Chương 3: Tận thế ám chỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Mượn bên Nym'S. (Bởi vì các bạn đã edit đến chương 6 nhưng hình như đã drop nên mình mạn phép mượn chương 3456 của các bạn. Cảm ơn)

Bởi vì tối hôm qua Tiểu Lang không ngừng làm ầm ĩ, cho nên đêm nay Quý Thu Bạch đã phải chuẩn bị tốt đồ bịt tai, quyết định vô luận nó làm cái gì, đều nhất định phải làm cho xong bài tập. Nhưng đêm nay, Tiểu Lang hiển nhiên không có ý đồ quấy rầy Quý Thu Bạch. Nó vẫn nằm trên thảm nhỏ của mình, mắt nheo lại, đánh giá Quý Thu Bạch. Quý Thu Bạch nhẹ nhàng thở ra, nhanh tay viết xong bài tập về nhà, sau đó nằm lên trên giường. Đùa chứ, đêm qua hắn ba giờ mới ngủ, cứ như vậy hồn hắn sắp bay luôn rồi. Tiểu Lang vẫn phi thường im lặng, im lặng giống như muốn Quý Thu Bạch ngủ nhanh lên. Đợi đến sau khi Quý Thu Bạch hô hấp đều đều, Tiểu Lang liền đứng lên, ngồi bên cạnh đầu Quý Thu Bạch, từ trên cao nhìn xuống Quý Thu Bạch. Quý Thu Bạch mơ một giấc mộng rất kỳ quái. Trong mộng tràn ngập sương mù, Quý Thu Bạch một mình đứng ở giữa không gian to như vậy, không biết đang ở chỗ nào. Thời điểm hắn đang trong mơ hồ, đột nhiên có một thân ảnh mạnh mẽ, nhảy từ trong sương mù ra. Ngay trong mộng Quý Thu Bạch đều cảm giác được tim đập gia tốc, muốn há mồm kêu gì đó, lại cái gì cũng kêu không ra. Hắn mở to hai mắt nhìn người đó. Đó là một vị thiếu niên ánh mắt băng lãnh, mặt cực kỳ sạch sẽ, sương mù xung quanh sấn đắc(*)mặt hắn như hoa mai, môi hồng răng trắng, mà ánh mắt hắn lại cực kỳ hung hãn, rất giống Tu La bò từ trong Địa Ngục ra.

Quý Thu Bạch bị hắn hung hăng nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh đều tuôn ra . Sau đó thiếu niên há mồm, nghiến răng nghiến lợi nói. "...... Ta là sói." Quý Thu Bạch bị hắn ấn hai tay, ấn tới cơ hồ không thở nổi, ai biết hắn mở miệng ra chính là những lời này, Quý Thu Bạch bị đùa tới sửng sốt. "Không phải chó." Hắn bổ sung một câu. "......" Quý Thu Bạch sửng sốt một trận, muốn há mồm nói chuyện, nhưng trong mộng hắn không có biện pháp làm được điều này. Vì thế hắn liền bị thiếu niên gắt gao đè nặng, một lần một lần nghe thiếu niên giống như là đang tẩy não cho hắn mà nói 'Ta là sói'. Câu nói kia thiếu niên nói rất nhiều lần trong lúc vẫn đè nặng tay Quý Thu Bạch, ngay cả khi đang trong mộng Quý Thu Bạch cũng muốn hỏi hắn 'Ngươi có mệt hay không a?'. Thiếu niên lại bướng bỉnh nói liên tục, nói tới khi Quý Thu Bạch trong mộng sắp ngủ mất, thiếu niên mới buông lỏng tay hắn. Trong nháy mắt kia Quý Thu Bạch liền cảm giác như đang rơi vào vực không đáy. Quý Thu Bạch run một trận, sau đó mở mắt. Hắn cảm giác có cái gì đứng ở bên cạnh mình, quay phải liền thấy, ánh mắt bích lục của Tiểu Lang ngay trong đêm tối phát ra ánh sáng âm u. Quý Thu Bạch bị dọa đến tè ra quần, vội vàng nhảy xuống giường, bật đèn. Hắn quay đầu vừa thấy, Tiểu Lang đang ngồi ở trên giường hắn, có hứng thú đánh giá Quý Thu Bạch. "......" Quý Thu Bạch nuốt nuốt nước miếng, hỏi, "Người nọ, là ngươi?" Tiểu Lang yên lặng nhìn Quý Thu Bạch, không có phản ứng. Quý Thu Bạch phát hiện, mắt Tiểu Lang cũng không phải tràn ngập tơ máu. Mà là mắt nó vốn chính là màu hồng. Quý Thu Bạch liếm liếm môi trên khô sáp, cười nhạo chính mình cái này là tâm thần phân liệt đi. Hắn tắt đèn, xoay người đưa lưng về phía Tiểu Lang, không lâu sau lại nặng nề ngủ.

Sau đó hắn lại ở trong mộng thấy được sương mù nồng đậm. Thời điểm Quý Thu Bạch đang vì mộng cảnh của chính mình mà hai mắt trợn trắng, hắn đột nhiên ý thức được giấc mộng này cùng giấc mộng thứ nhất có chút không giống. Hắn hiện tại đang đứng ở cửa nhà mình, nhìn một 'Chính mình' khác trong mộng, ôm Tiểu Lang, cưỡi xe đạp, hướng ra bên ngoài. Thoạt nhìn 'Chính mình' kia là muốn mang Tiểu Lang đi ra ngoài chích. Trong mộng Quý Thu Bạch giống như có được siêu năng lực, bồng bềnh giữa không trung, nhìn 'Chính mình' ôm Tiểu Lang đi tới bệnh viện sủng vật. Sau đó Quý Thu Bạch nhìn thấy thiếu niên ánh mắt băng lãnh trong giấc mộng thứ nhất cũng đứng ở cạnh cửa, hất hất đầu với Quý Thu Bạch, ý bảo hắn theo vào. Sau đó Quý Thu Bạch cũng đi vào bệnh viện sủng vật, hắn nhìn thấy 'Chính mình' giao Tiểu Lang cho tên bác sĩ có tay như vỏ cây già kia, mà 'Chính mình' lại đến quầy trả tiền. Cho dù là đang mơ, Quý Thu Bạch cũng ngửi thấy được mùi buồn nôn từ trên người bác sĩ kia phát ra. 'Chính mình' cũng nghe thấy được. Hắn nhíu mày, từ quầy trả tiền bước đến, vỗ vỗ bả vai bác sĩ kia, nói: "Tôi không muốn chích nữa, ngươi đem trả nó cho tôi. " Tay bác sĩ trong vài ngày này chẳng những không có chuyển biến tốt, ngược lại bắt đầu chảy mủ, phù thũng giống như móng heo. Thanh âm bác sĩ thực băng lạnh, như máy móc, đưa lưng về phía 'Chính mình', nói: "Này không phải cẩu. Không phải tiểu cẩu." Sau đó bác sĩ quay đầu, mùi hôi thối ập tới như đập vào mặt, "Đây là lang......" Quý Thu Bạch kinh ngạc nhìn bong bóng màu vàng nổi đầy trên mặt bác sĩ kia bể xong chảy ra máu tươi. Hắn cười dữ tợn ôm Tiểu Lang vào trong ngực, băng lãnh nói: "Trả lại ngươi?" Sau đó liền mang theo cái loại mùi vị tanh tưởi khó chịu, vung kim tiêm trên tay, đối với cánh tay 'Chính mình' mà đâm mạnh lên. 'Chính mình' phát ra tiếng thét ngắn ngủi. Ngay cả trong mộng Quý Thu Bạch cũng cảm giác được nỗi đau đớn, khí lực của hắn quá lớn, kim tiêm kia cơ hồ lún một đoạn trong thịt. Hắn buông kim ra , hai tay giơ Tiểu Lang lên, ném mạnh nó xuống đất. Sau đó, bác sĩ tựa hồ ý thức được Quý Thu Bạch trong mộng tồn tại. Quý Thu Bạch liền nhìn thấy bác sĩ vừa mạnh chuyển đầu, đầu hắn cơ hồ muốn rớt từ trên cổ xuống, bác sĩ kia cũng không để ý, cười dữ tợn, sau đó hướng về Quý Thu Bạch bên này mà đi tới......

Quý Thu Bạch đột nhiên mở mắt. Hắn hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mạch máu phụ cận huyệt Thái Dương 'thình thịch' rung động. Quý Thu Bạch vẫn duy trì tư thế ngón tay siết chặt chăn, nửa ngày không dám nhúc nhích. Tiểu Lang ngồi ngồi bên cạnh Quý Thu Bạch, lẳng lặng theo dõi hắn. "...... Ngươi." Quý Thu Bạch nhìn mảng trời vừa hửng sáng bên cửa sổ, ngồi dậy, phát hiện bản thân mồ hôi như vừa tắm mưa. "Có phải hay không có lời muốn nói? Chuyện này, là ngươi nói cho ta biết?" Tiểu Lang chỉ là nhìn dõi theo hắn, cũng không tỏ vẻ gì, cặp đồng tử của nó cực độ thu nhỏ lại, nhỏ gần như là li ti.(*): từ của tác giả Quý Thu Bạch xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn nhìn đồng hồ đầu giường, mới biết được hiện tại vừa mới năm giờ rưỡi. Nhà Quý Thu Bạch gần trường học, bình thường đều dậy sáu giờ rưỡi, trong nhà im ắng , cũng mới chỉ có Tiểu Lang thức dậy. Quý Thu Bạch đứng lên, đến phòng tắm tắm rửa, hít mấy hơi sâu, mới thoát khỏi sự sợ hãi trong mộng.

Thời điểm hắn từ phòng tắm đi ra , là năm giờ bốn mươi lăm. Quý Thu Bạch thấy thời gian còn sớm, an vị trước bàn, chuẩn bị vài từ đơn tiếng Anh. Lúc đi vào phòng, Quý Thu Bạch cũng không dám nhìn thẳng Tiểu Lang. Tiểu Lang chỉ nằm rạp trên giường, phun lưỡi tản nhiệt, nó nhìn thấy Quý Thu Bạch ngồi xuống trước bàn, liền đứng lên, dùng cái mũi ướt át của mình chạm vào khuỷu tay Quý Thu Bạch. Quý Thu Bạch quay đầu nhìn Tiểu Lang, liền thấy Tiểu Lang đang dùng ánh mắt thanh triệt nhìn mình. Quý Thu Bạch nghĩ, chính mình mơ thấy ác mộng mà thôi, cùng Tiểu Lang không liên quan đi? Quý Thu Bạch xoa xoa đầu Tiểu Lang, nói: "Ngươi đói bụng?" Tiểu Lang đương nhiên không có phản ứng gì. Quý Thu Bạch đứng lên, đi vào phòng bếp, chuẩn bị nấu cơm cho nó. Quý Thu Bạch xé nhỏ lạp xưởng trong tủ lạnh, bỏ vào bát thức ăn cho chó, sau đó đổ thêm sữa nóng, đợi nguội bớt rồi đem cho Tiểu Lang. Tiểu Lang ngửi thấy hương thơm, chính mình liền từ trên giường nhảy xuống. Đêm qua nó ăn không no lắm, hiện tại đói đến cả mắt đều xanh rồi. Quý Thu Bạch vừa mới cúi lưng, còn chưa có để chén hoàn toàn xuống đất Tiểu Lang đã phóng tới. Đây là lần đầu tiên nó ăn thức ăn cho chó, hiển nhiên nó chưa có chuẩn bị sẵn sàng, cho nên trước hết ăn lạp xưởng, sau đó uống sạch sữa, dừng một chút, cắn một ngụm thức ăn cho chó mềm như nhũn ra, về sau càng ăn nhiều lên.

Quý Thu Bạch một lần nữa ngồi trở lại trước bàn, nghe được thanh âm vang dội khi Tiểu Lang liếm sữa, dở khóc dở cười quay đầu, nói: "Ngươi ăn cái gì cũng giống như trâu ......" Tiểu Lang mắt điếc tai ngơ. Quý Thu Bạch nhìn bóng dáng nó ăn, có chút kinh ngạc nói: "Ngươi có phải hay không đã trưởng thành đi?" Tốc độ trưởng thành Tiểu Lang cũng quá nhanh. Ngày đó ôm trở về đại khái cũng lớn cỡ nửa bàn tay của hắn, thoạt nhìn đặc biệt nhỏ nhắn. Hiện tại mới qua hai ngày, như thế nào còn lớn hơn so với hai nắm tay hắn gộp lại? Quý Thu Bạch muốn ôm nó lên, nhìn xem nó tột cùng lớn bao nhiêu. Ai biết tay hắn vừa lại gần Tiểu Lang, Tiểu Lang liền đình chỉ động tác ăn, đối hắn nhe răng, phát ra thanh âm đe dọa. "......" Quý Thu Bạch ngượng ngùng thu hồi tay, tâm nói chính mình thật sự là nuôi một con bạch nhãn lang. (*) (Bạch nhãn lang ý chỉ loại ngượi vong ân bội nghĩa, giải thích kỹ ở dưới) Quý Thu Bạch cầm bút, trên sách bài tập viết hai nét, viết viết đột nhiên cảm giác trước mắt thực choáng, mí mắt đều không mở ra nổi. Nhanh như vậy liền mệt mỏi? Quý Thu Bạch chống đỡ một hơi cuối cùng, nhìn nhìn đồng hồ, liền thấy hiện tại vừa mới sáu giờ. Cũng may, còn có thể ngủ nửa giờ. Lúc Quý Thu Bạch ngủ, hắn mơ giấc mộng thứ ba của hôm nay. Hắn không nhìn thấy gì cả, hắn chỉ nghe được âm thanh. "- mang ta ra ngoài." Thanh âm kia lạnh lẽo mà lưu sướng, mạc danh kỳ diệu(*) khiến hắn nhớ tới hồ băng mùa đông. (Mạc danh kỳ diệu: không hiểu tại sao, không nói rõ được) "- mau dẫn ta đi ra ngoài." "- thời gian không nhiều. " Thời gian gì?" Quý Thu Bạch nghe mơ mơ hồ hồ, rất muốn hỏi người kia, lại không thể nào mở miệng nổi. Sau đó Quý Thu Bạch liền cảm giác sau lưng ớn lạnh, chuông báo thức chói tai vang lên. Vừa mới tắm rửa qua, hiện tại lại ra mồ hôi. Quý Thu Bạch rút khăn giấy lau mồ hôi, buồn bực nghĩ, trước kia mình không phải người hay ra mồi hôi như vậy a? Là do thời tiết đột nhiên nóng lên sao? Quý Thu Bạch nhớ tới những lời vừa rồi trong mộng, quay đầu nhìn Tiểu Lang đang nằm trên giường, tự nhủ: "Mang ngươi đi ra ngoài? Không phải đâu?" Sau đó còn nói: "Ta cảm giác không phải ngươi." Quý Thu Bạch ngồi xổm xuống, nhìn mắt Tiểu Lang, hỏi: "Ngươi là muốn ta mang ngươi đi ra ngoài sao? Nếu đúng, ngươi cho ta chút phản ứng được không?" Nhưng mà Tiểu Lang chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, miễn cưỡng, không chút nào để ý. "Không phải ngươi a...... Phải không?" Quý Thu Bạch rối rắm trong chốc lát, đeo túi sách, đạp xe đến trường. Trong phòng Tiểu Lang vẫn còn ngồi một chỗ, đột nhiên ánh mắt biến lạnh, mắng một câu 'Ngu ngốc', sau đó đứng lên.

Thời điểm Quý Thu Bạch lên lớp có vẻ không yên lòng, hắn tới tới lui lui nghĩ về giấc mộng của chính mình, thậm chí dùng bút viết xuống giấy những lời nói đã nghe được trong mộng, muốn nhìn ra gì đó. Lúc ra chơi giữa giờ, Tiểu Bàn đi tới bên cạnh hắn, nói: "Tiểu Bạch, ngươi có nghe nói chưa, châu Đại Dương bắt đầu lan tràn ôn dịch, có hơn một trăm người đã chết." "Không có nghe nói đi, ngươi mới biết lúc nào?" "Hôm nay buổi sáng." Tiểu Bàn nói, "Nghe nói là chỉ trong một tháng liền chết nhiều người như vậy." "Ừ." Quý Thu Bạch không để ý lắm. Nhưng lời nói kế tiếp của Tiểu Bàn lại khiến lòng hắn 'Lộp bộp' một tiếng. "Thời điểm bọn họ chết trên mặt, thân thể đều đang chảy mủ, làn da màu đỏ tía, muốn công kích người khác. Nghe nói, người bị cào trúng cũng sẽ nhiễm loại quái bệnh này." "......" Quý Thu Bạch nghĩ, những miêu tả này, ngược lại có chút giống bác sĩ thú y kia trong mộng của hắn. Chẳng lẽ bác sĩ kia tháng trước đi Úc du lịch, hơn nữa cũng nhiễm ôn dịch? Khi nghỉ trưa, Quý Thu Bạch thu thập túi sách về nhà. Vừa mở cửa ra, Quý Thu Bạch nghẹn họng nhìn trân trối.

---Chú thích

(*)Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có 'điếu bạch nhãn' thường hung tợn hơn cả. Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là không có con ngươi không nhìn thấy gì, cũng như không có con mắt, không thấy tính người.

-Điếu bạch nhãn: khóe mắt ngoài xếch lên, nhãn cầu có màu trắng chiếm đa số, nhìn vào thấy hung quang lòe lòe. Nếu nói Trung sơn lang là lấy oán trả ơn, thì Bạch nhãn lang còn tệ hơn, có đối xử với nó thế nào, nó cũng sẽ hại người, chính là không chút cảm động....

Một cách giải thích khác, nói Bạch nhãn lang là một cách nói hình tượng. Bởi vì phía trên mắt sói thường có chùm lông trắng, thường thường người TQ hay gọi là Chó bốn mắt, hơn nữa vành mắt khá đen.Thường thường ở bên ngoài thấy sói, nhìn mắt nó không rõ bằng chùm lông trắng trên mắt, nên tưởng đó mới là mắt, phần nhiều đều cho nó là con Chó bốn mắt. Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói. ( nguồn FB )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro