Chương 4: Người tình nhỏ của đại thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Hoài Ninh sững sờ.

Thời gian như thể quay trở lại buổi trưa rất lâu về trước, lúc cậu mới quen đồ đệ nhỏ, kỳ thực tính tình của Diệp Ly rất bướng bỉnh, nóng nảy, rất hiếu thắng.

Lúc đó, Diệp Ly không thích nói chuyện, mở miệng ra, mãi mãi chỉ có mấy câu đó.

"Tôi có thể."

"Để tôi tự làm."

"Tôi không sao."

Diệp Ly giống như một khúc gỗ thẳng tắp, không biết uốn cong.

Vì vậy, khi Giản Hoài Ninh làm sư phụ dẫn dắt Diệp Ly, tự nhiên cũng chưa từng nghe tiểu đồ đệ nói lời ngon tiếng ngọt với mình, đứa trẻ này quá độc lập, dường như luôn có vẻ như không có cậu cũng không sao.

Cho đến bây giờ.

Giống như một tảng băng dày đặc lộ ra một góc, Giản Hoài Ninh thực sự cảm nhận được sự quan tâm của Diệp Ly dành cho cậu.

Có chút bất ngờ...

Không ngờ đồ đệ nhỏ của cậu không hoàn toàn lạnh lùng, trong lòng vẫn có sư phụ này, không uổng công nuôi dạy!

Trong lòng Giản Hoài Ninh dâng lên một chút cảm động, gõ chữ: "Bây giờ anh đã về nước, tạm thời sẽ không đi nữa, em hãy chấp nhận yêu cầu trị thương của anh trước đi."

Diệp Ly quả nhiên chấp nhận yêu cầu.

Giản Hoài Ninh không hề giấu diếm dùng thuốc cho đồ đệ mình, sau nhiều năm, rất nhiều loại thuốc linh thảo đã tuyệt bản không chút do dự ném lên người cậu, không hề tiếc rẻ, rất nhanh đã chữa khỏi cho Diệp Ly.

Lúc này hệ thống gửi thông báo: [Xin các người chơi chú ý, phe Tiên Sơn đã bảo vệ thành công Tiên Sơn, còn lại mười phút cuối cùng, phe tấn công sẽ nhận được sức mạnh thần thánh, phòng thủ và tấn công tăng 10%]

Thông báo trên màn hình máy tính sáng lên rồi nhanh chóng biến mất.

Giản Hoài Ninh biết điều này có nghĩa là những người ở phe công thành chắc chắn sẽ nắm bắt cơ hội này để tấn công mạnh mẽ.

Kênh hiện tại liên tục được làm mới:

"Góc Tây Bắc của Tiên Sơn bị tấn công, hiện tại độ hoàn chỉnh 60%"

"Trụ sở chính phía Đông Nam của Tiên Sơn bị tấn công, hiện tại độ hoàn chỉnh 51%"

"Pháo đài phía Nam bị hao mòn quá mức, xin hãy bổ sung kịp thời."

Giản Hoài Ninh tắt thông báo kênh, ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Ly đã thu dọn trạng thái chuẩn bị rời đi.

Khu vực này rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể có kẻ địch đến.

Trong lòng Giản Hoài Ninh vẫn đang nghĩ về cảm xúc hiếm hoi mà đồ đệ nhỉ vừa thể hiện, cảm giác xa lạ nhiều năm không gặp dường như đã được kéo gần lại rất nhiều, cậu nhìn Diệp Ly dường như sắp đi, do dự có nên gọi người lại không.

Bỗng nhiên.

Khung chat nhấp nháy.

Giản Hoài Ninh click vào, liền nhìn thấy thông tin lập nhóm mà Diệp Ly gửi tới: "Đi theo em."

Tin nhắn rất ngắn gọn, nhưng lại thể hiện sự thân thiết.

Giản Hoài Ninh vừa đồng ý, nhưng vẫn có chút không quen với việc được tiểu đồ đệ che chở như vậy, gõ chữ: "Level của anh khác với em, lập đội với anh có khi nào sẽ liên lụy đến em không?"

Diệp Ly trả lời rất nhanh: "Không, đừng lo lắng."

Khóe miệng Giản Hoài Ninh khẽ nhếch lên, Diệp Ly trước đây luôn im lặng, khiến cậu tức chết cũng không kịp, không ngờ nhiều năm trôi qua đã thay đổi nhiều, vậy mà còn biết hiếu thảo với sư phụ, cậu đang cảm thán thì đột nhiên thấy một tin nhắn mới gửi đến.

Diệp Ly: "Họ thấy em sẽ không dám đến, anh đi trước thu hút hỏa lực, em giải quyết phía sau."

Giản Hoài Ninh: "..."

Cậu ta thay đổi rồi sao.

*

Giải đấu Tiên Sơn chính thức kết thúc sau mười phút.

Khi tính điểm tích lũy, điểm tích lũy của Giản Hoài Ninh nhiều đến mức không đếm xuể, anh là một dược sư, quả thực là mục tiêu di động, chỉ cần đi trước là sẽ tự động thu hút rất nhiều kẻ địch lao vào tấn công.

Và Diệp Ly thực sự đã làm được điều đó, điểm tích lũy nhận được nhiều không đếm xuể.

Vì là một đội, sau khi dịch chuyển ra ngoài sẽ tự động ở cùng nhau, đội của Giản Hoài Ninh và Tiêu Hoành đã giải tán trước đó, vì vậy bây giờ cậu và Diệp Ly cùng được dịch chuyển đến ngọn đồi bên ngoài phó bản.

Giản Hoài Ninh tính toán điểm tích lũy lần này, không ngờ có một ngày cạu cũng có thể ăn bám đồ đệ.

Diệp Ly đứng cách cậu không xa.

Đao khách cao lớn đẹp trai đứng dưới gốc cây, trên ngọn đồi này trồng đầy hoa cúc xinh đẹp, những bông hoa dại màu trắng đung đưa theo gió, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả bầu trời, không khí ấm áp và dễ chịu.

Giản Hoài Ninh tắt cửa sổ điểm tích lũy, đột nhiên phát hiện loa trên kênh thế giới spam rất nhiều:

"Rương kho báu của đội đứng đầu mở ra được gì vậy?"

"Sao không có thông báo hệ thống?"

"Lão đại Diệp Ly vẫn chưa mở rương sao?"

"Nghe nói rương kho báu của giải đấu Tiên Sơn toàn đồ tốt!"

"Đúng vậy, thật tò mò!"

Giản Hoài Ninh nhìn thấy mọi người trên kênh thế giới thảo luận như vậy, không khỏi tò mò nhìn về phía Diệp Ly cách đó không xa, cũng có chút tò mò về chiếc rương kho báu đó.

Đang nghĩ.

Một yêu cầu giao dịch được gửi đến.

Giản Hoài Ninh chớp mắt, phát hiện trong khung giao dịch lại là một rương kho báu cấp tiên!

Nếu như trước đây có lẽ cậu còn chưa hiểu được sự quý giá của chiếc rương này, nhưng vừa xem kênh thế giới thì không biết nữa là ngu ngốc rồi, Giản Hoài Ninh nào dám nhận, vội vàng bấm từ chối.

Khung chat nhấp nháy.

Diệp Ly gửi tin nhắn: "Nhận đi, rương này em không dùng được."

Giản Hoài Ninh nghe cậu ấy nói vậy thì có chút dao động, vừa lúc Diệp Ly lại gửi yêu cầu giao dịch, cậu liền thuận tay bấm đồng ý.

Trong ba lô của cậu tự nhiên có thêm một rương kho báu cấp tiên, cậu bấm vào phần giới thiệu của rương, phát hiện đây quả thực là một rương kho báu chất lượng cao, mở ra có thể nhận được ngẫu nhiên: linh thú cực hiếm, đá cường hóa vũ khí cao cấp, trang phục và linh thú phiên bản giới hạn, v.v.

Mỗi thứ trong số này đều là thứ tốt.

Giản Hoài Ninh nhìn đến cuối cùng, phát hiện phía sau phần giới thiệu của rương kho báu có viết, xác suất cực thấp nhận được hoa.

Phải biết rằng trong "Thiên Cực", hoa là đạo cụ thân mật vô dụng nhất, mỗi thứ trong rương kho báu này đều quý giá như vậy, hơn nữa số lượng vật phẩm quý giá còn cho không ít, cho nên xác suất mở ra được đồ tốt vẫn rất lớn.

Giản Hoài Ninh tự an ủi mình, click chuột trái vào mở rương.

"Ting!"

Rương kho báu xoay một vòng, trái tim Giản Hoài Ninh thót lên, sau đó, liền thấy kênh đội thời gian thực làm mới thông tin này: [Đồng đội của bạn đã mở rương kho báu Tiên Sơn, nhận được bảo vật tuyệt thế trong rương là một bó hoa!]

Không khí dường như yên lặng vào lúc này.

"..."

Giản Hoài Ninh nhìn bó hoa trong túi đồ, xấu hổ đến mức có lúc thậm chí bắt đầu nghĩ có nên thoát game ngay bây giờ không.

Tuy nhiên, điều khiến cậu không ngờ tới là, vì chiếc rương đã được mở, kênh thế giới cũng theo đó làm mới tin tức này, ngay lập tức khiến rất nhiều người xôn xao:

"Rương kho báu Tiên Sơn mở ra được hoa?"

"Thật hay giả?"

"Thật là lãng phí!"

"Tôi nghe nói tỷ lệ rơi của hoa rất thấp."

"Chờ đã... Người mở rương kho báu này sao không phải là lão đại Diệp Ly?!"

"Dược sư tên Nhất này là ai vậy?"

Nhìn mọi người bàn tán xôn xao, Giản Hoài Ninh không dám nhìn nữa, cậu cũng có chút chột dạ với Diệp Ly ở phía xa, cậu gõ chữ: "Xin lỗi."

Diệp Ly: "?"

Giản Hoài Ninh gõ chữ: "Không mở ra được gì tốt."

Giản Hoài Ninh nhìn kênh thế giới, mọi người đều nói như vậy, chiếc rương này chắc hẳn rất quý giá, cậu đã lãng phí cơ hội này, ít nhiều cũng có chút áy náy.

Diệp Ly: "Không sao."

Giản Hoài Ninh tò mò: "Em không tiếc sao?"

Cậu nhìn người trước mặt bình tĩnh không gợn sóng, vừa yên tâm lại vừa có chút cảm động, tuy đã nhiều năm không gặp, nhưng tiểu đồ đệ dường như không thay đổi chút nào, vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời.

Diệp Ly: "Những vật phẩm trong rương em đều có."

...

Giản Hoài Ninh nghẹn lời.

Có một khoảnh khắc, cậu thậm chí không biết nên cảm thấy vui mừng vì tiểu đồ đệ đã trở thành đại gia sau vài năm không gặp, hay nên cảm thấy tiếc nuối vì sự nghèo nàn của mình.

Nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.

Giản Hoài Ninh cúi đầu, gõ chữ: "Vậy lần sau em có thể đưa cho bạn bè khác của em, hoặc bán đi, không cần đưa cho anh nữa, anh không mở ra được gì tốt đâu."

Diệp Ly: "Không sao, đưa cho anh."

Giản Hoài Ninh khựng lại, nhìn tin nhắn Diệp Ly gửi đến gần như không có chút do dự nào, hàng mi dài khẽ run, gõ chữ: "Không sợ anh lại lãng phí rương kho báu sao, em không biết sao, thực ra vận may của anh rất kém, loại rương kho báu có xác suất cao này, anh đều có thể mở ra được thứ thấp nhất."

Diệp Ly trả lời cậu: "Em biết."

?

Giản Hoài Ninh hỏi: "Vậy em còn đưa cho anh?"

Diệp Ly: "Em muốn xem rốt cuộc có thể kém đến mức nào."

"..."

Em thật hài hước.

Giản Hoài Ninh đang suy nghĩ, Diệp Ly đối diện đột nhiên đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cậu đoán có lẽ Diệp Ly có việc gì đó ở ngoài đời nên tạm thời rời đi, liền suy nghĩ xem mình có nên đi không.

Chưa kịp hành động.

Hiệp khách đang treo máy đã khôi phục hoạt động.

Giản Hoài Ninh thấy cậu ta đã trở lại, thuận thế nói: "Có chuyện gì sao?"

Diệp Ly không trả lời, chỉ gửi tin nhắn: "Bây giờ anh đang cách ly ở khách sạn đúng không."

Giản Hoài Ninh không biết tại sao cậu đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn thành thật: "Đúng vậy."

Diệp Ly nói rất ngắn gọn: "Vậy thì mấy ngày nay không có việc gì làm, sẽ chơi game."

Giản Hoài Ninh khựng lại, thực ra cậu bị Tiêu Hoành lôi kéo, vốn chỉ định chơi một lúc rồi thôi, dù sao cũng đã nhiều năm rồi, cậu không ngờ rằng người bạn chơi game trước đây vẫn còn ở đó, nhưng những lời này sau khi nhìn thấy Diệp Ly đều không nói ra được.

Thôi, cũng chỉ vài ngày thôi.

Ngón tay thon dài của Giản Hoài Ninh khẽ động, gõ chữ trả lời: "Chắc là vậy."

Diệp Ly rất quả quyết nói: "Mấy ngày nay còn có giải đấu Tiên Sơn, điểm tích lũy cuối cùng có thể đổi trang phục vĩnh viễn, là bộ mà anh đã từng nhắc đến."

Giản Hoài Ninh sững sờ.

Cậu mở phần giới thiệu của giải đấu Tiên Sơn ra, phát hiện ở mục cuối cùng của phần đổi điểm tích lũy quả nhiên có trang phục của các lễ kỷ niệm, trong đó có một bộ là trang phục kỷ niệm bảy năm trước!

Lúc đó, cậu chỉ thuận miệng khen một câu đẹp thôi, không ngờ Diệp Ly vẫn còn nhớ.

Giản Hoài Ninh đóng phần giới thiệu, trả lời: "Cần khá nhiều điểm tích lũy."

Diệp Ly: "Không nhiều, đánh hai ngày là có."

"Vậy thì tốt, ngày mai cũng đánh đi." Giản Hoài Ninh cũng không phải là người hay do dự, hỏi: "Chiều mai đánh nhé?"

Đây đã được coi là một lời hẹn, cậu vốn tưởng rằng thế là xong.

Không ngờ—

Diệp Ly gửi tin nhắn đến, như đang xác nhận: "Mấy giờ?"

Giản Hoài Ninh sững sờ, thời gian như trở lại một ngày nhiều năm trước, hôm đó cũng sắp đến lễ kỷ niệm, cậu cũng hẹn đồ đệ nhỏ chiều thứ bảy cùng làm nhiệm vụ kỷ niệm, không có thời gian cụ thể, cũng không có địa điểm cụ thể, mà lời hẹn đó dường như cũng nhẹ như lời hẹn bằng miệng, nhẹ đến nỗi chưa từng thực hiện được.

Nhiều năm trôi qua, khi một lần nữa hẹn ước, Diệp Ly không trách cậu tại sao không đến, thậm chí không hỏi anh một lời giải thích.

Cậu ta chỉ rất nghiêm túc hỏi cậu, mấy giờ.

Ánh chiều tà xuyên qua rèm cửa, chiếu xuống sàn nhà một màu vàng óng, thân hình luôn thẳng tắp của Giản Hoài Ninh dường như mềm mại hơn một chút, gõ chữ trả lời: "Hai giờ được không?"

Diệp Ly: "Ừm."

Không cần quá nhiều lời nói, dường như là sự ăn ý thầm lặng.

Lại có tin nhắn gửi đến.

Diệp Ly: "Em có chút việc cần xử lý, off trước đây."

Giản Hoài Ninh không bất ngờ, trả lời: "Được."

Không có quá nhiều lời chào hỏi và tạm biệt, Diệp Ly offline rất dứt khoát, hiệp khách bên cạnh nhanh chóng biến mất, Giản Hoài Ninh thở phào nhẹ nhõm, những ngón tay thon dài đẹp đẽ đặt bên cạnh cậu vô thức co quắp lại, thể hiện chút cảm xúc và yếu đuối.

Dù có che giấu thế nào, khi đối mặt với Diệp Ly một lần nữa, cậu vẫn căng thẳng và sợ hãi.

Sợ cậu ta nhiệt tình hỏi han năm đó, lại sợ cậu lạnh lùng băng giá, sợ Diệp Ly canh cánh trong lòng, lại sợ cậu hoàn toàn làm ngơ mình, con người vốn phức tạp, chuyện quá khứ như một vết sẹo bị che lấp, mỗi lần vạch trần và chạm vào đều đau đớn khôn nguôi, vì vậy anh sợ Diệp Ly hỏi, nhưng khi gặp lại Diệp Ly, cậu lại sợ đối mặt với sự thay đổi.

May mà.

May mà, Giản Hoài Ninh cúi đầu, nhịp tim dần dần bình ổn lại, may mà Diệp Ly không thay đổi.

"Reng reng reng..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Giản Hoài Ninh ra khỏi dòng suy nghĩ.

Điện thoại của Tiêu Hoành lại gọi đến.

Giản Hoài Ninh bắt máy, đoán rằng cậu ta gọi đến để tính sổ chuyện mình tắt điện thoại lúc ở giải đấu Tiên Sơn, quả nhiên, điều gì đến cũng phải đến, điện thoại vừa kết nối còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói kích động ở đầu dây bên kia: "Hoài Ninh!! Rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao cậu chưa bao giờ nói với tôi!!"

"Cái gì?"

Tiêu Hoành nói: "Kênh thế giới đó, mọi người đang bàn tán về cậu kìa."

Giản Hoài Ninh tắt đi nên không xem, cậu nghi hoặc hỏi: "Bàn tán về tôi, chuyện gì?"

"Vì cậu đã mở rương kho báu của Diệp Ly." Tiêu Hoành nhanh chóng nói: "Cậu có biết không, mấy năm nay Diệp Ly trong game luôn độc lai độc vãng, ngoài giải đấu bang hội lớn, các hoạt động và phó bản khác chưa bao giờ lập đội với người khác, càng không nói đến việc tặng rương kho báu!"

Giản Hoài Ninh thăm dò: "Chẳng lẽ không thể là tôi mua rương kho báu từ Diệp Ly sao?"

Tiêu Hoành gần như không cần suy nghĩ đã trực tiếp nói: "Sao có thể, đại gia đứng đầu bảng xếp hạng lại thiếu tiền sao?"

"..."
Giản Hoài Ninh lại không biết nên phản bác lời này như thế nào.

Tiêu Hoành tiếp tục nói: "Tóm lại, tôi chơi "Thiên Cực" mấy tháng nay không có chút tiếng tăm nào, nhưng cậu chỉ chơi một buổi chiều đã nổi tiếng rồi."

Giản Hoài Ninh do dự: "Nổi tiếng?"

Chẳng lẽ là vì cậu đã mở ra được hoa từ chiếc rương cao cấp sao.

Tiêu Hoành gật đầu, giọng nói có chút phấn khích không rõ nguyên nhân: "Đúng vậy, họ đều đang bàn tán rằng, cậu có phải là người tình nhỏ của đại thần Diệp Ly không!!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro