Chương 4: Trữ lương thực cho tận thế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù lúc trước đã được chứng kiến lực phá hoại tiềm ẩn của Tiểu Lang, nhưng khi Quý Thu Bạch nhìn thấy quang cảnh lúc này, hắn cảm thấy, cho dù dùng từ ngữ nào cũng không cách nào hình dung được đống bừa bộn trước mắt.

Túi gạo bị cắn thủng một lỗ nằm dài trên mặt đất, gạo vương vãi từ phòng bếp ra tới cửa; mặt giày cao gót của mẹ ấn đầy dấu răng, bị tha lên trên ghế; mà đầu sỏ gây nên tất cả chuyện này, trong miệng ngậm xí quách Quý Thu Bạch mua cho nó, hí hửng chạy về hướng Quý Thu Bạch.

Quý Thu Bạch tay đang nắm túi đột nhiên buông lỏng, cái túi mềm nhuyễn rơi xấp xuống đất.

Quý Thu Bạch không tức giận sao? Không, hắn hiện tại đang miễn cưỡng nhịn cơn tức của mình, hắn ôm Tiểu Lang vào trong ngực, vốn muốn mắng vài câu.

Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Tiểu Lang, hắn không hiểu sao mà nghĩ tới năm đó, lúc hắn rớt xuống nước, con chó kia cũng là như thế này, đôi mắt ướt đẫm, thanh tịnh mà nhìn hắn.

Vì vậy Quý Thu Bạch thở dài, bỏ Tiểu Lang ra ngoài cửa, mặc kệ nó như chạy giỡn thế nào, bản thân mình thì cầm lấy cây chổi, bắt đầu quét dọn cả nhà.

Trọn vẹn 45 phút, Quý Thu Bạch thu thập cả nhà sạch sẽ.

“Tiểu Lang Tiểu Lang, ” Quý Thu Bạch lau lau tay đi ra khỏi nhà, chuẩn bị ôm Tiểu Lang trở về, “Mau trở lại.”

Quý Thu Bạch nhìn bốn phía, lúc vừa muốn đi ra ngoài tìm Tiểu Lang, đột nhiên cúi đầu, lại thấy Tiểu Lang nằm im trên mặt đất, nhắm mắt lại, như là đang phơi nắng.

“… Ồ.” Quý Thu Bạch ôm nó lên đùi, “Ngươi như thế nào lại không nhúc nhích a?”

Tiểu Lang nheo mắt lại nhìn hắn.

“Được rồi, chúng ta về nhà.”

Nhưng mà cửa nhà giống như là đường ranh giới vậy. Trong nháy mắt Quý Thu Bạch ôm Tiểu Lang bước vào cửa, Tiểu Lang đột nhiên trở nên…hung hãn, dốc sức liều mạng giãy giụa, hung ác nhe răng ra.

Quý Thu Bạch bị động tác giãy giụa của nó làm hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau một bước, không muốn để Tiểu Lang cào trúng mình. Ngay lúc cả  thân Tiểu Lang được nhích ra khỏi cửa nhà, Tiểu Lang đột nhiên an tĩnh trở lại.

Quý Thu ngơ ngác không dám tin mà nhìn  Tiểu Lang, một lát sau, bắt nó bỏ vào trong cửa.

Hung hãn.

Ngoài cửa.

Yên tĩnh.

Quý Thu Bạch nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ thầm hẳn Tiểu Lang thật là thiếu niên tối hôm qua kia?

“Ngươi muốn ta mang ngươi đi ra ngoài?” Quý Thu Bạch lại hỏi một lần, đồng thời cẩn thận mà quan sát nhất cử nhất động* của Tiểu Lang.

*nhất cử nhất động : từng động tác dù là nhỏ nhặt nhất

Tiểu Lang như cũ không có phản ứng. Như Quý Thu Bạch đã đóan trước.Nhưng mà Quý Thu Bạch lại không có cách bắt nó đưa vào trong nhà.

Quý Thu Bạch một tay ôm Tiểu Lang, nhìn thoáng qua đồng hồ, lại nhìn thoáng qua cả nhà thật vất vả mới dọn sạch sẽ, thỏa hiệp.

“Nếu như ngươi có thể một mực giữ yên lặng, ” Quý Thu Bạch nói, “Ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài.”

Tiểu Lang nhắm mắt lại, kỳ thật đã bắt đầu không kiên nhẫn được nữa.

Quý Thu Bạch đem Tiểu Lang bỏ vào trong một cái túi, sau đó thấp thỏm bất an mang nó tới trường.

Ở nhà đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Quý Thu Bạch một khi tới trường lập tức đi vào lớp học. Hắn thậm chí không có thời gian dư thừa để dàn xếp Tiểu Lang, bất đắc dĩ, hắn nhét Tiểu Lang vào trong hộc bàn.

Tiết học đó phải nói là kinh hồn tang đảm, Quý Thu Bạch cực kỳ sợ dưới tình huống yên tĩnh như vậy mà nghe được một tiếng tru của Tiểu Lang.

May mắn là, Tiểu Lang thật sự phi thường yên tĩnh, yên tĩnh tới mức giống như là không tồn tại vậy.

Lúc chuông báo nghỉ vừa mới reo lên, Quý Thu Bạch thở phào một cái, lặng lẽ liếc nhìn Tiểu Lang, thấy nó an ổn mà nằm ở trong túi, ngược lại thật biết điều.

Cả khóa học bình an trôi qua, trong lúc Tiểu Bàn bảo Quý Thu Bạch giúp hắn chuyển sách bài tập, Quý Thu Bạch đi ra khỏi chỗ ngồi hơn mười phút.

Không biết vì cái gì, Quý Thu Bạch cảm thấy tinh thần có chút không tập trung.Hắn nghĩ, Tiểu Lang vì cái gì có thể yên tĩnh thời gian dài như vậy?Giờ ra chơi tiết thứ ba, Quý Thu Bạch Trang làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, xoay người, nhìn nhìn hộc bàn của mình.

Chỉ nhìn một cái, cơ hồ dọa Quý Thu Bạch tới mức hồn phi phách tán.

Trong hộc bàn trừ bỏ cái túi ra thì, rỗng tuếch.

“Cậu thấy không? !”Quý Thu Bạch mặt trắng bệch, hỏi bạn học cách mình gần nhất, “Cậu thấy có thứ gì chỗ tôi đi ra không?”

Bạn học đeo kính bình tĩnh nói: “Mồ hôi.” ( =))) )

Quý Thu Bạch cả giận nói: “Không phải từ trên người của tôi đi ra, là từ trong hộc bàn của tôi ra đi ra.”

“Không có.”

“…” Quý Thu Bạch luống cuống tay chân thu thập túi sách, hời hợt nói, “Giúp tôi xin nghỉ, tôi đau bụng, về nhà trước.”

Lúc Quý Thu Bạch từ trong phòng học chạy ra, cũng không cảm thấy quá nóng, nhưng mà mồ hôi lại rơi như mưa. Hắn ngồi trên xe, cúi đầu nhìn thoáng qua bắp đùi của mình, mới phát hiện quần đã bị mồ hôi thấm ướt.

Quý Thu Bạch xoa xoa mặt của mình, trong lòng tự nhủ như thế nào đổ nhiều mồ hôi như vậy? Rõ ràng trời thật lạnh.

Cái mồ hôi này… Ừm, thật bẩn a. Quý Thu Bạch nhìn chất lỏng đen đen trên tay mình, buồn nôn muốn chết, kỳ quái nghĩ  ‘Rõ ràng sáng sớm hôm nay mới tắm.’

Mà bây giờ đã không thể chú ý cái khác nữa rồi. Quý Thu Bạch trong lòng cực kì hối hận đã mang Tiểu Lang ra ngoài, vạn nhất*(lỡ như, chẳng may..) tìm không thấy nó, Tiểu Lang nhỏ như vậy, tham ăn như vậy, không biết một mình ở bên ngoài có thể sinh tồn bao lâu.

Quý Thu Bạch một bên đạp xe một bên hô tên Tiểu Lang, làm cho người qua đường bên cạnh chú ý. Hắn cũng không để ý, vòng quang phụ cận trường học, nhìn kỹ mỗi góc hẻo lánh.

Trên người hắn mồ hôi chảy ngày càng nhiều, làm tóc Quý Thu ẩm ướt như là mới vừa gội đầu vậy.

Cuối cùng, rốt cục ở chỗ cây liễu*(nguyên văn là cây dong xuống ==) 100m bên ngoài trường học, thấy được Tiểu Lang đang nằm hóng mát.

Quý Thu Bạch giận tới mức không nói gì nổi. Hắn một chân đứng thắng, tay dài vươn ra, ôm Tiểu Lang vào trong ngực.

Hắn bây giờ đã không còn sức mắng nổi. Quý Thu Bạch tim nhảy loạn bịch bịch, trong nháy mắt ôm lây Tiểu Lang mới hơi chút nhẹ nhàng thở ra.

“…” Quý Thu Bạch trầm mặc, để cho Tiểu Lang dựa vào tại trước ngực mình, một chữ cũng không nói, trực tiếp về nhà.

Tiểu Lang ngửi thấy mùi mồ hôi ẩm ướt trên người hắn, ghét bỏ giẫy giụa lắc đầu, một lát sau, tự mình lại dán lên đi hít hà đồng phục Quý Thu Bạch.

“Tránh xa một chút.” Quý Thu Bạch dặn.

Tiểu Lang đương nhiên không có nghe hắn nói, ngược lại dùng móng vuốt bới bới đồng phục Quý Thu Bạch. Lúc ngửi thấy được cái mùi thoang thoảng trên đồng phục Quý Thu Bạch, Tiểu Lang nheo mắt lại, không biết suy nghĩ cái gì.

Hôm nay mẹ Quý muốn tăng ca, sẽ không về nhà làm cơm cho Quý Thu Bạch. Quý Thu Bạch đeo Tiểu Lang về nhà xong, vọt vào tắm sơ, rồi mang Tiểu lang ra ngoài ăn cơm.

Quán sủi cảo ở cổng cư xá rất sạch sẽ. Quý Thu Bạch không bao giờ … yên tâm để Tiểu Lang một mình ở nhà nữa rồi, vì vậy ôm nó, đi tới cái kia quán sủi cảo kia.

Tiểu Lang không ăn mì được, cho nên Quý Thu Bạch gọi cho mình nửa phần sủi cảo nhân thịt nhồi tôm bóc vỏ và nấm mộc nhĩ, thêm nửa phần sủi cảo nhồi thịt heo, nghĩ vậy là đủ ăn rồi Hắn nghĩ nghĩ trong nhà có cái gì có thể làm cho Tiểu Lang ăn. Đột nhiên mới phát hiện trong nhà hình như không còn gì, chỉ có thể chờ hắn ăn xong, sau đó mang theo Tiểu Lang cùng đi siêu thị mua ít đồ.

Sau khi sủi cảo được bưng lên, Quý Thu Bạch bóc nhân thịt heo để một chỗ, nhiều tới mức chất đống tới cằm của Tiểu Lang. Hắn phát hiện Tiểu Lang không vẻ gì là hứng thú, vì vậy ăn sạch, thả Tiểu Lang xuống chân, bản thân thì bắt đầu ngốn ăn.

Tiểu Lang vừa mới được thả xuống lập tức đứng lên, lặng yên không một tiếng động đi theo sát sau lưng phục vụ viên, đi tới mở cửa phòng bếp.

Đợi đến lúc Quý Thu Bạch để đũa xuống, xoay người nhìn Tiểu Lang, vậy mà phát hiện Tiểu Lang nằm lì tại chỗ, gối trên chân của mình, không có nhúc nhích.

Quý Thu Bạch trong lòng tự nhủ thật sự là kỳ lạ hiếm có đây, tiểu gia hỏa này vậy mà không có chạy loạn khắp nơi.

Quý Thu Bạch đến quầy trả tiền thanh toán, ôm Tiểu Lang trong ngực.

Thu ngân viên là một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, vừa nhìn thấy Tiểu Lang thì nở nụ cười, hỏi: “Nó tên gọi là gì a?”

“Tiểu Lang.” Quý Thu Bạch nâng chân trước Tiểu Lang vãy vẫy, nói “Chào tỷ tỷ đi nào.”

Tiểu Lang dùng sức nhịn để không trợn mắt, quay người úp sấp trên bờ vai Quý Thu Bạch, đưa lưng về phía thu ngân viên kia.

“Tên thật bá đạo ah.”

“Đúng vậy a.” Quý Thu Bạch cười, “Rõ ràng là chó nhỏ như vậy —— ờm…”

Quý Thu Bạch còn chưa có nói hết câu, lại cảm thẩy bả vai mình ươn ướt. Tiểu Lang dùng răng nó đe dọa gặm gặm bả vai Quý Thu Bạch, đồng thời lạnh như băng mà nhìn chằm chằm vào Quý Thu Bạch.

“Được rồi.” Quý Thu Bạch vỗ vỗ mông nó, “Cái đứa này là một con sói, sói con Tiểu Lang.”

Quý Thu Bạch còn chưa nói hết lời, đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai từ một nữ nhân ở phòng bếp.

Thu ngân viên vừa nghe được tiếng thét thảm thiết kia, liền vội vàng đứng lên, hỏi: “Đại tỷ, làm sao vậy?”

” Đồ ăn trong phòng bếp như thế nào biến mất?” Nữ nhân kia vội vàng đi tới, nói, ” Mì đặt ở trong phòng bếp, nước, dầu còn có rau quả toàn bộ cũng bị mất.”

“Cái gì?” Thu ngân viên biểu cảm không thể tin nổi, “Vừa rồi không phải là… ?”

“Đúng rồi a, như thế nào đột nhiên biến mất, ngươi mau đến xem xem, có phải ta hoa mắt hay không.”

Quý Thu Bạch vốn rất ngạc nhiên, muốn cùng vào xem, ai nghĩ đến Tiểu Lang đột nhiên lại trở nên hung dữ, dùng móng vuốt cào áo sơmi Quý Thu Bạch.

Quý Thu Bạch tranh thủ thời gian đi ra, trời mới nhá nhem tối . Hắn ôm Tiểu Lang lên ngang tầm mắt mình, muốn dùng chút ánh sang này nhìn mặt Tiểu Lang, thở dài, nói: “Ngươi đến cùng đang suy nghĩ gì ah. Ai*(tiếng thở dài). Hử? Tiểu Lang, lông mi ngươi có phải biến trắng rồi hay không?”

Quý Thu Bạch nói xong cũng muốn thò tay sờ lông mi Tiểu Lang một cái, bị Tiểu Lang né ra.

Quý Thu Bạch bỏ nó vào trong giỏ xe, nói: “Ngươi như thế nào nặng như vậy ah. Sắp ôm không nổi rồi.”

Tiểu Lang dùng móng vuốt bới ra giỏ xe, hừ một tiếng coi như trả lời Quý Thu Bạch.

“Ta muốn đi siêu thị mua cho ngươi một chút thịt. Nếu như ngươi để cho ta buộc ngươi lại*(ý là xích cổ ấy), ta sẽ mang ngươi đi, như thế nào đây?”

Tiểu Lang đầu cũng không thèm quay lại. Quý Thu Bạch tự cho là nó đồng ý, vì vậy về nhà cầm dây xích chó mua lúc trước.

Ai biết vừa đến cửa ra vào siêu thị, Tiểu Lang đột nhiên không hợp tác, nó nhảy ra từ trong giỏ xe, nhe răng, rất là hung ác mà nhìn Quý Thu Bạch. Dù cho sau đó Quý Thu Bạch bằng sự may mắn cột Tiểu Lang ở chỗ rào chắn siêu thị, hai mắt nó vẫn đỏ lên, mặt nhăn chặt, há miệng làu bàu.

Quý Thu Bạch bị thanh âm Tiểu Lang hù dọa, căn bản không dám đi vào trong siêu thị.

Sau đó Tiểu Lang bắt đầu dùng sức mà tông, chạy ra phía bên ngoài, mạnh mẽ gia tốc, sau đó bị dây xích chó hung hăng giật lại, đến mức miệng sùi bọt mép.

Tiểu Lang trong cổ họng đều phát ra thanh âm bị nghẹn quá độ, nó phun lưỡi ra, gần như điên cuồng mà chằm chằm vào Quý Thu Bạch, ánh mắt âm trầm, nước bọt chảy ra theo khóe miệng.

“…” Sau đó Quý Thu Bạch thỏa hiệp. Hắn buông Tiểu Lang ra. Tiểu Lang vốn đang hung ác như vậy, sau khi buông lập tức mềm nhũn ra, cúi đầu dán vào bắp chân Quý Thu Bạch, một lát sau, kéo lấy áo sơmi Quý Thu Bạch, muốn Quý Thu Bạch bỏ vào trong ba lô.

Quý Thu Bạch mở to hai mắt, nói: “Ngươi đây không phải là muốn…”

Tiểu Lang lạnh nhạt nhìn hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro