[TGT2] Chương 16 - 17 - 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 16: Săn bắn mùa thu

Lúc Sở Phong về lại tẩm điện, mồ hôi trên lưng đã làm ướt cả lớp quần áo mỏng.

Sau khi hoàng đế nói xong lời đó, anh đã suy đoán ra được ba loại tin tức quan trọng.

Một, kế hoạch Đoan vương muốn ám sát thái tử, hoàng đế biết rõ rõ ràng ràng ! Hai, hoàng đế sợ là cũng đã biết việc Lăng Phỉ không phải là con ruột của ngài, chỉ là vì một số nguyên nhân, nên vẫn chậm chạp không động thủ với Lăng Phỉ. Mà tổng kết hai điều trên lại, thì suy ra cái thứ ba : Hoàng đế muốn trong lúc diễn ra săn bắn mùa thu, mượn tay vua giúp anh diệt trừ thái tử !

Quả nhiên là gần vua như gần cọp, Sở Phong 'sách' hai tiếng, nằm trên giường, suy nghĩ về tin tức mấy người được phái đi nghe ngóng được. Nghe đâu trước khi vào cung, Thục Trân hoàng hậu là con gái của một quan huyện, dung mạo thanh lệ, tài đức vẹn toàn, hơn nữa đã sớm có hôn ước với vị tiên sinh dạy học. Đáng tiếc khi hoàng đế đi tuần thì vừa vặn đi qua huyện, đối với Thục Trân hoàng hậu đang lúc giặt lụa bên bờ sông thì nhất kiến chung tình, vì vậy liền cường thủ hào đoạt, mạnh mẽ chia rẻ một đôi uyên ương số khổ.

Nội dung vở kịch cũng thật là máu chó quá đi, Sở Phong sờ cằm, chau mày. Nói như vậy, chuyện trước kia của Thục Trân hoàng hậu, hoàng đế khẳng định là sợ mất mặt, trong lòng vì thẹn với Thục Trân hoàng hậu, nên không đành lòng xuống tay với Lăng Phỉ ; mà Thục Trân hoàng hậu chết rồi, hoàng đế không còn kiêng kỵ gì nữa, thêm vào đó là thái tử còn có uy tín trong đảng của Trấn Quốc Công, Ninh Quốc Công trong quân đội, sợ là đã công cao chấn thủ. Mà dựa vào cơ hội lần săn bắn mùa thu này, hoàng đế vừa vặn có thể đem mối họa nhiều năm trong đầu một lưới bắt hết !

Đúng là cáo già ! Sở Phong đối với mưu lược của hoàng đế quả thực cực kỳ bội phục. Chỉ là làm một chính quy công, Lăng Phỉ sao có thể dễ dàng mà go die như vậy được chứ ? Sở Phong tuyệt đối không tin, lần săn bắn mùa thu này, nhất định là sẽ là sát khí tứ phía cho mà xem...

Tâm tư nặng nề làm cho Sở Phong hai tối gần đây ngủ không ngon chút nào. Ngày săn bắn mùa thu đó, anh treo trên mặt hai vòng thâm mắt cực lớn, đỡ cái cổ cứng ngắc, mặt không đổi sắc mà leo lên xe ngựa.

Lần xuất phát này là ở bãi ngoại ô mà săn, trừ đội hộ vệ hoàng thất Vũ Lâm quân phụ trách an toàn ra, còn có hai bắc đại doanh tinh nhuệ cùng đồng hành. Trước khi xuất phát Sở Phong còn chạm đầu với Đoan vương, người này còn thề son hẹn sắt mà chứng minh rằng hai đội tinh nhuệ kia là do y khống chế, còn anh chỉ cần yên tâm xem kịch vui là được.

Anh nhớ tới thống lĩnh của bắc đại doanh ở phía trung lập, chưa hàng ai bao giờ, vì cái gì lại bị Đoan vương nắm được trong tay ? Sở Phong tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không biểu hiện lên trên mặt, gật gật đầu, liền bắt đầu chuyển đề tài nói chuyện.

Đoàn xe mênh mông đi thì vào lúc giữa trưa cuối cùng cũng tới bãi ngoại ô để săn bắn. Hôm nay trời tốt, trời xanh mây trắng, Sở Phong ở trong doanh trướng thay xong bộ cung phục cưỡi ngựa, liền đi tới chỗ chủ trướng diện thánh. Mới vừa tới cửa để vén màn lên, liền thấy Lăng Phỉ đi tới trước mặt.

"Hôm nay Tam đệ thực sự là có tư thế oai hùng hơn người, chắc là bị thương do té cũng tốt rồi nhỉ ?" Lăng Phỉ mang theo nụ cười giễu cợt, ánh mắt còn mang theo hàm xúc ý tứ khác mà nhìn lướt qua giữa hai chân anh.

Sở Phong vừa nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét này, liền cảm thấy hoa cúc ẩn ẩn đau. Anh cũng lười cùng hắn tính toán, hừ lạnh một tiếng, lướt qua bả vai hắn, nhanh chân đi vào chủ trướng.

Lăng Phỉ, chốc lát nữa ta xem ngươi còn đắc ý được nữa không !

Theo hiệu thổi kèn to rõ vang lên, mùa săn bắn mùa thu mỗi năm một lần chính thức bắt đầu. Giữa mông của Sở Phong tuy bị thương đã tốt hơn phân nửa, nhưng mà anh cưỡi ngựa không tốt, nhiều nhất thì cũng chỉ cưỡi ngựa dạo quanh, xem nhóm những hoàng tử, Hầu gia khác thi thố tài năng tại bãi săn.

Hoàng đế đã qua tuổi năm mươi, mặc dù ngồi ở vị trí cao, cũng không tỏ vẻ phúc hậu, thân thể so với người cùng lứa cường tráng hơn nhiều lắm, cưỡi ngựa thì càng tuyệt hơn nữa. Sở Phong nhìn cung tên trong tay ngài khẽ gương lên, không cần tốn chút sức nào mà bắn trúng đầu một con nhím, không khỏi cùng các đại thần vỗ tay tán dương.

"Tam đệ, ngươi nghe ta nói, chờ một lúc nữa, trước hết ngươi hãy đi dụ dỗ Lăng Phỉ đi vào trong rừng..." Đoan vương cưỡi ngựa đi tới bên người anh, nhẹ giọng nói bên tai.

Sở Phong gật gật đầu, hai người trao đổi ánh mắt rồi ngầm hiểu ý mà làm, từng người ghìm lại dây cương, di chuyển ngựa. Chiến tích của Lăng Phỉ cũng không tồi, không lâu sau đã săn được hai con gà rừng, đầu của một con nai. Sở Phong ở xa xa nhìn thân ảnh thon dài tư thế oai hùng hiên ngang kia, trong miệng 'giá' một tiếng, thúc ngựa chạy tới đầu kia.

"Tuyên vương gia !" Người hầu bên cạnh Lăng Phỉ vừa nhìn thấy anh, liền dồn dập cúi đầu hành lễ.

"Bổn vương mới vừa thấy một con cáo trắng chạy vào trong rừng, lông của con cáo trắng kia là thứ phụ hoàng thích." Sở Phong khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, cố gắng trấn định nói, "Đại ca, nếu không chúng ta cùng vào rừng bắt con cáo trắng kia đi ?"

Thân Lăng Phỉ mặc trang phục màu đen, dáng người cao ngất, đúng lúc này một tia màu tím nhạt chiếu xuống, càng làm có mặt hắn đẹp như ngọc, phong thần tuấn tú. Hắn liếc Sở Phong một cái, câu môi nở nụ cười, "Được, vừa vặn bổn cung cũng có ý đó."

Sở Phong suýt nữa là bị nụ cười của hắn làm cho hoa mắt luôn rồi, anh âm thầm bấu chặt cánh tay mình, trước tiên giục ngựa hướng vào trong rừng. Nghe tiếng vó ngựa áp sát phía sau, lại quay đầu lại liếc nhìn, thấy đại bộ đội cách càng ngày càng xa, Sở Phong càng nắm chặt dây cương trong tay.

Cánh rừng này rất lớn, lá cây sum xuê cơ hồ che kín cả bầu trời. Sở Phong thúc ngựa đi một lúc, liền cảm thấy nơi này yên tĩnh quỷ dị, nghĩ tới sát thủ của Đoan vương được an bài ở nơi này. Anh miễn cưỡng nở nụ cười với Lăng Phỉ, chỉ vào hướng kia, nói, "Con cáo trắng kia hình như ở phía đó."

"Vậy à." Lăng Phỉ hình như đối với lời anh nói không chút nghi ngờ nào, lập tức giục ngựa hướng bên kia chạy tới. Cùng lúc đó, Sở Phong liếc mấy cái bóng đen chợt léo lên ở trên thân cây cao kia, đang đuổi theo hướng của Lăng Phỉ.

Vậy là hết rồi sao ? Lăng Phỉ phải chết... Không nghĩ tới kế hoạch của Đoan vương lại tiến triển thuận lợi tới như vậy, ngực Sở Phong luôn có cảm giác rất không thật. Anh không lập tức xoay người rời đi, mà sững sờ ngồi trên lưng ngựa, thần sắc tối tăm bất định.

Lúc anh đang ngây người, cách đó không xa truyền tới vài âm thanh gây rối. Sở Phong nghiêng tai nghe âm thanh kia, sắc mặt lập tức rung lên, âm thanh kìa truyền từ trại tới.

Sở Phong như dự cảm được cái gì đó, vội vàng giục ngựa chạy ra khỏi rừng. Còn chưa tới trại, xa xa đã thấy thần sắc đề phòng của Vũ Lâm quân, bao vây ba tầng, che chở người ở giữa đường, cạnh đó còn có nhóm đại thần thất kinh cùng nhóm cung nhân đi tới đi lui.

"Tuyên vương gia, hoàng thượng bị đâm!"

Người hầu bên người hoàng đế vừa thấy anh, sắc mặt kinh hoàng mà nhào lên.

Sắc mặt Sở Phong thay đổi, cả người đều bối rối lên, "Xảy ra chuyện gì ? Không phải vừa rồi còn rất tốt sao ?"

"Thích khách trà trộn vào trong thị vệ, bắn một cung tên tẩm độc trúng sau lưng, lúc đó hoàng tượng đang săn bắn, Vũ Lâm quân không kịp cứu giá, hoàng thượng liền..."

Sở Phong chưa nghe xong đã ngã xuống ngựa, quát thị vệ cùng đại thần đang cản đường lui, chạy nhanh đến bên thân ảnh minh hoàng đang hấp hối.

Anh cuối cùng cũng hiểu được rồi, trước khi đi vào khu rừng rậm kia, nụ cười Lăng Phỉ mang theo ý nghĩa gì.

Tương kế tựu kế, lại bị kim thiền thoát xác, bắt giặc phải bắt vua trước, trong nháy mắt liền chuyển bại thành thắng.

Thì ra, hết thảy đều là nằm trong kế hoạch của Lăng Phỉ. Mà bọn họ, chẳng qua chỉ là quân cờ của hắn.

"Phụ hoàng..."

Ngực Sở Phong một mảnh lạnh lẽo, anh quỳ gối xuống trước người hoàng đế không còn chút máu, siết chặt bàn tay lạnh lẽo của ngài.

Cung tên tẩm độc kia đâm vào ngực hoàng đế, màu đỏ sậm của máu tưới lan ra trên long bào minh hoàng. Đôi mắt ngài biến thành màu đen, khuôn mặt luôn ôn hòa giờ lại nhíu mày thống khổ, trong con ngươi chứa đựng sự không cam lòng cùng phẫn nộ, "Là trẫm... tính sai..."

"Phụ hoàng..." Trong lòng Sở Phong chua xót cực kỳ, tình cảnh này, anh nói lời nào cũng đều uổng công.

"Lão tam..." Hai mắt hoàng đế ảm đạm nhìn anh, trong con ngươi mơ hồ lập lòe lên một tia sáng nhạt, nói đứt quãng, "Thiên hạ này... Vốn dĩ trẫm — —"

Chỉ là lời ngài còn chưa nói xong, đồng tử liền trợn to lên, tất cả thần sắc trên mặt ngài thả lỏng một cái. Thoáng nháy mắt, xuất hiện trong tầm mắt Sở Phong chính là một mảnh tro bụi, cơ mặt không còn sức sống.

"Hoàng thượng!"

"Hoàng thượng!"

Nhóm cung nhân mang theo tiếng khóc tiếng la mà vang vào trong tai anh, mọi người đều cùng nhau quỳ xuống mặt đất, chỉ có mình Sở Phong chẩm rãi đứng lên, nhìn về phía xa.

Tiếng ngựa vó cộc cộc như gần như xa vang lên, Lăng Phỉ ngồi trên ngựa, thần sắc lạnh lẽo, sau lưng hắn là Đoan vương thần sắc suy sụp bị trói như trói gô, còn có thích khách mặc trang phục màu đen bị đội tinh nhuệ áp giải đến.

Lăng Phỉ nhìn lướt qua những đại thần cùng cung nhân ở đây, lạnh lùng nói, "Đoan vương trong lòng mang ý đồ xấu, có ý đồ ám sát thánh thượng cùng bổn cung, bổn cung tuy rằng nhìn thấy âm mưu của y, nhưng vẫn chậm một bước..."

Chương 17. Đảo ngược.

"Phụ hoàng..."

Lăng Phỉ nói xong những lời kia, liền quỳ xuống trước mặt hoàng đế, vẻ mặt đau khổ, cúi đầu, giọng nói khàn khàn, "Là nhi thần bất hiếu, nhi thần đã đến chậm..."

"Lăng Phỉ, ngươi đừng có mà giả bộ." Đoan vương nhìn Lăng Phỉ giả bộ hiền lành giả mèo khóc chuột (đạo đức giả), quả thực là giận đến mức không chỗ phát tiết, "Không sai, bổn vương muốn ám sát ngươi, nhưng bổn vương đối với phụ hoàng là hết sức chân thành, có thiên địa chứng giám. Việc phụ hoàng bị đâm, vốn là do ngươi chủ đạo ! Ngươi đúng là một tên tiểu nhân hèn hạ ! Phi !"

Khóe miệng Sở Phong co quắp một chút, thầm nghĩ đồng đội Đoan vương này làm sao có thể ngu đến mức độ này. Quả nhiên, Đoan vương vừa dứt lời, quần thần liền dùng ánh mắt phức tạp, bắt đầu thì thầm với nhau.

"Ngươi nói tất cả việc này là bổn cung làm chủ ?" Lăng Phỉ giống như đang nghe được một chuyện cười, chậm rãi xoay người lại, mắt phượng lạnh lẽo, "Nhị đệ, nói chuyện gì cũng cần phải có bằng chứng."

Thấy Đoan vương ấp úng, sắc mặt do dự, Lăng Phỉ hừ lạnh một tiếng, nói, "Ngươi không lấy ra được chứng cứ, nhưng bổn cung sẽ lấy ra chứng cứ cho ngươi xem. Bắt đầu là lần sự kiện âm thầm bố trí kho binh khí, ngươi luôn tìm cách mưu tính hãm hại bổn cung, cướp đoạt vị trí đông cung. Đáng tiếc phụ hoàng không bị ngươi thao túng, ngươi không cam tâm, muốn trong ngày săn bắn mùa thu phái thích khách đến ám sát bổn cung, cùng với phó thống lĩnh đại doanh ngầm thông đồng với nhau, mưu đồ bí mật ám sát hoàng thượng. Án chủ mưu này cùng với vụ kho binh khí với mười mấy hắc y nhân này đều là chứng cứ, hơn nữa trong tay bổn cung có mật thư ngươi cùng phó thống lĩnh hợp mưu với nhau. Ngươi còn nói gì được nữa không ?"

"Ngươi..." Lời Lăng Phỉ nói đều là thật thật giả giả, kín kẽ lại không có lỗ hổng, càng khiến cho Đoan vương nhất thời không phản bác lại được. Y không thể làm gì khác hơn là đưa ánh mắt cầu cứu hướng về phía Sở Phong, "Tam đệ... Ngươi cũng biết là Nhị ca, Nhị ca luôn ngưỡng mộ phụ hoàng, làm sao có thể làm thế với phụ hoàng... Tam đệ, ngươi hãy nói một câu đi a !"

Đây rõ ràng là chó cùng rứt giậu (ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy), muốn kéo anh cùng xuống nước. Sở Phong liếc các đại thần giữa sân không ai dám lên tiếng kia, chau mày nói, "Đại ca, thi thể phụ hoàng còn chưa nhập liệm, ngươi đã đối với huynh đệ trong nhà vung lên binh khí, không quá thích hợp rồi đi?"

Lăng Phỉ nghe lời này, cười lạnh, "Án kho binh khí, Tuyên vương cùng Đoan vương cấu kết, hợp mưu hãm hại bổn cung. Người đến, thu tất cả vũ khí trên người Tuyên vương, áp giải vào cung, chờ xử lý !"

"Thái tử điện hạ..." Thừa tướng râu tóc bạc trắng đứng lên, không đồng ý mà nói, "Tuyên vương rất được bệ hạ sủng ái, ngài làm sao có thể — —"

"Phụ hoàng băng hà, bổn cung tạm thời thay vua chủ trì." Mắt phượng Lăng Phỉ hơi nheo lại, có chút bí hiểm mà nhìn thừa tướng, "Lâm đại nhân, lẽ nào ngươi cho là bổn cung nhận định sai sao ? Hay là... Ngươi cùng một phe với Đoan vương ?"

Toàn bộ im lặng như tờ, mồ hôi trên trán Lâm đại nhân đã chảy xuống ròng ròng, trên khuôn mặt nhăn run lên mấy cái, cuồi cùng vẫn là sắc mặt lộ ra vẻ thê lương mà quỳ xuống.

Sở Phong nhìn thấy hai tên lính đi về phía mình, vô lực mà nhắm hai mắt lại.

Thua hoàn toàn rồi, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

**

Đêm khuya, hoàng cung.

Trong Thái Hòa điện, một thanh niên mặt mày diễm lệ mặc áo tím đang ngồi nhìn một đống hồ sơ, nhìn Hình bộ cùng Đại Lý Tự đưa lên đống hồ sơ dày đặc. Hắn cau mày, lật lật vài tờ rồi đặt quyển hồ sơ kia xuống, bên trong mắt phượng lộ ra một tia hoảng hốt.

"Thái tử điện hạ, Hộ bộ cấp sự trung Trầm đại nhân cầu kiến."

Mộ Nhiên đến sao ? Lăng Phỉ xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt, cất giọng nói, "Tuyên."

"Thái tử ca ca, mong ngài hãy thả Tuyên vương ra đi !" Mộ Nhiên vừa tới, liền vén áo bào quỳ xuống trước mặt hắn.

Sắc mặt Lăng Phỉ lập tức chuyển lạnh, không dám tin mà nhìn cậu, "Ngươi... Thế mà lại muốn ta thả Tuyên vương ?"

"Thái tử ca ca..." Trầm Mộ Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt không biết sao lại đỏ lên, thân hình đơn bạc, càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, "Ngươi đã đi nhầm một bước, không thể tiếp tục sai nữa. Tuyên vương tuy rằng tính tình kiêu căng, cũng có tham gia vào âm mưu của Đoan vương, nhưng hắn không đáng chết..."

"Ngươi cảm thấy ta làm thế là sai sao ?" Lăng Phỉ 'a' lên rồi cười một tiếng, trong con ngươi lộ ra vẻ đau đớn cùng bi thương, hắn nhìn Trầm Mộ Nhiên, lắc đầu cười khổ, "Ngươi cho rằng, hôm nay ta nếu như không làm gì cả, thì còn có thể bình yên vô sự mà từ bãi săn trở về sao ?"

"Dù sao thì bệ hạ cũng là cha ruột của ngươi, Tuyên vương cũng là thân đệ của ngươi — —"

"Đừng nói nữa !" Lăng Phỉ đột nhiên đánh gãy lời cậu nói.

Trầm Mộ Nhiên chưa bao giờ thấy sắc mặt hắn âm trầm đến như vậy, lập tức cúi đầu, giọng run run mà nói, "Thần biết tội."

Lăng Phỉ thở phào, giữa chân mày viết rõ lên sự mệt mỏi, "Mộ Nhiên, ngươi đi xuống trước đi."

"Thái tử ca ca..." Trầm Mộ Nhiên có chút không cam lòng, ngẩng đầu lên muốn nói thêm vài lời, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt lãnh đạm của Lăng Phỉ, nhất thời không nói được gì.

"Thần xin cáo lui."

Đại điện lại yên tĩnh như cũ, chỉ còn ánh nến thiêu đốt vẫn còn đôm đốp cháy, ở bên tai Lăng Phỉ vang lên rõ ràng.

Ngắn ngủi trong một ngày, hoàng đế đột ngột chết, Đoan vương cùng Tuyên vương lâm vào cảnh làm tù nhân, mà hắn thì nắm trong tay đại quyền, sắp trở thành tân hoàng.

Lăng Phỉ phát hiện nội tâm mình cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, hắn đứng lên, nhìn Thái Hòa điện trang sức hoa lệ, không biết nghĩ tới cái gì, hắn nhíu mày, hướng bên ngoài nói, "Tiểu Đức Tử !"

**

Lúc này Sở Phong đang ngồi trong thiên lao đếm chuột.

Nói tới cũng buồn cười, anh cùng Lăng Phỉ lần đầu tiên gặp mặt cũng chính là ở thiên lao, khi đó anh hung hăng càn quấy, ngông cuồng tự đại, đối với Lăng Phỉ chính là bộ dáng từ trên cao nhìn xuống, nhưng ai lại có thể nghĩ tới, phong thủy lại thay đổi nhanh như vậy cớ chứ ?

"Tam đệ, tư vị ở thiên lao thế nào ?"

Sở Phong siết chặt cọng cỏ trong tay, anh ngẩng đầu lên, nhìn bên ngoài song sắt là thần sắc tự nhiên của Lăng Phỉ, nhếch miệng nở nụ cười, "Chính là thức ăn có chút thanh đạm, còn lại đều rất tốt."

"Thật không ?" Lăng Phỉ sai người mở cửa lao ra, bảo người hầu lui ra, chậm rãi đến trước mặt anh.

Quần áo Sở Phong được thay bằng bộ quần áo tù vải thô lại rộng rãi, trên cổ tay mang theo còng, ngồi xếp bằng trên đám cỏ rơm. Nhìn Lăng Phỉ đi tới, anh cũng không di chuyển, vẫn cứ tự nhiên mà đếm chuột ở trong góc phòng.

"Ba con... Bốn con..."

"Vừa rồi Mộ Nhiên đến diện kiến, xin tha cho ngươi. "

Trong miệng Sở Phong đang nỉ non thì nhất thời dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Phỉ.

Lăng Phỉ tự nở nụ cười giễu cợt, "Xem ra đoạn thời gian hắn ở trong phủ Tuyên vương, cũng không gian nan như bổn cung đã tưởng tượng."

Nếu không phải Lăng Phỉ nhắc tới, Sở Phong còn quên luôn là có một nhân vật số một là Trầm Mộ Nhiên nữa đó chứ. Bất quá anh hiện tại người anh quan tâm lại là một người khác.

"Ngươi định xử trí Đoan vương thế nào ?"

"Thế nào, lo lắng cho Nhị ca tốt của ngươi à ?" Lăng Phỉ từ trên cao nhìn xuống anh, trong con ngươi mang theo vài phần cân nhắc.

Tuy nói Đoan vương là một đồng đội heo, nhưng dù sao hai người thông đồng với nhau nhiều ngày như vậy, tốt xấu cũng có chút tình cảm trong đó. Trong lòng Sở Phong rất rõ, Lăng Phỉ nhiều lắm thì cũng chỉ nhốt anh mấy ngày, sẽ phạt anh đến châu phủ hoang vu ở ngoài biên cương nào đó làm một vương gia nhàn hạ, không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà Đoan vương lại không nói trước được, lần ám sát Lăng Phỉ này không thành, hiện tại cái tội danh mưu hại hoàng đế cũng bị chụp lên đầu y, nếu anh mà là Đoan vương, phỏng chừng ý muốn thắt cổ cũng có luôn rồi.

Sở Phong trào phúng nở nụ cười, "Lăng Phỉ, lời giải thích thật thật giả giả cùng chứng cứ của ngươi cùng lắm chỉ có thể lừa gạt được vương công đại thần, nhưng không gạt được ta. Phụ hoàng là do ngươi ám sát đúng không ? Ngươi khiến cho Đoan vương chịu thay ngươi cái tội này, không sợ đêm dài lắm mộng, y sẽ biến thành quỷ đến tìm ngươi sao ?"

"Ha ha." Lăng Phỉ dường như vừa nghe một câu chuyện cười, cười ha ha hai tiếng, "Tam đệ, chính ngươi còn nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo, còn có thời gian bân tâm cho người khác nữa sao. Mưu hại thánh thượng, ám sát thái tử, đều là tội ác tày trời, đáng chém cửu tộc." Hắn dừng lại một chút, cúi người nhìn Sở Phong, mi mắt thật dài chớp chớp, "Phủ Đoan vương từ trên xuống dưới có hơn 100 miệng ăn, ngươi cảm thấy ai có thể chạy thoát được đây?"

*nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo: Bồ Tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân.

"Đáng tiếc a, nhi tử của Đoan vương vừa mới hai tuổi..."

Sở Phong có gặp qua đứa nhỏ đó, đã nhiều lần đi phủ Đoan vương, anh còn đặc biệt cầm theo chút bánh ngọt cùng đồ chơi nhỏ, tặng cho đứa nhỏ luôn ngồi trên đùi anh gọi anh là Tam thúc...

"Ngươi muốn thế nào mới có thể tha cho những người không liên quan đây hả ?" Bàn tay đặt trên đầu gối của Sở Phong siết chặt thành nắm đấm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lăng Phỉ.

"Đây là giọng nói cầu xin của Tam đệ sao ?" Lăng Phỉ chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy cái cằm có đường nét kiên nghị của anh, hài lòng thưởng thức sự không cam lòng cùng khuất phục trong con ngươi của nam nhân.

Sở Phong cắn răng, trên mặt gượng gạo lộ ra mấy phần cầu xin và cung kính, "Đại ca, sau này ngài muốn Tam đệ làm gì, dù là nhảy vào nước sôi lửa bỏng, Tam đệ cũng thà chết chứ không chối tử."

Lăng Phỉ kinh ngạc 'ồ' một tiếng, hắn vỗ vỗmặt Sở Phong, ngữ khí ngả ngớn, "Nhảy vào nước sôi lửa bỏng thì không cần — —" Hắn đi tới phía trước một bước, thân ảnh cao gầy thon dài rất có tính áp bức, một mảnh tối bao phủ đỉnh đầu Sở Phong.

"Tam đệ chỉ cần làm việc vừa khả năng là được." Hắn cúi người, nắm lấy tay Sở Phong, đưa tới giữa hai chân mình, giọng nói khàn khàn đầy ám muội, "Còn nhớ đêm đó ở thanh lâu không?"

Chương 18. Thiên lao (xin cẩn thận).

Sở Phong quỳ gối trên sàn nhà lạnh giá, đầu gối bị mài đau đớn, trong lòng thì đã thầm "hỏi thăm" mười tám đời tổ tông của nhà Lăng Phỉ.

"Đang suy nghĩ cái gì?"

Lăng Phỉ thấy anh thất thần, không vui mà ưỡn eo một cái, dục vọng thô to đi vào trong miệng Sở Phong càng sâu thêm.

Sở Phong khó chịu mà nghẹn ngào một tiếng, nổ lực há to miệng, phun ra nuốt vào cái vật nóng rực trong cổ họng.

Lăng Phỉ cảm thụ được một lớp niêm mạc trắng mịn ướt át chặt chẽ bao quanh dục vọng của hắn, khoái cảm sắc bén xông thẳng lên lưng xương sống, hắn hơi nhăn mi lại, cổ họng tràn ra một tia rên rỉ sung sướng.

Côn thịt trong miệng anh tỏa ra mùi tanh nhàn nhạt lại thình thịch nảy lên, nhiều lần đâm vào trong cổ họng của anh. Sở Phong ở trong lòng chửi "Địu móa", suýt chút nữa là không nhịn được kích động muốn cắn đứt vật này.

"Ngươi dám dùng răng thử xem?!" Lăng Phỉ đặt tay lên đầu anh, ngữ điệu tuy nhẹ nhàng, nhưng hàm xúc mang theo ý tứ uy hiếp thì ai cũng hiểu.

Sở Phong không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là ra sức hầu hạ côn thịt trong miệng, hi vọng Lăng Phỉ có thể nhanh chóng bắn ra, kết thúc sớm một chút cái việc dằn vặt anh này. Chỉ là Lăng Phỉ hình như đoán được suy nghĩ trong lòng anh, hình như càng muốn đối nghịch với anh. Dục vọng nóng rực trong miệng anh trướng thêm một vòng lớn, căn bản không có một chút gì là muốn giải phóng cả.

Bắp thịt hai bên gò má của Sở Phong tê dại cực kỳ, đôi môi cũng bị lớp lông dày đặc của Lăng Phỉ làm cho đau đớn, nước mắt bất tri bất giác tích tụ nơi viền mắt. Từ góc độ của Lăng Phỉ mà nhìn, chỉ có thể thấy lông mày anh nhíu chặt, mi mắt màu đen không ngừng run rẩy, dục vọng thô to của minh đang ma sát ra ra vào vào bên trong đôi môi đỏ sẫm kia. Lăng Phỉ đột nhiên rất muốn nhìn sắc mặt bây giờ của Sở Phong, tay đưa tới, có chút cứng rắn mà nâng cằm anh lên.

Chỉ là động một chút, đồ vật kia của Lăng Phỉ trượt ra khỏi miệng Sở Phong, đỉnh đầu chạm qua đôi môi mềm mại, khuôn mặt anh tuấn của nam nhân bao trùm bởi sự khuất nhục, cùng với cặp mắt sương mù có con ngươi màu đen kia, càng khiến bụng dưới của Lăng Phỉ dục hỏa thiêu đốt càng thêm mãnh liệt.

Miệng của Sở Phong vẫn còn đang mở, thần sắc có chút hoảng hốt, Lăng Phỉ khẽ chửi thề một tiếng, đè gáy anh lại, dục vọng nóng rức cứng rắn lần thứ hai đi vào nơi ướt át kia, hắn tàn nhẫn mà đâm rút mấy chục lần, mới thở gấp một hơi rồi bắn vào trong miệng Sở Phong.

"Phi..." Chờ lúc Sở Phong phản ứng lại thì trong miệng đã tràn đầy tinh dịch mùi vị tanh mặn, anh kinh hãi đến biến sắc mà phun thứ trong miệng lên mặt đất, sau đó nặng nề mà dùng tay áo chùi miệng.

Lăng Phỉ từ tư vị cao trào dần bình tĩnh lại, đem vật kia nhét vào lại tiết khố, buộc chặt thắt lưng lại, trong nháy mắt đã biến thành thái tử điện hạ cao quý lẫm liệt không thể xâm phạm.

Hắn nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Sở Phong, lại mắt nhìn phòng giam âm u ẩm ướt, giữa chân mày không hỏi nhăn thêm vài phần hối hận. Thế mà lại ở cái nơi ô uế này nổi lên hứng thú với người kia...

"Người đâu." Lăng Phỉ nhíu mày đi ra ngoài.

"Điện hạ có gì phân phó?" Hai tên linh cai ngục liền vội vàng tới.

"Bổn cung muốn đích thân thẩm vấn Tuyên vương, đưa hắn tới Thái Hòa điện."

"Xin nghe điện hạ dặn dò."

**

Sở Phong bị hai tên cai ngục mở còng, lúc thô lỗ lôi ra khỏi thiên lao, cả người anh đều không tốt lắm.

"Gan chó của các ngươi thật lớn! Dám không đem bổn vương để trong mắt!" Anh còn tưởng là Lăng Phỉ chuẩn bị dùng hình phạt riêng gì đó, chuyển tới nơi khác để hành hạ anh, vừa kinh vừa sợ, liền vùng vẫy quyết liệt.

"Tuyên vương gia, đắc tội." Một tên cai ngục bị anh đá vài cái lên mặt, trong lòng không cam lòng, nghĩ tới Tuyên vương đã thất thế, không cần kiêng kỵ nữa, thẳng thắn mà dùng tay đánh vào gáy anh một cái.

"CM ngươi — —" Sở Phong một câu này còn chưa mắng xong, trước mắt bỗng tối sầm lại, đầu liền nghiêng qua một bên, vô lực mà hôn mê bất tỉnh.

Lúc Lăng Phỉ nhìn thấy Sở Phong bị người mang vào, thì rất không vui.

"Bổn cung không phải đã phân phó là không được làm hắn bị thương rồi sao? Chuyện gì xảy ra thế hả?" Mặt phượng bén nhọn quét về phía hai cai ngục.

Một cai ngục trong đó vội vàng quỳ xuống nói, "Bẩm điện hạ, Tuyên vương gia giãy dụa không ngớt, nô tài sợ không thể đưa người tới đúng lúc, nên mới — —"

"Ai cho ngươi lá gan đó ?! Ngươi đâu, kéo ra ngoài, đánh hai mươi đại bản !" Sắc mặt Lăng Phỉ vô cùng lạnh nhạt.

"Điện hạ, nô tài biết sai... Điện hạ tha mạng a..."

"Vâng!" Vũ Lâm quân rất nhanh đã tiến vào, đem hai người đang xin tha không ngớt kia kéo ra ngoài.

Cửa điện nặng nề khép lại, hai tỳ nữ cúi thấp đầu đứng phía sau Lăng Phỉ, lặng lặng chờ sai bảo. Lăng Phỉ sờ sờ gáy của Sở Phong, sau khi xác nhận vết thương không nghiêm trọng lắm, mới vẫy tay gọi hai tỳ nữ tới.

"Tới mang hắn đi, tắm rửa cho sạch sẽ."

Lúc Sở Phong tỉnh lại, đầu còn có chút mơ mơ hồ hồ. Anh cảm thayas toàn thân đều rất nóng, giống như là bản thân đang ngâm trong suối nước nóng... Còn có đồ vật gì đó lau chà lưng của anh...

Đợi đến lúc Sở Phong hoàn toàn tỉnh táo, ý thức được bản thân thỏa thân ngồi trong thùng gỗ, lúc bị hai cung nữ trầm mặc không nói lời nào cầm bàn chải lông lau người như thể lau heo, quả thực là tức đến mức muốn ngất đi thêm lần nữa.

Anh tốt xấu gì cũng đã xem qua mấy quyển tình yêu chốn cung đình, đối với loại tịnh thân cầu đoạn này lại không rõ lắm. Đây rõ ràng là chuyện phải trải qua của mấy phi tần trong hậu cung muốn thị tẩm cơ mà, nhưng anh đây là một tên nam nhân ngũ đại tam thô (cao lớn thô lệch), ai mà lại đối với anh...

Nghĩ tới gương mặt tuấn tú lạnh như băng của người nào đó, đơn mắt Sở Phong trợn to lên một chút. Tại lúc anh còn đang ngây người, hai cung cữ có khí lực vô cùng lớn hai bên kéo hai tay anh lôi ra khỏi thùng gỗ, đặt Sở Phong lên một miếng đệm lót đặt dưới mặt đất.

Trong điện tràn ngập mùi thơm ngào ngạt của huân hương, Sở Phong phát hiện toàn cơ thể mình mềm nhũn ra, không làm được gì cả. Mãi tới tận anh cảm giác được một luồng sức mạnh tách mông của anh ra, có cái gì đó hướng vào nơi giữa mông của anh mà tìm kiếm...

"Không muốn..." Tuy rằng cực lực giãy dụa, nhưng mà vật kia vẫn cương quyết phá tan miệng huyệt đang đóng chặt của anh, tiếp theo đó là một đống chất lỏng ấm áp tràn vào...

"Lăng Phỉ! CM ngươi... Muốn giết lão tử sao..." Lần thứ ba bị rửa ruột, Sở Phong cuối cùng cũng không kiềm chế nổi sự giận dữ cùng xấu hổ trong nội tâm, yếu ớt mắng chửi.

Lăng Phỉ đứng ở sau rèm chống muỗi, mắt phượng sâu thẳm nhìn chăm chú vào cảnh tượng đang diễn ra trong điện, miệng khẽ nhếch lên nhẹ nhàng, cũng không nói lời nào.

"Ta... sẽ không để yên đâu..."

Sở Phong mắng xong câu này thì đã không còn khí lực nữa rồi, cả người xụi lơ nằm ở chỗ này, tùy ý chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy ra từ nới đó. Hai tỳ nữ sau khi dọn dẹp xong, lại dùng khăn mềm lau khô toàn thân anh, Sở Phong ngáp một cái, mơ hồ cảm giác được trên người mặc lên một bộ quần áo thoải mái, có người nhẹ nhàng đón lấy thân thể anh, tựa hồ bị người mang đi.

**

Lúc Sở Phong phát hiện bản thân đang nằm trên long sàng minh hoàng, toàn thân đều nổi lên từng mảng da gà.

Anh chà xát cánh tay của mình, đầu ngón tay có cảm giác phi thường kỳ dị, cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện trên người mình mặc một cái lụa trắng mỏng như cánh ve, nửa trong suốt, cũng chả khác gì là không có mặc quần áo.

"Có bệnh a..." Sở Phong bị hình dáng lúc này của mình dọa cho sợ luôn rồi.

"Bổn cung trái lại thấy rất được mà... Thân thể Tam đệ lúc này, rất có phong tình." Thanh niên mặt mày sáng rực mặc áo màu tím từ trong bức bình phong đi ra, mắt phượng mỉm cười, hứng thú đánh giá anh.

"Lăng Phỉ, ngươi điên rồi à ?" Ngữ điệu Sở Phong khàn khàn, nhìn người kia từng bước từng bước đến gần, không nhịn được mà lùi về sau giường.

"Ngươi không phải đã có Trầm Mộ Nhiên sao ? Đối với lão tử làm cái chuyện này là có ý gì ?"

Nhắc tới ba chữ Trầm Mộ Nhiên, trong con ngươi Lăng Phỉ chợt lóe lên vẻ không vui, chân trái hắn đè lên giường, nắm cằm Sở Phong, buộc ánh mắt của nam nhân nhìn thẳng vào hắn, "Mộ Nhiên là người trong tim của bổn cung, thân thể lại suy yếu, tất nhiên là không thể khinh thường. Ngươi đã cầu ta, bổn cung từ trên người ngươi nếm một chút vị ngon ngọt, chắc cũng không quá đáng đi ?"

Đây là ngụy biện sao?! Quán trà, tửu lâu anh có rất nhiều, kho bạc cất giấu cùng nhiều lắm bằng thuế một năm của một châu phủ , Sở Phong không hiểu, Lăng Phỉ sao cái gì cũng không muốn, lại mơ ước hoa cúc của anh ?

"Chuyện này... Đây chính là long sàng..." Sở Phong gấp đến độ mồ hôi đều chảy ra ngoài, bị mắt phượng của Lăng Phỉ nhìn vào, hai má đỏ chót, ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp.

"Mấy ngày nữa bổn cung cử hành lễ mừng đăng cơ." Ngón tay trắng noãn nhỏ dài của Lăng Phỉ chạm vào môi của anh, âm thanh khàn khàn, "Thế nào, ngươi cảm thấy long sàng này, bổn cung không được ngủ sao ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro