Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Oành!" Trịnh Tử Thông bị ném lên trên giường.

Đúng thật là bị ném a! Tay Từ Tiệp khéo léo như là đang khiêu vũ, cậu nắm lấy tay Trịnh Tử Thông kéo về phía mình, lại đột nhiên cúi người xuống, đem Trịnh Tử Thông ôm lấy ném lên giường.

???

Trịnh Tử Thông tư thế vặn vẹo nằm sấp ở trên chăn, còn chưa phản ứng, thể trọng cùng nhiệt độ của Từ Tiệp đã đè lên anh.

"Thông ca." Từ Tiệp tay chân lanh lẹ đánh rơi mất tạp dề, ở lỗ tai Trịnh Tử Thông thổi khí nóng, híp mắt cười đến ngây thơ vô hại, "Em thật sự rất đói bụng a".

Lại sau khi, Trịnh Tử Thông bị Từ Tiệp lăn tới. Trong khi anh đang nghĩ, làm sao tìm được cái cớ để không cho cậu lưu lại, thì thiếu niên đã giơ bàn tay lên, đè lại một bên bả vai của anh.

"Là nam nhân liền thực hiện lời hứa của chính mình, được không?". Rõ ràng khí lực trên tay nhiều như vậy, cưỡi ở trên người anh dáng vẻ nghiêng đầu mỉm cười nhưng hiền lành đến vậy, như ánh mặt trời thuần khiết không dính một hạt bụi trần.

Theo góc độ nhìn của Từ Trịnh Tử Thông, cái đầu tóc tán loạn này, đôi mắt đen thui này, gương mặt tỉ lệ vàng tuấn tú này, cái áo lông mặc ở nửa người trên, chiếc quần dài màu đen... Không chỗ nào là không khiến nội tâm lão tài xế chịu dày vò.

"Nếu không, hôm nào đi... Cậu xem đã muộn như vậy, Thông ca của cậu tuổi cũng đã lớn rồi, ngủ sớm dậy sớm tốt cho thân thể a".

"Không lớn, anh mới có hai mươi lăm tuổi thôi mà". Từ Tiệp buồn cười dời tay từ bả vai chậm rãi dọc theo áo ngủ tơ tằm tìm thấy cổ Trịnh Tử Thông. Năm ngón tay linh hoạt tiến vào cổ áo rộng thùng thình, ở trên da Trịnh Tử Thông lưu lại một đường tô "Hơn nữa, bình thường anh ở bên ngoài chơi đùa, thường thường đi đến rạng sáng một hai giờ a?"

Cậu bệnh à, tôi đi đến mấy giờ cậu đều nhớ, cậu không ngủ chỉ ngồi ở nhà canh chừng tôi đúng hay không?

"Tôi không ngủ thì cậu cũng phải ngủ, ngủ, cậu nhìn đều đã mấy...a-- "

Đầu nhũ đột nhiên bị ngón tay đè lại, tiếp đó bị hai ngón tay nắm lấy đùa dai kéo một cái, tiếp tục, Từ Tiệp lôi kéo cổ áo ngủ nam nhân lỏng lỏng lẻo lẻo, nước chảy mây trôi lưu loát sinh động mà cúi thấp đầu, không do dự gặm cắn ở nơi mẫn cảm của Trịnh Tử Thông.

"Cậu, cậu đang làm gì vậy?!". Bị người cắn vào lồng ngực, Trịnh đại thiếu suýt chút nữa từ trên giường nảy lên, anh thẹn quá thành giận kéo kéo tóc Từ Tiệp, muốn đem cái miệng khó ưa kia từ nơi nào đó gỡ ra, nhưng mà Từ Tiệp càng thêm dùng sức mút vào, thậm chí đem anh liếm đến "tặc tặc" vang vọng.

"Đừng, đừng làm vậy, ô đáng chết, ba mẹ cậu không dạy cậu phải nghe lời trưởng bối sao?!" Anh thoải mái đến run rẩy, anh chưa hề biết nơi đó của chính mình bị người xoa liếm cảm giác sẽ là như vậy, anh muốn phát hỏa, giãy dụa, nhưng lại bị Từ Tiệp vững vàng giữ chặt hai tay ở sau lưng anh.

Hơn nữa rất nhanh, anh liền thoải mái đến tìm không ra bốn phương tám hướng, sảng khoái cùng linh hồn phảng phất đều dọc theo nơi đó bị hút đi ra, tay nắm tóc thiếu niên đổi thành ở trên tóc Từ Tiệp khó nhịn mà xoa nắn.

"Đừng đùa, tôi, tôi, Từ Tiệp!"

"Thu--" Từ Tiệp ngậm lấy đầu vú Trịnh Tử Thông bị mình làm cho sưng đỏ ướt át, tiếp đó, miệng cậu cuối cùng từ nơi mang lại cho Trịnh Tử Thông vui vẻ đáng sợ rời đi.

"Cậu, cậu cái tên tiểu hỗn đản này..." Trịnh Tử Thông thân thể căng thẳng được buông lỏng, mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, sau đó liền nhìn thấy Từ Tiệp nắm lấy vạt áo lông chính mình, "Hổn hển" một tiếng, cởi bỏ áo.

Trịnh Tử Thông kinh ngạc đến ngây người.

Thật sự, anh nằm mơ đều không nghĩ tới Từ Tiệp vóc người lại tốt như vậy!

Từ Tiệp chưa từng ở trước mặt anh lộ ra-- được rồi, bọn họ ở trong xe làm được trời cao lần đó là lộ qua, nhưng anh đã sớm không còn ấn tượng gì. Ánh đèn sáng loáng chiếu qua cơ bụng rắn chắc khiêu gợi của thiếu niên, Trịnh Tử Thông quả thực muốn ngất đi.

Hiện tại, học sinh cấp ba đều đáng sợ như vậy? Rõ ràng lúc mặc áo nhìn gầy như vậy, làm sao khi cởi áo cũng chỉ còn sót lại cơ ngực cơ bụng phân ra rõ ràng như thế?!

"Cậu...". Ánh mắt Trịnh Tử Thông đăm đăm, mờ ám nuốt nước miếng.

"Vóc người của em rất tốt." Từ Tiệp lộ ra nụ cười tự tin rất mê người, bắt đầu ở trước mặt nam nhân cởi quần. Động tác thô bạo kia, hai tay linh hoạt mở cúc quần ra, ánh mắt cương trực nhìn chằm chằm Trịnh Tử Thông, vô cùng chậm kéo khoá quần xuống.

"Mẹ em đã dạy em phải tôn trọng trưởng bối a, bà còn dạy em, tương lai phải làm một người tình tốt, lão công tốt, giống cha em nha". Vào lúc này, anh bỗng nhiên trả lời vấn đề trước của Trịnh Tử Thông. Trịnh Tử Thông từ từ phục hồi tinh thần lại, trên mặt thiếu niên lộ ra lúm đồng tiền mờ nhạt, "Mà cha em dạy em bí quyết trở thành người đàn ông tốt chính là, đối với người yêu nhất định phải ôn nhu, sủng ái, thế nhưng-- "

Thiếu niên dừng một chút.

"Cái gì?" Trịnh Tử Thông ngẩn người, tầm mắt từ trên người Từ Tiệp chuyển qua trên mặt cậu, muốn nghe tiếp câu sau.

Từ Tiệp cười một tiếng, cậu cúi người xuống kề bên môi Trịnh Tử Thông hôn một cái, giọng cực kỳ nhỏ lại bá đạo nói: "Cha em dạy em, lúc ở trên giường, có thể hùng hổ không quan ngại".

Trịnh Tử Thông hãi hùng khiếp vía.

Cha cậu ta dạy cậu ta mấy thứ này thật sao???

Lần này Trịnh Tử Thông không uống rượu, Từ Tiệp làm càn cởi áo ngủ anh, từ đầu đến chân cẩn thận hôn lên thân thể anh, lại từ từ cởi quần lót của anh, dùng đầu lưỡi giúp anh liếm đến vật vừa thô lại vừa cứng có cảm giác anh đều nhớ.

Anh cũng nhớ tới anh nói cậu không cần vì anh khẩu giao, thiếu niên dùng hai tay đặt lên bắp đùi anh, tham lam hôn lên tính khí của anh, dùng giọng nói khàn khàn trả lời: "Lần trước em cũng muốn làm như vậy rồi. Thông ca, em không phải nói-- em muốn ăn phía dưới của anh sao?"

Thanh sắc kia, lời nói kia, mê người lại ngang ngược.

Chết tiệt, Trịnh Tử Thông nắm lấy tóc Từ Tiệp, ở trong miệng thiếu niên một bên ra ra vào vào một bên thầm mắng, tiểu hỗn đản dâm đãng.

Cậu đem tính khí của anh liếm đến dính đầy thủy quang, không thầy tự biết mà dùng đầu lưỡi cùng hàm răng chơi hai viên cầu treo lủng lẳng phía dưới, Trịnh Tử Thông gấp gáp thở dốc dần dần biến thành than nhẹ, cuối cùng bạo phát.

Tất cả đều bắn vào trong miệng Từ Tiệp, thiếu niên từ giữa hai chân anh rời đi, ngửa đầu "ực" một tiếng, anh mồ hôi đầm đìa mà nhìn yếu hầu gợi cảm của cậu chuyển động, miệng khô lưỡi khô, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Từ Tiệp đem toàn bộ tinh dịch tanh nồng nuốt vào bụng, còn như chưa đã liếm liếm môi, có chút ngoài ý muốn nằm úp sấp hai bên đầu Trịnh Tử Thông.

"Thông ca, 'sữa' của anh rất nồng đậm a, gần đây không có phát tiết qua sao?". Cậu như tiểu chó săn lẻ loi vui mừng với lễ vật, bờ môi hồng hào, hài lòng đến thẳng đuôi, trong đôi mắt, đồng thời lại ẩn chứa nét trêu chọc cùng nguy hiểm.

Trịnh Tử Thông ở trước mắt cậu dựng thẳng ngón giữa: "Câm miệng cho tôi".

Sau đó cũng đều thuận lý thành chương, Trịnh Tử Thông tìm ra bôi trơn cùng bao, đặt vào trong tay Từ Tiệp. Anh cảm giác mình đúng là một kẻ ngu si, anh như vậy cùng với chủ động để người ta thượng anh khác nhau ở chỗ nào a.

Quần Từ Tiệp đã sớm cởi ra, không biết anh học từ nơi nào, dùng miệng ngậm một cái bao, ánh mắt câu dẫn Trịnh Tử Thông, hiệu quả kia càng bất ngờ sắc khí bạo đồng hồ đeo tay.

Anh cắn bao, môi sắc sắc cong lên hướng về phía Trịnh Tử Thông, không nhanh không chậm tự mình cởi bỏ quần lót thuần trắng.

Cậu liền quỳ gối bên cạnh người Trịnh Tử Thông, vóc người triệt để bại lộ dưới thân nam nhân.

Tốt đến khó mà tin nổi. Eo rắn chắc như vậy, chân dài như vậy, tính khí giữa hai chân đã rục rà rục rịch so với nhiều bạn cùng lứa tuổi lớn hơn rất nhiều, thân thể của cậu tràn ngập sức mạnh, không ngừng tỏa ra khí tức xâm lược.

Ánh mắt Trịnh Tử Thông nhìn không ra dáng vẻ bình thường của chính mình, sau đó anh mặc cho người ta mở ra hai chân mình, chung quy vẫn là căng thẳng đến không xong rồi. Chất lỏng lạnh lẽo tưới xuống, từ giữa hai chân chảy dọc hai bắp đùi, mấy ngón tay chặn lại không cho chúng tiếp tục chảy xuống, đem từng chút thoa ngoài miệng huyệt.

Dạo đầu gian nan như đánh trận, liền làm Từ Tiệp ra một thân mồ hôi hột, nhưng anh phi thường có kiên trì, vẫn ở bên tai Trịnh Tử Thông như tình nhân mà cưng chiều động viên.

Thời khắc này cậu đã hoàn toàn không phải trẻ con nữa, ngược lại trông cậu so với Trịnh Tử Thông còn muốn thành thục hơn, càng có thể cho đối phương cảm giác an toàn.

Cậu khi thì mãnh liệt giảo hoạt, khi lại ấm áp thân mật. Tương lai, cậu nhất định sẽ trở thành người đàn ông tốt, cùng sống cạnh người tình tốt.

Cả phòng tình dục phóng túng cuồn cuộn, dục hỏa như lửa đốt, Trịnh Tử Thông bị người ôm vào trong ngực, một lần lại một lần bị vật thô cứng xuyên qua.

Anh ngước đầu, như người vừa được cứu vớt ngộ nịch phát sinh điên cuồng thở dốc, rồi lại như là trôi nổi ở vô tận đại dương, tìm không được lối thoát, chỉ có thể theo phóng túng xóc nảy.

"Thông ca, là nơi này sao? Thích đến như vậy sao? Lần trước nơi này của anh vẫn cắn lấy em để em thao a". Hai cánh tay Từ Tiệp đặt trên mông Trịnh Tử Thông, bọn họ ngồi ở bên giường mặt đối mặt làm.

"Ô, a... Đừng lão nói chuyện, ạch a a..."

Vật to dài cùng tuổi tác Từ Tiệp không hợp đi vào rất sâu, mỗi một lần, anh đều cố ý hướng về cùng một nơi ra sức đâm tới, co rúm. Tính khí đem tràng đạo ẩm ướt nhiệt chống đỡ vừa trướng lại vừa mãn, Trịnh Tử Thông cực khoái, khóe mắt rốt cục bị cảm xúc mãnh liệt bức ép ra nước mắt.

Giường bị hai người thao đến "lạch cạch" điên cuồng tiếng vang, Trịnh Tử Thông thở dốc biến thành rên rỉ, anh muốn ngăn cản, nhưng chung quy không cách nào kiềm chế.

Anh thậm chí không cách nào phân định rõ cái âm thanh lang thang kia có phải hay không phát ra từ mình, anh ở dưới ánh đèn màu trắng kia chảy mồ hôi đầm đìa, ý thức tán loạn, phía sau ngậm lấy cự vật, bên tai là âm thanh nỉ non khàn khàn gợi cảm lại có chút ngây ngô xấu xa: "Anh, của em có phải rất lớn không? Em biết của em rất lớn, dù sao cũng là muốn cho thông ca thỏa mãn, không lớn - không - được đó nha".

"Ngậm, a, câm miệng!"

"Kỹ thuật còn có thể sao? Lần trước, a... Đành luyến tiếc để anh rời khỏi em đấy".

"A, ha a cậu làm sao như thế, ạch, không, không biết xấu hổ, a a..."

Từ Tiệp bỗng nhiên nở nụ cười, nắm lấy cái mông Trịnh Tử Thông giữ chặt ở trên người, đồng thời dừng lại tiến công, ở bên tai nam nhân khẽ liếm một cái: "Ôm chặt em, nếu như ngã xuống, Thông ca anh cũng nghĩ tới chứ?"

Trịnh Tử Thông mở hai mắt mông lung, cảnh giác quay đầu trừng mắt Từ Tiệp: "Cậu muốn làm gì?!"

Từ Tiệp hướng trên môi anh hôn một cái: "Thay đổi tư thế."

Tiếp theo, cậu ôm anh xuống giường, " đằng " một cái thoáng chốc đứng lên.

-------- Hết chương 4 --------

Có thịt nhai rồi -.- ư ư đói quá T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro