Chương 22: Hôn đến không thể khống chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiên Viên Ảnh vô lực trừng lớn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đến yêu nghiệt gần trong gang tấc kia. Cảm giác được Diệp Thiên Tà buông môi y ra, vươn đầu lưỡi nóng bỏng thăm dò cánh môi đã bị ma sát đén hơi sưng đỏ, như muốn công thành đoạt đất mà chiếm hữu khoang miệng ấm áp của y.

"Ân..... buông......."

Đột nhiên, Hiên Viên Ảnh vốn an tĩnh lại dãy dụa đứng lên, hai tay để tại lồng ngực của hắn mà hung hăng đẩy ra. Trong lòng Diệp Thiên Tà nổi lên một trận khó chịu, bắt lấy hai tay Hiên Viên Ảnh bắt chéo ra sau người y. Trong lúc đó, môi mỏng cũng không có rời đi mà ngược lại đột ngột tăng thêm lực đạo, mạnh mẽ dùng lưỡi cạy mở đôi môi y.

"Thao......buông ra....."

Hiên Viên Ảnh mượn lực thoát khỏi khống chế của hắn, hai nắm đấm rơi xuống như mưa, không khách khí mà dừng trên người hắn, hai chân đang bị cản cũng gia nhập mà đá đạp. Nhưng mà thể lực của thân thể này thật sự là quá kém, lại thêm Diệp Thiên Tà là quân nhân từng chịu huấn luyện khắc nghiệt nhất, trải qua vô số trận thực chiến, điểm thể lực này của y ở trước mặt hắn căn bản nhỏ bé không đáng kể. Không chỉ thế, tựa hồ sự phản kháng của Hiên Viên Ảnh còn khơi dậy dục vọng chinh phục mãnh liệt của Diệp Thiên Tà, nụ hôn nóng bỏng ngày càng kịch liệt, đầu lưỡi đinh hương bị hung hăng hút duẫn, như muốn đem đầu lưỡi của y hút đến trong miệng hắn vậy.

Hiên Viên Ảnh chỉ cảm thấy đầu lưỡi run lên, dần dần mất đi tri giác, động tác giãy dụa chậm rãi dừng lại, không nhìn đến hai tay ngày càng lỗ mãng của Diệp Thiên Tà, đôi mắt đào hoa nhanh chóng xẹt qua một tia ngoan lệ, cao thấp giật giật.

"Ngô!"

Diệp Thiên Tà mạnh mẽ buông ra đôi môi anh đào bị hắn chà đạp đến sưng đỏ ướt át, phượng mâu tràn ngập lửa dục cùng phẫn nộ mà giơ tay sờ khóe miệng đau nhói, hai mắt như thanh kiếm sắc bén mà bắn về phía y. Y dám cắn hắn!?

"Phù, phù..... con mẹ nó ngươi một vừa hai phải một chút cho lão tử, mẹ nó không động liền dán đi lên, lần sau ta cũng không cam đoan ta là cắn môi ngươi mà không phải đầu lưỡi của ngươi."

Không quan tâm tầm mắt sắc bén của Diệp Thiên Tà, Hiên Viên Ảnh mãnh liệt lau miệng, lớn tiếng mắng. Nam nhân chết tiệt, cho hắn ba màu hắn liền muốn mở tiệm nhuộm tóc a. (này là thành ngữ, giống kiểu "Được nước làm tới" bên mình ấy)

Lửa giận cùng dục hỏa của Diệp Thiên Tà liền ở lúc Hiên Viên Ảnh mắng người liền tắt (=.= cuồng ngược cmnr...). Khi nhìn đến đôi môi sưng đỏ của Hiên Viên Ảnh, phượng mâu xẹt qua một tia tự trách. Không phải nói muốn tôn trọng y, khiến y cam tâm tình nguyện đem mình giao cho hắn sao? Tại sao lại làm thành như vậy?

"Xin lỗi, ta......."

"Nếu như xin lỗi có tác dụng thì cần quân nhân như các ngươi để làm gì? Diệp Thiên Tà, ta biết chúng ta đã kết hôn. Nhưng có một số việc ngươi cần phải hiểu rõ, cuộc hôn nhân này không phải ta tự nguyện muốn. Trừ phi ngươi có thể khiến cho ta cam tâm tình nguyện yêu ngươi, tuy rằng tỉ lệ xảy ra chuyện này là 0.01%. Lần này coi như bỏ qua, chỉ một lần này thôi."

Hiên Viên Ảnh không chút lưu tình đánh gãy lời xin lỗi của hắn, đáy mắt mang theo phẫn nộ cùng sắc bén lóe ra một lát liền bình tĩnh trở lại. Không thể không nói, y đối xử với Diệp Thiên Tà là khoan dung, lại thêm việc y có hảo cảm với hắn. Nhưng hiện tại.... cái gì đều không có khả năng.

"Được, ta sẽ không nói xin lỗi. HIên Viên Ảnh, nhớ kĩ lời ngươi nói hôm nay. Ta sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện yêu ta, chủ động đem chính mình giao cho ta."

Nhìn nhau nửa ngày, Diệp Thiên Tà tự tin nói. Hắn không phải kẻ ngu ngốc, dùng một chút hiểu biết của hắn về Hiên Viên Ảnh, y tuyệt đối không phải là người khoan dung đến như vậy. Nhưng dù là khi bọn họ có đêm đầu tiên hay hiện tại, Hiên Viên Ảnh nhiều nhất cũng là cắn rách môi hắn. Đây không phải chứng tỏ rằng, y, kì thật cũng không ghét hắn?

"Ha ha.... có tự tin là tốt, ta thực chờ mong."

Nghe vậy, Hiên Viên Ảnh nở nụ cười sáng lạn, thiếu chút nữa làm mù mắt Diệp Thiên Tà ( :)))) ). Ngay sau đó, thanh âm thanh thúy đột nhiên giảm xuống, bình thản đến không hề phập phồng.

"Diệp Thiên Tà, ta muốn trải qua một cuộc sống sinh hoạt bình thường. Không quản hứng thú của ngươi đối với ta thuộc dạng dục vọng chinh phục của nam nhân hay thật sự có một chút thích, chuyện hôn sự xin đừng tự tiên nói ra. Nếu có thể, thỉnh làm như không biết ta khi ở học viên Hoàng Gia."

Ngữ khí xa cách mà hữu lễ khiến Diệp Thiên Tà có loại tức giận muốn hung hắng bóp cổ y. Quen biết, kết hôn với hắn là chuyện rất mất mặt? Mặc y trốn trốn tránh tránh, mẹ, Diệp Thiên Tà hắn nếu như đáp ứng y liền khôn phải nam nhân.........

"Nếu ngươi đồng ý điều kiên của ta, ta sẽ thử tiếp nhận ngươi."

Diệp Thiên Tà vừa mới phát thề trong lòng rằng tuyệt đối không thể đáp ứng loại làm nhục thân phận của hắn như thế này. Ngay sau đó, thanh âm bình tĩnh của Hiên Viên Ảnh lần thứ hai vang lên.

"Được, ta đồng ý." ( :)))) anh hết là đờn ông rồi )

Người nào đó phi thường không tiết tháo đem lời thề vừa phát ném ra sau đầu. Nam tử hán co được dãn được, không phải chỉ là không nói ra sao? Có gì ghê gớm. Chỉ cần tiểu tử kia của hắn đồng ý tiếp nhận hắn, điều kiện gì hắn cũng đồng ý ( trời đất bao la, vợ là số một :))) ). Lại nói, tiểu tử kia nói là không thể nói ra đi, trừ bỏ nói bên ngoài, còn có rất nhiều phương pháp khiến người khác biết y là của hắn nha. Núi không dời thì đường đi dời (kiểu không đi đường này thì đi đường khác ấy), luôn có một đại lộ thông ra La Mã.

Đơn giản như vậy liền đáp ứng? Hiên Viên Ảnh hoài nghi nhìn phượng mâu của hắn thật lâu. Lấy tính cách tài trí hơn người của hắn, hẳn là sẽ không đáp ứng đến sảng khoái như vậy đi?

"Như thế nào? Hoài nghi lời hứa hẹn của bản thiếu?"

Mày kiếm nhếch lên, nụ cười tuấn tú trên mặt nháy mắt thu liễm, xuất kỳ bất ý vươn tay xoa chóp mũi y, giọng nói trầm thấp mang theo tia không biết phải làm sao.

"Sự tình ủy khuất như vậy bản thiếu đều đáp ứng, tiểu tử kia có phải hay không cũng nên xuất ra thành ý của ngươi, thử tin tưởng nam nhân của ngươi?"

"Ngạch...."

Hiên Viên Ảnh sau gáy tối sầm, thái dương nháy mắt che kín vài vạch đen. Mẹ nó nam nhân này thật sự đem y trở thành thiếu niên mười mấy tuổi đầu? Luận về tuổi tâm lý, y so với hắn còn lớn hơn mấy tuổi đâu.

"Nếu đạt được nhận thức chung, kia Diệp thiếu thân mến, làm ơn tại ngõ nhỏ gần trường thả ta xuống xe."

Một lát sau, Hiên Viên Ảnh khôi phục lãnh tĩnh, ngẩng đầu nhìn cái xe siêu cấp xa hoa cùng với dàn xe đằng sau. Nếu y thật sự ở trước cổng trường mà bước xuống từ xe này thì không cần bất kì ai nói, dựa vào chất lượng và điều kiện từ trong ra ngoài đều tốt của Diệp Thiên TàNào nói, lấy Diệp Thiên Tà điều kiện, y liền sẽ trở thành địch nhân của nữ sinh toàn trường.

"Được, thân ái nói như thế nào đều được, vi phu tuân mệnh. Chính là........cái kia....."

Diệp Thiên Tà sảng khoái đáp ứng, bất quá, bởi vì đôi môi anh hồng của người nào đó luôn ở trước mắt mình khép khép mở mở, tà hỏa mới vừa áp chế không lâu lại cọ lên trên. Tròng mắt tối như mực chuyển động, phượng mâu không có ý tốt mà dừng trên đôi môi còn chút sưng đỏ của Hiên Viên Ảnh. Hàm ý liếc mắt y một cái, thấy y không có dấu hiệu tức giận, Diệp Thiên Tà mới cẩn thận nói

"Tiểu tức phụ, ngươi xem người khác ký hợp động đều có con dấu, hai ta kí kết hiệp ước không bình đẳng, tổn hại tôn nghiêm của vi phu như vậy, có phải hay không cũng nên có một cái a?"

"Ngạch..... nếu ta nhớ không sai. Ngươi là quân nhân đi? Vô lại kiêm lưu manh không thích hợp với ngươi."

Hiên Viên Ảnh sửng sốt, nhìn đáy mắt tràn ngập tà hỏa của hắn liền nhịn không được hung hăng liếc mắt hắn. Cạn lời mà dời mắt đi chỗ khác.Nếu y thật sự ở trước cổng trường mà bước xuống từ xe này thì không cần bất kì người nào nói, lấy Diệp Thiên Tà điều kiện, y liền sẽ trở thành địch nhân của nữ sinh toàn trường.

"Được, thân ái nói như thế nào đều được, vi phu tuân mệnh. Chính là........cái kia....."

Diệp Thiên Tà sảng khoái đáp ứng, bất quá, bởi vì đôi môi anh hồng của người nào đó luôn ở trước mắt mình khép khép mở mở, tà hỏa mới vừa áp chế không lâu lại cọ lên trên. Tròng mắt tối như mực chuyển động, phượng mâu không có ý tốt mà dừng trên đôi môi còn chút sưng đỏ của Hiên Viên Ảnh. Hàm ý liếc mắt y một cái, thấy y không có dấu hiệu tức giận, Diệp Thiên Tà mới cẩn thận nói

"Tiểu tức phụ, ngươi xem người khác ký hợp động đều có con dấu, hai ta kí kết hiệp ước không bình đẳng, tổn hại tôn nghiêm của vi phu như vậy, có phải hay không cũng nên có một cái a?"

"Ngạch..... nếu ta nhớ không sai. Ngươi là quân nhân đi? Vô lại kiêm lưu manh không thích hợp với ngươi."

Hiên Viên Ảnh sửng sốt, nhìn đáy mắt tràn ngập tà hỏa của hắn liền nhịn không được hung hăng liếc mắt hắn rồi cạn lời mà dời mắt đi chỗ khác. Đem hắn đi so sánh với lưu manh, vô lại thực sự là vũ nhục hai từ đó.
“Mẹ… lão tữ cũng chỉ lưu manh với một mình ngươi, không phải ai cũng…”
Đột nhiên nghe thấy Diệp Thiên Tà la lớn một tiếng, không đợi Hiên Viên Ảnh kịp phản ứng, cánh tay mảnh khảnh đột nhiên bị mạnh mẽ bắt lấy rồi hướng vào trong ngực hắn. Chỉ trong chớp mắt, đôi môi anh hồng lần thứ hai bị cặp môi mỏng đầy gợi cảm gắt gao mút lấy.
Thân thể bị hạn chế, môi bị che lại, trừ bỏ cặp mắt đào hoa đa tình kia, Hiên Viên Ảnh ngay cả động một chút đều không được. Khi tầm mắt đối diện cặp mắt đầy chấp nhất của Diệp Thiên Tà, Hiên Viên Ảnh bất đắc dĩ khẽ thở dài trong lòng. Đồng thời, hai tay vòng qua cổ hắn. Dù sao y cũng không chán ghét nụ hôn của hắn, coi như là hồi báo công hắn nhường nhịn đi. Một đệ tử cấp cao tâm cao khí ngạo, sống an nhàn sung sướng, có thể khiến hắn nhường nhịn đến như vậy cũng thật sự là làm khó hắn .
Diệp Thiên Tà nằm mơ cũng không nghĩ tới Hiên Viên Ảnh cư nhiên sẽ chủ động hé miệng, vươn đầu lưỡi nhỏ nhỏ mềm mềm ra đáp lại chính mình, thân thể không khỏi cứng đờ. Trong lòng nhanh chóng bị cảm xúc mừng như điên chiếm lấy. Hai tay kích động ôm đầu y, làm sâu thêm nụ hôn với tiểu tử trong ngực chỉ thuộc về mình hắn.
"Ân ·· "
Nguyên bản chỉ là hôn lướt qua rồi ngừng. Nhưng vì Hiên Viên Ảnh chủ động, Diệp Thiên Tà liển trở nên bá đạo, bắt đầu chậm rãi biến chất. Không biết từ khi nào mà cái nơ trên áo sơ mi đồng phục của Hiên Viên Ảnh biến mất, hai cái cúc áo bên trên cũng bị cởi bỏ. Cái cổ tinh tế khêu gợi trắng trợn bại lộ trong không khí, xương quai xanh mê người tựa như một con bướm đang giương cánh muốn bay. Đôi môi Diệp Thiên Tà cũng rời khỏi môi y mà gặm cắn cần cổ trắng nõn.  Không chịu nổi công kích mãnh liệt của hắn, âm thanh rên rỉ mê người ái muội phiêu đãng trong không gian đằng sau xe nhỏ hẹp. Tình cảm mãnh liệt nhanh chóng bốc cháy lên, hết sức căng thẳng.
"Tiểu tử kia ·· "
Nụ hôn cực nóng để lại một đám dấu vết trên vùng da lộ ra bên ngoài của Hiên Viên Ảnh, bàn tay to lớn khó dằn nổi mà cởi bỏ nút áo trên áo khoác hắn. Hắn tự hỏi mình không phải là một người coi trọng dục vọng. Nhưng hiện tại ngay cả bản thân hắn đều không rõ, vì cái gì mỗi lần vừa nhìn thấy Hiên Viên Ảnh, hắn đã nghĩ đem y đặt ở dưới thân mà hung hăng chà đạp một phen.
Hiên Viên Ảnh tạm thời mất đi lý trí mà chìm vào dục vọng, tùy ý Diệp Thiên Tà chủ đạo cuộc làm tình kịch liệt này, nửa điểm ý muốn ngăn lại đều không có. Y sảng khoái hưởng thụ cảm giác tê dại vui sướng mà hắn mạng lại, thành thực mà rên rỉ một sóng tiếp một sóng…
"Khụ khụ … thiếu gia, sắp đến trường học."
Nhưng mà ở những thời điểm như thế này thì đều sẽ có người quấy rầy. Vì thế, cùng với tiếng ho khan vang lên, âm thanh cứng nhắc không mấy tự nhiên của đại thúc lái xe đột ngột truyền vào lỗ tai hai người. Động tác tiến công của Diệp Thiên Tà nháy mắt xơ cứng.
"Ha ha…. "
Hiên Viên Ảnh đồng dạng lấy lại tinh thần từ dục vọng, nhìn khuôn mặt đen thui bất mãn của Diệp Thiên Tà liền nhịn không được cười lớn tiếng. Sau ót Diệp Thiên Tà nhảy lên mấy đường gân xanh, hung hang xuyên qua kính chiếu hậu trừng mắt liếc lái xe một cái. Phượng mâu hung ác nham hiểm chuyển sang nhìn người nào đó đang cười đến tùy ý bừa bãi, đáy mắt rất nhanh lướt qua một tia chật vật cùng quỷ dị, hai tay cấp tốc duỗi ra thọc lét y.
"Ha ha… không… không cần… ha ha…. "
Hiên Viên Ảnh trong nháy mắt cười đến ngã trái ngã phải, đến mức nước trên khóe mắt như sắp trào ra, miệng liên tiếp xin khoan dung.
"Nhìn ngươi còn dám hay không chê cười bản thiếu… "
Dục hỏa biến mất vô tung, Diệp Thiên Tà giả vờ nổi giận hừ lạnh một tiếng, hai cánh tay lại tiếp tục thọc lét bộ vị mẫn cảm toàn thân Hiên Viên Ảnh. Hai người nháy mắt liền giống như hài tử mà nháo thành một đoàn.
Đại thúc lái xe mặt không đổi sắc mà dừng xe lại, trên môi nở nụ cười như có như không. Thiếu gia rốt cục tìm được người mà mình nguyện ý yêu tha thiết suốt đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro