Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở cửa ra, đứng ngoài cửa cởi áo khoác liền trông thấy thiếu niên mặc tạp dề. Dưới ánh đèn nơi hành lang, gương mặt phía sau mắt kính đó đẹp đẽ chân thực đến không cách nào miêu tả.

Tiểu tử này làm sao có thể cao đến như vậy rồi? Trọng yếu chính là cậu hiện tại mới mười tám tuổi, nếu còn tiếp tục phát triển như vậy, qua hai ba năm nữa liền có thể sống độc lập ở bên ngoài, khi đó đến lượt cậu có bao nhiêu đáng sợ?

Ánh mắt của Trịnh Tử Thông không dừng lại trên mặt Từ Tiệp quá lâu, tầm mắt đi xuống. Trong tay Từ Tiệp bưng một cái khay lớn, trong khay bày một cái bát mì lớn với vài lát thịt trên bề mặt vừa mới ra lò.

Nước tương dày bao phủ lên sợi mì tươi mới, chất lỏng thẩm thấu qua bề mặt, chảy vào trong lớp gân mềm nhẵn, hành được cắt tỉa tinh tế tô điểm cho bát mì, chỉ mới nhìn thôi đã không kiềm lòng được rồi. Mùi hương như lan toả ra nồng nặc dụ dỗ mà không chán ghét.

"Ực". Trịnh Tử Thông nuốt một ngụm nước bọt lớn.

Nghe được âm thanh nuốt nước bọt của Trịnh Tử Thông, Từ Tiệp nhịn lắm mới không bật cười thành tiếng, cậu bưng khay hướng về phía trước một bước: "Em làm mì sợi, nhân lúc còn nóng anh mau ăn đi."

"Cậu làm sao -- lại làm cơm?" Ở chung mấy tháng, Trịnh Tử Thông vẫn là lần đầu tiên biết Từ Tiệp dĩ nhiên sẽ xuống bếp! Hơn nữa Từ Tiệp vừa bước tới, anh liền không tự chủ lùi lại, ở thời điểm anh không chú ý, Từ Tiệp đã lách qua hắn, đi vào phòng hắn.

"Món này đơn giản, chịu khó học là làm được". Thiếu niên đem bát mì đặt trên bàn thấp ở trước sô pha, quay đầu lại nhìn Trịnh Tử Thông còn ngây người ở cửa, nhất thời hướng anh híp mắt nở nụ cười, "Nguội rồi thì ăn không ngon nữa".

Trong nội tâm của Trịnh đại thiếu phi thường phức tạp. Anh ta chưa từng nghĩ tới Từ Tiệp còn có thể xuống bếp.

Tên nhóc này ra phòng khách lại xuống được nhà bếp. Còn có thể cho đám đàn ông còn lại có lối thoát nào hay không đây?

Trịnh Tử Thông ngồi ở trên thảm trải sàn ăn mì, Từ Tiệp ngồi ở bên cạnh hắn, dựa lưng trên sô pha chuyên chú nhìn hắn.

"Ăn ngon không, Thông ca?"

"Còn có thể nấu ăn, khó thấy được a Từ Tiệp đệ đệ. Chính cậu đã ăn hay chưa?" Liền bởi vì ăn quá ngon, ăn xong nửa bát mì, Trịnh Tử Thông mới đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

"Vẫn chưa". Câu trả lời của thiếu niên âm thanh rất nhẹ, mang theo không biết ý cười.

"... Vậy cậu còn không mau đi ăn đi?" Trịnh Tử Thông vô ý thức liếm môi một cái, không cam lòng quay đầu lại nhìn thẳng người bên cạnh.

"Không sao, em đã no rồi." Trong nháy mắt lúc anh quay đầu đó, khuôn mặt tươi cười của Từ Tiệp nhanh chóng ở trong mắt anh phóng to, xem ra vừa đơn thuần lại chân thành.

Trịnh Tử Thông bị giật mình một cái. Bởi có hai cánh tay vươn dài ra, mò vào trong áo lông màu xám áo lông, túm chặt lấy cơ thể của hắn, ôm vào thật chặt. Một đôi môi dí sát đến bên tai, từng hơi thở nóng bỏng, ướt át, hầu như cùng một lúc phả vào trong lỗ tai của hắn.

"Thông ca, nếu phía dưới của anh đã cho em ăn rồi, lẽ nào anh không phải nên trả lễ lại sao. Vậy...phía dưới của em chẳng phải nên để anh ăn lại sao? "

Đệch, Trịnh Tử Thông anh xin thề, lúc anh mười tám tuổi tuyệt đối không phải loại người không biết xấu hổ như cậu. Đặc biệt là, anh tuyệt đối không có nguỵ trang đến mức một mặt đơn thuần, người hiền lành, nhưng lại nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, còn muốn làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế.

"Cậu muốn bị tôi đánh đúng không?! Là một học sinh cao trung không cố gắng học tập, không xem thêm nhiều sách vở một chút, từ nơi nào học được lời này?!"

Trịnh Tử Thông quay sang mắng Từ Tiệp một trận.

Mặt anh đỏ đến mức như cái mông hầu tử **, tiếng gào kia như chỉ là để che giấu cái gì đó.

** Mông hầu tử: đít khỉ

Rõ ràng lời lẽ dâm loạn biến thái anh đều đã nghe qua, chuyện dâm đãng đều từng làm, nhưng câu nói như thế này từ trong miệng Từ Tiệp nói ra, phảng phất uy lực mạnh mẽ gấp trăm lần, loại kinh nghiệm lâu năm sa trường của lão tài xế như anh đều đang khiến cho hai gò má toả nhiệt.

"Em có cố gắng học tập a." Tay thiếu niên vẫn là đem người gắt gao trụ chặt chẽ, đôi môi mềm mại sượt sượt ở trên gò má Trịnh Tử Thông, vô tội mở miệng làm nũng, "Em vẫn luôn xếp trong top mười của lớp văn hóa đấy."

Em gái cậu nha...

Trịnh đại thiếu bất lực không nói lại được, anh thậm chí ngay cả lý do để giáo huấn Từ Tiệp cũng không có sao?

"Lão tử không ăn cậu, cậu tự mình ăn đi!" Không giảng đạo lý, Trịnh Tử Thông trực tiếp buông đũa.

Anh vừa chuẩn bị kêu cậu buông tay, Từ Tiệp liền ghé vào lỗ tai anh dùng ngữ khí cợt nhã cười nhẹ, "Em nói đùa anh thôi, em không ăn phía dưới của anh, anh mau mau ăn mì của anh đi."

Lời này làm sao nghe đều nồng nặc mùi lưu manh a?

Nói xong, Từ Tiệp lấy đũa nhét trở về trong tay Trịnh Tử Thông, anh vẫn là tiếp tục ăn mì. Dù sao mỹ thực thì không thể phụ lòng, huống hồ đây đều là nguyên liệu anh dùng tiền mua về nha.

Từ Tiệp mặt dày dường như treo ở trên người hắn, nhìn anh lộ ra dáng vẻ hài lòng sau khi cơm nước no nê, lại cúi đầu nhìn cái bát rỗng trước mặt: "Ăn xong rồi?"

Trịnh Tử Thông để đũa xuống, nghĩ thầm thật phí lời cậu là đang khảo nghiệm trí thông minh của tôi sao? Quay đầu lại liền không kiên nhẫn nói: "Biết rõ còn cố...a-- "

Môi Từ Tiệp đặt lên môi của hắn.

Nhất thời, ánh sáng trên đỉnh đầu bị che khuất khỏi tầm mắt, ánh mắt của thiếu niên vẫn đang sáng ngời, khiến cho người nhìn liền kinh hoảng hết mức có thể. Sâu trong đôi ngươi không thấy đáy ở trong mắt, như đang chôn giấu cái gì đó, đã ngủ đông quá lâu, đang rục rịch phá vỏ cứng mà chui ra. Là nhiệt liệt, sôi trào, nhưng lại thâm trầm, khát cầu, cùng với dục vọng chiếm hữu.

Lưỡi Từ Tiệp phủ lên khóe môi Trịnh Tử Thông, ở phía trên lưu luyến mà liếm láp.

Đệch, thật quá bất cẩn rồi! Trịnh Tử Thông muốn quay đầu né tránh, nghĩ phải phản kích, thế nhưng anh giãy giụa một phen, lại bị đối phương giữ chặt hai tay, đè ngã lên thảm.

Từ Tiệp quỳ sát vào giữa hai chân, dùng đầu gối đỉnh đến, tách ra hai bắp đùi của anh ra. Tầm mắt của cậu từ trên đỉnh đầu nhìn xuống hắn, cả người đều u ám, tản ra khí tức xâm lược như của một người đàn ông chân chính.

"Hiện tại, đến lượt em ăn." Từ Tiệp một bên vội vàng hôn lên môi hắn, một bên nhẹ giọng mà nguy hiểm nói ra.

"Ăn cái đầu cậu, a--" miệng vừa mở ra mắng người, liền bị đầu lưỡi Từ Tiệp thuận thế tiến công vào. Cái kỹ thuật hôn môi kia vẫn không tốt lắm, nhưng đầu lưỡi xâm lược khoang miệng anh thật sự không làm cho người ta chán ghét, kỹ thuật hôn ngốc nghếch ngây ngô lại mang theo ma lực, vừa ẩm ướt vừa mềm vừa thô bạo, mang theo xúc cảm không tên, không lâu sau liền đem vật giữa hai chân Trịnh Tử Thông làm cho dựng đứng lên.

Cái này không thể trách hắn, thật sự không thể trách anh a. Từ khi Từ Tiệp dọn vào ở trong nhà hắn, thời gian anh đi ra ngoài lêu lổng chí ít giảm đi một nửa, càng không cần phải nói đến chuyện tìm người hợp mắt làm loại chuyện đó.

Tính tới đến hôm nay, ít nhất là đã qua nửa tháng rồi đi. Trịnh Tử Thông vẫn chưa từng tìm người để phát tiết qua. Bởi vì, không cương lên thì anh có thể làm thế nào đây? Anh cũng rất tuyệt vọng a.

Bản thân anh thích đàn ông, mà người ở trước mắt của anh là ngoại hình vừa cao lớn lại anh tuấn, vừa dễ chịu nhất trong tất cả các đối tượng mà anh đã từng gặp được đi.

Trong đầu anh có thể nghĩ ra vô số lý do từ chối Từ Tiệp, nhưng thân thể của anh lại tìm không ra nửa điểm từ chối.

Quên đi thôi, XXX mẹ nó đi, hôm nay có rượu hôm nay say, dù cho nhiều năm sau đó bọn họ gặp lại không quen biết nhau nhưng anh cũng là từng lăn giường với đàn ông.

Thế nhưng...

"Hôm trước cậu làm tôi, đêm nay, đến lượt tôi thượng cậu." Trịnh Tử Thông tốn sức mới rời khỏi miệng Từ Tiệp được, thở hổn hển nhìn chằm chằm đối phương cũng đang thở hổn hển, hơi rời đi một chút "Để cậu mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là kỹ thuật."

"Nhưng lần trước anh đã để em mở mang kiến thức rồi a". Nói tới chỗ này, Từ Tiệp đột nhiên ý thức được cái gì, nhất thời lộ sự vui mừng ra ngoài mặt, lần thứ hai cúi đầu hướng ngoài miệng Trịnh Tử Thông hôn lên, "Ý của anh là chúng ta có thể tiếp tục sao? Vậy chúng ta tiếp tục đi!"

Trịnh Tử Thông nghiêng đầu, tức giận nói: "Ý của tôi là trừ phi tôi thượng cậu, bằng không thì cậu cút đi cho tôi".

Từ Tiệp cũng không phải không có não, thuận thế hướng trên mặt Trịnh Tử Thông hôn xuống, đồng thời dùng đầu gối hướng về nơi giữa hai chân anh sượt sượt, cười híp mắt nói: "Cái kia, chúng ta chọn dùng phương thức công bằng quyết định trên dưới đi".

Trên thế giới này đại khái không cái gì gọi là phương thức công bằng, công bằng khoảng chừng chính là có nhan sắc thì liền chiếm ưu thế a.

Trò chơi đoán số ba ván thắng hai, Trịnh Tử Thông liền thua hai ván, anh vừa nghĩ tới bị người làm liền căng thẳng hoa cúc, trêu đùa lưu manh nói lúc này là làm nóng người, không tính chính thức.

Trong ánh mắt Từ Tiệp nhìn anh tràn ngập bất đắc dĩ, buồn cười, cùng chính anh không làm sao chú ý sủng nịch. anh làm sao có khả năng chú ý được, ở trong mắt hắn, sủng nịch loại này từ có thể là anh đối với người khác, có thể là anh đối với Từ Tiệp, anh nhưng bất luận làm sao cũng sẽ không nghĩ ngược lại. Tiểu tử này, mẹ nó mới mười tám tuổi, ở trong mắt anh còn là một sinh mệnh dồi dào, phương diện nhu cầu kia cũng bắt đầu dồi dào.

"Cái kia làm lại đi". Từ Tiệp cười tập hợp đi tới, ở trên môi Trịnh Tử Thông đang phi thường bất mãn trộm hương, "Lúc này cũng không thể lại chơi xấu a."

Trịnh Tử Thông không tin vận may của anh đen như vậy, anh hùng hùng hổ hổ giơ tay lên: "Đến, lúc này anh đây sẽ cho chú em mở mang thực lực thật sự a!"

Ba phút sau, Từ Tiệp đem Trịnh Tử Thông đang trợn mắt ngoác mồm, đầy mặt kinh ngạc từ trên mặt đất kéo lên: "Trịnh Tử Thông, thực lực thật sự của anh đều lĩnh hội. Hiện tại, chúng ta lên giường thôi".

Trịnh Tử Thông chỉ muốn trốn. Bên trong ánh mắt của anh, Từ Tiệp cười như một tiểu ác ma thích ăn tươi nuốt sống.

--------- Hết chương 3 -----------

Cũng thật có chút kích thích a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro