Chương 26: Thế nào, hay là ngươi trở thành người của ta đi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì không muốn trong lúc vô ý khiến y bị thương, khi đối mặt với công kích sắc bén nhắm vào những điểm trí mạng của y, Thắng Chân chỉ có thể từng bước một mà tránh né. Trong khi hắn cho rằng việc hắn nhẹ tay nhường nhịn y là đang sủng y, dung túng y, nhưng ở trong mắt Hiên Viên Ảnh, hành động này của Thắng Chân không thể nghi ngờ là đang cùng y chơi mèo vờn chuột, là đang đùa giỡn y. Mặt nước tĩnh lặng trong lòng dần bao phủ hàn băng, mang theo sát ý dần dần dày đặc, động tác công kích càng ngày càng thành thục, càng ngày càng sắc bén, cũng càng ngày càng khó lường.

"Này, mau dừng lại, nếu không gia sẽ không khách khí."

Đường đường là hắc đạo thái tử gia, trung giai kim đan cường giả bị một phế vật gắt gao ép buộc khiến Thắng Chân nghẹn khuất đến nóng giận.

"Không có khả năng."

Lạnh lùng bỏ lại ba chữ, thế công không có chút dấu hiệu nào yếu bớt, một đợt lại một đợt sắc bén.

"Xem ra, chỉ có khiến cho ngươi triệt để ngã xuống ngươi mới có thể dừng lại."

Đột nhiên Thắng Chân dừng bước, không tiếp tục tránh né, hai mắt lóe lên tia nguy hiểm, bắt lấy công kích trí mạng của Hiên Viên Ảnh đang đánh thẳng đến phần yếu hại trên ngực hắn, giơ tay trái ngăn y lại, cong hạ thân, tay phải hung hăng đánh về phía bụng y, than thể Hiên Viên Ảnh giống như con diều bị đứt dây mà mãnh liệt bay ra đằng sau.

"Binh ~ "

Thẳng đến khi đụng vào tường vây bên cạnh mới rơi xuống, từ khóe miệng chảy xuống một vết máu đỏ tươi, cùng với da thịt trắng nõn hình thành tiên minh đối lập.

"Thao ·· "

Thân thể giống như muốn rời ra từng mảnh, đau quá! Mẹ, khối này thân thể thực sự rất con mẹ nó vô dụng.

"Hiện tại chịu phục đi?"

Thắng Chân lắc mình đi đến trước mặt y, rồi cúi xuống nhìn, cặp mắt màu xanh da trời thoáng hiện lên một tia đau lòng cùng bất đắc dĩ.

"Chịu phục? Trong từ điển của Hiên Viên Ảnh ta từ trước tới giờ chưa bao giờ xuất hiện hai chữ này, nhục nhã hôm nay ta nhớ kỹ."

Ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, tuy rằng hiện tại đang bị vây trong thế yếu, Hiên Viên Ảnh lại không có nửa điểm sợ hãi của kẻ yếu nên có. Một ngày nào đó y sẽ báo thù này.

"Ha ha ·· không tồi, gia thưởng thức ngươi. Hay là ngươi trở thành người của ta, như thế nào?"

Nghe vậy, Thắng Chân khom lưng xuống cười lớn, tay phải duỗi đến trước mặt của y.

"Ba ~ "

Hiên Viên Ảnh không thèm liếc mắt một cái nhìn bàn tay to đang duỗi ra trước mặt y mà hung hăng đẩy nó ra. Tùy ý dùng mu bàn tay lau khóe miệng còn vương tơ máu, chịu dựng cơn đau nóng rát ở ngực, giãy dụa từ từ mà đứng thẳng lên.

"Làm người của ngươi? Đầu ta cũng chưa có bị đá hỏng."

Ngẩng đầu đối diện tầm mắt của hắn, dưới đáy mắt khó có thể thấy được sự trào phúng. Sau khi nói xong, Hiên Viên Ảnh lười tiếp tục để ý tới hắn, ôm ngực, cong lưng xuống mà lướt qua hắn.

Vừa đưa tay lên quẹt đi vết máu nơi khóe miệng, cổ họng lại dâng lên một cỗ tanh ngọt khác. Hiên Viên Ảnh nâng tay phải nắm chặt phần áo trước ngực, khớp hàm cắn chặt lại, liều mạng chịu đựng đau rát từ trong ra ngoài trên thân thể. Cặp mắt đào hoa thâm thúy tràn ngập tia nham hiểm hung ác, dị năng giả quả nhiên đủ cường hãn.

"Nhớ kỹ, một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện làm người của ta."

Không nhận thấy được dị trạng của y, Thắng Chân mang theo vẻ kiên định tuyệt đối mà tuyên bố. Động tác mở cửa của Hiên Viên Ảnh dừng một chút rồi lập tức quyết đoán mở cửa rời đi.

"Nằm mơ!"

Hai chữ tràn ngập vẻ quyết tuyệt lạnh như băng vang lên cùng với tiếng đóng cửa, rõ ràng bay trong hai tai Thắng Chân.

"Ha ha ··· "

Đây là từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên có người dám cự tuyệt hắn một cách triệt để đễn như vậy. Hiên Viên Ảnh quả nhiên là một người thú vị.

Nửa ngày sau, nụ cười tuấn tú trên khuôn mặt Thắng Chân đột nhiên chợt tắt. Xoay người đi đến lan can sân thượng, hai tay chống lên thanh sắt, ánh mắt kiên định nhìn xuống học viện Hoàng Gia trang nghiêm mang phong cách cổ xưa. Hiên Viên Ảnh, đồ vật mà bản thiếu muốn, không có chuyện không chiếm được, ngươi chờ tới ngày trở thành vật sở hữu của ta đi.

Hiên Viên Ảnh đang đứng tựa lưng lên cầu thang tự nhiên nghe được tiếng cười to một cách bừa bãi của người nào đó. Bất quá y hiện tại không có rảnh rỗi tới mức mà quản hắn đến tột cùng muốn làm cái gì. Chịu đựng đau đớn, đơn giản xử lý một chút chật vật trên người, Hiên Viên Ảnh lấy điện thoại di động ra bấm số gọi Diệp Thiên Tà. Tại thời điểm này người có thể trợ giúp duy nhất mà y có thể nghĩ đến chỉ có Diệp Thiên Tà, người chồng trên danh nghĩa của y, cũng là nam nhân duy nhất của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro