Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hắn nhìn thấy cửa phòng Từ Tiệp lộ ra ánh sáng nhạt, hắn nhất thời lại cảm thấy buồn cười.

Hắn đang suy nghĩ gì a. Người bạn nhỏ này không phải là loại hình xem thường từ bỏ.

Trịnh Tử Thông đứng ở ngoài cửa phòng Từ Tiệp một lúc, hắn vốn là muốn gõ cửa đi vào quan tâm việc học tập của đối phương, cơm tối có ăn ngon hay không, công tác dự định sắp tới, nói cậu đừng làm được bản thân quá mệt mỏi, vân... vân. Nhưng tay nhấc đến giữa không trung, cuối hành lang gió lạnh thổi đến, hắn đột nhiên giật mình một cái.

Tay từ từ để xuống, Trịnh Tử Thông xoay người, hướng phòng của mình nhanh chân đi tới.

Sáng thứ hai, trợ lý mới của Từ Tiệp sáng sớm liền đến đón người. Ánh sáng mặt trời nhàn nhạt chiếu, Trịnh Tử Thông đem người đưa tới cửa, Từ Tiệp đứng ở cửa, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Anh thật sự không tiễn em sao? Trước kia rõ ràng đâu có nói như thế".

Rõ ràng đáp ứng muốn tiễn ra sân bay, nhưng tạm thời có chút thay đổi, nói có việc không thể tiễn, nhưng thật sự có chuyện cần giải quyết cũng chỉ là cái cớ.

"Ừm, xin lỗi." Đối mặt Từ Tiệp vẻ mặt đặc biệt oan ức, Trịnh Tử Thông trong lòng hổ thẹn không ngừng quấy phá, cuối cùng vẫn là không nhịn được đưa tay ra xoa đầu Từ Tiệp một cái, "Chờ cậu trở về tôi đền bù cho cậu".

Tay hắn chưa kịp thu về liền bị người một phát bắt được, sau đó đối phương thuận thế tàn nhẫn mà kéo một cái, đem hắn kéo vào trong lồng ngực, sâu sắc ôm.

"Này, nơi này là ở cửa!" Cửa sân mở rộng, tiểu khu xe nghề nghiệp ở ngay trước mặt, mặc dù là khu biệt thự, bình thường người không nhiều, nhưng không phải là tuyệt đối sẽ không bị người nhìn thấy, đặc biệt là tài xế cùng trợ lý cũng chờ ở trong xe cách nơi này mấy mét... Tiểu tử này, sau này có còn muốn lăn lộn ở thế giới giải trí nữa hay không ? !

Trịnh Tử Thông tránh hai lần, hắn ngược lại càng bị người ôm chặt hơn.

"Em chí ít nửa tháng nữa cũng không thể nhìn thấy anh". Thiếu niên ở sau lưng Trịnh Tử Thông ôm lấy hắn, tiếng nói tất cả đều lưu luyến không rời. Cậu không nỡ bỏ đi liền như thế. Cậu vẫn là lần đầu tiên đi khỏi lâu như vậy, ngắn thì nửa tháng, lâu là gần một tháng, Trịnh Tử Thông  không có một chút xíu nào là không muốn cậu rời đi sao?

Trịnh Tử Thông thẳng thắn trả lời: "Tôi biết, nhưng nửa tháng chẳng mấy chốc sẽ qua đi nhanh chóng mà."

"... Anh thật tuyệt tình." Từ Tiệp thương tâm nói.

"Tuyệt tình cái đầu cậu ấy." Trịnh Tử Thông đẩy Từ Tiệp một cái, "Nếu còn không đi, cũng đừng mong đuổi kịp chuyến bay ."

"Thông ca." Từ Tiệp bỗng chốc buông Trịnh Tử Thông ra, tội nghiệp mà nhìn hắn, "Em thích anh".

"Cậu —— "

"Thu ——" một cái hôn ấm áp ướt át rơi trên môi Trịnh Tử Thông, trước mắt một mảnh bóng dáng đè xuống, Từ Tiệp đột nhiên ôm chặt hắn. Hơi thở của cậu theo môi lưỡi dung hợp tiến vào khoang miệng Trịnh Tử Thông, là buổi sáng vừa ăn xong mùi vị cháo cùng tôm ngọt sạch sẽ mềm.

Khí tức thiếu niên vừa hung hăng lại ấm áp, mê hoặc người bị cậu hôn sâu, làm cho đối phương mắt choáng váng, sửng sốt, quên mất là phải đem cậu đẩy ra.

Cậu ôm hắn hôn vài giây, cuối cùng lưu luyến không rời buông Trịnh Tử Thông ra.

Thao... Trịnh Tử Thông còn chưa nghĩ ra mình làm sao giáo huấn người, Từ Tiệp nhìn hắn một cái, con mắt dĩ nhiên là ẩm ướt, cũng là ánh mắt như thế, làm cho Trịnh Tử Thông lời hung ác gì đều không nói ra được.

"Em phải đi rồi." Từ Tiệp nói. 

Nói xong cậu không lưu luyến nữa, quay đầu lại liền đi hướng về phía xe Trịnh Tử Thông sắp xếp tiễn cậu. Bóng lưng dứt khoát lại cô đơn.

Người phía trước Trịnh Tử Thông đột nhiên không còn, không hiểu, bầu không khí trống rỗng phảng phất tiến vào lồng ngực hắn, thân thể hắn nơi nào đó tạo một chút khoảng không mơ hồ.

Trở về sẽ đền bù? Trịnh Tử Thông biết hắn nói ra câu nói này hậu quả là cái gì không? Từ Tiệp đang ngồi trên ghế, suy nghĩ hai ngày nay rõ ràng trốn tránh người đàn ông này, điện thoại của cậu đột nhiên chấn động hai lần.

Cậu lấy ra đến vừa nhìn, sắc mặt không khỏi thả lỏng.

Xuyên vào tai nghe, giọng nói quen thuộc của Trịnh Tử Thông nhất thời như truyền vào lỗ tai: "Trong cốp xe tôi có cho đầu bếp đóng gói một chút đồ ăn có thể mang theo, đến đoàn phim cậu lại đem theo, một phần là chuẩn bị cho cậu, một phần là chuẩn bị cho người của đoàn phim. Theo người ta tạo mối quan hệ, người khác cũng sẽ quan tâm cậu một chút"

Người này thực sự là đủ tốt rồi. Muốn đối xử tốt với cậu, nhưng lại muốn tránh cậu, nào có chuyện tốt như vậy.

Cuối tuần tránh cậu hai ngày, ngày hôm nay phải xa cách mà còn trốn, sau này ra sao đây chứ? Hắn thật sự cho rằng hắn có thể lẩn đi mất sao?

Đáy mắt thiếu niên hiện lên một tia thâm trầm, trong điện thoại di động nội dung viết rồi xóa, xóa rồi lại viết, cuối cùng cậu trả lời một câu: "Cảm ơn, em biết rồi. Khoảng thời gian này anh nhớ bảo trọng."

Bình ngày thời gian trôi qua rất nhanh chóng, lần này Từ Tiệp đi đã ba, bốn ngày, nhưng Trịnh Tử Thông luôn cảm thấy cậu đã đi năm, sáu ngày rồi.

Ngày đầu tiên cậu đi, Trịnh Tử Thông vẫn không cảm giác được chỗ nào không đúng, hắn hoặc là Từ Tiệp bởi vì công tác mà  rời nhà một hai ngày cũng đã từng có.

Đến ngày thứ hai, vẫn là một người ăn cơm, ở trong nhà một mình đi lại, trước khi đi ngủ cũng không ai trở lại đối với hắn nói "Ngủ ngon", hoặc là chạy vào trong phòng của hắn quấy rầy hắn, hắn bắt đầu cảm thấy không quen.

Ngày thứ ba, Trịnh đại thiếu không ở trong nhà ăn cơm tối, hắn đi tìm Cố Uyên. Cố Uyên tới, còn mang theo Quan Thiên Viễn, Trịnh đại thiếu cực kì khó chịu. Hắn tìm cậu ta đi ra bồi chính mình ăn cơm tối, không phải là đến ngược cẩu a!

"Đúng rồi, chờ Từ Tiệp lần này trở về tôi sẽ an bài cho nó ở ký túc xá nhân viên, nó ở chỗ của cậu quấy rối mấy tháng, thêm vài tháng nữa cũng không phải biện pháp tốt." Quan Thiên Viễn ăn được một nửa đột nhiên nhớ tới chuyện này, việc này vẫn là trước Trịnh Tử Thông hỏi Cố Uyên, Cố Uyên chuyển lời lại cho Quan Thiên Viễn.

Nhưng đột nhiên nghe nói như thế, Trịnh Tử Thông vốn nên cảm thấy thở phào nhẹ nhõm đi, nhưng hắn vừa mở miệng, nhưng là nói: "Cậu ấy bình thường rất nghe lời, không quấy rối đến tôi. Nếu như các người không tiện thì thôi, một mình cậu ta một mình ở bên ngoài không ai trông coi, thành tích học tập không chừng sẽ hạ xuống, sinh hoạt cũng chưa chắc có thể trải qua tốt."

Không... chờ chút, hắn phải nói không phải những này a!

Quan Thiên Viễn nhìn Trịnh Tử Thông, không biết đang suy nghĩ gì, một lát mới dựa vào ghế đối với Trịnh Tử Thông nở nụ cười: "Cái này cậu không cần lo lắng, cuộc sống của nó tôi đương nhiên sẽ chăm sóc tốt, còn việc học tập, đối với nó mà nói thì càng không phải chuyện lớn. Nó dù sao cũng là người của công ty chúng tôi, lại là tôi mang về, tôi tự nhiên sẽ đem nó chăm sóc tốt."

"Nhưng cậu ấy dù sao cũng vẫn còn con nít, một người ở bên ngoài không cha không mẹ bên cạnh, người khác đặc biệt chăm sóc, cũng không thể cho nhà cậu ấy ấm áp."

Thao, Trịnh Tử Thông mày câm miệng đi!

"Cái gì không cha không mẹ, cha mẹ Từ Tiệp còn khoẻ mạnh nha. Aiz, cậu không bình thường à, ngày đó cậu rõ ràng vội vã muốn Từ Tiệp đi, ngày hôm nay lại cùng Quan Thiên Viễn tranh cãi, có phải là uống nhầm thuốc không?" Cố Uyên nghe được những lời kia của Trịnh Tử Thông, hắn dù có ngốc cũng cảm thấy không đúng, ánh mắt đem Trịnh Tử Thông trên dưới quét vài lần, nhìn ra người kia dĩ nhiên chột dạ không ngớt.

Quan Thiên Viễn không giống Cố Uyên ngốc như vậy, nghe xong vài câu cũng không biết nghe ra cái gì, tức khắc liền đem vấn đề vứt trở lại cho Trịnh Tử Thông: "Trịnh đại thiếu cậu bên này là làm sao quyết định? Nếu như cậu cảm thấy không tiện, tôi liền có thể đưa Từ Tiệp rời khỏi. Nếu như cậu đồng ý thu nhận giúp đỡ nó, vậy tôi có thể đem tất cả phí sinh hoạt mỗi tháng của nó giao lại cho cậu".

Khi về đến nhà, Trịnh Tử Thông cảm giác mình thật sự có tật xấu.

Rõ ràng muốn tránh Từ Tiệp chính là hắn.

Nhưng thật sự đến một khắc đó, hắn lại không biết sợi thần kinh nào của mình giật, kèm theo đầu óc đều rút ra.

Mấy ngày trước, mỗi ngày Từ Tiệp đều sẽ chủ động hướng Trịnh Tử Thông nói "Ngủ ngon", cho cậu nói đóng phim có bao nhiêu thú vị, trong đoàn phim nhận thức người nào đàn anh, giới thiệu bạn bè mới, đem cậu chuẩn bị những kia mỹ thực đi ra ngoài đại gia đều rất vui vẻ...

Hắn trả lại cậu bức ảnh. Cậu hoá trang nhân vật cổ trang, chu nhan thúy phát, tinh thần phấn chấn, tràn đầy mỹ hảo trẻ trung ánh sáng bắn ra bốn phía. Hoặc là buổi tối ở trong phòng khách sạn ôm một con mèo hừng hực nghiêm mặt lên bán manh, mới vừa tắm xong, tóc còn ẩm ướt, con ngươi vừa thâm sâu lại sáng, như đứa trẻ con ngoan ngoãn mềm mại mà đơn thuần. Còn có hắn trêu đùa soái, ra vẻ lãnh khốc, chơi đùa đến náo nhiệt, đủ loại bức ảnh, Trịnh Tử Thông giống như không thể tận mắt nhìn thấy mọi thứ được đề cập đến, hắn đều không thể chờ đợi được nữa nghĩ thấu qua bức ảnh cho hắn biết.

Hắn còn có thể đối với cậu nói "Nhớ cậu", "Rất muốn cậu", "Phi thường nhớ cậu ", thật sự phi thường không hàm súc.

Sau khi Trịnh Tử Thông tắm xong ngồi ở trên giường xem TV một lúc, bình thường giờ này Từ Tiệp đã sớm thăm hỏi rồi, hắn nhìn di động mấy lần, xác định chưa có tin nhắn gì, lại đợi một lúc nữa, mới tắt ti vi, tắt đèn tiến vào bên trong giường.

"Nghỉ sớm một chút, chú ý thân thể. Ngủ ngon." Gửi xong câu này, Trịnh Tử Thông gãi gãi tóc, tắt máy ngủ.

Mấy phút sau, Từ Tiệp trả lời tin nhắn, nhưng Trịnh Tử Thông chưa xem được.

"Đây chính là anh trai cậu đó a? Đẹp trai a! Có điều không đẹp trai bằng bổn đại gia tôi nha!" Trong phòng khách sạn, Lâm Gia Vũ ngồi ở trên giường Từ Tiệp,sau khi tiến đến nhìn qua trên màn ảnh di động Từ Tiệp, đối với Từ Tiệp nhếch lên một ngón tay cái.

Từ Tiệp miễn cưỡng nể tình nở nụ cười: "Đúng đúng, ai cũng không đẹp trai bằng Lâm đại minh tinh a".

"Phải rồi !" Lâm Gia Vũ mũi vểnh đến rất cao, dương dương tự đắc quăng ánh mắt quyến rũ về phía Từ Tiệp, "Cũng không nhìn xem một chút tôi là ai, vang dội trong lòng hàng vạn thiếu nữ - thiếu niên Lâm Gia Vũ, một đời hào khí tân Ảnh Đế Lâm Gia Vũ a!"

Lâm Gia Vũ đích thị là ngôi sao nhí ra đời, khi còn bé diễn qua một bộ phim gia đình siêu kinh điển, vô cùng nổi tiếng, mấy năm qua tiếp nhận không ít bộ phim điện ảnh, năm ngoái mới hai mươi mốt tuổi cũng đã giành được vòng nguyệt quế Ảnh Đế. Lần này vừa vặn hai người ở chung đoàn phim, Lâm Gia Vũ cùng Từ Tiệp tuổi tác tương đương, hơn nữa đã sớm công khai, ánh mắt đầu tiên ngay ở trên người Từ Tiệp phát hiện khí tức đồng loại, liền cấp tốc cám dỗ Từ Tiệp.

Vừa lúc mới bắt đầu, hắn ta là thật sự muốn quyến rũ cậu.

Từ Tiệp gõ cửa phòng hắn ta, trả lời: "Tôi đã có người thích, xin lỗi."

Lâm Gia Vũ quyến rũ đến hào phóng, Từ Tiệp từ chối đến cũng thật hào phóng, hai người không bởi vì chuyện này mà sinh ra xích mích, trái lại ăn khớp với nhau, nhanh chóng trở thành bạn tốt của nhau.

"Mấy ngày này đều phải quay vào buổi tối, ngày mai ban ngày phải đem cơ thể bổ sung cho tốt a." Lâm Gia Vũ kêu rên một tiếng ngã lên đệm giường, ở trên giường Từ Tiệp lăn qua lăn lại, "Tôi muốn tìm bất mãn, tôi muốn làm làm làm!"

"..." Từ Tiệp nhìn Lâm Gia Vũ ấu trĩ, cười xuống giường, "Tôi đi tắm, cậu chơi một mình đi."

Cậu đem theo điện thoại di động vào phòng tắm, chỉ sợ bỏ lỡ cái gì đó.

Ngày hôm nay, là tuần đầu tiên cậu đi đóng kịch mà Trịnh Tử Thông chủ động gởi tin nhắn cho cậu: "Nghỉ sớm một chút, chú ý thân thể. Ngủ ngon."

Khi đó cậu dựa vào ở trên giường trả lời một câu: "Ngày hôm nay quay phim xong đã rất muộn, vừa trở về khách sạn." Sau đó vỗ một tấm ảnh mỉm cười gửi đi.

Nhưng mãi đến tận cậu tắm xong, ra ngoài chơi một lúc, đem Lâm Gia Vũ từ trong phòng đánh đuổi, tắt đèn ngủ, cậu vẫn là chưa thấy Trịnh Tử Thông hồi âm. Quả nhiên là đã ngủ rồi.

"Ngủ ngon, ngày hôm nay rất nhớ anh".

Cậu trên điện thoại di động ấn một cái hôn gửi đi, thẳng tiến vào trong mộng Trịnh Tử Thông.

---------- Hết chương 7 --------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro