Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cục cũng đến ngày thứ sáu tan tầm, Trịnh Tử Thông trở về nhà một chuyến -- không phải nơi hắn một mìnhsống, mà là Trịnh gia.

Biệt thự Trịnh gia xây ở một nơi có phong cảnh tươi đẹp nhưng cách xa trung tâm thành phố, đi làm không thuận tiện, chỉ cóTrịnh Tử Thông thỉnh thoảng hoặc là thừa dịp cuối tuần mới có thể trở về một lần.

Ai biết, lúc ăn cơm mẹ hắn cùng ông bà nội đều hỏi hắn tại sao ngày hôm nayTừ Tiệp không có đến, tựa như Từ Tiệp mới đúng là con ruột của Trịnh gia.

Mới vừa ăn xong cơm tối, liền có điện thoại hẹn hắn ra ngoài chơi. Trịnh đại thiếu không cần chăm sóc người bạn nhỏ, ở nhà cũng không chuyện gì làm, liền cùng người trong nhà hỏi thăm một chút, lại mở cửa ra xe.

Tiết mục buổi tối là chơi mạt chược, ở Hội Sở, Trịnh Tử Thông còn chưa ngồi nóng đít thì lại bị người ta hỏi làm sao không đem Từ Tiệp đến đây chơi.

"Đi đóng phim rồi, gần đây không ở nhà." Lẽ nào người người đều cảm thấy Từ Tiệp là miếng da trâu dính ở trên người hắn sao, đi đâu cũng phải mang theo?

Tóc vàng ngồi đối diện hắn nhất thời mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Ồ, nhanh như vậy đã đi đóng phim a, đóng bộ nào? Vai chính hả?"

"Chính là bộ 《 Hoàng triều bá nghiệp》 a." Trịnh Tử Thông mò lên một tấm Yêu Kê, lại đánh ra, cười nói, "Nó có thể đóng vai chính sao? Một chút kinh nghiệm đều không có, chỉ là vai phụ trợ diễn cho vai bên người thôi, cảnh quay nhiều, nhưng không quan trọng lắm".

Kịch bản kia của Từ Tiệp, Trịnh Tử Thông có dành một chút thời gian xem qua, người bạn nhỏ diễn chính là thị vệ bên cạnh thiếu niênnhân vật chính, nhiều cơ hội lên hình, nhưng lời kịch tổng cộng cũng không bao nhiêu, đối với hành động yêu cầu cũng không phải đặc biệt cao.

"Thao, 《 hoàng triều bá nghiệp 》 không phải cái kia... cái kia, Lưu Húc tự biên tự diễn sao? !" Tóc vàng, cũng chính là Trương Giai Nghiệp nhất thời oa oa hét lớn, "Lão tiểu tử kia chính là ham mêluyến đồng, đã từng làm qua vài diễn viên thiếu niên đó, cậu liền như thế đem Từ Tiệp đưa đến miệng hổ sao? !"

Nói thật, Trịnh Tử Thông cũng không có dồn hết tâm trí đi thăm dò xem bên trong đoàn phim kia đều có những loại người nào.

Thế giới giải trí không sạch sẽ hắn đều biết. Nhưng hắn cũng biết dựa vào việc Quan Thiên Viễn đối với Từ Tiệp chăm sóc, Từ Tiệp căn bản không cần trải qua những cái được gọi là quy tắc ngầm, hắn không hề nghĩ ngợi qua Từ Tiệp có thể sẽ gặp phải cái gì.

Bởi vì hắn tin tưởng Quan Thiên Viễn sẽ bảo vệ Từ Tiệp trong phạm vi an an toàn toàn mà trèo lên trên.

Thế nhưng, Quan Thiên Viễn cũng không phải biết hết tất cả mọi chuyện, Quan Thiên Viễn càng không thể một ngày 24h giám sát Từ Tiệp.

Lại như Trịnh Tử Thông, dù cho năng lực hắn nằm trong phạm vi đem Từ Tiệp trông coi khỏe mạnh, nhưng Từ Tiệp không phải toàn bộ cuộc sống của hắn, hắn sẽ không đem trọng tâm chính mình đặt ở trên người thiếu niên kia.

Cho nên khi Trương Giai Nghiệp mang theo vẻ mặtkhuếch đại nói Từ Tiệp bị Trịnh Tử Thông đưa đến miệng hổ, trong nội tâmTrịnh Tử Thông, trong nháy mắt có chút mờ mịt cùng nghi vấn, nhưng trong phút chốc, sắc mặt của hắn đột nhiên đại biến.

Nếu như bởi vì hắn sơ sẩy bất cẩn, đương nhiên bởi vì hắn, bởi vì hắn việc không liên quan tới mình. Từ Tiệp thật sự xảy ra chuyện thì sao?!

Mà Trương Giai Nghiệp tuy rằng không tham gia thế giới giải trí, nhưng quyền lực của cha hắn ta nằm trong tòa nhà cao tầng to lớn nào đó, chính hắn ta thì lại dựa vào chuyện này hưởng lợi, muốnchuyên tâm ở thế giới giải trí kinh doanh kết giao kiếm ra tiểu minh tinh, cũng có một số bạn bè trong đó, đối với bí ẩnquy tắc ngầm kia rất là hiểu rõ.

Đêm nay khẩu khí Trương Giai Nghiệp tuy rằng xốc nổi nhưng Trịnh Tử Thông biết hắn ta không nói dối.

Lưu Húc kia là diễn viên tương đối có trọng lượng trong nước, đã ngoài bốn mươi, mấy năm đã trước kết hôn, kết hôn cùng một nữ ngôi sao độ hot cũng rất cao, được người yêu mến lại có thế lực, cùng đi chung một con đường, dù là ai cũng không nghĩ tới lão lại là một tên biến thái. Trịnh Tử Thông cũng chưa từng nghe qua bất kỳ scandal trái chiều nào của người này. Nhưng mà chưa từng nghe tới cũng chưa chắc là không tồn tại.

Trương Giai Nghiệp mạt chược cũng không đánh, "Đằng" một tiếng đứng lên chống tay ở trên bàn, chỉ tiếc mài sắt không nên kim trừng mắt nhìn Trịnh Tử Thông: "Cậu mau mau gọi điện thoại cho Từ Tiệp nói một chút! Để hắn đề phòng Lưu Húc, lão tiểu tử đó không chỉ thích thiếu niên đẹp mà còn có khuynh hướng ngược đãi, tôi không phải nói chuyện giật gân, tiểu Thụy trước theo tôi cậu nhớ lại đi, cậu ta chính là người bị hại, cậu ta đã từng suýt chút nữa bị tên súc sinh kia làm hại!"

"Tiểu tử cậu thật không phải đang nói linh tinh?" Trên bàn, hai người khác vẻ mặt cũng khá là nghiêm nghị. Mấy người bọn họ đều biết Từ Tiệp, Từ Tiệp là do Trịnh Tử Thông mang đến, bản thân hắn lại càng rối rắm, vào lúc này gặp phải phiền toái, đại gia không còn tâm tư tiếp tục chơi.

"Chuyện như vậy chẳng lẽ tôi còn lấy ra nói hươu nói vượn? Tôi bởi vì hiếu kỳ, sau đó còn đặc biệt đã điều tra-- "

"Tôi đi đây!" Trịnh Tử Thông đột nhiên đẩy cái ghế ra đứng lên, sắc mặt âm trầm như bầu trời trước cơn bão táp. Nói xong câu đó hắn lấy điện thoại di động ra, đemTrương Giai Nghiệp bị hắn ngắt lời và những người khác vứt lại tại chỗ, một bên gọi điện thoại một bên xoay người đi ra ngoài.

Trương Giai Nghiệp nhảy ra đuổi theo vài bước, nghe được Trịnh Tử Thông cầm điện thoại dặn dò: "Lisa, mua cho tôi một tấm vé máy bayđi M thành, càng nhanh càng tốt! Đúng, đêm nay, tôi hiện tại sẽ tới sân bay!"

Hắn ta nhất thời há miệng, chấn kinh đến bước chân đều ngừng lại, cuối cùng chậm rãi phun ra một câu: "Tôi, thao..."

Đã hướng về sân bay một hồi lâu, đầu óc Trịnh Tử Thông lúc này phảng phất dường như một lần nữa chuyển động.

Vừa nãy mới nghe Trương Giai Nghiệp nói, hắn đầy đầu đều là "Không thể để Từ Tiệp tiếp tục ở lại nơi đó" kích động ý nghĩ, thế nên khi hắn còn chưa nghĩ ra biện pháp thì đã gọi điện thoại cho thư ký của hắn.

Mua vé máy bay, thế nhưng sau đó? Hắn thật sự muốn đem Từ Tiệp mang đi? Vạn nhất Từ Tiệp chẳng có chuyện gì đâu? Dù cho Lưu Húc thật sự có ý quấy rối Từ Tiệp bị hắn phát hiện, nhưng hắn có tư cách gì đối với Từ Tiệp nói "Cậu không thể tiếp tục ở lại" ? Chỉ cần Lưu Húc không thật sự làm gì Từ Tiệp, hắn liền không tư cách, không lập trường, không lý do ngăn cản Từ Tiệp.

Từ Tiệp không phải thiếu tiền như vậy, từ quần áo, hành vi cử chỉ liền có thể nhìn ra, cậu nhất định xuất thân từ một gia đình ưu tú màphi thường có tiền. Cậu bước vào thế giới giải trí tuyệt không phải vì tiền, mà là muốn bản thân có một loại theo đuổinào đó hoặc là một khát vọng.

Đây là bộ phim đầu tiên của Từ Tiệp, nếu như ở bộ phim đầu tiên phải chịu đả kích, vậy sau này thế nào đây? Cậu còn có thể vui vẻ như vậy mà không có gì lo sợ kiên trì?

Trịnh Tử Thông đầu óc càng ngày càng tỉnh táo. Hắn cưỡng chế chính mình chuyên tâm lái xe, vừa đến sân bay, hắn lập tức liên lạc Trương Giai Nghiệp, nhờ Trương Giai Nghiệp lấy thông tin của Lưu Húc cho hắn.

"Cậu muốn làm gì? Nếu như không cần thiết trong lời nói không cần cùng lão ngạnh đến, lão súc sinh này kẻ đứng sau so với cậu tưởng tượng còn ngạnh hơn, nếu như không cẩn thận bị lão cắn ngược lại một cái, Từ Tiệp bên này đường đi sau này nói không chừng sẽ rất khó đi..."

"Tôi sẽ không xằng bậy, chuyện này cậu tạm thời đừng để những người khác biết, bao gồm cả Từ Tiệp. Không, đặc biệt là Từ Tiệp." Trịnh Tử Thông mở cửa xuống xe, bóng người của cậu từ trong kính chiếu hậu chợt lóe lên.

Từ trong gương lướt qua gương mặt đó, không còn là Đại ca cavẻ mặt ôn hòabình thường, mà là nghiêm túc suy nghĩ, dáng dấpcực lực duy trì lý trí lãnh khốc. Đó là Từ Tiệp vẫn chưa gặp qua Trịnh Tử Thông.

-

Từ Tiệp quay đã hai đêm, đặc biệt là đêm nay, nữ chính ở một cảnh quan trọng NG mười mấy lần, sau đó lại liên tục NG, đem tiến độ kéo dài hơn. Chỉ là chờ, đều cho cậu chờ mệt đến hoảng.

Đợi được đến phiên Từ Tiệp quay thì đã là mười một giờ đêm.

Trong túi trợ lý mới của Từ Tiệp - Tiểu Nhạc cất điện thoại Từ Tiệp, gã ngồi ở băng ghế đoàn phim mà ngủ gật, không biết khi nào, phía bên ngoài bắp đùi đột nhiên "Ong ong ong" chấn động lên.

Tiểu Nhạc buồn ngủ nhất thời tỉnh hơn nửa.

Di động vẫn liên tục chấn độngcó tần suất, tiểu Nhạc vội vã móc điện thoại ra, nhìn thấy mặt trên viết ba chữ"Trịnh Tử Thông", liền nhanh nhẹn nghe máy.

Trịnh Tử Thông điện thoại, là Từ Tiệp dặn dò nhất định phải nghe: "Alo, chào Thông ca, Từ Tiệp còn đang quay phim a".

Lúc Từ Tiệp quay hình đều quay đến mức rất thuận lợi, không ai NG, một lần liền thông qua, đêm nay vốn còn muốn quaymột hồi nữa, bởi vì sắc trời quá muộn, bầu trời lại tí tách mưa nhỏ kéo đến, đạo diễn kiêm nam chính Lưu Húc buồn phiền nhìn bầu trời đen như mực, quyết định ngày mai lại quay tiếp.

Từ Tiệp đứng ở trên thảm trong sảnh, vừa mới chuẩn bị rời đi tẩy trang, bận rộn trong đám người, một cái tay bỗng nhiên từ phía sau lưng đưa qua khoát lên vai phải của cậu: "Từ Tiệp."

Thiếu niên quay người lại, nhìn Lưu Húc mặc một thân áo giáp, hé miệng cười rất là đơn thuần đáng yêu: "Lưu lão sư, còn có việc gì sao?"

Lưu Húc mỉm cười nói: "Cậu cùng tôi ở chung một khách sạn, một lúc tôi sẽ đưa cậu trở về. Trời đang mưa, có một đoạn đường không dễ đi, tài xế của tôi kỹ thuật tốt, tôi đưa cậu đi, an toàn hơn."

"Cái kia, sao được -- "

"Từ Tiệp! Từ Tiệp! Từ Tiệp!" Tiểu Nhạc trợ lý chui qua đạo cụhỗn độn chạy vào, thấy Từ Tiệpcòn đứng đó, liền lớn giọng gọi, "Mau tới, có việc gấp!"

"Tiểu Nhạc? Có chuyện gì? !"

Tiểu Nhạc đi tới trực tiếp bắt được tayTừ Tiệp, không nói lời gì kéo cậu đi. Thiếu niên không rõ vì sao, trong lòng càng lo lắng có phải là đã xảy ra chuyện lớn, không thể làm gì khác hơn là tùy ý tiểu Nhạc lôi kéo chạy ra bên ngoài: "Lưu lão sư thứ lỗi, tôi đi trước , cảm tạ ông!"

Tiểu Nhạc người không cao, khí lực vậy mà rất lớn, gã đem Từ Tiệp kéo ra ngoài thật xa, mãi đến tận trong một góc vắng vẻ, rời xa khỏi đoàn phim, gã mới nới lỏng tay đang nắm Từ Tiệp ra.

Cổ tay Từ Tiệp mơ hồ đau, cậu lại không để ý tới, cau mày nhìn tiểu Nhạc, trên mặt hiện ra vài tia hoảng hốt: "Làm sao vậy tiểu Nhạc? Anh có lời gì muốn nói với tôi sao?"

Tiểu Nhạc bên này vẫn chưa trả lời, đột nhiên, sau lưng Từ Tiệp truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Hắn không có gì để nói với cậu đâu"

Giọng nói kia xuất hiện tựa như trong bầu trời đêm bất ngờ bay lên pháo hoa rực rỡ nhất, thoáng cái đem Từ Tiệp tâm cũng nổ tung! Cậu bỗng nhiên xoay người lại.

Ở bên ngoài đèn đuốc sáng sủa cùng từng đám người đi tới đi lui, trước mặt cậu không xa là từng rừng trúc nhỏ, thật sự xuất hiện bóng người cậu ngày nhớ đêm mong!

Mơ hồ không rõ, nhưng lại càng thêm chú ý.

Đúng thế. Là hắn, cho dù đang ở sâu trong bóng tối cậu cũng tuyệt không đem hắn nhận sai người!

"Thông ca! !" Thiếu niên há miệng ra, cậu không biết Trịnh Tử Thông vì sao lại xuất hiện ở đây, nhưng trong chớp mắt này, cậu vui mừng như trúng số độc đắc.

Không, so với trúng số còn vui hơn, còn kinh hỉ hơn, vui mừng cùng kinh hỉ gấp một vạn lần! Cậu nở nụ cười, bước ra hai chân thon dài, mang theo gió hướng Trịnh Tử Thông vọt tới.

"A--" Từ Tiệp va vào Trịnh Tử Thông, đem người làm cho lùi về sau hai bước, sau đó cậu vậy mà lại hoảng loạn lên, không biết làm sao, đưa tay ôm Trịnh Tử Thôngđột nhiên xuất hiện thật chặt. Được hai giây, không biết ai cho cậu cái gan to bằng trời, cậu hơi nghiêng đầu đi, tìm hô hấpTrịnh Tử Thông. Ở dưới ánh trăng mờ nhạt, hướng về trên môi nam nhânngày nhớ đêm mong mạnh mẽ hôn hai cái.

--------- Hết chương 8 ----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro