Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Buổi tối mưa, không khí càng ngày càng lạnh lên, hai cỗ thân thể bao phủ trong lớp chăn ngược lại cả người đều là mồ hôi nóng.

Bọn họ chồng lên nhau, nối liền một thể, hừng hực mà làm tình.

Giường đang kịch liệt rung lắc dữ dội "Kẽo kẹt kẽo kẹt" mà vang lên nửa ngày, Trịnh Tử Thông nằm rạp ở giường, bị thao đến chịu không nổi, hai tay khó kiềm nén nắm chặt gối, giống như chết chìm một tiếng lại một tiếng khàn khàn - rên rỉ.

"Ừm, a, a a -- "

Từ Tiệp nằm nhoài trên lưng Trịnh Tử Thông, tính khí gắng gượng lần lượt phá tan vách mềm ẩm ướt của đối phương, nơi tiếp hợp toàn bộ đều là dâm dịch dính dấp chán ghét. Cậu hôn lên gò má Trịnh Tử Thông, người trẻ tuổi trong lồng ngực không ngừng thủ thỉ: "Thông ca, Thông ca, a..."

"Ưm, đủ chưa, ạch a!"

"Còn chưa đủ đâu, anh rõ ràng đem em cắn chặt như thế này". Nói xong càng thêm dùng sức hướng phía trong đâm tới, chỉ còn dư lại hai viên ngọc hành ở bên ngoài, kề sát thịt non ở ngoài miệng huyệt Trịnh Tử Thông ra sức xoa động, tựa như cùng sinh trưởng ở trên thân thể nam nhân kia.

"A, quá, quá sâu, đừng như vậy! Từ Tiệp, ưm a a..." Nói được nửa câu, Từ Tiệp nâng eo Trịnh Tử Thông lên để hắn quỳ nằm úp sấp, cưỡi trên người hắn bị ép nhếch mông lên cao, gia tăng khí lực tàn nhẫn mà trừu sáp.

Một khi đã lên giường, thằng nhóc thối kia liền không tiếp tục là con tiểu chó săn thích làm nũng, nắm lấy Trịnh Tử Thông hoàn toàn ăn tươi nuốt sống. Cậu vóc người đẹp, khí lực lớn, nơi đó so ra lại rất đồ sộ, cả cây rút ra lại đâm vào, "Ba ba ba" - đánh liên hồi vào nơi tư mật của Trịnh Tử Thông, đem hắn uy no đến mức mãn trướng không thể tả, xấu hổ không ngớt, nơi giao hợp dâm thủy ồ ồ chảy ra, cùng với những tiếng rên rỉ cùng thở dốc, đều khó lọt tai như thế.

Trịnh Tử Thông dường như nằm lỳ ở trên giường bị làm một trận, cuối cùng hắn cắn drap giường bắn ra, hắn một bên bắn ra một bên không kìm lòng được co rút lại hậu huyệt, còn ở cao trào, Từ Tiệp cũng bị hắn hấp đến bạo phát. Nghiệt căn bành trướng đến mức tận cùng, bạch trọc phun trào vào sâu bên trong, hai người cùng lúc đạt đến cao trào thở hồng hộc ngã lên đệm giường.

Từ Tiệp một hồi lâu bị ép đến một giọt không dư thừa, cậu hưởng thụ ôm lấy Trịnh Tử Thông, lưu luyến xoa xoa eo bụng săn chắc của đối phương, cả người đều tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Sau khi vận động dữ dội, cậu rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ, nhưng vẫn lập tức chống tay bò lên.

Vật trong cơ thể thoáng chốc trượt ra ngoài, trọng lượng trên người cũng chợt nhẹ đi, mệt mỏi nhắm mắt lại Trịnh Tử Thông không khỏi mở nửa mắt ra hỏi: "Làm gì? Sao còn chưa ngủ?"

Từ Tiệp cẩn thận vạch chăn lên một chút, ở trên môi Trịnh Tử Thông hôn một cái: "Em đi lấy khăn lại đây giúp anh thanh tẩy một chút."

Nói xong liền xuống giường.

Trịnh Tử Thông lập tức bắt được tay cậu, buồn ngủ nói: "Đừng đi, tôi ngủ dậy sẽ tẩy, mau mau ngủ đi."

Từ Tiệp nở nụ cười, lại hôn hắn một chút: "Anh mau ngủ đi, ngoan." Sau đó, thân thể nóng hầm hập kia triệt để rời khỏi Trịnh Tử Thông.

"..." Ngoan, ngoan cái lông, đến cùng thì bọn họ ai lớn hơn ai a? !

Một lúc Từ Tiệp liền bưng một chậu nước nóng đi ra, Trịnh Tử Thông mệt mỏi đến mắt đều sắp muốn mở không ra, chỉ mơ mơ màng màng biết Từ Tiệp lau mặt lau người cho hắn, khi thanh lý đến vị trí khó có thể mở miệng thì hắn rốt cục cũng tỉnh táo hơn một chút.

Trịnh Tử Thông một phát bắt được bàn tay đang luồn vào giữa hai chân mình, khốn đốn mở mắt ra: "Tôi tự mình làm".

Từ Tiệp đem tay hắn gỡ ra, dưới ánh đèn ấm áp ám muội nhẹ giọng nói: "Đã nói rồi, em giúp anh, là đàn ông thì nói lời phải giữ lấy lời".

Nói xong, khăn mặt mềm ẩm ướt dừng ở giữa hai chân Trịnh Tử Thông, cẩn thận lau lên nghiệt căn của hắn, sau đó từ từ đến hậu huyệt mà từng được đồ vật của Từ Tiệp lấp đầy.

Ngón tay mang theo khăn mặt mềm mại cắm vào, ma sát đến bên trong có chút đau, rồi lại bị khai phá một đêm mới dần dần dâng lên từng trận ngứa ngáy, vui vẻ bất tri bất giác lại cuộn trào lên.

Trịnh Tử Thông cực lực nhẫn nại, nhưng một khắc nào đó hắn vẫn không thể khống chế chính mình, bắp đùi run lên, một tiếng rên rỉ phát ra.

Động tác của Từ Tiệp hơi ngưng lại, Trịnh Tử Thông tiết tháo khàn khàn giọng kêu: "Đủ rồi." Sau đó liền đem tay Từ Tiệp kéo ra ngoài.

Hắn ngồi dậy co người vào trong chăn, trong phòng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Trong chốc lát, một góc giường bị lún xuống, ánh đèn tắt, Từ Tiệp trở lại trên giường tiến vào chăn, từ phía sau lưng ôm lấy Trịnh Tử Thông.

"Ngủ ngon, Thông ca." Thiếu niên nóng hầm hập, âm thanh chúc ngủ ngon mang theo ý cười đi kèm mưa thu tí tách, nói không ra được có bao nhiêu ôn nhu.

Trịnh Tử Thông "A" một tiếng: "Ngủ đi."

Hắn mới nói xong, đột nhiên có thứ gì đó cắm vào giữa hai chân hắn, thăm dò tìm nơi duy nhất nào đó có thể đi vào, khắp nơi đâm.

Cái mông Trịnh Tử Thông căng thẳng: "Từ Tiệp!"

"Dạ?" Thiếu niên cười trả lời, đồng thời, cái vật đáng chết kia đã tìm được nơi nó muốn đi vào, theo lối vào hướng về trước đỉnh, đem quy đầu tiến vào trong.

"Đừng đùa!"

Từ Tiệp lại động thân một chút: "Tư -- "

"A -- cậu có phải là muốn tôi chết hay không? !" Trịnh Tử Thông quay đầu nổi giận.

Từ Tiệp thở ra một hơi, thuận thế thân mật hôn một cái lên bên mặt nóng bỏng của Trịnh Tử Thông, ở phía sau người sinh khí, bên môi nói: "Em cứ như vậy, bất động."

"Cậu đi ra ngoài cho tôi!"

Từ Tiệp đáng thương lẩm bẩm: "Anh". Tay lại đem người kia ôm hết sức chặt chẽ, còn hướng về bên trong Trịnh Tử Thông đâm đâm, lấy đồ vật của cậu chôn vào tận gốc.

"Ưm, cậu, đệch cụ..." Trịnh Tử Thông hoàn toàn bại trận. Đúng là không nên đáp ứng lên giường với cậu, một lần hai lần, sau đó thật không muốn kết thúc!

Ngày hôm sau vẫn còn mưa, bởi vì khí trời, mấy phân cảnh bên ngoài không diễn được, đổi thành mấy phân cảnh bên trong. Sau khi sửa đổi, nguyên buổi sáng đều không có cảnh quay của Từ Tiệp.

Hiếm khi cả ngày đều không làm việc, Từ Tiệp cũng không ra ngoài chơi, cậu ở trên giường khách sạn đợi ròng rã một ngày.

Đương nhiên, không chỉ có chính cậu không xuống giường, còn không để Trịnh Tử Thông rời khỏi, ngoại trừ đi WC, chân Trịnh Tử Thông đều chưa từng một lần chạm đất.

Đã qua ba giờ chiều, hai người buồn chán gối đầu cùng nhau nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, điện ảnh thành phố khác xa nội thành, không khí tốt, khách sạn bên này điều kiện lại không tệ, đúng là có chút ảo giác được nghỉ phép.

Trịnh Tử Thông nghiện thuốc lá, thân thể trần truồng tựa ở đầu giường hút thuốc, nhìn gian phòng trang trí coi như không tệ, hỏi: "Hiện tại đãi ngộ diễn viên đều tốt như vậy sao? Ngay cả cậu cũng có thể ở loại gian phòng này."

"Hẳn là Quan tổng chiếu cố em, diễn viên nhỏ bình thường sẽ không có điều kiện ở loại này khách sạn." Từ Tiệp đứng lên, đặt lên trên người Trịnh Tử Thông cái áo khoác, sau đó nhìn làn khói trước mặt Trịnh Tử Thông nhẹ giọng nói, "Thông ca, dáng vẻ anh hút thuốc rất tuấn tú, nhưng vẫn nên hạn chế một chút, ảnh hưởng sức khỏe."

Trịnh Tử Thông "Ừ" một tiếng, hững hờ gật gù, hắn cũng không phải dạng nghiện thuốc nặng, nhưng cũng không cho phép bởi vì ai mà cai bỏ. Đặc biệt là, hắn không ngờ Từ Tiệp khống chế cuộc sống của hắn càng ngày càng nhiều.

Từ Tiệp hầu như đã hoàn toàn tiến vào vòng sinh hoạt của hắn, hắn đưa cậu về nhà, đưa cậu đi gặp bạn bè của mình, thậm chí chỉ cần cùng cậu hòa nhã một chút, rất ít người không biết hắn chỉ nuôi tiểu chó săn đẹp đẽ tuổi còn trẻ.

Hắn vô tâm như vậy, chẳng qua chỉ là một cách tự nhiên đã biến thành như vậy, từng bước tiến sâu hơn, đó là càng cá nhân, hiện tại biết Từ Tiệp có lẽ yêu thích hắn, hắn chung quy vẫn phải giữ một phần nào đó không cho Từ Tiệp can thiệp.

Tuy rằng hắn kỳ thực cũng không biết, phần mà hắn không thể để cho Từ Tiệp can thiệp chính là phần nào.

Ngay lúc Trịnh Tử Thông đờ ra, tiếng điện thoại của hắn không biết ở đâu vang lên. Cuối cùng ở trong đống quần áo trên ghế nhỏ lấy ra điện thoại, Trịnh Tử Thông nhìn tên hiển thị trên màn hình, tức khắc quay đầu lại liếc mắt nhìn Từ Tiệp, sau đó hắn liền xuống giường, lưu lại thiếu niên đang theo dõi bóng lưng hắn, cầm điện thoại đi đến trong phòng tắm.

Người gọi là Trương Giai Nghiệp, Trịnh Tử Thông đóng cửa phòng tắm, nhận điện thoại trực tiếp hỏi: "Sao rồi, tư liệu chuẩn bị kỹ càng?"

Trương Giai Nghiệp tràn đầy phấn khởi nói: "Trước thông tin đều không nhiều, tuy rằng tôi đã có một phần, có điều cậu nếu như không vội tốt nhất chờ ta hai, ba ngày nữa, tôi sai người ta làm cho cậu hoa quả khô nhiều chút."

Nói xong lại nghi hoặc mà hỏi: "Cổ họng sao vậy? Cảm mạo?"

Trịnh Tử Thông không được tự nhiên ho khan một cái, biết thời biết thế nói: "Vừa đến đây đã gặp phải trời mưa, tối hôm qua mắc mưa, trong người không được thoải mái."

"Vậy cậu nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe a, xa nhau như trời với đất sinh bệnh chúng tôi cũng không thể tới chăm sóc cậu, lại nói Từ Tiệp cậu ta không bị Lưu Húc làm gì chứ?"

"Ừm, trước mắt xem ra không có gì." Tối hôm qua nửa đêm mới đến, Trịnh Tử Thông còn chưa kịp giao thiệp với Lưu Húc, chiếu theo tình hình thực tế của Từ Tiệp ở bên này, chí ít tạm thời mà nói Lưu húc không làm gì với cậu.

Nhóc con Từ Tiệp thông minh như vậy, nếu như Lưu húc bên kia thật sự có cái gì, Từ Tiệp không thể không hiểu. Chỉ là Từ Tiệp dù thông minh thì cũng chỉ là đứa trẻ, mà Lưu Húc nếu như thật sự làm qua nhiều thanh thiếu niên vô tội như vậy, con lão hồ ly này tất nhiên kinh nghiệm phong phú, nhóc con này không phải là đối thủ của hắn được đánh dấu hỏi.

Huống hồ, Trịnh Tử Thông càng hi vọng Từ Tiệp không phải chịu quấy rối của Lưu Húc dù chỉ một chút.

"Vậy thì tốt, Từ Tiệp ngoan như vậy, tôi chỉ sợ Lưu Húc không nhịn được a, đừng nói đến lão súc sinh, dù cho là tôi, nếu như cho tôi cơ hội, tôi cũng muốn lên giường nói chuyện yêu đương với cậu ta a."

Nửa câu đầu cũng còn tốt, nghe đến đoạn sau, Trịnh Tử Thông không nhịn được nâng cao âm điệu: "Trương Giai Nghiệp, cậu chớ có nói hươu nói vượn!"

"Chậc chậc, cậu nhìn cậu xem, tôi chỉ đùa một chút thôi, tôi dù có muốn thì cũng phải để Từ Tiệp người ta đồng ý chứ. Có điều nếu như Từ Tiệp thật sự đồng ý, tôi đương nhiên cũng là -- ha ha ha!"

Trịnh Tử Thông trong lòng có chút hỏa khí vô danh, hắn nhịn một chút, áp chế cỗ khí kia nói: "Sau này đừng đùa kiểu này nữa, cậu ta vẫn còn là học sinh cấp ba, bên ngoài nhiều minh tinh như vậy đủ cho cậu chơi. Chuyện của Lưu Húc làm phiền cậu, nhớ là tuyệt đối không được nói với người khác."

Trương Giai Nghiệp hoàn toàn không nghe ra manh mối gì, phi thường đắc ý vỗ ngực nói: "Tôi làm việc cậu cứ yên tâm đi a, cố gắng ở bên kia trông chừng Từ Tiệp, đừng để lão súc sinh có cơ hội để lợi dụng được."

"Ừm, lần này cảm ơn cậu, trở về mời cậu uống rượu."

"Cậu đương nhiên phải mời rồi, vậy trước tiên cứ như vậy đi a." Nói xong, Trương Giai Nghiệp cúp điện thoại.

Trịnh Tử Thông thuận tiện rửa mặt. Trong gương chiếu ra nửa người trên của hắn, từ cái cổ đến lồng ngực đi xuống đều là các loại dấu vết bị người chà đạp, dấu hôn, vết cắn xanh tím, đầu vú đều bị người cắn phá, Trịnh Tử Thông âm thầm thở dài một hơi, sau đó mới đi ra khỏi phòng tắm.

Từ Tiệp tựa ở đầu giường lật xem kịch bản, hệ thống sưởi ấm được cậu mở ra, trong phòng ấm áp, Trịnh Tử Thông vừa bước ra, cậu liền ngẩng đầu lên lộ ra răng trắng đối với hắn cười.

Như ánh mặt trời nhỏ sáng lấp lánh, qua lại đến người làm sao đều chán ghét không đứng lên.

Trịnh Tử Thông đi đến va li lấy quần lót mới, hắn vừa khom lưng thì cả người đều đau, đem va li mở ra, sau lưng liền truyền đến giọng nói của Từ Tiệp: "Em giúp anh".

Hắn còn chưa nói đồng ý hoặc là không đồng ý, thiếu niên đã cúi người xuống từ phía sau lưng ôm lấy hắn.

-------------- Hết chương 10 --------------

Chẳng lẽ....=]]]] lại sắp H ?!? Nghi lắm nga hôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro