CHƯƠNG 3: Ngăn Cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3: Gặp Nhau

Bóng đêm tựa như bát mực vậy thâm trầm, chỉ có ánh đèn len lói giữa đêm, tựa như đang lặng lẽ đấu tranh với một đêm dài lạnh giá.

Bên trong điện, Mộ Dung Ly mặc một bộ  áo đỏ đơn sơ, Phương Diệp cũng theo hắn mà mặc một bộ hắc y, động tác hơi có chút chần chừ.

"Quốc chủ thật sự là phải đi gặp Chấp Minh quốc chủ sao."

Phương Diệp không hiểu, quan hệ của hai người trong giờ phút này, thật khó có thể  bình tâm tĩnh khí ngồi xuống trò chuyện, sợ là quốc chủ ngay cả mặt của Chấp Minh quốc chủ cũng không thể nhìn thấy đi.

" Ừ", Mộ Dung Ly khẽ vuốt tóc ra sau, thấy Phương Diệp sắc mặt khó coi sau, liền ôn nhu nói,

"Có một số việc, biết rõ không thể làm, nhưng lại nhất định phải làm. Ba ngày, cho dù chúng ta thật tra ra đã xảy ra điều gì, Trọng Khôn Nghi cũng nhất định là có biện pháp để cho Chấp Minh không tin ta, ta phải đi mạo hiểm thử một lần."

"Vậy ta liền theo quốc chủ đi trước một bước", Phương Diệp có chút lo âu nói .

"Không thể, chỉ có thể để ta một mình đi trước" Mộ Dung Ly trong mắt thấm ra kiên định, hắn nhất định phải đánh cược một lần, đánh cược tình cảm của hắn cùng Chấp Minh, dùng cả tánh mạng của mình để đánh cược.

Ban đêm, cả tòa vương thành Dao Quang yên tĩnh, một mảnh an tĩnh, làm cho những lính gác thành Dao Quang buông lỏng cảnh giác không ít.

Lúc này, ở cửa thành vắng vẻ phía Nam phát ra "Hí" một tiếng vang nhỏ, ở tầm thường trong một góc, một con ngựa bị len lén thả ra.

Chờ con ngựa kia đi ra một khoảng cách xa, liền có một bóng hình cao gầy mảnh khảnh bay ra, nhẹ nhàng đáp lên lưng ngựa. Mưa cứ liên tục trút lên áo choàng đen của gười nọ, mỏng manh như lông thú, ngay cả dải lụa màu lam trên đầu cũng loang lỗ hơi ẩm cùng những hạt mưa.

Thế là một người một ngựa cứ như thế mà lặng lẽ tiến về phía trước trong đêm mưa lạnh giá, hướng về núi Ngọa Long mà đi.

Đêm đến dưới chân núi Ngọa Long là một mảnh yên tĩnh, nhưng ẩn hiện trong sự an tĩnh đó là Thiên Quyền quân với mấy chục ngàn tinh binh.

Giữa quân trại, đèn đuốc sáng choang, Chấp Minh đang cầm những trang còn sót lại của Khai Dương từ trong mật thất lấy được tỉ mỉ suy đoán, giữa chân mày thần sắc hơi có chút u ám không rõ.
Đột nhiên, có vật gì đó từ bên ngoài rơi vào lều của y, thanh âm rất nhẹ, cũng không có đánh động đến binh lính bên ngoài.

Chấp Minh vén lều vải lên đi khắp nơi nhìn một phen, mới phát hiện là một con chim bồ câu, hắn cầm lên chim bồ câu, tỉ mỉ xem xét, mới phát hiện chim bồ câu dưới chân có một tờ giấy. Vạch tờ giấy ra, sự chính trực của Mộ Dung Ly xuất hiện cùng dòng chữ hiện ra

"Vương thượng, ngọa long dưới núi, bình đàm khê thượng, tới đông đàm nếu bát mực, cổ truyện có thanh long tàng phục trong đó, cảnh sắc quá mức tuyệt mỹ, có thể hay không mời vương đến đây một chuyến.
— A Ly "

Chấp Minh tay soạt siết chặt tờ giấy, khóe miệng cũng hiện rõ sự mỉa mai, châm chọc.

Mộ Dung Ly, nếu ngươi muốn cùng Bổn vương đánh bài cảm tình, tốt, vậy thì ta sẽ cũng ngươi chơi trò gian trá.

Nói xong, Chấp Minh trở lại trong liều, liếc thấy trên bàn dài sáu nhâm tàn trang,, thuận tay cầm lên đưa vào trong tay áo.

Núi có hải đường áp cao chi, quay đầu hư hư thực thực cố nhân thuộc về.

Chấp Minh thấy Mộ Dung Ly trong khoảng khắc, liền tựa như trở lại lần đầu gặp.

Kia người tay cầm trúc tiêu, một bộ quần áo đỏ, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, trong một đám đại thần đang say sưa rượu chè của Thiên Quyền, y như một cành chi lan, hơn người, nhìn xa xa liền tựa như một bức họa, như trích tiên vậy, có thể ngắm mà không thể vẽ lại.

"Vương thượng "

Người nọ đứng ở một bụi hải đường hạ, nhàn nhạt nhìn về phía y, trong trẻo lạnh lùng nhu hòa cùng giọng nói tựa như năm đó. Để cho Chấp Minh hoảng hốt cảm thấy người này chưa bao giờ thay đổi, mà người thay đổi chỉ có hắn mà thôi.

Hất ra tạp niệm trong lòng, Chấp Minh cưỡng bách mình nhận rõ thực tế, dù sao hắn và y vẫn không cùng một thế giới.

"Mộ Dung quốc chủ mời ta tới, sợ không phải chỉ vì thưởng thức phong cảnh trên núi đúng chứ ?"

Giương mắt liếc về hướng người nọ, lại thấy hắn như cũ sắc thái không thay đổi, khóe miệng liền cong lên một nụ cười ôn nhu.

"Ta biết vương thượng không tin ta, nhưng ta vẫn sẽ một lòng hướng về vương thượng, người ám sát vương thượng tuyệt không thể nào là Dao Quang sứ thần ta, ở điểm này, Mộ Dung Ly ta nguyện đem cả sinh mạng ra bảo đảm!"
Chấp Minh nhìn người nọ vang vang quả quyết giọng, nhất thời im lặng, thật ra thì hắn trong lòng trước giờ chưa từng nghi ngờ y— hắn thật ra thì một mực không muốn tin tưởng Mộ Dung Ly sẽ phái người hành thích hắn, nghe được bảo đảm của y, khó hiểu trong lòng cũng được giải tỏa.

"Năm đó Dao Quang chưa diệt quốc, Giá Bình Đàm chính là lãnh thổ của Dao Quang. Nếu như đêm đến có trời trong, ban đêm liền có thể thấy mặt nước trong như vàng đai ngọc có ngọa long ẩn mình, cảnh sắc quá mức tuyệt mỹ. Chỉ tiếc hôm nay trời giá rét, lại là không nhìn rõ nữa."

Mộ Dung Ly đi qua Chấp Minh, nhìn về phía xa xăm.

Chấp Minh nhìn theo ánh mắt của y, nhưng chỉ thấy xa xa là một mảnh đen bảo chùm cả núi đồi, cùng với đầm nước dưới núi yên tĩnh làm người sợ hãi.

"Ngược lại là hảo cảnh sắc, chẳng qua là không biết Mộ Dung quốc chủ cùng ta nói những thứ này là ý gì?"

Chấp Minh rất ghét cảm giác bị đè nén nồng đậm này.

Mộ Dung Ly đột nhiên xoay người nhìn về hắn, cặp mắt ẩn chứa sự cầu khẩn:

"Ta hy vọng Chấp Minh quốc chủ có thể giúp ta lần này!"

Không còn là vương thượng, mà là trịnh trọng gọi Chấp Minh quốc chủ. Sau đó dùng cặp mắt nóng bỏng nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ trông đợi.

Chấp Minh đột nhiên liền giật mình, ánh mắt như vậy quả là mê hoặc lòng người, thế nhưng không thích hợp với hắn cùng Mộ Dung Ly.

"Mộ Dung quốc chủ cảm thấy, tình hình hai nước hiện tại, ta sẽ giúp ngươi sao, huống chi Mộ Dung quốc chủ lại đa trí lại có mị sắc như vậy thì cần gì ta tương trợ."

"Vương thượng còn nhớ tới Trọng Khôn Nghi, lão nhân của Thiên Quyền quốc chứ?"

"Tất nhiên nhớ, lần trước Ngụy tướng quân lâm nguy, còn có cuộc xâm chiếm Khai Dương thành lần này, hắn cũng ra không ít lực."

Lời là nói như vậy, nhưng Chấp Minh mi đỉnh nhưng là khóa chặc, một người không thể nào giúp y, y lại cầu, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy!

"Kia vương thượng có từng tín nhiệm hắn?" Mộ Dung Ly nhẹ nhàng hỏi.

"Bất quá được cái mình muốn thôi, làm sao tin tới mức tín nhiệm!" Chấp Minh mi đỉnh nhíu càng chặt hơn.
"Nếu ta nói người đâm vương thương là Trọng Khôn Nghi, còn khích bác quan hệ giữa ta cùng vương thượng, để làm hai nước chiến tranh, vương thượng có tin không?"

Mộ Dung Ly nhìn Chấp Minh, ánh mắt lấp lánh.

"HA ha. ."Tiếng cười thâm thấp từ miệng Chấp Minh tràn ra, chỉ thấy hắn khóe miệng dâng lên một cái giễu, cái này độ cong càng ngày càng lớn, tựa như đâm vào mắt đối phương.
"Nguyên lai Mộ Dung quốc chủ thật hư nửa ngày, là muốn hỏi ra những lời này. Thực vậy, Trọng Khôn Nghi kia không thể tin, nhưng người như Mộ Dung Ly người thì đáng tin bao nhiêu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy