Chương 5: Chuyện ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thực Đinh Nguyên rất ôn nhu, thật sự rất ôn nhu.

Anh chỉ có khi một chỗ với Liền Dực, mới thật sự bộc phát ra, đồng thời đỏ mặt tía tai đại hống đại khiếu, hoàn toàn phá hoại hình tượng ôn văn nhĩ nhã của anh.

Có điều anh cho dù có tức giận, những câu nói này nghe vào trong tai Liền Dực cũng giống muỗi bay vo ve thôi.

Nam nhân quá mức ôn nhu, thấy thế nào cũng đều che lấp đi chút khí phách của nam nhân.

Liền Dực tắm xong ngồi trên ghế sa-lông, trong tai nhét tai nghe âm thanh vang động trời. Muốn ở bình thường, cái kia thân kiêm mấy chức đồng thời hung thần ác sát cùng cậu trong trường học lão mụ tử có liều mạng Đinh Nguyên, khẳng định lại sẽ tận tình khuyên nhủ cùng cậu nói một đống lớn, tỷ như vậy lỗ tai sẽ xấu đi, lại tỷ như vậy cuộc thi nghe thính lực không rõ ràng, lại tỷ như sau đó không ai dám tiếp cận.

Thiết, người đàn ông này vấn đề của chính mình đều không có giải quyết, liền bắt đầu buồn lo vô cớ?

Liền Dực lắc đầu một cái, thấy thế nào cũng đều cảm thấy đưa cái tên ngốc này giao vào tay phụ nữ thật không yên lòng.

Âm thanh bên trong tai nghe hơi lớn, hiện tại cậu không sợ sau lưng có người tìm cậu xúi quẩy, Đinh Nguyên có bệnh thích sạch sẽ đang trong bồn tắm vui vẻ hưởng thụ dòng nước mát.

Thật là một nam nhân!

Từng tiếng khóc thét như ẩn như hiện. Liền Dực ném một viên đậu phộng vào miệng, còn không quên gật gù khen ngợi một câu: "Hiện tại người chế tác âm nhạc thực sự là nổi bật, dĩ nhiên dùng âm thanh khóc thét thống khổ làm bối cảnh, làm nổi bật lên bầu không khí âm nhạc bi thương".

Ăn đậu phộng, uống nước, đi WC.

Mãi đến khi đi đến cửa nhà vệ sinh, Liền Dực mới nhớ tới bên trong phòng tắm còn có người.

Thực là ...lâu như vậy rồi, nếu là con gái thì cũng đã tắm rửa xong rồi đi.

Quay người trở lại trên ghế sa-lông, Liền Dực thay đổi cảm xúc mãnh liệt tràn trề chính mình khích lệ ca khúc một hồi.

Vân... vân Liền Dực nhíu mày, càng nghe càng cảm thấy kỳ quái: "Này vui vẻ đến muốn bể mất ca khúc, làm sao còn có kêu rên?".

Này không phải lưu hành xu thế mới đấy chứ?

Cậu chỉnh nhỏ âm lượng tai nghe, rốt cục cũng nghe thấy âm thanh khóc thét phóng lớn.

Hóa ra là từ trong phòng tắm truyền đến. Đinh Nguyên này, không lo tắm rửa, hừ cái gì mà hừ?

Cậu kéo tai nghe xuống, ba chân bốn cẳng đi tới cửa phòng tắm, gõ gõ cửa: "Chú hô cái gì đấy?"

Đinh Nguyên nằm trên mặt đất vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, nguyên bản tinh thần uể oải từ lâu nhất thời phấn chấn lên: "Tôi gọi cậu tên khốn kiếp này a!"

Anh lại ôi một tiếng: "Tiểu tử cậu giả câm vờ điếc, đau chết đại gia tôi rồi!"

A, là đại gia a. Liền Dực không biết tình huống bên trong, còn trêu đùa, cậu đem cửa đẩy ra, "Vậy thì tôi đi vào!"

"Ai! Đừng!". Tiếng thét khàn khàn đều không người đến Đinh Nguyên lúc này mới hoang mang. Anh vội vã từ trên giá cao kéo khăn tắm lớn xuống, che lại thân thể.

Mẹ. Hiện tại toàn thân anh đông đến lạnh lẽo, chân lại đau vô cùng, cũng không biết đến tột cùng là té có nặng hay không. Thanh âm khàn khàn vang lên, "Đồ vô lại, hiện tại có thể đi vào rồi".

Liền Dực mở cửa, nhìn thấy Đinh Nguyên nằm trên đất, nửa người trên còn nỗ lực muốn bò lên, không cảm giác kỳ quái: "Chú làm cái gì vậy? Nằm bò ở đó vận động thể thao sao?"

"Phi!". Trong lòng Đinh Nguyên quả thực rất muốn giết chết anh"Bộ dáng này của tôi giống như đang vận động sao? Ôi cha mẹ ơi, đừng đụng vào chân tôi!"

Anh đột nhiên gào thét một tiếng, đem Liền Dực khoát lên chân tay gọi dọa trở lại.

"Sưng lên?". Liền Dực cau mày xem qua chân anh một lúc, "Có thể đứng dậy không?".

"Phí lời, nếu có thể đứng dậy, tôi sẽ tốn hơi kêu cậu lâu như vậy sao?". Đinh Nguyên lườm cậu một cái, có chút lớn tiếng: "Tôi, tôi có khả năng còn bị trật eo".

Trật eo?

Liền Dực nhìn anh một lúc, thử đưa tay chạm vào eo anh.

Lạnh lẽo đến mất cảm giác, vào lúc này chỉ cảm thấy tay cậu nóng bỏng như sắt.

"Đau không?" Liền Dực hỏi anh.

"Ạch". Lông mày Đinh Nguyên đánh tới chấm dứt, phảng phất không quyết định chắc chắn được làm sao trả lời, "Cậu lại hướng phía trong chạm, tôi cảm thụ cảm thụ".

"Ngu ngốc!" Liền Dực cười mắng, "Có đau lắm hay không?"

"Trông ta giống không đau sao?"

"Nha". Liền Dực đưa tay tuột xuống chút, lại bị Đinh Nguyên kinh sợ thở gấp liên tục kêu ngừng, "Này này, tay của cậu đặt ở nơi nào đó!?".

"Eo a? Không phải vậy thì chú cho rằng là ở đâu?". Mặt Liền Dực không thay đổi biểu tình tiếp tục động tác trên tay, thuận tiện quát lớn, "Chớ lộn xộn, lại trật thêm thì phiền phức lắm".

Đinh Nguyên chỉ có thể như con cá đợi làm thịt, thẳng tắp nằm trên đất.

"Nơi này?"

"Không đau".

"Vậy nơi này?"

Đinh Nguyên vẫn là lắc đầu.

"Vậy này bên trong đây?"

"Ạch". Có chút xót, "Ôi mẹ ơi!" Anh lại gọi một tiếng.

"Hóa ra là nơi này". Liền Dực yên tâm lấy tay giật trở về, Đinh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cậu lại một lần nữa chạm vào.

Đinh Nguyên vẻ mặt lập tức xoắn xuýt lên: "Còn tiếp tục chạm?"

Anh nín giận, liền tiếng nói đều đi rồi điều.

Liền Dực nhìn hai mắt anh, tức giận rút tay về: "Không muốn chạm tới?"

Muốn, muốn. Anh dĩ nhiên muốn, thân thể của chính mình đều muốn đông cứng !

Cậu, cậu này không phải cho rằng Đinh Nguyên mặt đỏ lên, nửa ngày cũng không đi ra anh còn tưởng bị cái gì.

Sau khi công tác tìm tòi kết thúc, Liền Dực một tay luồn dưới nách, một tay đỡ chân uốn cong, đem khăn tắm trắng bao bọc Đinh Nguyên ôm lên.

Đinh Nguyên nhìn trần nhà lắc lư, một trận trời đất quay cuồng.

"Tôi đi gọi Đàm Hiểu Phong đến". Liền Dực thu tay lại, nhanh chóng cầm lấy di động muốn quay số. Đinh Nguyên liền sợ đến lộn một cái, muốn từ trên giường ngồi dậy, rồi lại lực bất tòng tâm ở giữa không trung tầng tầng hạ xuống.

Lần này anh không lo được lại gào thét, ngăn cản tay Liền Dực muốn ấn dãy số: "UÝ, đừng gọi anh ta đến!".

Dáng vẻ hiện tại nếu để cho người kia nhìn thấy, khẳng định lại là bị một phen cười nhạo.

Đinh Nguyên trong lòng thở dài, làm sao mỗi lần gặp chuyện xui xẻo, đều có liên quan tới Đàm Hiểu Phong?

Chết tiệt, nếu không phải vì tiếp cú điện thoại kia, chính mình sao có thể bi thảm nằm trên đất?

"Chú chắc chứ?" Liền Dực con mắt sáng long lanh, "Chú nếu như đồng ý nằm ở trên giường, tôi cũng vui vẻ".

"Vậy cậu gọi người khác đến đi". Đinh Nguyên chính là một mực chắc chắn không muốn Đàm Hiểu Phong đến, "Tùy tiện tìm người biết lái xe là được".

Bên này lời còn chưa dứt, ngoài phòng khách chuông cửa đã vang lên.

Liền Dực cùng Đinh Nguyên nhìn nhau một chút, Liền Dực mở ra tay, chỉ chỉ điện thoại trong tay: "Tôi không gọi ai đến cả".

"Đi xem xem là ai a". Ánh mắt Đinh Nguyên lại rộng mở sáng ngời, "Đến đúng lúc lắm, vừa vặn có thể đưa mình đi bệnh viện".

Lúc cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy ra, Đinh Nguyên đang cố gắng muốn thử nhúc nhích eo.

"Liền Dực, ai tới a?". Anh quay đầu, lại bị nước miếng của chính mình làm cho sặc.

Một bộ mặt cười hì hì chết tiệt không đứng đắn, anh chỉ gặp qua một người!

Đàm Hiểu Phong năm ngón tay mở ra, hướng về anh: "Này!"

"Này cái gì mà này!". Đinh Nguyên nằm ở trên giường, thân thể không cách nào đứng thẳng, ngưỡng mộ tư thế của đối phương, gây bất lợi cho anh phát huy khí thế.

"Anh đến đây làm gì?"

"Nghe thấy người nào đó ở trong điện thoại kêu thê thảm, đại nhân ta cơm đều chưa ăn xong, liền chạy tới đây". Đàm Hiểu Phong giả vờ oan ức, "Ta thật đáng thương a, làm sao không nghe ra được chút cảm động nào vậy chứ a?"

"Cảm động?" Mặt Đinh Nguyên đều đã tức đến đỏ bừng, "Nếu không phải anh ở trong điện thoại kêu cha gọi mẹ, tôi sẽ không vì sốt ruột để quần mắc vào chân sao!"

Xong, Đinh Nguyên làm sao cũng không nói cho bọn họ biết nguyên nhân chính mình té ngã, hiện tại anh thật muốn một cái cắn chết chính mình.

Đàm Hiểu Phong cười đến dị thường đắc ý, gật gù, cố ý kéo dài âm thanh: "Hóa ra chú em là bị quần vấp ngã a----"

Thật mất mặt!

Đinh Nguyên từ nhỏ đã trải qua thiệt thòi này, muốn tiết kiệm thời gian đứng mặc quần, nhưng mỗi một lần đều bởi vì mất thăng bằng mà té chổng bốn chân lên trời. Khi đó, hàng xóm là Đàm Hiểu Phong vì thế mà đã cười nhạo anh không biết bao nhiêu lần.

Nhớ tới chuyện này, Đinh Nguyên liền bực mình.

Liền Dực lúc này chen vào: "Đinh Nguyên, bên trong điện thoại di động của chú làm sao vẫn còn trò chuyện?"

Trong tay anh là di động vừa từ trong phòng tắm kiếm về.

"A đúng rồi". Đàm Hiểu Phong cũng giơ lên điện thoại di động của chính mình, "Tôi chính là từ nơi này nghe thấy tiếng nói của chú em đó".

-------- Hết chương 5 ---------

Ngốc, ngốc, ngốc ơi là ngốc /_\

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro