Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Tử Thông mặt đỏ tim đập, mắng Từ Tiệp một trận: "Cậu, cái tên tiểu hỗn đản háo sắc này, những người kia biết cậu như thế này không?"

"Bọn họ chỉ cần biết em vẫn rất nghe lời, rất nỗ lực là được rồi." Tiểu hỗn đản tâm tình hiển nhiên rất tốt. Nói xong cậu liền đem đầu lưỡi dò vào khoang miệng Trịnh Tử Thông, đảo loạn hô hấp đối phương, hôn đến miệng của hai người đều ướt nhẹp một mảnh.

Cuối cùng hai người liên kết lại với nhau, lười biếng triền miên cùng nhau, Trịnh Tử Thông bị làm nửa ngày đã thấm mệt, cũng chẳng muốn truy cứu Từ Tiệp đến cùng là loại nào sinh vật nào nữa.

Mà cự vật Từ Tiệp chẳng biết từ lúc nào lại cứng như một cây súng, chôn sâu bên trong Trịnh Tử Thông tựa hồ có sinh mệnh mà giật giật. Thiếu niên thoải mái thở ra một tiếng, ngón tay thon gầy lưu luyến trên gò má anh tuấn của Trịnh Tử Thông: "Thông ca, chúng ta làm thêm một hiệp nha?"

Trịnh Tử Thông mệt mỏi ngáp một cái: "Nửa đêm rồi còn làm cái gì nữa, đi ra ngoài tự mình giải quyết đi!"

"Em đã bên trong anh rồi anh còn muốn em đi ra ngoài?" Từ Tiệp bất mãn mà gõ nhẹ lên sống mũi đẹp đẽ của đối phương, ấn lại nam nhân đâm đâm mấy cái, lập tức thu được tiếng thở Trịnh Tử Thông cùng lúc lại bị phía sau tham lam co rút lại hấp đến tê cả da đầu.

"Tiểu hỗn đản, có tin tôi, dừng, ưm...đuổi cậu ra ngoài!"

Từ Tiệp nửa quỳ lên, lôi kéo bắp đùi Trịnh Tử Thông, "Bạch bạch bạch" ở bên trong hắn đóng cọc, sau khi thả chậm lại tốc độ, ở  trên đỉnh đầu Trịnh Tử Thông liếm liếm môi nói: "Không tin a. Anh nhìn bên trong anh đem em cắn đến cực khoái, căn bản...không muốn em rời đi mà."

Nằm trên drap giường màu cỏ tươi xanh êm ái...đầy người hương vị tình sắc nồng nặc như xuân dược, Trịnh Tử Thông thân thể thoải mái, đầu óc mông lung, cuối cùng lực chống đỡ đều hết mức tán loạn.

Chờ bọn họ kết thúc hoạt động cũng đã là đêm khuya, Trịnh Tử Thông nhẹ nhàng tắm rửa thanh lý một hồi, vừa ngã ra giường liền ngủ.

May mà Từ Tiệp lập tức phải đi đóng phim, bằng không với loại tinh lực này, muốn thật sự mỗi ngày ở nhà cùng chung phòng, Trịnh Tử Thông hắn còn có ngày sống dễ chịu sao?

Ngày tiếp theo là cuối tuần, Trịnh Tử Thông ngủ một giấc dài đến thoải mái đến trưa, thời điểm cần dùng cơm mới rời giường.

Lúc hắn xuống lầu, Từ Tiệp đã ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn ăn, hai tay nâng một quyển sách, một bên ôn bài, một bên đợi Trịnh Tử Thông xuống cùng ăn cơm.

Cậu mang kính mắt, mặc chiếc áo sơ mi trắng kẻ sọc caro xanh, phía dưới là chiếc quần jean. Ngày thường, mặc quần áo đã vô cùng đẹp mắt thì cũng không nói đi. Đến cả khi mặc lên người bộ quần áo ba chục đồng bán đổ đống ở bên lề đường cũng đều đẹp đẽ y như vậy.

Thậm chí, người khác đeo kính để tăng thị lực, cậu đeo kính cũng chỉ là trang sức, cũng không biết cha mẹ cậu ra sao mà có thể sinh ra đứa nhỏ này mười phân vẹn mười (1) như vậy a.

(1) Mười phân vẹn mười: ý chỉ một con người hoàn hảo.

Trịnh Tử Thông đỡ thắt lưng đi tới, nhìn lướt qua, vẫn như thường ngày bốn món ăn mặn một món canh.

Từ Tiệp ngẩng đầu lên liền nhìn thấy động tác đỡ thắt lưng của hắn, nhất thời không nhịn được cười đứng lên, mặt hơi có chút hồng đi sang đối diện kéo ghế, "Có muốn em lấy thêm cho anh cái đệm không?"

Trịnh Tử Thông mặt đỏ ửng, mau mau rút tay đặt nơi thắt lưng ra, vung tay với cậu, ngồi xuống: "Không cần, tôi yếu ớt như vậy sao?"

"Ừm, anh không có...nhưng em nghĩ làm vậy anh càng thoải mái hơn mà." Từ Tiệp liếc nhìn bốn phía, nhân lúc công việc đã xong, cậu khom lưng ở bên khóe miệng Trịnh Tử Thông thật nhanh hôn trộm một cái, "Em đi lấy cái đệm lại đây nha".

Nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, chân dài thả bước hướng về phòng khách đi đến.

Sau khi lót thêm một cái đệm nữa, cả người đều thật sự thoải mái hơn nhiều, cho nên Trịnh Tử Thông cũng không thấy thân thể khó chịu gì nữa. Buổi trưa, hắn nhắm nháp dĩa rau xào, canh xương hầm, trứng xào cà, thêm cơm trắng nóng hổi đều là do Từ Tiệp nấu cho hắn... Rất nhiều cái khác nữa, đều là phục vụ trăm phần trăm chu đáo.

Cơm nước xong xuôi, Trịnh đại thiếu nằm trên ghế sa lông, Từ Tiệp quỳ gối lên trên thảm trải sàn, ân cần đấm chân, xoa bóp cánh tay cho hắn, hắn nhìn chằm chằm gò má Từ Tiệp vừa ngoan vừa chăm chỉ, hỏi: "Bài tập làm xong chưa?"

"Buổi sáng đã làm xong." Từ Tiệp ngoắt ngoắt cái đuôi, mắt sáng óng ánh, đầy mặt viết "Cầu biểu dương".

"Cậu đến lúc mấy giờ?" Trịnh Tử Thông ho khan một cái, có chút không được tự nhiên hỏi. Bọn họ làm đến nửa đêm, Từ Tiệp còn có thể một buổi sáng sớm chạy tới làm bài tập a.

"Bảy giờ rưỡi, ngày hôm nay ngủ nhiều hơn một chút. Xoay người qua một chút em xoa bóp thắt lưng cho anh? Nơi này có khó chịu không?" Từ Tiệp cười híp mắt tiến đến bên tai Trịnh Tử Thông hỏi.

Không hổ là thiếu niên mười mấy xuân xanh, tinh lực thực sự dồi dào.

"Không xoa, mới vừa cơm nước xong xoa eo cái gì, hiện tại nếu biết tôi khó chịu, tối hôm qua bảo cậu dừng tại sao còn tiếp tục?!"

Ai ngờ, Từ Tiệp hé miệng ở môi hắn vừa cười nói: "Không sao, chờ anh quen dần là được rồi."

"... Từ Tiệp." Trịnh Tử Thông đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Từ Tiệp, sắc mặt trở nên hơi nghiêm túc. Thiếu niên nguyên bản đang tươi cười mặt sửng sốt một chút, rồi lại tiếp tục cười: "Làm sao vậy, Thông ca?"

"Trong lúc cậu ở đây, muốn theo tôi lên giường không thành vấn đề, thế nhưng tôi nhất định phải nói rõ với cậu. Chúng ta chỉ làm tình, không nói chuyện yêu đương".

Vẻ mặt thiếu niên một hồi đã biến thành hoảng hốt, ánh mắt đột nhiên ảm đạm đi, một hồi lâu cậu mới thấp giọng hỏi: "Thông ca, ý của anh là, chúng ta chỉ là bạn giường sao?"

Trịnh Tử Thông ngồi dậy, gật gù.

Đôi tai tiểu chó săn nhất thời rũ xuống, cậu cúi đầu, thật sự thương tâm: "Nhưng em là bởi vì yêu anh nên mới cùng anh lên giường. Không phải anh, em căn bản sẽ không làm chuyện như vậy."

Trịnh Tử Thông bị vẻ mặt bi thương đâm vào trong lòng đau xót, nhưng Từ Tiệp còn là trẻ con, hắn thì không phải, giữa người và người quan hệ quá phức tạp, đối phương có thể biết cái gì là tình yêu? Hắn thu lại vẻ mặt, tỉnh táo nói rằng: "Cậu mới bao lớn, cả ngày nói yêu a yêu, cậu biết cái gì là tình cái gì là yêu a? Chờ cậu lớn hơn chút nữa, thành thục một chút, thật sự tiến vào xã hội, lúc ấy hẳn nói chuyện yêu đương".

Thiếu niên ngẩng đầu dùng hai mắt thâm thúy sáng sủa nhìn Trịnh Tử Thông, đối với hắn lắc lắc đầu: "Yêu một người nói ra cũng không phức tạp như thế, em yêu anh, muốn mỗi ngày đều nhìn thấy anh, muốn cùng anh làm loại chuyện đó, muốn anh mỗi ngày đều hài lòng, lúc không có anh em sẽ thấy không vui, nhìn thấy anh cùng người khác đi cùng nhau trong lòng sẽ thấy chua xót, đây chính là yêu a".

"Đúng, này cũng có thể tính là yêu. Nhưng thích cùng yêu không giống nhau, gom lại cũng không giống nhau. Cậu nói cậu yêu tôi, vậy tôi hỏi cậu..." Hắn nâng chiếc cằm tinh xảo của Từ Tiệp lên, nhìn chăm chú vào mắt cậu, hỏi "Vậy cậu có thể vì tôi từ bỏ việc học, sự nghiệp, tất cả mọi thứ cậu nắm giữ không?"

Bọn họ nhìn nhau, Trịnh Tử Thông không biết Từ Tiệp đang suy nghĩ gì, bởi vì gương mặt ngay dưới mắt hắn trên một chút dấu vết giãy dụa cũng không nhìn thấy, chốc lát, Từ Tiệp mới bất đắc dĩ nở nụ cười: "Trịnh Tử Thông, loại giả thiết này là không thành lập."

Từ Tiệp là người thành thật mà bề ngoài đơn thuần nhất Trịnh Tử Thông từng gặp, nội tâm có đen tối thì vẻ ngoài vẫn là một người đơn thuần.

Cách tự hỏi của Từ Tiệp cùng mấy đứa nhóc đồng trang lứa tuyệt nhiên không giống. Đối mặt với vấn đề này, cậu bình tĩnh, tự tin, nắm giữ một bộ hình thức tư duy thuộc về mình.

Hồi tưởng lại một chút chi tiết nhỏ trong khoảng thời gian hai người ở chung, Trịnh Tử Thông không nhịn được cảm thấy sợ hãi. Hắn tự cho mình là người lớn, cho rằng có thể dùng tư thái của người lớn doạ Từ Tiệp, nhưng con đường này ở trước mặt Từ Tiệp căn bản không thể thực hiện được. Trái lại có lúc, hắn sẽ bị Từ Tiệp nắm mũi dẫn đi.

Làm tình đơn thuần chính là chuyện yêu đương không có giải quyết tới, ngược lại Từ Tiệp không vui, Trịnh Tử Thông cũng không được hài lòng.

Trịnh Tử Thông nói: "Nói chung, muốn leo lên giường tôi thì chỉ có thể làm bạn tình, nói trắng ra chúng ta đều thoải mái, ai cũng không tổn thất, ai cũng không can thiệp tự do của ai. Nếu như cậu không thể chấp nhận vậy thì thôi."

Một khắc đó, nước mắt Từ Tiệp đều muốn từ trong viền mắt lăn ra.

Trái tim Trịnh Tử Thông bị mấy giọt nước mắt cố nén của Từ Tiệp làm giật nảy lên, xảy ra chuyện gì, người bị thượng rõ ràng là hắn, làm sao ngược lại như hắn là một ác bá bắt nạt dân nam đàng hoàng chứ?

Cảm giác tội lỗi này thực sự là không hiểu ra sao, quá không được a.

Buổi chiều, Từ Tiệp tự mình nhốt ở trong phòng nửa ngày đọc kịch bản, Trịnh Tử Thông vốn là muốn mang cậu đi ra ngoài cùng bạn bè của chính mình giao lưu, sau đó cũng lười hỏi, một mình ra khỏi cửa.

Buổi tối, Trịnh Tử Thông sau khi cơm nước no nê mới về nhà, trong phòng khách đen tối một mảnh, một chút hơi người cũng không có, trong nháy mắt Trịnh Tử Thông nghĩ, Từ Tiệp là không phải là bởi vì bị hắn từ chối.

Mà chuyển đi chứ?

======= Hết chương 6 =======

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro