Chương 18: Lão gia tử ủng hộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiên Tà, con dựa vào cái gì mà cho rằng ta nhất định sẽ đồng ý hôn sự của hai đứa? Đừng quên, con chính là huyết mạch duy nhất của Diệp gai đời thứ ba ta. Chẳng lẽ con muốn chặt đứt hương khói Diệp gia ta sao?"

Tự động xem nhẹ tiếng thét chói tai, lệ mâu lão gia tử liếc qua, khí thế mười phần. Đôi mắt lợi hại lộ ra uy áp bá đạo.

"Gia gia, ta không phải là đang trưng cầu ý kiến của ngài mà chỉ là đang báo cho ngài mà thôi. Không quản ngài có đồng ý hay không, cuộc hôn nhân này ta đã định rồi."

Người khác có lẽ sợ lão gia tử nghiêm túc như vậy nhưng Diệp Thiên Tà có thể nói là từ nhỏ liền đối mặt với việc này mỗi ngày mà lớn lên, sớm đã có lực miễn dịch. Luận về khí thế, hắn sẽ không thua gia gia mình, đặc biệt là tính cách quật cường của hắn.

"Ngươi.... cái tên vô liêm sỉ. Lão tử còn chưa có chết. Đừng quên thân phận quân nhân đặc thù của ngươi. Không có chỉ thị do lão tử phê chuẩn, ngươi cho là ngươi có thể thuận lợi kết hôn? Lại còn thêm Hiên Viên lão quỷ, ngươi thật sự cho rằng hắn ăn chay?"

Lão gia tử trừng hai mắt, tức giận đến cả người run rẩy. Thằng cháu trai này của ông quả thực chính là phiên bản của ông thời trẻ. Nói một không nói hai, tính tình quật cường đến mức dường như có thể đẩy ngã một con trâu. Tất cả đều do con dâu, nhìn xem đã đem hắn sủng thành cái dạng gì? Cái thứ vô liêm sỉ!

"Ân?"

Được lão gia tử nhắc nhở, Diệp Thiên Tà lúc này mới phát hiện ra vấn đề hiện tại. Xem ra hắn muốn kết hôn thì phải xin chỉ thị của quân khu cho phép hắn kết hôn thì hắn mới được kết hôn. Phượng mâu hồ nghi nhìn lão gia tử. Gia gia hiện tại là đang nhắc nhở hắn?

"Nhìn cái gì, khi nào ngươi thụ phục được Hiên Viên lão quỷ kia thì hãy đến nói chuyện kết hôn với lão tử. Đồ vô liêm sỉ, lão tử như thế nào lại có thằng cháu vô liêm sỉ như ngươi a."

Biết không thể gạt được thằng cháu còn khôn khéo hơn hồ ly nhà mình, lão gia tử không được tự nhiên dời tầm mắt. Lão thật sự rất thưởng thức người thiếu niên kia, lại cộng thêm việc người thiếu niên này lại là cháu ngoại của Hiên Viên lão quỷ, như thế nào cũng không thể để tôn tử nhà mình "Bội tình bạc nghĩa". Chỉ là đồng tính kết hôn mà thôi, quốc gia vừa mới ban bố điều lệnh đồng tính có thể kết hôn, không làm trái pháp luật, sợ gì? Về phần vấn đề con cái, mỗi một gia tộc tu chân đều có bí thuật mà chỉ bọn họ mới có. Muốn sinh con còn không phải là chuyện dễ dàng? Chính là sinh một đội bóng đá cũng không là vấn đề.

Hơn nữa, một khi Diệp gia làm đám hỏi với Hiên Viên gia, tiền đồ của Thiên Tà sẽ càng thêm sáng lạng, không thể đoán trước. Tổng hợp lại những việc trên, lão không có lý do gì mà phản đối cuộc hôn nhân này.

"Vâng, thủ trưởng. Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Xác định được lập trường của lão gia tử, Diệp thiên Tà hưng phấn đứng lên làm động tác chào tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội. Nghĩ đến việc không bao lâu nữa là hắn có thể hoàn toàn có được vật nhỏ mê người kia, trong lòng vui như hoa nở.

Lão gia tử không khỏi lộ ra vẻ tươi cười vui mừng, rốt cuộc có thể nhìn thấy được một mặt khác luôn bị cháu trai ẩn dấu, thật không dễ dàng a!

"Leng keng đinh...."

Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, lão gia tử vừa bực mình vừa buồn cười liếc mắt nhìn thằng cháu đang hưng phấn ngập đầu một cái. Từ trong túi áo quân trang lấy di động ra, nhìn tên người gọi, lão gia tử nghiêm mặt. Vấn đề khó giải quyết rốt cục cũng đến.

"Hiên Viên lão quỷ, ngươi như thể nào lại rảnh rỗi gọi cho ta?"

"Không phải là do ngươi tìm ta? Diệp lão đầu, nói đi, có chuyện gì. Hiện tại ta còn một hội nghị phải chủ trì."

Hiên Viên Kình ở đầu bên kia điện thoại tức giận chỉ ra. Cái tên Diệp lão đầu này thật thích cùng ông chơi trò thăm dò mà giả bộ hồ đồ. Mấy chục năm như một ngày, ông cũng không theo lão hồ đồ.

"Ha ha..... Phải không? Lão già lớn tuổi mau quên, ta muốn nói gì nhỉ, a.... phải, chính là muốn hỏi một chút, ngươi có phải hay không có một đứa cháu ngoại tên Hiên Viên Ảnh?"

Lão gia tử trực tiếp cười vài tiếng, nói lòng vòng. Người ta nói già trẻ già trẻ, càng già tính càng trẻ con, chính là nói loại người như lão gia tử đi? Chính là hồ ly thành tinh, lại là lão ngoan đồng, lời ra tiếng vào vẫn như trước không để ý mấy lời ngu xuẩn kia, tinh đâu. (?) 

"Ân? Làm sao ngươi lại biết? Chẳng lẽ tiểu Ảnh..."

Hiên Viên Kình ngẩn ra, lập tức buông xuống công tác trên tay. Lâu lắm rồi không gặp tiểu Ảnh, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

"Không, không có việc gì đứa nhỏ kia rất tốt, lão nhân ta lập tức liền thích y. Ngươi đừng lo lắng. Hiên Viên lão quỷ a, ngươi nói, chúng ta đã quen biết vài chục năm, ngay cả cháu đều đã trưởng thành, có phải nên ngồi xuống mà nghỉ ngơi thật tốt hay không a!"

"Ngừng, ta còn không hiểu ngươi sao? Nói thẳng đi, có chuyện gì? Ta nghĩ ngươi sẽ không rảnh rỗi đến mức hỏi chuyện của bọn nhỏ đi?"

Hiên Viên Kình cũng không phải đèn cạn dầu. Hai người kết giao đã vài chục năm, làm sao ông lại không nghe ra thâm ý trong lời lão gia tử? Đưa tay vẫy lui thuộc hạ, nhàn nhã ngã người ra sau dựa vào lưng ghế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro