Chương 7: Nhớ kĩ loại đau đớn này, là Diệp Thiên Tà ta mang lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngao~"

Gầm nhẹ một tiếng, buông đôi môi y ra, nụ hôn nóng bỏng không ngừng chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của y, dọc theo hai má trơn mềm, cần cổ mảnh khảnh gợi cảm, đến chỗ cần đến, lưu lại một dấu hôn đỏ nóng rực. Ý thức Hiên Viên Ảnh giống như theo nụ hôn chân thực của hắn mà ngày càng mờ nhạt, hai tay choàng lên hai vai hắn rồi câu lên sau cổ, thân thể hơi hơi cong lên, chủ động đem chính mình đưa vào trong miệng hắn.

Theo Hiên Viên Ảnh ngày càng chủ động, Diệp Thiên Tà dần không thỏa mãn với tình hình hiện tại, hơi chống người lên, cuối đầu đặt nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi y.

"Rẹt..."

Âm thanh xé rách vang lên, áo sơ mi trên người Hiên Viên Ảnh nháy mắt không còn. Diệp Thiên Tà tuyệt đối là cao thủ tình trường, Hiên Viên Ảnh không khỏi tỉnh táo lại, nhanh chóng dùng phương thức đồng dạng xé bỏ áo sơ mi hắn. Trong chớp mắt, nửa người trên trần trụi áp trên người y, nụ hôn nóng bỏng sau đó cũng theo tới.

" Ân....."

Khi bàn tay to của Diệp Thên Tà chạm đến khuôn ngực có vẻ hơi đơn bạc của Hiên Viên Ảnh, âm thanh rên rỉ khó nhịn vang vọng khắp toàn bộ phòng ngủ, thân thể bị xuân dược không chế thành thật đáp lại hắn.

Cảm giác tê dại kì dị len lỏi khắp toàn thân hai người. Hai thân ảnh lâm vào trong tình dục kịch liệt trao đổi nước bọt của nhau, không hạn chế đem cái loại sảng khoái quỷ dị này không ngừng mở rộng kéo dài đi xuống.

"Ân?"

"Không cần!"

Đột nhiên, thanh âm Diệp Thiên Tà nghi hoặc hừ nhẹ cùng Hiên Viên Ảnh giống như đã bị kinh hách mà thét chói tai đồng thời vang lên. Hai người đang chìm trong dục vọng nhát mắt rút ra. Bàn tay to lớn của Diệp Thiên Tà cứng ngắc dừng lại ở giữa hai chân không biết từ khi nào trở nên trần trụi của Hiên Viên Ảnh, mà đáy mắt Hiên Viên Ảnh lại đan xen đau đớn cùng.....sợ hãi. Không sai, là sợ hãi, thân thể hắn đang run rẩy mặc dù rất nhỏ.

"Ngươi..."

Diệp Thiên Tà nhìn hắn, ngón tay giật giật, xúc cảm trên tay lần thứ hai nói cho hắn biết, không sai, đó là.... Làm sao có thể? Mắt phượng không khỏi chuyên lên lồng ngực bằng phẳng của y, cùng hầu kết nhô ra trên cổ. Rõ ràng là một nam nhân, vì cái gì lại có cơ quan sinh dục của nữ nhân?

"Sờ đủ liền cút ngay cho lão tử!"

Gào lên như một con dã thú bị thương, hai mắt Hiên Viên Ảnh đỏ ngầu lên trừng hắn. Không thể tưởng tượng được, lần thứ hai trọng sinh, y như trước không có cách nào thoát khỏi loại thể chất biến thái này. Người nam nhân trước mắt này sẽ giống như người nọ, sẽ phẫn nộ đẩy y ra, mắng y là quái vật yêu nghiệt đi?

Khuôn mặt Hiên Viên Ảnh lúc này như xé nát tâm Diệp Thiên Tà. Nếu như nói ngay từ đầu hắn chính là có hứng thú mãnh liệt đối với y thì hiện tại hắn chính là chân chính đau lòng y, nghĩ muốn đau tiếc y. Thiếu niên này, từng bởi vì cấu tạo thân thể đặc dị mà bị người làm tổn thương đi?

Vẻ ngoan lệ dần tràn ra khỏi phượng mâu. Rốt cuộc là ai, lại có thể làm hắn tổn thương như vậy?

"Cút? Vì cái gì mà ta phải cút? Ngươi cho là ngươi như vậy thì sẽ khiến bổn thiếu gia ta buông tha? Nói cho ngươi biết, không có của đâu. Nhớ kĩ lời của ta, từ giờ trở đi, toàn thân ngươi mỗi một chỗ từ trên xuống dưới, từ thân thể đến linh hồn đều là của bổn thiếu gia. Hiện tại, hãy để bổn thiếu gia hảo hảo yêu thương ngươi đi."

Một lát sau, vẻ ngoan lệ dưới đáy mắt Diệp Thiên Tà biến mất. Không quản y đã từng trải qua cái gì, hắn không cho phép y trong thời điểm bọn họ đang hoan ái nhớ lại, càng không cho phép người trong lòng hắn nhớ tới cái gì dã nam nhân. Hai tay bắt lấy hai mắt cá chân y hung hăng kéo ra, thân thể cường tráng đưa phân thân vào chỗ giữa hai chân.

"A..."

"Nhớ kĩ, đau đớn này, là Diệp Thiên Tà ta cho ngươi."

Diệp Thiên Tà không hề báo động trước mà tiến vào khiến Hiên Viên Ảnh đau đến cả người run rẩy, không còn tâm tư mà nhớ lại những kí ức đã từng bị thương tổn, hai tay nắm mạnh lấy cánh tay hắn, móng tay đâm sâu vào trong da thịt hắn. Theo tuyên ngôn bá đạo của hắn vang lên, Hiên Viên Ảnh thân thể như lá rụng trước gió không ngừng va chạm. Đau đớn do lần đầu khiến răng nanh y không ngừng run lên, rên la liên tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro