[TGT3] Chương 23 - 24 - 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 23: Thế giới thứ ba.

Sở Phong bị một trận chấn động làm cho tỉnh lại.

Anh mở mắt ra, hoàn toàn không nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh, giọng nữ máy móc quen thuộc liền vang lên trong đầu.

【 Chào mừng người chơi tiến vào hình thức tinh tế tương lai, trước mắt ngài giá trị nhân phẩm là 950, giá trị trinh tiết là 0. Mời người chơi mau chóng làm quen với nội dung vở kịch, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ. 】

Kỳ quái, sao giá trị nhân phẩm của anh thế mà lại không thanh linh? Sở Phong nhíu mày, âm thầm mừng rỡ, chỉ là không biết là nghĩ tới chuyện gì, nụ cười bên miệng của anh rất nhanh liền ảm đạm lại.

*thanh linh: ở đây theo mình hiểu là sao lại không đưa về 0 nữa mà vẫn giữa nguyên điểm nhân phẩm đã tích được. Bởi vì đợt trước khi vào thế giới thứ hai thì điểm nhân phẩm và điểm trinh tiết đều là 0.

Cũng không biết là sau khi anh chết đi, Lăng Phỉ sẽ phản ứng ra sao... Hay là, một khắc khi anh bị hệ thuống cưỡng chế rời khỏi kia, thế giới đó cũng biến mất theo?

Sở Phong không có thời gian để suy nghĩ chuyện này sâu hơn, trong đầu đã tràn vào một lượng lớn hình ảnh của nội dung vở kịch, làm cho anh không thể không tập trung lực chú ý để bắt đầu tiêu hóa lượng thông tin này. Sau 20 phút, Sở Phong mở mắt ra, bất đắc dĩ mà xoa xoa cái trán hơi đau.

Trò chơi này thật biết gây khó dễ cho anh mà, hai thế giới trước nhân vật của anh đều là pháo hôi công, nhưng mà lại bị chính quy công đè, lần này hệ thống trực tiếp an bài cho anh làm một nhân vật pháo thôi thụ, yêu chính quy công đến mức chết đi sống lại, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để chiếm được. Sở Phong dùng đầu ngón chân cũng biết được loại nhân vật cố chấp lại hung tàn này nhất định không có kết quả tốt, thở dài, Sở Phong buông dây an toàn ra, từ ghế dựa đứng dậy, tới phòng rửa tay.

Căn cứ theo thông tin mà hệ thống đưa, hiện tại anh đang ở trên một chiếc tàu chiến phi hành tư nhân, khoang của chiếc tàu chiến này được bố trí cũng tương tự như trong những bộ phim khoa học viễn tưởng mà anh đã xem trước đây, đơn giản, gọn gàng, tràn đầy mùi vị của hiện đại. Ở cuối khoang có hai người máy có bộ dạng là nữ đang đứng ở đó, miệng hơi cười, chắc là nhân viên phục vụ trên tàu chiến phi hành này.

Đời này thân phận của Sở Phong là một quân nhân, là người chỉ huy ưu tú đã tốt nghiệp trong học viện tinh tế, hiện đang là phó đoàn trưởng của quân đoàn Tường Vi, cấp bậc Trung tá. Tuy rằng Sở Phong đối với loại đồng phục đang mặc này không có đặc biệt để ý gì, nhưng khi anh đứng trước kính nhìn nửa người trên, lúc thấy dáng dấp quân trang thẳng tắp lại xa lạ của mình trong gương, chính là ngẩn người đến nửa ngày.

Màu xanh đậm thêm đường viền màu vàng trên quân phục bao bọc lấy thân thể cường tráng lại cao lớn của anh, phần cổ áo ngăn nắp mà gọn gàng, không có một tia nhăn nheo nào. Hoa tường vi màu bạc trên tay áo được tạo ra một cách tinh xảo, hiện lên ánh sáng kim loại nhàn nhạt, Sở Phong nhịn không được mà lấy tay sờ sờ, xúc cảm kỳ dị kia làm anh cảm thản không ngớt.

Dưới mũ lính lộ ra một đôi mắt màu đen trầm tĩnh mà kiên nghị, Sở Phong chỉnh chỉnh lại vành mũ, cười nhợt nhạt với người trong gương, sau đó quay người đi ra ngoài.

Hỏi người máy phục vụ chút chuyện, biết được một giờ nữa mới tới thủ đô, Sở Phong không có chuyện gì làm, liền trực tiếp cầm máy lên mở ra xem phim toàn tức. Chỉ là vừa mới nhìn một chút, thì trong máy liền truyền tới vài âm thanh nhắc nhở, báo là mẹ anh đang nghỉ phép ở ngoài ngân hà gọi tới.

Sở Phong nhấn nút gọi, lập tức hình ảnh toàn tức của một người phụ nữ xinh đẹp liền xuất hiện trước mặt anh, cứ như là người thật đang ở đây. Anh hơi ngơ ngác, rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần, người người phụ nữ xinh đẹp kia lộ ra một nụ cười.

"Mẹ."

"Tiểu Phong, chắc là rất nhanh sẽ tới thủ đô nhỉ?"

"Vâng, còn hơn một tiếng nữa là đến."

Người phụ nữ xinh đẹp kia vén vén tóc mai sang một bên, gật gật đầu, không biết nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên nói, "Đúng rồi, Tiểu Phong, ba con cùng với nguyên thủ tới phỏng vấn ở Già Lam Tinh. Trong nhà tạm thời không có ai cả, không bằng như vậy đi, con tới ở nhà tại nhà bác Minh được không?"

"Bác Minh?"

Sở Phong sững sờ, lúc này mới nhớ tới Minh gia có quan hệ nhiều đời với nhà anh, đều là danh môn vọng tộc ở đế đô. Mà chính quy công mà anh yêu đến mức chết đi sống lại kia, chính là tiểu công tử của Minh gia.

"Đúng a, nghe nói Minh Uyên cũng tốt nghiệp ở học viên quân sự đế đô, hiện tại đang nhậm chức ở quân khu đệ nhất thủ đô. Hai nhà chúng ta vốn là có quan hệ thông gia, con cùng với Minh Uyên nhiều năm rồi chưa có gặp nhau, vậy trước khi kết hôn nên sớm làm quen trước một chút cũng tốt."

Kết hôn? Nói như vậy, anh chính là đối tượng thông gia của chính quy công? Chẳng trách người ta không thích anh như vậy. Sở Phong trong lòng thở dài, thế giới này rõ ràng việc kết hôn đồng tính cũng đã trở nên hợp pháp hóa rồi, thế mà vẫn như trước kia có gia trưởng muốn theo thói quen xấu là kết hôn thì phải với con gái, thật khiến cho người khác không thể tưởng tượng nổi.

"Mẹ, làm phiền bác Minh như vậy hình như không tốt lắm đâu..."

"Con còn ở trước mắt mẹ già này giả bộ cái gì nữa à?" Người phụ nữ xinh đẹp bỗng che miệng cười, trong giọng nói mang theo tia trêu chọc rõ ràng, "Người nào mà chẳng biết con từ nhỏ đã thầm mến Minh Uyên, lúc học tiểu học mỗi ngày đều la hét lớn là muốn cưới hắn làm vợ. Hiện tại cho con ở nhà người ta mấy ngày, con thế mà lại mất hứng?"

"..." Sở Phong lúng túng lấy ngón tay vuốt vuốt vành mũ, nói tránh đi, "Nhưng con sắp tới thủ đô rồi, đột nhiên tới thăm nhà bác Minh như vậy — —"

"Con yên tâm, người mẹ già này cũng đã sớm nói trước với bác Minh rồi, hắn sẽ đưa quản gia tới cảng hàng không đón con." Trong con người đen nhánh của mẹ Sở chợt lóe lên một tia xảo quyệt.

Thì ra đã ở đó chờ anh rồi à. Sở Phong tháo cái mũ xuống, đau đầu mà xoa xoa mái tóc ngắn ngủn của mình. "Mẹ, sau này nếu có chuyện thế này, thì tốt xấu gì cũng nói trước với con một chút..."

"Biết rồi, mẹ muốn tới bờ biển để ngồi tàu lặn, chính con tự chăm sóc tốt bản thân đi nhé. Bye bye."

Thông tin bị chặt đứt, hình ảnh toàn tức trước mặt nhất thời trở thành mảnh hư vô. Sở Phong 'sách' một tiếng, vô lực mà ngồi vào ghế dựa, trong đầu không ngừng nghĩ lại cuộc trò chuyện vừa nảy của hai người.

Minh Uyên... Sở Phong lầm bầm mà lập lại trong miệng hai chữ này, lần này hắn ta, sẽ có bộ dạng như thế nào?

**

Một tiếng sau.

Cảng hàng không Lôi Nặc của thủ đô.

"Sở thiếu gia, chào ngài, tôi là quản gia của Minh gia, ngài gọi tôi là Trương quản gia là được rồi."

Sở Phong nhìn mặt mày đang nở nụ cười của người đàn ông trung niên trước mắt, lại nhìn hai người máy hộ vệ cao to đứng sau lưng ông, khóe miệng hơi cong lên, "Gọi quản gia thì lạ lẫm quá, tôi gọi ngài là Trương thúc nhé."

Trương quản gia tiếp nhận hành lý trong tay anh, liền hướng Sở Phong cúi đầu một cái, "Sở thiếu gia quá khách khí rồi. Nếu không có chuyện gì khác thì bây giờ chung ta lên đường thôi, phu nhân đang ở nhà chờ Sở thiếu gia."

Sở Phong gật gật đầu, anh đi tới thông đạo của tàu huyền phù. Toàn bộ tàu đều là trong suốt, chạy trên quỹ đạo trong không trung, bởi vậy dọc theo đường đi Sở Phong thấy không ít phong cách kiến trúc kỳ dị. Bất quá trong lòng anh tuy rằng kinh ngạc, nhưng lại không biểu hiện nó ra mặt, dù sao thiếu gia Sở gia học ở học viên chỉ huy tinh tế cũng bốn năm năm, trình độ phồn hoa ở Á Tinh đó cũng chỉ đứng sau thủ đô mà thôi, còn không tới mức lúc trở về thủ đô liền như là nhà quê mới lên thành phố, cái gì cũng muốn nhìn nhiều thêm hai lần.

"Sở thiếu gia, đến rồi." Xe huyền phù đứng trước một cánh cửa sắt được chạm trổ hoa văn màu đen, Sở Phong trước tiên xuống xe, nhìn kiến trúc to lớn có thể so với pháo đài Anh quốc trước mắt, hơi nheo mắt lại.

Quả nhiên là nhà có tiền, đúng là không giống ai. Bất quá ngẫm lại thì chính anh cũng là tự ngồi tàu chiến phi hành tư nhân mà tới đây, chắc chắn tài lực Sở gia so với Minh gia, không kém nhau bao nhiêu.

"Tiểu Phong đã lớn thế này rồi a."

Một người phụ nữ có vóc dáng yểu điệu, dung mạo thanh lệ đứng ở sau cửa, cười híp mắt nhìn anh. Đây chính là mẹ kế của Minh Uyên, nghe đồn rằng so với bác Minh thì nhỏ hơn 15 tuổi, hiện tại mới qua ba mươi. Sở Phong không rõ lắm với tính nết của mẹ kế Minh Uyên này, không thể làm gì khác hơn là theo lễ tiết mà hướng cô ấy gật đầu, mỉm cười nói, "Dì Dung khỏe."

"Được được được." Dung Tình cười cười mà vỗ vỗ bờ vai anh, mang anh đi vào trong. Trương quản gia cũng đi theo sau hai người, thấy bọn họ bắt đầu ngồi ở ghế sa lon nói chuyện, liền kêu người hầu đem hành lý của Sở Phong đưa vào phòng khác ở lầu hai.

"A, thế mà đã năm giờ rưỡi rồi à, Minh Uyên giờ này chắc đã tới nhà." Sau khi hàn huyên vài câu, Dung Tình nhìn đồng hồ treo trên tường, trên mặt lộ ra sự vui mừng đầy mong chờ.

Sở Phong miễn cưỡng cười cười, đang muốn lên lầu dọn lại hành lý, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân vững vàng lại lưu loát. Sở Phong cũng là quân nhân, đây rõ ràng là bước chân đặc biệt chỉ có ở quân nhân. Trong lòng anh có một chút căng thẳng khó mà giải thích được, cùng Dung Tình nhìn về phía cửa lớn.

"Trương thúc, tôi về rồi."

Người đến có vóc dáng cao gầy, một thân quân trang màu đen khéo léo gọn gàng, mũ lính có viền bạc, dưới vành mũ là đường nét gò má tinh xảo đến không thể chê vào đâu được. Hắn vừa đi vào vừa cởi găng tay da, không hề liếc nhìn dù chỉ một cái tới hai người đang ngồi trên ghế sa lon.

Sở Phong ngây ngốc nhìn gò má quen thuộc kia, đầu óc trống rỗng.

Chương 24: Đối chọi gay gắt

 "Tiểu Uyên." Dung Tình gọi thanh niên đang muốn đi lên lầu kia, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, "Ít nhất cùng phải chào hỏi khách một chút chứ."

Minh Uyên nghe nói như vậy, bước chân dừng lại một chút, hắn xoay người, nhanh chân bước tới trước mặt hai người, mắt phượng thâm thúy mà nhìn Sở Phong, ngữ khí khó phân biệt vui giận, "Anh, theo tôi lên lầu."

Trong lòng Sở Phong vẫn còn giật mình, tới nửa ngày mới nhận ra là Minh Uyên đang nói chuyện với anh. Anh gật gật đầu, mắt thoáng nhìn qua sự vui mừng hiện rõ trên sắc mặt Dung Tình, trong lòng khẽ động.

Anh đi theo sau Minh Uyên lên lầu hai. Bề ngoài của nhà Minh gia rất cổ điển tao nhã, nhưng bên trong thì lại có rất nhiều thiết kế mang theo hướng hiện đại, tỷ như chỗ bọn họ đang đứng là hàng lang pha lê nửa trong suốt, cùng với trang trí ở lầu một hoàn toàn là hai loại phong cách khác nhau. Phòng ngủ ở hai bên hàng lang, mà cuối hàng lang thế mà có một khu hoa viên trên không trung rậm rạp và sum suê, ở phía xa xa còn có thể thấy được đóa hoa trắng noãn được bao bọc bên trong lá xanh, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Minh Uyên đi tới sân thượng gần hoa viên, đột nhiên dừng lại. Tâm tư trong đầu Sở Phong rất lộn xộn, cũng không chú ý tới người trước mắt đã dừng lại, suýt chút nữa đã đâm đầu vào lưng hắn.

Minh Uyên cởi mũ lính, tiện tay đặt nó trên sân thượng, hai chân hắn khép lại, trong mắt viết rõ sự không kiên nhẫn hiện giờ của hắn, "Sở Phong, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ với anh rồi chứ. Tôi không thích anh, chuyện hôn sự này tôi sẽ không đồng ý."

Tầm mắt Sở Phong nhìn vào mặt hắn, thấy gương mặt này giống Lăng Phỉ như đúc, biểu tình kiêu căng kia cũng giống nhau đến thế. Anh rũ mắt xuống, chợt nở nụ cười.

"Minh Uyên, lời này nói còn quá sớm đi. Cha cùng mẹ của anh đều rất tán thành chuyện hôn sự này, bây giờ Sở gia cũng rất được nguyên thủ tín nhiệm, ảnh hưởng tới quyền thế ở quân đội thì rõ như mặt trời ban ngày, trái lại với Minh gia, bởi vì không cẩn thận làm sai, địa vị ở trong tứ đại gia tộc cũng từ từ suy thoái. Chỉ khi hai nhà thông gia, Minh gia mới có thể quật khởi lại vốn liếng một lần nữa. Điểm ấy, tôi nghĩ anh so với tôi rõ ràng hơn."

"Muốn uy hiếp tôi?" Minh Uyên nheo mắt lại, trong mắt không hề che giấy sự chán ghét đối với anh, "Sở Phong, tôi xem thường nhất là loại người không từ thủ đoạn mà đạt được mục đích như anh. Anh tốt nhất là vào ngày mai dọn ra ngoài cho tôi, đừng có mà ở đây làm ngứa mắt tôi."

"A, Minh thiếu tá, bàn luận về quan hàm thì tôi còn lớn hơn anh một cấp đấy." Sở Phong chỉ chỉ vào phù hiệu lấp lánh màu bạc trên vai, khóe miệng hàm chứa một nụ cười yếu ớt, "Hiện tại tôi mặc dù đang nghỉ phép, thế nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể đi quân khu nhậm chức. Thái độ này của anh là đang nói chuyện với thượng cấp tương lai sao?"

Minh Uyên nhìn thấy thần sắc dương dương đắc ý của anh, thầm nghĩ nhiều năm rồi không gặp, đẳng cấp vô liêm sỉ của người này không ngờ lại cao thêm một bậc. Hắn bật cười một tiếng, cười cùng anh tranh luận, quay người rời đi.

Sở Phong nhìn hắn đi vào phòng ngủ, thân ảnh cao gầy biến mất sau cánh cửa tự động đóng, anh đứng trên sân thượng, cười khổ, thở ra một hơi.

Lần đầu gặp mặt mà đã mùi thuốc súng thế này, thì sau này làm sao mà sống chung đây a.

**

Đêm nay, Sở Phong mãi mà không ngủ được. Lúc anh ở trên giường trằn trọc, tầm mắt không tự chủ được mà nhìn về phía cửa phòng ngủ. Hơi hoảng hốt, tựa như còn có thể nhìn thấy thân ảnh minh hoàng Lăng Phỉ từ ngoài cửa đi vào, cười cười đi về phía anh.

Ngực như bị một đống cây kim nhỏ rậm rạp đâm vào, đau đớn nhưng lại chẳng hề kịch liệt, quấn lên người vừa nhói vừa đau. Sở Phong xốc chăn, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, ngay cả dép lê cũng không mặc, cứ chân trần như vậy mà mở cửa phòng ngủ.

Anh đi tới trước cửa phòng ngủ của Minh Uyên, mới giơ tay gõ một cái.

"Ai?" Cách một cánh cửa, thanh âm truyền tới có chút khàn khàn, đoán chừng chắc Minh Uyên ngủ rồi, đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa của anh đánh thức.

Sở Phong nuốt một ngụm nước miếng, nhất thời không biết nói gì. Anh cũng không ý thức được, trên cánh cửa phòng ngủ có đầy đủ máy giám thị, người trong phòng có thể thấy rõ ràng là vạt áo của anh tán loạn, dáng dấp có vẻ ảm đạm.

Minh Uyên ngồi dậy, cau mày nhìn những gì màn hình hiện lên ở đầu giường, cái người điên này lại làm chuyện gì thế, ban ngày còn nghênh ngang kiêu ngạo uy hiếp hắn, nửa đêm lại chẳng hiểu sao lại tới gõ cửa phòng ngủ của hắn, lại bất thường chẳng nói lời nào.

"Nói chuyện, không thì cút về ngủ!" Minh Uyên nhăn chặt mi lại, hiện nhiên là tất cả kiên trì đều sắp bị vắt khô rồi.

"Tôi..." Sở Phong giật giật môi, hình như muốn nói gì đó, cuối cùng lại kéo ra một nụ cười gượng, nhẹ giọng nói, "Không có gì, anh ngủ đi."

"Có bệnh!" Trong mắt phượng xẹt qua một tia buồn bực rõ ràng, Minh Uyên tới đóng màn hình, một lần nữa quay về giường, đắp chăn che mặt mình lại.

Trong chốc lát, hắn liền đi vào mộng đẹp. Trong mộng, hắn lúc đó 6 tuổi, đó là ngày đầu tiên gặp Sở Phong. Hôm đó là buổi tiệc sinh nhật của cha, một đứa bé trai mạnh khỏe kháu khỉnh cầm trong tay một mô hình chiến hạm, tò mò đi tới cạnh hắn.

"Cậu là người máy mô phỏng sao? Vì sao lại không có biểu tình gì hết vậy?" Cậu nhóc ngoẹo cổ, nghi hoặc mà đánh giá mình.

Hắn mặc âu phục màu đen, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn tràn đầy vẻ lạnh lùng, "Mắc mớ gì tới cậu."

"A, tớ biết rồi, cậu rõ ràng là tiểu công tử của Minh gia." Đứa bé trai tự nhiên nói chuyện, liền nâng lên ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, "Bọn họ nói không sai, cậu thực sự so với mấy đứa con gái còn xinh đẹp hơn ai nha."

Hắn phiền nhất là khi người khác đánh giá tướng mạo của hắn, lông mày xinh đẹp cau lại, hắn đi tới trước mặt đứa bé kia, lấy đi mô hình chiếm hạm trong tay nhóc, rồi ném nó xuống đất. Một mô hình tinh tế khéo kéo cứ thế mà bị chia năm xẻ bảy, từng mảnh linh kiện bay tán loạn trên mặt đất.

Đứa bé trai thấy mô hình chiến hạm mình thích nhất bị hư, không dám tin mở to mắt, miệng lập tức xẹp xuống, oa oa khóc lên.

"Chiếm hạm Nặc Á của tớ... Nha a... Nha nha cậu đền cho tớ đi..."

"Phiền chết đi được, đừng có khóc !" Hắn cũng không thèm để ý tới cậu, cho dù là bị cha đánh cho một trận no đòn, thì hắn cũng muốn bỏ mặc cái tên thiếu gia Sở gia đáng ghét này. Chỉ là vừa mới xoay người, vạt áo sơ mi liền bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy.

"Cậu còn dám đi ?!" Đứa bé trai không khóc nữa, bởi vì phẫn nộ đã hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ đầu óc của nhóc, nhóc mở to hai mắt đang đỏ bừng, "Cậu phải đền Nặc Á cho tới ! Nhanh lên !"

"Tôi không có đồ chơi mà đền cho cậu." Cho dù hắn đối với mấy thứ đồ chơi nhỏ này một chút hứng thú cũng không có, nhưng cũng biết được chiến hạm mô phỏng này rất đắt giá và hiếm có, nói không chừng còn là bản làm riêng cho, đền cũng không có mà đền.

"Vậy cậu dùng bản thân đền cho tớ !" Hoàn toàn không ý thức được câu nói của mình cỡ nào buồn cười, biểu tình bé trai cực kỳ nghiêm túc, nhóc nói năng rất hùng hồn, "Cậu gả cho tớ làm vợ, tớ sẽ tha thứ cho cậu !"

Hắn dùng biểu tình nhìn bệnh thần kinh mà nhìn đứa bé trai, dùng sức kéo lại vạt áo của mình trong tay nhóc, chạy thẳng về phía trước không quay đầu lại.

"Thiếu gia?"

Minh Uyên mở mắt ra, trong phòng sáng sủa trong lành, hắn nhìn đồng hồ, thế mà đã 7 giờ rưỡi rồi.

"Trương thúc, tôi lập tức dậy." Hắn vén chăn lên, nhanh chóng gọn gàng mà bắt đầu mặc quần áo.

"Ông chủ đã về rồi, sáng nay 6 giờ đã tới nhà." Quản gia nói.

Minh Uyên sửng sốt một chút, 'ừ ' một tiếng, "Tôi hiểu rồi, ông đi làm việc đi."

**

Hai mắt Sở Phong như gấu trúc, ngồi ở trên chiếc bàn dài, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà ăn bữa sáng của mình.

Ngồi đối diện anh là một người mặc quân trang, nghiêm túc thận trọng – Minh Lệ, mà bên cạnh Minh Lệ là Dung Tình với nụ cười sáng rực rỡ, thỉnh thoảng còn nhắc nhở anh ăn nhiều món chút.

Bầu không khí vốn rất lúng túng, cố tình bên cạnh là Minh Uyên còn banh ra gương mặt tuấn tú, làm cho không khí ăn trên bàn càng thêm ngột ngạt.

Lúc này Sở Phong chỉ muốn mau sớm giải quyết xong bữa sáng, mau chóng thoát ly ra khỏi cái trận Tu La này, thì một tiếng nói nam tính trầm thấp mà chân thật đáng tin vang lên bên tai.

"Các con đều đã tốt nghiệp, Tiểu Phong cũng đã về đế đô rồi, chọn thời gian để kết hôn đi."

Chương 25: Lâm Đông

What the fuXX?? Câu nói vân đạm phong kinh này quả thực nha là sấm sét vang nổ bên tai Sở Phong, mặc dù biết hai người sắp thành thông gia, nhưng anh vừa mới về thủ đô, ở nhà cũng chỉ mới một đêm thôi, loại nhịp điệu này có phải là quá nhanh rồi không?

*vân đạm phong khinh: không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.

"Bác Minh, con cảm thấy..." Sở Phong bất chấp khó khăn ngẩng mặt lên, nói được nửa câu, thì liền bị một âm thanh trong trẻo đánh gãy.

"Tôi không muốn kết hôn với Sở Phong." Minh Uyên lạnh mặt lại, gằn ra từng chữ.

"Ai cho con nói chuyện ?" Khóe miệng Minh Lệ hơi câu lên, ánh mắt âm trầm như dao mà nhìn vào mặt Minh Uyên, "Hôn nhân của hai người các con vốn ta với Sở gia đã sớm chuẩn bị tốt. Tiểu Phong ưu tú như vậy, có thể để ý tới con là phúc phận của con. Con còn muốn chọn lựa gì nữa ?"

Không hề ngờ được là mình lại được Minh Lệ khen ngơi, Sở Phong cúi đầu, lỗ tai không khỏi có chút đỏ lên.

"Đây là hôn sự của tôi, ông có hỏi qua ý kiến của tôi chưa ?" Ngực Minh Uyên bị tức giận cùng sự vô lực lấp đầy, tay nắm dao nĩa cũng gồng đến mức xuất hiện gân xanh.

"Ý kiến của con ?" Minh Lệ bật cười một tiếng, "Có phải là do cái người bạn học cùng lớp ở cô nhi viện mà con nói với ta không ? Ngày hôm nay ta sẽ nói rõ với con, cái loại muốn bám lấy quyền lực trèo cao ta thấy nhiều lắm, mắt cũng không muốn nhìn nhiều thêm đâu, con nếu mà dám mang cậu ta về nhà, thì sau đó con cũng đừng có về nữa."

"Lão gia..." Dung Tình không đồng ý mà nhìn sắc mặt căng thẳng của Minh Lệ, khuyên giải an ủi, "Tiểu Phong lúc này mới vừa về đế đô, anh trước hết phải làm cho hai đứa nó ở chung với nhau nhiều hơn, bàn bạc về chuyện kết hôn của tụi nó nữa chứ."

Minh Uyên bỗng dao ăn trong tay xuống, sắc mặt đông lạnh mà đứng lên, nhìn thẳng vào Minh Lệ ở đối diện, "Hôm nay tôi cũng ở chỗ này nói ra một lời, muốn tôi kết hôn với Sở Phong, tuyệt đối không thể !"

Sở Phong hơi hồi hộp một chút, phản ứng đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Minh Lệ. Quả nhiên, sắc mặt cha Minh nặng đến mức có thể chảy nước luôn rồi, Dung Tình còn muốn khuyên nữa cơ, nhưng lại bị ông hất ra, lập tức khiếp sợ mà ngậm miệng lại. Cha Minh cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy, nhìn Minh Uyên, "Mày cút đi cho tau, lập tức cút đi !"

Minh Uyên trào phúng mà câu khóe miệng, dứt khoát đẩy ghế dựa lui, nhanh chân quay người đi về phía cửa.

Lão gia, đừng tức giận, sao lại tức giận với đứa bé chứ..." Dung Tình vừa nhìn thấy điệu bộ này liền biết là không ổn, một bên an ủi Minh Lệ một bên liều mạng nháy mắt với Sở Phong. Sở Phong ngẩn người một chút, lòng lập tức hiểu rõ, nhanh chóng dùng khăn lau miệng, đứng dậy cáo từ.

Nhìn trong mân còn có sữa đặc cùng bánh mì chưa kịp ăn xong, thực sự là đáng tiếc quá a. Sở Phong lắc lắc đầu, chạy đuổi theo bóng dáng cao gầy đang đi vào trong đình viện kia.

"Minh Uyên, anh chờ một chút."

Đầu Minh Uyên cũng không quay lại, lạnh lùng nói, "Đừng có đi theo tôi."

"Anh muốn tới quân bộ đúng không ? Vừa vặn tôi cũng muốn làm quen với hoàn cảnh sớm một chút, mang tôi theo được không."

Sở Phong cười rồi lại gần, làm giống như một màn mùi thuốc súng nồng đậm hồi nảy ở trên bàn cơm như chưa từng xảy ra.

Minh Uyên quay đầu nhìn anh, nụ cười trên mặt người kia cũng chẳng khác gì nụ cười thị uy. Hắn nhíu nhíu mày, chán ghét nói, "Đem tôi bức tới mức độ này rồi, anh đã hài lòng chưa ?"

Nụ cười trên mặt Sở Phong đọng lại trong nháy mắt, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại biểu tình cà lơ phất phơ, "Minh Uyên, chúng ta bốn năm này không gặp nhau. Anh thay đổi, tôi cũng sẽ thay đổi. Anh làm sao có thể cam đoan, anh bây giờ không thích thượng tôi ?"

Anh nói xong, cố ý đi tới trước mặt Minh Uyên, ám muội mà trừng mắt với hắn, "Cứ coi như là không kết hôn vì mục đích đi, thử qua lại với nhau một quãng thời gian có được không ?"

Minh Uyên nhìn mặt mày cương nghị anh tuấn của Sở Phong gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp của người này giống như cọng lông chim nhẹ nhàng lướt qua lông mi của hắn, lòng hắn chợt nhảy lên một cái, dường như một ký ức đã rất lâu rồi chợt léo lên trong đầu hắn.

"Anh không phải là kiểu tôi thích." Hắn lạnh lùng nói, nhịp tim đập rối loạn phải rất lâu mới ổn định lại như thường được.

"Phải không ? Vậy thì thật đáng tiếc a." Sở Phong chà chà cảm thán, kiểu mà Minh Uyên thích, chắc chính là kiểu như chính quy thụ đi. Vừa nói thế, anh thật là không chờ được nữa mà muốn gặp chính quy thụ kia ghê á.

"Thiếu gia, ngài muốn tới quân bộ sao ?" Một chiếc xe huyền phù tự động không biết từ lúc nào đã dừng lại trước mặt hai người bọn họ, một người máy trí năng từ bên trong nhô đầu ra, đôi mắt tròn trịa nhìn Minh Uyên.

"Ừm, lập tức xuất phát." Minh Uyên đội mũ lính, bước chân ngồi vào buồng xe. Sở Phong mặt dày cũng ngồi lên, vốn tưởng là Minh Uyên sẽ đánh đuổi anh xuống, không nghĩ tới là người kia thế mà chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại cho anh chính là bóng lưng lạnh lùng.

Sở Phong bị mất mặt, không thể làm gì khác hơn là sờ sờ mũi, cũng nhìn xem cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Xe huyền phù rất nhanh lên bay lên khỏi mặt đất, tăng tốc độ bay lên trên không. Giữa nơi chuyển hướng có một đoạn khí lưu xóc nảy, Sở Phong cài dây an toàn chưa chặt, nên thân thể theo quán tính mà nghiêng về phía bên phải, đụng trúng vai Minh Uyên.

Anh tự biết thế là thất lễ, nên vỗi vã điều chỉnh lại tư thế ngồi, một lần nữa cài chặt dây an toàn. Mà Minh Uyên thì sống lưng cứng ngắc lại, từ đầu tới cuối không có quay đầu lại nhìn.

**

Nửa giờ sau, xe huyền phù đến phân khu quân bộ C3. Sở Phong nhớ tới thông tin mà hệ thống đưa cho anh có nói nơi này có một trụ sở bí mật nghiên cứu chiến hạm vũ trụ kiểu mới, dùng quyền hạn của anh bây giờ, nhất định không có cách nào tiền vào khu vực nồng cốt, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể đi dạo ở bên ngoài mà thôi. Minh Uyên làm việc ở đây, chẳng lẽ hắn chính là người phụ trách một trong các căn cứ ?

Trong lúc suy nghĩ, anh cùng với Minh Uyên tới cửa một tỏa nhà cực lớn có kiến trúc pha lê hình bầu dục. Sau khi trải qua đợt kiểm tra an toàn, hai người mới tiến vào lầu chính. Dọc theo đường đi đều có người máy quân dụng dò xét chung quanh, Sở Phong nhìn những người máy này cầm trong tay tia laser, không khỏi nghĩ tới hậu quả kinh khủng như thế nào khi bị những thứ này đánh vào người.

"Tôi muốn đi làm việc. Anh muốn tới chỗ nào thì đi đi, không được quấy rầy tôi." Minh Uyên đang đi phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, ném cho anh một tấm thẻ thông hành.

"Không thể ngồi trong văn phòng của anh một chút sao ?" Nơi này lớn lắm, một người đi dạo thì cũng không biết đi đến bao lâu mới xong, huống hồ khắp nơi đều là người máy quân dụng dò xét, Sở Phong thật sợ như không cẩn thận chọc tới chúng nó, những người máy kia sẽ không nói hai lời mà biến anh thành tảng băng luôn.

Minh Uyên hới nhướng lông mày lên, hiển nhiên là đang suy nghĩ tìm từ để từ chối. Hai người ở chỗ này giằng co, cách đó không xa truyền tới một âm thanh trong trẻo.

"Minh thiếu tá, anh đã tới rồi."

Sở Phong quay đầu, liền thấy một thân ảnh gầy gò mặc quân phục đứng cách đó không xa. Cậu ta có màu da trắng nõn, sống mũi rất xinh xắn, hai cánh môi màu nhạt mang theo hình dáng tươi đẹp, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Minh Uyên vừa thấy cậu ta, vẻ mặt lạnh lùng trên mặt nhu hòa đi rất nhiều.

"Vị này chính là ?" Vừa nhìn tướng mạo này, da non đến muốn chảy nước ra luôn, đây cũng chính là chính quy thụ, bên trong đam mỹ văn thì cũng có mấy loại như sáo lộ thế này. Chắc là sau lưng người này cũng không thiếu mấy pháo hôi công quỳ liếm đi. Sở Phong thầm nghĩ, nhìn mặt mày bộ dáng cong cong của người này, chẳng lẽ là một đóa bạch liên hoa thuần khiết hiền lành ?

*sáo lộ : là kiểu mặt dày tiếp cận với một người, kết thân với người đó... Hiểu theo tiếng Việt có thể là gạ gẫm, cưa, tán.

*bạch liên hoa: là những người có tâm hồn thánh "nữ", thích làm việc thiện, thích tự cho mình là mẹ thiên hạ, thích làm trung tâm và luôn tỏ ra vô tội, bala bala... (theo bạn trẻ edit là thế và éo ưa nổi thể loại này.)

"Xin chào, tôi tên là Lâm Đông, là cấp dưới của Minh thiếu tá. Phụ thuộc bộ chỉ huy tác chiến của phân khu C3." Lâm Đông đi tới, rất tự nhiên mà đưa tay với Sở Phong, "Ngài là Sở trung tá phải không, đại danh đỉnh đỉnh, sớm đã nghe danh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro