Chương 1: Cuộc gặp gỡ tình cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu đang ở đâu? Tại sao đột nhiên không nói?"

"... Có việc... Phòng thu âm... Đột nhiên..."

Tín hiệu bên kia đứt quãng, thêm vào tiệc rượu bên này âm thanh náo nhiệt, đầu dây bên kia nghe không được rõ.

Đỗ Diệp Thanh đứng dậy, đi thẳng đến cuối hành lang, mở cửa sổ, để tiếng huyên náo bên trong bị gió lạnh phân tán một chút, đè lên một tia kiên trì cuối cùng hỏi:

"Lúc nào kết thúc, tôi tới đón cậu?"

Mở cửa sổ ra, tín hiệu tốt hơn, bên kia cũng là những tiếng huyên náo rất rõ truyền tới.

Một người đàn ông trẻ tuổi giống như đang vận động dữ dội, nhịp thở có chút gấp gáp, nói:

"Không cần, sau khi tiệc rượu kết thúc sẽ sớm trở về."

Đỗ Diệp Thanh "Ừ" một tiếng thì không nói gì thêm. Chậm chạp cầm điện thoại di động mà không cúp. Bên kia lại không chần chờ mà ngắt máy.

Trước đó hắn rõ ràng nghe được tiếng thở một người đàn ông khác, nghe thấy rất gần, gần như ngay sát ống nghe.

Đỗ Diệp Thanh đặt di động đã không còn âm thanh bên tai, ở bên cửa sổ đứng một hồi, lông mày nhíu chặt. Không thể nói được có bao nhiêu khó chịu cùng phẫn nộ, chỉ là có chút buồn bực mất tập trung, hơi ngẩng mặt lên, để gió lạnh tùy ý thổi qua hắn.

Đột nhiên có người từ phía sau đưa tay qua, giúp hắn đóng cửa sổ lại .

Đỗ Diệp Thanh phục hồi tinh thần, xoay người nhìn lại, thấy một người trông khá quen đang cười híp mắt đứng phía sau hắn. Một đôi mắt trừng trừng mà nhìn đối phương, gò má nhiễm men say.

"Đỗ Ảnh Đế đây là đang vì ai mà chịu gió lạnh thổi a? Thổi đến cảm mạo thì biết làm sao đây."

Đỗ Diệp Thanh nhìn thoáng đôi mắt hoa đào, hơi sửng sốt một chút. Từ từ nhận thức người này, là Trần thiếu gia Trần Vũ - công tử nhà giàu có tiếng.

Anh cùng người này cũng biết đôi chút, bọn họ xu hướng tính dục tương đồng, tướng mạo tính cách đều từa tựa nhau, hai năm trước đã từng nghiêm túc đề nghị chung sống. Bất quá cả hai đều là thuần công.

Ở trên giường, ai trên ai dưới không phân định rõ ràng, cuối cùng thì đường ai nấy đi. Có điều, trên thương trường cũng hợp tác, tương trợ lẫn nhau không ít, Đỗ Diệp Thanh bất động thanh sắc.

"Trần thiếu cũng là uống say hóng gió cho tỉnh rượu sao?"

Trần Vũ cười vung vung tay, bước chân có chút loạng choạng, đi tới vài bước gần anh một chút, ngoẹo cổ nhìn Đỗ Diệp Thanh

"Cậu vẫn như trước đẹp trai như thế nha."

Đỗ Diệp Thanh thuận miệng nói:

"Thật sao? Cảm ơn."

Trần Vũ đưa tay còn muốn sờ mặt anh, liền bị Đỗ Diệp Thanh né tránh. Bản thân thoáng ngượng ngùng tựa vai trên cửa sổ, theo dõi anh cười không ngừng.

Đỗ Diệp Thanh xoay người muốn đi khỏi, nhưng từ trong đại sảnh đột nhiên xuất hiện một nam nhân trẻ tuổi lạ mặt.

Vừa nhìn thấy Trần Vũ ánh mắt liền sáng lên, chạy về hướng Đỗ Diệp Thanh xin lỗi, tựa hồ có hơi căng thẳng, lôi lôi kéo kéo Trần Vũ đi ra ngoài.

Trần Vũ cả người giống như không xương cứ thế tựa ở trên người nam nhân nọ, tay không biết là vô tình hay cố ý mà đặt trên mông hắn, Đỗ Diệp Thanh nhìn theo động tác của y mấy lần, có chút hứng thú, xoay người trở về tiệc rượu.

Bị Trần Vũ cùng cú điện thoại kia nháo một trận, Đỗ Diệp Thanh cũng không còn tâm tư tham gia tiệc rượu , tùy tiện ăn một ít liền tìm cớ rời khỏi bữa tiệc.

Chỉ sau nửa giờ, bên ngoài chẳng biết lúc nào bắt đầu đổ mưa. Trong mưa còn mang theo tiếng sấm đì đùng và mấy tia sét rạch ngang trời. Lại bị gió lạnh thổi một hơi, một luồng khí lạnh thấu xương thổi vào mặt.

Đỗ Diệp Thanh khoát thêm bên ngoài bộ âu phục một cái áo gió dài, nhanh chân đi vào garage.

Trong garage ánh đèn có chút tối tăm, xa xa nhìn thấy có người đứng bất động bên xe hắn, nhìn thoáng qua có chút doạ người.

Đến gần, phát hiện là một thanh niên cao ráo mặc đồ đen. Bên trong tai nhét tai nghe, hai tay đút trong túi, hơi mất kiên nhẫn dựa vào cây cột. Một mái tóc đen ngắn bị ánh đèn chiếu vào hiện lên một vòng sáng nhàn nhạt.

Đỗ Diệp Thanh không nhịn được liếc mắt nhìn, đi tới cạnh xe mình, phát hiện chiếc xe cạnh xe mình đang kịch liệt rung lắc, bên trong mở đèn, kéo kín rèm.

Đỗ Diệp Thanh nhẹ nhàng "Ách" một tiếng, đem tầm mắt dời đi, sau đó liền nghe thấy một giọng nói vang lên:

"Anh là Đỗ Diệp Thanh?"

Đỗ Diệp Thanh quay đầu, người thanh niên kia đã lấy xuống tai nghe, hơi nghiêng đầu, rất chăm chú mà nhìn anh.

Ở góc độ này cả khuôn mặt vừa vặn quay về hướng sáng, ngũ quan lập tức rõ ràng, ánh lên hình ảnh Đỗ Diệp Thanh bên trong đôi mắt ấy.

Đây là một người trẻ tuổi, xem chừng chỉ mới hai mươi tuổi, ngũ quan anh tuấn, mới nhìn như thần tượng siêu sao, mắt hoa đào, môi mỏng, cùng Trần Vũ giống nhau đến mấy phần. Thế nhưng khí chất lại không giống.

Mặt mày thần sắc toát ra một luồng khí phách, muốn sống chớ động vào, khóe mắt cũng có chút lạnh lùng, thêm vào mười phần cao ráo, rất khác so với Trần Vũ.

Đỗ Diệp Thanh đang hơi sững sờ, nhìn đến khuôn mặt cậu, theo bản năng mà đem cả người cậu đánh giá một lần, trong lòng như là bị cái gì đó nháo một hồi sản sinh một luồng cảm động thật vi diệu.

Người này, chính là mẫu người anh yêu thích.

Đỗ Diệp Thanh ngực hơi toả nhiệt, hướng về kẻ đang đứng ở bên cạnh xe còn đang lay động, nở nụ cười, giọng nói dịu đi một chút:

"Cậu là?"

Thanh niên nọ lễ phép nở nụ cười, từ trong túi đeo trên lưng của mình lấy ra sổ tay cùng bút, đi tới cạnh bên Đỗ Diệp Thanh.

"Anh có thể ký tên giúp tôi không?"

Đỗ Diệp Thanh phối hợp từ trong tay hắn tiếp nhận sổ tay, có chút mất tập trung, vừa ký tên vừa hỏi cậu.

"Cậu đang chờ người?"

"Ừm, coi như thế đi." Cậu nói, đưa tay chỉ vào chiếc xe đang lay động đến càng ngày càng kịch liệt hơn. "Đột nhiên trời mưa , không thể làm gì khác hơn là chờ anh tôi đưa tôi về."

Đỗ Diệp Thanh dừng bút, hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn. Thanh niên lại bổ sung một câu:

"... Đến không đúng lúc lắm."

Đỗ Diệp Thanh gật gật đầu, cười đem sổ tay trả lại cho hắn. Bên cạnh bọn họ, chiếc xe kia lúc này đột nhiên ngừng rung lắc.

Bên trong có người kéo rèm ra, có vẻ như đang liếc mắt nhìn về hướng của bọn họ. Qua vài giây, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

Đỗ Diệp Thanh kinh hãi.

Trần Vũ mắt long lanh nước, hai gò má ửng hồng, gương mặt mười phần xuân ý, đang chặt chẽ ngăn trở tình cảnh bên trong xe. Đầu tiên là hướng về phía thanh niên không chút thành ý, nói.

"Vừa nãy mới nhìn thấy tin nhắn của em". Sau đó đem mặt chuyển hướng Đỗ Diệp Thanh, có chút líu lưỡi, nói: "Diệp Thanh, cậu nhìn xem, tôi hiện tại có chút không tiện, có thể nhờ cậu đưa em trai tôi về một chuyến không? Hôm nào mời cậu ăn cơm."

Đỗ Diệp Thanh cùng thanh niên liếc mắt nhìn nhau, thanh niên siết chặt lấy balo trên lưng, cau mày hiện rõ ràng rằng cậu đang kiềm chế lửa giận của mình, trực tiếp quay lưng về anh trai của mình, hướng về Đỗ Diệp Thanh rất có lễ phép nói

"Phiền anh rồi."

Đỗ Diệp Thanh đáp lại lời Trần Vũ, đem cửa xe mở ra, hướng thanh niên hỏi.

"Đi đâu?"

"Hoa cảng bên kia, cảm ơn." Hai người đều lên xe, thanh niên duỗi tay ra, "Tôi tên Trần Mặc."

"Trầm Mặc?"

"Trần Mặc."

Trần Mặc không nói lời nào, so với Trần Vũ quả thực là hai cái tính cách trái ngược. Bất luận thế nào đều không cách nào đem hai người bọn họ coi là anh em.

Đỗ Diệp Thanh thử trò chuyện với cậu, đều là một hỏi một đáp.

"Còn phải đến trường?"

"Ừ."

"Trường học ở đâu?"

"Đại học J."

Lại trầm mặc rất lâu, Đỗ Diệp Thanh lại với trò chuyện vài câu, trong lúc vô tình chớp thấy tấm áp phích, Trần Mặc nói:

"Bạn gái của tôi rất hâm mộ anh."

Đỗ Diệp Thanh sửng sốt một chút, trong lòng một mảnh tươi vui. "Ồ" một tiếng, một lát sau lại bổ sung nói:

"Cảm ơn."

Lái xe tiến vào Hoa cảng, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn. Đỗ Diệp Thanh nhớ tới trên xe có một cái dù, trong lúc nhất thời không tìm ra. Nghĩ kĩ mới nhớ tới bị Hách Tử Khiêm ném vào trong cốp xe.

Trần Mặc đẩy cửa xe, hướng về phía anh nói:

"Ngày hôm nay làm phiền anh rồi, cảm ơn".

Đỗ Diệp Thanh còn chưa kịp nói cái gì thì cậu đã nhanh chóng tiến vào trong mưa.

Đỗ Diệp Thanh dùng đèn pha xe giúp cậu soi đường, anh cứ nhìn bóng lưng của cậu đến khi cậu khuất khỏi tầm mắt anh, đột nhiên ngã trên mặt đất.

Anh cả kinh, vội vã đẩy cửa xe ra, mở cốp xe rút ra cây dù, chạy nhanh đến nơi Trần Mặc ngã xuống.

Mưa quá lớn, những giọt mưa nện bồm bộp trên dù, cái gì cũng nghe không rõ, hình ảnh cũng mơ mơ hồ hồ.

Đỗ Diệp Thanh chạy vài bước liền nhìn thấy Trần Mặc từ dưới đất lồm cồm bò dậy, đột nhiên có hai bóng đen từ bên cạnh đi ra, đem cậu đi theo.

Cho đến lúc này Đỗ Diệp Thanh mới cảm giác được có gì đó không đúng, trong lòng hơi chấn động một chút, lập tức xoay người muốn đi lấy điện thoại ở trên xe.

Một cánh tay đột nhiên từ phía sau chặt chẽ che mũi của anh, mùi thuốc mê xông thẳng lên não.

Trong lòng thầm mắng một tiếng, liều mạng mà giãy dụa hai lần. Nhưng thuốc mê rất nhanh bắt đầu có hiệu quả, làm anh vô lực ngã trên mặt đất.

~*~*~*~*~*~* Hết chương 1 ~*~*~*~*~*~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro