Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda

----------o0o----------

Không có nhiệt độ trong mắt Minh Lâu. Anh bước xuống từng bậc, nhìn thấy A Thành đứng lên liền dừng lại.

Hai mươi mấy bậc cầu thang, giống như một giấc mộng không thể thức tỉnh. Có thật nhiều đau đớn không kịp ngăn cản, lại rõ ràng không phải là mơ.

A Thành từ bậc thang đứng dậy, lại đứng trước mặt Minh Lâu.

Bầu trời trắng xóa như một trận tuyết rơi dày, cậu không thể nhìn rõ anh.

Minh Lâu quan sát cậu một lượt, nói: "Lập công lớn như vậy, chỉ được làm một đại biểu chấp hành hèn mọn, ủy khuất cho cậu."

Tiếng gió phần phật, cậu không nghe rõ lời của anh.

Hai tay che tai một hồi, A Thành ngẩng đầu hỏi: "Anh nói cái gì?"

Cậu nhớ mình từ bậc thang ngã xuống, không có chỗ để nắm lại, cạnh sườn cọ xát mép bậc thang đầu tiên, sau đó là vai, lưng, đầu gối, mắt cá chân, từng bước từng bước không thể ngăn cản, bị nghiền nát từ mọi hướng, cuối cùng là thái dương.

Cậu muốn hiểu những gì Minh Lâu nói, nhưng sự chú ý giống như ngã tan nát, không tìm thấy một mảnh nào.

"Tôi nói cậu bán tôi thật hào phóng, thật rẻ mạt." Minh Lâu gằn từng tiếng, xuyên thấu sắc trời và tiếng gió.

Lần này đã nghe rõ. Rất rõ rành mạch.

"Em không có." A Thành biện bạch.

Cậu hồi tưởng lại, sau khi mở thiết bị đầu cuối trong thư phòng mấy lần cậu đã làm gì, có phải đã không cẩn thận làm rò rỉ phần văn kiện đó. Kết luận là điều đó không có khả năng.

"Không phải em." A Thành trả lời chắc nịch.

Minh Lâu vẫn không động đậy, anh nói: "Phần văn kiện đó chỉ có tôi và cậu biết, không phải cậu thì là tôi?"

A Thành nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Minh Lâu, đôi mắt anh trong suốt bình yên, không có cảm xúc, không có ám chỉ.

Ủy khuất cũng không thể giải quyết, cậu biết khó có thể dễ dàng mở miệng.

Đội công tố đặc biệt của tòa án quân sự chỉ cách đó vài bước, lời nói và việc làm của Minh Lâu sẽ được ghi lại. Mọi lời anh nói với cậu đều không thể vãn hồi.

"Khi nào?" Minh Lâu bóp cằm A Thành:"Khi nào thì cậu bắt đầu hướng về phía Văn phòng?"

Chính là như vậy.

Trong ván cờ của Minh Lâu, kẻ hack hệ thống kiểm soát trung tâm của Thông tấn xã Quốc gia và làm rò rỉ tài liệu tối mật ký tên của Minh Lâu, chính là A Thành.

Anh chỉ có một quân cờ là cậu, anh đưa bản thân vào doanh trại của kẻ địch, anh muốn cậu công kích mình.

A Thành nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không hiểu ý của anh."

Minh Lâu biết, cậu đã hiểu.

Tay anh dùng sức, hất mặt A Thành sang một bên, mới đáp lại một chữ: "Nói."

Tại sao A Thành lại phản bội Minh Lâu? Khi ván cờ bắt đầu, chắc hẳn anh đã cho cậu một lý do.

Lý do gì? Phục chức? Đúng vậy.

A Thành hít một hơi, nhìn lại Minh Lâu, nói: "Từ khi tôi xác định anh không có ý định phục chức cho tôi."

"Cậu cũng thật lợi hại."Minh Lâu mặt không đổi sắc, thốt ra một câu thán phục, "Một cái chức đại biểu chấp hành đã dỗ được cậu sao? Vương Thiên Phong đã cho cậu bao nhiêu ưu đãi?"

A Thành im lặng đón nhận ánh mắt của Minh Lâu. Người này tính toán tẩy trắng cho cậu, lại buộc cậu phải mưu hại chính mình.

"Nói." Minh Lâu thúc giục.

"Anh muốn tôi mãi mãi là người cung cấp thông tin cho anh, để bí mật của anh được an toàn hơn, đối với tôi, việc tiết lộ bí mật không phải là lợi thế lớn nhất sao?"A Thành nói

Một nắm đấm lạnh lùng vung lên. A Thành nhanh tay nhanh mắt, nắm lấy cổ tay Minh Lâu.

Cậu hiểu được. Minh Lâu muốn nói với đội công tố đặc biệt của tòa án quân sự về việc Dự luật số 1076 đã được thông qua như thế nào. Vào lúc này, tại nơi này, toàn bộ sự việc bị kẻ thù của anh nói ra mới càng đáng tin hơn.

Trong đôi mắt bình tĩnh của Minh Lâu, một ý nghĩa thiêu đốt thực sự dâng lên. "Sao cậu dám."

A Thành nhếch môi: "Theo ai học người đó."

Cánh tay Minh Lâu hất tung, gạt bỏ sự kìm chặt trên cổ tay, khiến A Thành lùi lại một bước, anh nói: "Nói rõ ràng."

Anh muốn cậu nói rõ ràng.

A Thành nhìn xuống , suy nghĩ vài giây.

Vương Thiên Phong cho biết, không được liên quan đến Cục Tình báo Quốc gia, nếu không Phòng Pháp chế sẽ đến để ngăn cản. Phải dính dáng đến Uông gia.

Suy nghĩ xong liền bắt gặp tầm mắt của Minh Lâu: "Lúc trước anh còn đang nắm sống chết của ba ngàn người trong tay, khi cấp trên uy hiếp điều anh trở về, không phải cũng rất chính trực sao?"

Mỗi một từ đều giống như dao. A Thành tốn rất nhiều công sức nói ra, hận không thể cắn nuốt lại từng từ vào cổ họng, từng từ lại chỉ có thể ngậm trên lưỡi dao, cắt vỡ đầu lưỡi cũng phải nói ra không được sai sót.

Từ nhỏ đến lớn, cậu đã nghĩ phải vì Minh Lâu làm rất nhiều việc, nhưng cuối cùng, cậu đã vì anh làm một điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới. Cậu buộc cho anh một tội danh không chính đáng. Biết rõ anh là trong sạch.

Minh Lâu đấm vào má A Thành. Anh thừa nhận tội danh bao gồm cả những chi tiết A Thành đã vạch ra.

"Cậu thì biết cái gì? Nếu như ông ta đồng ý điều tôi trở về, ba ngàn người kia sẽ không phải chết."

A Thành loạng choạng vài bước rồi đứng vững. Khóe môi đỏ lên, trong mắt vẫn sáng như sao.

"Tôi chỉ biết ba ngàn người đó là vũ khí của Uông Phù Cừ, ông ta thuyết phục được Hội đồng Quốc gia ủng hộ Dự luật số 1076, không thể thiếu công của anh."

Minh Lâu không trả lời. Anh nắm lấy cổ áo A Thành, đấm vào bụng cậu một quyền trầm trọng như sắt.

A Thành ngã về phía sau, lại bị kéo trở về, Minh Lâu đánh thêm một quyền. Cậu không thể cảm nhận được cơn đau, nhưng cậu phải phản kháng. Cậu đưa tay lên để khóa cổ Minh Lâu, cổ tay bị nắm chặt, xoay người quỳ xuống, sau lưng trúng một đạp, ngã xuống đất.

A Thành co người lại, đè nén khó chịu trong bụng, ngước mắt lên, từ ánh mặt trời chói chang tìm ánh mắt của Minh Lâu, bổ một nhát dao nói không thành tiếng:"Nghe nói năm đó Uông tiểu thư là người yêu của anh, Uông Phù Cừ lại cho anh bao nhiêu ưu đãi? "

Toàn thân run rẩy, không phải lạnh, không phải đau, là tim đập nhanh nghẹn trong cổ họng, A Thành thở hổn hển như cá mắc cạn.

Minh Lâu đến gần, ngồi xổm xuống, bóp giữ mặt cậu xem xét kỹ:"Cậu thức thời như vậy chắc cũng hiểu được, Vương Thiên Phong vì để đạt được mục đích sẽ không bảo vệ cậu." Lời nói bình thản.

Một tia máu chảy ra từ khóe môi A Thành, ngón tay cái của Minh Lâu chạm vào nó, lau đi.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng. Ngay khi A Thành chớp mắt, nước mắt đã tuôn rơi. Cậu trong phút chốc xuất thần, tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, cuối cùng cậu cũng có thể nói chuyện với Minh Lâu, nói những lời trong lòng mình. Cậu muốn nói với anh rằng trong giấc mơ, cậu lại nhớ đến ca, ca lúc đó thật là đẹp. Họ dường như đã xa nhau rất lâu rất lâu, cậu muốn nói với anh, cậu rất nhớ anh.

Khó khăn hít một hơi thật sâu, ngăn những giọt nước mắt, A Thành khàn giọng nói "Anh đừng lo."

Minh Lâu cười nhẹ, lại nhìn cậu một lúc rồi đứng dậy, lấy khăn tay ra chà lau hai tay. "Ở nơi này, cậu đã trở thành kẻ phản bội một lần, sẽ không ai tin cậu nữa."

"Tương lai một mình tự mà cẩn thận."

Đó là một lời nguyền. Anh cuộn chiếc khăn tay của mình thành một quả bóng, ném nó trước mặt A Thành rồi nghênh ngang mà đi.

A Thành nắm chặc chiếc khăn tay. Cậu muốn đứng đằng sau tiễn anh đi, nhưng cơ thể cứng đờ, vai run rẩy. Cậu ngã trên mặt đất, vùi mặt vào giữa cánh tay.

Minh Lâu nói, tương lai, một mình, hãy cẩn thận.

Họ dường như bị mắc kẹt trong một trận địa không kẻ địch, mọi nỗi đau chỉ có thể trả lại cho người quan tâm nhất.

Văn phòng tạm thời tiếp quản Cục Tình báo, các lệnh ra vào và đường dây liên lạc đều được thay đổi. Tấm mành ở một bên rủ xuống, không thể che đi sự ảm đạm và tĩnh lặng của trận mưa bão đang đến gần. Chỉ có văn phòng của Minh Lâu, là có cửa chớp mở ra, mặt trời đang chiếu sáng.

Vương Thiên Phong đứng ở cửa, Quách Kỵ Vân im lặng đưa mắt nhìn vào nơi ở cách xa, không đồng tình mà cười trừ.

Nửa tách cà phê đã lạnh trên bàn. A Thành ngủ say nằm cuộn tròn trên ghế sô pha. Bộ đồng phục phủ lên vai cậu. Cậu ngủ không an ổn, cau mày, mặt đỏ bừng, có vết bầm tím nhỏ trên khóe môi và trán, còn có những vết trầy xước.

Vương Thiên Phong lặng lẽ đứng trước sô pha, đưa bàn tay qua thử nhiệt độ trên trán A Thành, người không tỉnh lại, trán nóng ran, không có đổ mồ hôi.

Phòng Pháp chế có cơ sở ngầm của Văn phòng, Vương Thiên Phong biết A Thành và Minh Lâu đã gặp mặt.

Một góc của túi đồng phục là thẻ nhớ, Vương Thiên Phong cẩn thận ngồi xổm xuống, nắm góc áo rồi rút ra một chút.

Thẻ nhớ bị một bàn tay chặn lại. A Thành tỉnh, giống như mèo vờn chuột, con ngươi trong veo đối diện với Vương Thiên Phong.

Vương Thiên Phong và cậu nhìn nhau một lúc, đứng thẳng dậy, đút tay vào túi quần. "Cậu ghi âm không phải đưa cho tôi sao?"

Đó là đoạn ghi âm cuộc tranh chấp giữa cậu và Minh Lâu trước Phòng Pháp chế.

A Thành ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Vương Thiên Phong, nói: "Không phải cho anh, mà là bắt buộc anh."

Vương Thiên Phong nhướng mày, nghiêng người dựa sát vào, một tay chống lên lưng ghế sô pha, thì thào nói: "Tốt, cậu muốn áp chế tôi như thế nào."

A Thành cúi xuống, đi qua cánh tay hắn, đứng thẳng vòng ra sau ghế sô pha.

"Tôi đã gặp luật sư, anh ta nói chỉ khi trong lời thú tội Độc Xà thừa nhận Uông gia và sự kiện Lương Hà có liên quan, Uông Phù Cừ mới có thể bị thẩm vấn, nhưng Độc Xà và Uông Mạn Xuân trước đây đã có giao hẹn, anh ấy sẽ không để liên lụy Uông gia, cho dù anh ấy xác nhận, Uông Phù Cừ cũng không thể ra hầu tòa."

"Cậu muốn tôi cầm ghi âm đi mật báo, để Uông gia cho rằng cậu có chứng cứ." Vương Thiên Phong bất động.

A Thành đỡ ghế sô pha, thong thả đi hai bước, ngẩng đầu nói: "Để Uông gia chủ động ra mặt, xác nhận giao dịch giữa Uông Phù Cừ và Độc Xà."

Thừa nhận lỗi của một người đã khuất, Uông gia hầu như không cần phải trả giá quá lớn. Bọn họ chủ động thừa nhận, sẽ không vi phạm bất kỳ lời hứa nào giữa Vương Thiên Phong và Độc Xà. Như vậy tội lỗi Độc Xà không cần gánh một mình.

Có chút thông minh. Vương Thiên Phong gật đầu. "Cậu cho rằng đoạn ghi âm vô căn cứ này sẽ khiến Uông gia sợ hãi?"

"Nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ đưa đoạn ghi âm này cho những người cần nó hơn." A Thành nói.

Vương Thiên Phong nhìn xuống. "Nói ra nghe thử."

A Thành im lặng một lúc rồi nói: "Uông gia luôn có vài kẻ thù chính trị. một số người muốn nắm lấy nhược điểm của bọn họ, truy xét ra không sợ không có chứng cứ. Đến lúc đó khi hành động Chuông Tang bị vớt lên khỏi mặt nước, cũng không thể trách tôi không nguyên tắc. "

Vương Thiên Phong quay đầu nhìn thoáng qua, Quách Kỵ Vân đứng cách đó vài bước, thoáng thấy động tác của hắn, liền phóng lên. A Thành cảnh giác, thối ​​lui, Quách Kỵ Vân nhẹ nhàng nhảy qua ghế sofa.

Nơi đây nhỏ hẹp, không thể tránh được, chỉ có thể đến một chiêu đỡ một chiêu. Chỉ đấu bằng sức Quách Kỵ Vân chiếm thế thượng phong. A Thành không có lòng dạ ứng chiến, đánh trả từng chiêu giống như đánh lên một người gỗ, đau cũng là bản thân đau.

Vương Thiên Phong xoa mi tâm, khoanh tay nhìn hai người ẩu đả. Thấy dạy bảo cũng gần xong, hắn bưng nửa ly cà phê trên bàn, đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ.

"Anh bạn nhỏ Minh Thành, cậu nghe đây, đừng tưởng rằng cậu đã lập nhiều công lao, chịu nhiều ủy khuất, trong toàn bộ chuyện này, cậu chỉ là một sự ngoài ý muốn của trước đây, bây giờ cũng vậy, đối với kẻ thù của Độc Xà mà nói, ngoài ý muốn cậu đây không phải chuyện vui mà là sự cố. Không đủ tư cách đứng trước mặt tôi mà thương lượng điều kiện. "

Nói xong, tách cà phê rơi từ trên bàn rơi xuống, tràn ra một nửa.

Quách Kỵ Vân giữ được cổ tay A Thành, cướp được thẻ nhớ trong tay, ném qua cho Vương Thiên Phong.

A Thành quay đầu lại hỏi: "Vậy anh giúp hay là không giúp?"

Vương Thiên Phong bắt được nó giữa không trung, xoay người bước đi.

"Tôi sẽ không giúp cậu, tôi muốn dạy cậu cái gì là nhiệm vụ cấp bách."

Bước ra khỏi văn phòng, Vương Thiên Phong vung tay lên, Quách Nghị Vân đứng nghiêm, hắn xoay người lại, chỉ nói một câu: "Trông chừng cậu ta."

Bộ đồng phục nằm một nửa trên sàn, A Thành nhặt nó lên phủi bụi.

Trong túi là chiếc khăn tay mà Minh Lâu bỏ lại, cậu cầm nó, nhớ đến đầu ngón tay của Minh Lâu lau vết máu nơi khóe môi, nhớ đến ánh mắt mà Minh Lâu nhìn xuống cậu trước khi bước đi, trái tim đau nhói. Tranh chấp chỉ là diễn, cậu biết chứ, nhưng không ngờ đau lòng giả lại diễn thành thật.

Giữ chiếc khăn tay trên đầu gối, cẩn thân trải nó ra. Có thứ gì đó rơi trên mặt đất, một tiếng vang, có âm thanh vọng lại

A Thành lần theo âm thanh đó tìm kiếm, thoáng nhìn thấy, ý thức trở nên trống rỗng vài giây.

Cậu nửa quỳ xuống, nhặt vật nhỏ lên. Một đoạn dây đồng hồ.

Đó là lần cuối cùng Minh Lâu nhìn thấy cậu trước khi Thanh Từ trốn thoát, anh đã tự tay siết chặt chiếc vòng của chiếc đồng hồ trên cổ tay mình.

A Thành từ từ đưa tay lên, cuối cùng che miệng mũi. Một dòng nước suối bất ngờ từ nơi sâu nhất trào lên, đến nỗi không thể nhìn rõ.

Tại sao lại mang theo bên mình. Câu trả lời rõ ràng đến mức cậu thậm chí đoán cũng không dám đoán.

Niềm vui bị dập tắt chỉ bằng một vết rách, còn nỗi buồn không ngăn được tan chảy trong lòng bàn tay, không một tiếng động. Cậu sợ, nỗi lòng này bị ông trời biết được, sẽ làm gì đó để chia cắt bọn họ, sẽ làm gì đó để giữ lấy cậu, khiến người đó cũng có cuộc sống không dễ chịu. Ngàn vạn lần không yên lòng, ngàn vạn lần báo đáp không gánh nổi, trong hốc mắt nhỏ hẹp, ầm ầm như một cơn sóng đánh tới, sau đó lại lặng lẽ rút lui.

A Thành để nước suối chảy ngược vào tim. Lòng cậu yên tĩnh lại, hơi thở nhẹ nhàng . Cậu hồi tưởng, lần cuối cùng Minh Lâu đã nói với cậu cái gì.

Vương Thiên Phong sẽ không bảo vệ em. Tương lai một mình hãy cẩn thận.

Cẩn thận về điều gì?

A Thành quấn mảnh dây vào lại chiếc khăn tay, nắm lấy nó trong lòng bàn tay, cậu ngồi trên sàn nhà một lúc, nhớ đến thật lâu trước đây, dáng vẻ tinh tế của Minh Lâu khi gỡ nó xuống, nhớ đến chuyện mới xảy ra, dáng vẻ Minh Lâu ném nó xuống trước mặt mình.

Cậu lại giơ đoạn dây đồng hồ lên, đưa nó về phía ánh sáng ban ngày. Bề mặt kim loại nổi lên màu sắc khác nhau, một tập hợp ám văn hình đinh. Đó là mật khẩu đồ họa để mở phần mã hóa thứ cấp của hồ sơ A Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro