Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thân thể Từ Tiệp nóng bỏng như lửa, lồng ngực dán vào lưng Trịnh Tử Thông, Trịnh Tử Thông cả người đều như thiêu đốt. Từ Tiệp nghiêng đầu ở trên mặt hắn hôn một cái, biến giọng nói sau khi than nhẹ có chút gợi cảm cùng với sủng nịch: "Tìm cái gì vậy? Ta đến, anh như vậy ngồi xổm không thoải mái đâu?"

Trịnh Tử Thông tâm không chút nghĩ ngợi là ai hại hắn ra nông nổi này chứ.

"Tránh ra." Hắn cự tuyệt sự giúp đỡ của Từ Tiệp, rất nhanh đã cầm quần lót đi ra, Từ Tiệp ghé vào lỗ tai hắn nở nụ cười, sau đó kéo hắn đứng dậy.

"Muốn em giúp anh không?" Từ Tiệp từ phía sau lưng ôm lấy Trịnh Tử Thông, lòng bàn tay kề sát trên cơ bụng hắn nhéo nhéo, đồng thời nhìn chăm chú quần lóttrong tayhắn, cười đến tinh nghịch lại giảo hoạt, "Em sẽ cố gắng giúp anh mặc vào."

Trịnh Tử Thông tim đập căng thẳng, tê dại lấy quần lót tròng lên cái mông. Hắn mới không tin lời nói của Từ Tiệp, thật tin, cái quần lót này kết cụccuối cùng là cái gì có trời mới biết.

"Cảnh xuân" trong tầm mắt nhất thời biến mất hơn nửa, thiếu niênkhông thể thực hiện được mà tiếc nuối "Ai" một tiếng, sau đó liền đi tới tủ lạnh bên kia lấy một chai nước uống, mở chai ra uống hai hớp.

"Muốn uống nước không?" Từ Tiệp đưa cà phê ngọttrong tay lên hỏi Trịnh Tử Thông.

Trịnh Tử Thông đỡ eo tiến vào trong chăn: "Không uống, đừng quấy rầy tôi, tôi ngủ một chút."

Đến rạng sáng mới ngủ, ngủ không tới tiếng liền tỉnh, sau khitỉnh rồi thì cùng Từ Tiệp ở trên giường chán ngán không đứng đắn hơn nửa ngày, vào lúc này Trịnh đại thiếu chỉ muốn cẩn thận mà ngủ một giấc thật ngon.

Một lúc sau, phía sau giường nhẹ nhàng lún xuống, một luồng nhiệt dần dần tiến tới gần, sau gáy truyền đến hô hấp khô nóng của thiếu niên, hắn bị cậu ôn nhu vòng hai tay ôm chặt trong lòng.

Trịnh Tử Thông đại não chìm xuống, trong chốc lát liền rơi vào thật sâu trong mộng.

Khi tỉnh lại, tiếng mưa rơibên ngoài tựa hồ lại càng to hơn, trời cũng đã hoàn toàn tối đen. Ở hướng cửa phòng có người đang nhỏ giọng trò chuyện, Trịnh Tử Thông giẫy giụa từ trong ý thức mơ hồ tỉnh lại, mở mắt ra, liền nhìn thấy cả phòng từ đèn tường hiện ra màu sắc ấm áp.

Người ngoài cửa rất nhanh liền ngưng trò chuyện, Từ Tiệp xoay người đi tới, cậu ăn mặc đẹp, áo khoác cũng đã mặc vào, xem ra là chuẩn bị ra ngoài.

"A, Thông ca anh tỉnh rồi, có phải là em quấy rầy anh?" Thiếu niên vui sướng chạy tới, nhào lên giường liền ngoắt ngoắt cái đuôi đè lại Trịnh Tử Thông, cúi đầu cho hắn một nụ hôn, "Em phải đi làm việc, anh có muốn tới xem em diễn không?"

Trịnh Tử Thông từ trong chăn đưa tay ra, bóp bóp gương mặt xinh đẹp anh tuấn của Từ Tiệp, ngáp một cái rồi nói: "Tôi không đi cùng cậu, một lúc nữa tôi tùy tiện đi dạo."

"Vậy cũng tốt, muốn ăn cái gì? Em gọi khách sạn đưa lên."

"Đừng động vào tôi, cậu bận rộn thì đi đi. Trễ một chút nếu như buồn chán tôi đi đón cậu."

"Được... Vẫn là  như thế đi, mưa rơi lạnh giá, anh nên ngoan ngoãn ở nhà chờ em quay về đi." Từ Tiệp một bên trả lời một bên liền chăn trùm kín người đối phương, hiển nhiên tâm tình cực kì tốt rồi, dùng mũi cùng miệng đem Trịnh Tử Thông cọ a cọ.

Nơi như thế này mà tính là nhà cái gì. Trịnh Tử Thông nghĩ. Hắn nắm lấy lỗ tai Từ Tiệp đem người kéo ra, hư mắt nhìn cậu chằm chằm: "Cậu nên đi đi, đừng để chậm trễ thời gian."

"A..." Thiếu niên cắn cắn môi, ánh mắt chớp chớp thâm thúy sáng ngời, lưu luyến không rời buông tay ra đứng lên, "Vậy anh có việc gì cứ gọi điện thoại cho em nha."

Sau khi Từ Tiệp rời đi, Trịnh Tử Thông lập tức rời khỏi giường. Hắn thu dọn một chút, đến phòng ăn ăn chút gì đó, liền gọi một chiếc xe đi đến nơi quay phim.

《 Hoàng Triều Bá Nghiệp 》 đêm nay trước sân hắn liền từ Từ Tiệp đã hỏi tới nơi đó, mà hắn sở dĩ giấu Từ Tiệp một mình đi tới, là bởi vì hắn không muốn Lưu Húc biết hắn ở phim trường.

Hắn muốn trước tiên bí mật quan sát Lưu Húc.

Kết quả, lúc Trịnh Tử Thông đến, diễn viên vẫn còn chưa làm việc.

Hắn chạy tới phòng chụp ảnh gần đó, hiện trường bày ra vô số cơ khí, đạo cụ, nhân viên công tác đang làm chuẩn bị quay phim. Nhiều người, hơn nữa còn có mưa cũng không người nào chú ý tới Trịnh Tử Thông, hắn quang minh chính đại ở bên ngoài đi bộ một vòng, lui tới nơi tách biệt với đoàn người, nhìn thấy một gian nhà hẻo lánh, liền nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng tối đen, chính là bởi vì vừa tối lại hẻo lánh, vì lẽ đó động tĩnhbên trong hầu như ngay lập tức liền chui vào tai Trịnh Tử Thông.

Hắn đặt tay ở trên cửa phòng, chân kẹt ở cửa cùng khung cửa, bỗng chốc đã quên động tác.

Hắn nguyên bản chỉ là muốn tìm một chỗ trú mưa, sẽ nhanh chóng rời đi, ai biết đã khiến hắn đụng phải người yêu đương vụng trộm!

Không biết là bởi vì quá khát khao hoặc là nguyên nhân gì, chính là lúc hai người tiến vào thậm chí cửa cũng đều không khóa, Trịnh Tử Thông cũng không dám thở mạnh, nghe được vài giây liền nghe ra là hai người đàn ông.

Này cũng quá lớn mật rồi, tuy rằng bên này không người nào tới, nhưng nơi như thế này hẳn cũng không phải gian phòng bỏ hoang gì, cũng không sợ bị người phát hiện?!

Trong bóng tối, tiếng rên rỉ kiềm nén cùng thở dốc càng phóng to gấp bội, Trịnh Tử Thông vừa chuẩn bị len lén đóng kín cửa trốn đi, thì nghe thấy một tiếng thở gấp, giọng khàn: "Ừm, tôi lợi hại, hay là cái kia, cái kia của Từ Tiệp lợi hại?"

Trịnh Tử Thông vừa mới chuẩn bị bước đi, nhất thời đứng hình tại đó.

Từ Tiệp, tại sao bọn họ lại nhắc tới Từ Tiệp?!

"Nói cái gì đó, tôi cùng Từ Tiệp lại không phải - dạng- này!" Một giọng nói thành thục khác với nam nhân hạ lưu kia - trả lời. Tức khắc, lại một tiếng thởgấp không ngừng truyền ra.

"Ưm, anh đừng gạt ta, ánh mắt anh đều hận không thể, a, hận không thể mọc trên người cậu ta mà tới."

"Làm sao, ghen a? Tiểu tử kia cũng không biết là ngốc hay là thật thẳng, tôi ám chỉ qua cậu ta hai lần, một chút phản ứng cũng không có. Tôi chung quy phải tìm cơ hội trừng trị cậu!" Người đàn ông kia câu sau tăng thêm ngữ khí, có chút tức giận, đâm đến đối phương kêu một tiếng "Đau", sau đó bắt đầu giục hắn: "Nhanh, nhanh kết thúc một chút, chờ một lúc mọi người đến đông đủ, a —— lại, lại chỉ còn tôi đến muộn!"

"Ai bảo 'Mùi vị'em tốt như thế, tốt như thế đây chứ!" Lập tức, Trịnh Tử Thông nghe đến âm thanh "Bạch bạch bạch"quen thuộc. Đầu óc của hắn đã bị lửa giận đốt thành một cái biển lửa, "Ong ong" mà vang lên một lúc, hắn cắn chặt hàm răng lùi ra xa căn phòng nhỏnày. Nhưng nhịp tim đập của hắn vẫn lên xuống "Thịch thịch thịch", mảnh lửa giận kia cũng không thể áp chế.

Giọng nói của người đàn ông kia nghe có mấy phần quen tai, hắn hầu như đã có thể phán đoán thân phận của đối phương. Có thể trùng hợp nghe được loại đối thoạinày như vậy, là chuyện mà Trịnh Tử Thông làm sao cũng không dự liệu được.

Lưu Húc kia, dĩ nhiên thật sự dám đánh chủ ý  lên người Từ Tiệp!

Chính hắn đều không nỡ nghiêm nghị mắng cậu một tiếng, không nỡ để cậu có bất kỳ không vui, không cao hứng nào, cái  thằng tạp chủng này lại dám!

Lửa giận xông lên não liền xuống không được, Trịnh Tử Thông bình tĩnh một hồi lâu mới đình chỉ không xông đến đem lão súc sinh đẩy ra ngoài tàn bạo đánh một trận.

Hắn không muốn để cho Từ Tiệp biết những chuyện này, hắn chỉ hy vọng hết thảy những điều đến với cậu đều tốt đẹp.

---------- Hết chương 11 ----------

Vì anh ghen ghen ghen mà, là vì anh yêu thôi thôi  thôi mà~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro