững vàng giam cầm cậu dưới thân, không cho cậu nhúc nhích chút nào, nhẹ nhàng hôn xuống cổ cậu một cái.

Nụ hôn hơi mát lạnh, giống như suối trong vắt trên núi, mang đi hơi nóng thiêu đốt, chỉ còn lại sự mát mẻ sảng khoái.

Không ngờ là, chết tiệt ... thoải mái quá.

Kỷ Lăng không khỏi giật mình, ngây người nhìn Cảnh Tùy, đôi mắt trở nên vô hồn.

Trong mắt người đàn ông là sự dịu dàng và kiên định trước đây chưa từng có, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói luôn lạnh lùng đã bị màn đêm hóa giải, lờ mờ như vọng đến từ nơi xa xăm, hắn nói: "Anh sẽ làm cho em thật thoải mái ... "

Kỷ Lăng hơi thất thần.

Người đàn ông cúi đầu, trìu mến chạm vào khóe môi cậu bé, mạnh mẽ lại dịu dàng, "Hãy quên hết tất cả, em chỉ cần nhớ kỹ anh là được."

Kỷ Lăng từ từ lấy lại tinh thần, rốt cuộc cũng nhận ra Cảnh Tùy định làm gì, cậu hoàn toàn há hốc mồm.

Cậu oa một tiếng thật sự khóc ra!

Đúng là lấy đá tự đập chân mình mà, làm sao cậu có thể nghĩ tới Cảnh Tùy lại còn có thể nghĩ ra biện pháp này, hơn nữa còn dùng phương pháp này để giúp cậu xóa bỏ “ký ức đau khổ” ?

Diễn kịch quá mức đúng là tự sập hố mà!

Bây giờ nói với anh ta cậu không sao có còn kịp không? !

_______________

Thời gian tới mình bận quá không làm tiếp được, có làm cũng phải tới cuối năm sau, mọi người có ai hứng thú với nó không ạ? QAQ, cứ tiếp tục edit tiếp phần mình đã làm, không sao hết ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro