Chương 17: Báo ứng a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gia gia, con muốn kết hôn với y."

Phượng mâu kiên định nhìn thẳng đôi mắt cơ trí cùng sắc bén của lão gia tử. Đây không phải là quyết định trong lúc nhất thời, không ai hiểu rõ hơn hắn lực hấp dẫn của Hiên Viên Ảnh đối với hắn. Cặp mắt nóng lạnh đan xen kia đều mỗi phút mỗi giây đều hiện lên trong đầu hắn. Giờ phút này hắn chỉ muốn liều lĩnh làm mọi thứ để có được y, bất luận phải trả giá như thế nào, do dù là quân hôn không thể ly hôn.

Cặp mắt lão gia tử sắc bén như dao, lợi hại như mũi tên không chớp mắt nhìn chằm chằm vào tôn tử luôn khiến ông tự hào. Gương mặt kiên nghị không có biểu cảm gì khiến người khác đoán không ra ông đang suy nghĩ cái gì.

Hai vợ chồng ngời một bên nhìn thấy tình huống phát triển như vậy trong lòng hoảng sợ không thôi. Nếu như là làm tình nhân thì bọn họ còn có thể tiếp thu, nhưng nếu như là kết hôn, bọn họ trăm triệu lần không dám đồng ý. Diệp Thiên Tà là thiếu tá trẻ tuổi nhất, có tiền đồ nhất toàn quốc, nếu bởi vì kết hôn với Hiên Viên Ảnh mà hủy đi tiền đồ, trách nhiêm này Nam gia bọn họ gánh không nổi. Còn một nguyên nhân trọng yếu hơn, bọn họ sợ Hiên Viên Ảnh sau khi đắc thế trả thù bọn họ

Hai người khẩn trương liếc mắt nhìn nhau một cái, bàn tay người phụ nữ run rẩy bắt lấy cánh tay nam nhân. Nếu không ngăn cản thì sẽ không kịp nữa rồi, ai biết lão gia tử Diệp gia trước giờ không nói lý có hay không điên theo Diệp Thiên Tà a.

"Ngạch..... cái kia.... Diệp tư lệnh, Diệp thiếu, cảm tạ sự ưu ái của hai vị đối với tiểu Ảnh. Nhưng Nam gia trước giờ đều là thương nhân, tiểu Ảnh lại còn là nam nhân, chúng ta thực sự không dám trèo cao a. Thỉnh Diệp tư lệnh cùng Diệp thiếu suy nghĩ lại một chút, đừng bởi vì xúc động nhất thời mà hủy đi tiền đồ tốt đẹp của Diệp thiếu a."

Nam nhân hít sâu một hơi, khẩn trương nói.

Hai tầm mắt lợi lại của ông cháu hai người đồng thời chuyển tới trên người nam nhân, cả hai đều cất dấu trào phúng người khác khó phát hiện. Mệt hắn hiện tại vẫn còn là gia chủ đứng đầu một gia tộc, lại còn là phụ thân Nam Ảnh. Ngay cả thân phận hiện tại của Nam Ảnh mà cũng không biết, chuyện này căn bản là không tới phiên Nam gia hắn nói chuyện.

Không tồi, hai vợ chồng này đúng thật là gia chủ Nam gia cùng đương gia chủ mẫu. Nam nhân là phụ thân có huyết mạch tương liên với Nam Ảnh, nữ nhân lại là nữ nhân hắn nuôi bên ngoài. Lúc mẫu thân Nam Ảnh qua đời mới có thể chính thức vào cửa, trở thành đương gia chủ mẫu Nam gia.

"Hừ. Gia chủ Nam gia, chỉ sợ ngươi đã quên, tiểu tử kia đã bị ngươi đuổi khỏi nhà đã nhiều năm đi? Việc này làm gì có chỗ cho ngươi nói chuyện?"

Diệp Thiên Tà lạnh lùng hừ một tiếng, không chút khách khí chỉ ra. Phàm là người đã từng khi nhục (khi dễ, làm nhục) tiểu tử kia của hắn, hắn một người cũng không bỏ qua. Từ nay về sau, tiểu tử kia chính là người của hắn, hắn không cho phép bất kì ai khi nhục y.

"Chuyện này.... Diệp thiếu, tiểu Ảnh dù sao cũng là con ta, ta ....... Lão tư lệnh, ngài xem......"

May là Diệp Thiên Tà vừa rồi không hề khách khí chút nào bởi vốn dĩ Nam gia gia chủ cũng chẳng dám tùy tiện lớn tiếng, đành nhìn qua vẻ mặt sâu xa khó hiểu của lão gia tử xin giúp đỡ. Những người trong gian phòng này, đừng nói là hai vị đại thần của Diệp gia, cho dù là thuộc hạ của bọn họ cũng không phải là đối tượng mà hai người bọn gã dám đắc tội dễ dàng a.

" Thiên Tà nói rất đúng. Trong sự việc này, các ngươi đích thực là không có quyền lợi lên tiếng gì trong chuyện này. Mệt ngươi còn là vợ chồng với Tuyết nhi  mười namư mà ngay cả thân phận Tuyết nhi còn không biết. Mở to hai mắt mà nhìn rõ đi.

Nói xong, lão gia tử thuận tay đem tập văn kiện ném cho gã. Hiên Viên Tuyết - tiểu nữ nhi của Hiên Viên gia, cho tới bây giờ lão còn nhớ rõ bộ dáng phấn phấn nộn nộn đáng yêu của nàng khi còn bé. Không thể tưởng tượng được nàng lại chết trên tay nam nhân chết tiệt này. Nếu có thể, lão thật sự muốn một súng bắn chết gã. Gã quả thực là sỉ nhục, kẻ bại hoại ở tu chân giới.

"Này....."

Nam gia chủ nhìn tài liệu trong tay, càng nhìn xuống tay gã càng run rẩy lợi hại. Gã nằm mơ cũng không nghĩ tới nữ nhân mà hắn xem là thật sự đơn thuần tới mức ngu ngốc kia lại có thân phận hiển hách như vậy. Mệt gã vẫn luôn muốn ở trong tứ đại gia tộc, cuối cùng lại tự mình hủy đi cơ hội một bước lên trời này......

"Ba....."

Tập tư liệu rơi trên mặt đất.

"Bịch...."

Gia chủ Nam gia ngây ngốc ngã ngồi trên ghế sa lông, cả người nháy mắt mất đi sức sống. Là gã.... hết thảy đều là gã sai, là hắn bỏ lỡ cơ hội khiến Nam gia nhanh chóng thăng tiến, là gã hại chết Tuyết nhi, là gã..... Báo ứng, hết thảy đều là báo ứng a!

"Chi Thư, ông là sao vậy? Chi Thư?"

Trong phòng khách vang lên tiếng kêu lớn kinh hoàng của Nam phu nhân nhưng không có ai để ý tới bà ta. Nam Chi Thư không nghe thấy, hai ông cháu Diệp gia không muốn nghe, những người khác càng đem luật lệ trong quân đội phát huy đến mức tận cùng, mắt không chớp lấy một cái, cái gì cũng không nghe không nhìn và cũng không thèm nhìn.

Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, Phật gia có câu : " Thiện ác tất có báo ứng". Không phải báo ứng không tới là không có báo ứng, vợ chồng Nam gia vì làm việc ác nên hiện tại bọn họ ăn khổ như vậy là đúng thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro