Chương 2: Hoạn nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng người nói chuyện. Hình như là đang cãi nhau, lời nói vô cùng thô lỗ. 

Sau đó có tiếng người dùng sức mở cửa. "Bang" - một tiếng vang thật lớn.

Đỗ Diệp Thanh đầu đau như búa bổ, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một người bị đẩy vào, ngã bên cạnh anh.

Anh thoáng tỉnh táo một chút, khó khăn động đậy thân thể, để con mắt chậm rãi thích ứng với tia sáng. 

Nơi này trông như một gian phòng nhỏ bỏ hoang, ngoại trừ bốn phía tường gạch mọc rêu xanh, ngoài ra không có thứ gì. Mặt đất rất bẩn, trên cửa sổ không có kính, bên ngoài gió lạnh vù vù thổi vào. 

Quần áo trên người anh hơi ẩm ướt, hai tay bị trói ở phía sau, bị gió lạnh thổi qua chợt rùng mình một cái, bị cái lạnh làm cho tỉnh táo.

Tiệc rượu... Mưa to... Trần Mặc... Bọn họ bị bắt cóc?

Ở chỗ cách anh không xa, có người đang gấp gáp thở dốc.

Đỗ Diệp Thanh quay đầu, nhìn thấy Trần Mặc chật vật tựa ở trên tường lạnh lẽo, hai cánh tay cũng bị trói, trên gương mặt mang theo tia đỏ ửng, trên trán tựa như bị vật gì đánh vào, rách ra chảy máu. 

Đỗ Diệp Thanh lắc lắc cái đầu nặng trịch của mình, nỗ lực lết đến bên người Trần Mặc, để cậu tựa ở trên vai của mình, giọng nói lo lắng hỏi:

"Cậu thế nào rồi?"

Trần Mặc lập tức ngã vào trên người anh, nhưng động tác này tựa hồ đụng tới vết thương của cậu, Trần Mặc đau đớn "Hừ" một tiếng, cau mày thật chặt.

Cậu chậm rãi dịch cơ thể làm lộ ra vết thương dữ tợn sau lưng.

Đỗ Diệp Thanh con ngươi mạnh mẽ co rụt lại. Vết thương kia tựa như bị một vật sắc gây nên, rạch ngang hơn nửa lưng, mặt trên còn dính dấu vết gỉ sét, rất sâu, có thể nhìn thấy cả thịt bên trong bên trong, máu chảy ra làm chiếc áo lông màu đen nặng trình trịch. 

Cậu rõ ràng là bị sốt, cả người đều run lẩy bẩy, gò má nóng hổi kề sát cổ Đỗ Diệp Thanh, từ trong cổ họng yếu ớt phun ra hai chữ.

"Lạnh quá..."

Đỗ Diệp Thanh nghiêng đầu dùng môi mình thử nhiệt độ trên trán cậu. Đã nóng đến mức độ này rồi? Nếu như là cảm mạo còn đỡ, nếu như vết thương nhiễm trùng thì thật nguy hiểm. 

Anh thấp giọng kêu tên của cậu, vai nhẹ nhàng đẩy đẩy.

"Không được ngủ, Trần Mặc, nghe thấy lời tôi nói không? Không được ngủ."

Trần Mặc hơi mở mắt ra, đôi mắt màu đen ngập nước, nhìn nhìn Đỗ Diệp Thanh một chút. Tựa hồ yên lòng, cả người đều kề sát trên người anh, cảm nhận nhiệt độ của anh.

Đỗ Diệp Thanh có chút lo lắng dùng ánh mắt dò khắp nơi tìm đồ vật sắc bén có thể cắt đứt dây thừng, liền nghe rõ ràng truyền đến tiếng động cãi nhau của bọn bắt cóc.

 "Tao nói mày, con mẹ nó đừng động vào thằng nhãi đó! Tao không quan tâm mày với cả nhà nó có hận thù gì, oán thù gì. Nhất định phải lấy được tiền trước. Để tao nhìn thấy mày động vào nó lần nữa, cẩn thận tao giết chết mày!"

Tiếng nói tiếp theo nhỏ hơn một chút:

"Dương ca, được rồi, đừng nóng giận mà. Lưu ca cũng chỉ là nhất thời nhịn không được, bảo đảm không có lần sau. Đúng không, Lưu ca?"

Bên kia hơi hơi yên tĩnh một chút, người được gọi là Dương ca hừ lạnh một tiếng.

"Lão tử nói cho mày biết, Trần đại thiếu gia là một người đồng tính luyến ái. Gia đình họ đều hi vọng tiểu tử kia cho bọn họ đứa cháu nối dõi tông đường. Chúng ta cầm tiền chạy liền có đường sống. Mày muốn giết chết nó, những người kia có thể buông tha chúng ta? Lão tử nếu không bị bức đến bước  đường cùng, mày cho rằng tao sẽ có chủ ý động đến Trần gia?"

"Đúng đấy Lưu ca." Một người khác lên tiếng. "Hiện tại chúng ta trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, vẫn là cố thủ một chút sẽ tốt hơn. Hắn là một minh tinh, bây giờ nên làm gì cho tốt đây?"

"Trước tiên không thể thả tên kia ra." Người kia nói. "Nó không phải bạn của Trần Vũ trong công ty sao? Cùng tên kia sẽ lấy được hai lần tiền chuộc. Hai người kia, chưa lấy được tiền chuộc, aizz... mẹ nó... tất cả không được manh động!"

Bên ngoài lại không còn âm thanh, cái người đánh Trần Mặc - "Lưu ca" từ đầu tới đuôi đều không nói gì. 

Đỗ Diệp Thanh trong lòng chậm rãi tính toán, bọn bắt cóc phỏng chừng cũng chỉ có ba người. 

Vốn là muốn bắt cóc Trần Mặc, mà anh hoàn toàn là ngoài ý muốn cũng bị bắt trói tại đây. Anh cười khổ một cái, cửa đột nhiên lại bị đẩy ra .

Một người đàn ông cao khoảng 1m8 trở lên, che mặt, ánh mắt hung ác đứng ở trước cửa. Đứng bên cạnh là một người đàn ông gầy nhỏ hơn rất nhiều, trong tay cầm gậy. 

Người đàn ông cao hơn làm ra một tư thế, người thấp kia rất nhanh đi vào, trở mình Trần Mặc, nhìn một chút vết thương của hắn, nói:

"Dương ca, hắn phát sốt rồi." Chính là người đã nói chuyện kia.

Người đàn ông cao lớn tàn bạo mà quay đầu lại liếc mắt nhìn, lớn tiếng nói:

"Cho uống nước."

Người thấp đi lấy nước. Đỗ Diệp Thanh không nhịn được nói.

"Có penicilin không? Nếu như vết thương bị nhiễm trùng, sau một ngày chỉ sợ cũng không xong rồi."

Người đàn ông cao lớn co giật khoé mắt.

"Câm miệng". 

Cầm cây gậy trong tay xoay người rời khỏi. Nghe động tĩnh "Lưu ca" muốn đến đây, người thấp cuống quít ở một bên khuyên can. 

Đỗ Diệp Thanh thầm nghĩ bọn bắt cóc này cũng quá con mẹ nó ngu xuẩn, có chút tức giận. Để Trần Mặc một lần nữa tựa tựa trên người mình, lén dùng mặt trên ống nước nhô ra cắt dây thừng. 

Một lát sau, người thấp kia lại trở về cho Trần Mặc uống một chút nước, cho bọn họ đỡ khô họng, không nói gì, "Bang" một tiếng đem cửa khóa lại.

Đỗ Diệp Thanh đem bánh mì kẹp trong đầu gối, dùng miệng xé bỏ bao bì.

"Ăn một chút gì không? Sẽ ấm hơn một chút. Cậu mất máu quá nhiều rồi."

Trần Mặc khó chịu, hơi ngồi thẳng lên, lắc lắc đầu, có vẻ là theo bản năng ỷ lại, trượt nằm trên vai Đỗ Diệp Thanh. 

Đỗ Diệp Thanh hơi sững sờ, quay đầu nhìn thấy Trần Mặc mặt mày yếu ớt, trong lòng lập tức trở nên mềm nhũn.

Tính ra, cậu ta so với mình nhỏ hơn tám, chín tuổi. Nếu như mình có em trai, có thể là giống như y bây giờ.

Đỗ Diệp Thanh ngữ khí nhu hòa, chạm vào trán của cậu một chút , dùng ngữ khí hơi lớn giọng một chút.

"Chúng ta tuyệt đối sẽ không chết ở chỗ này. Ăn một chút gì nha?"

Trần Mặc mơ hồ gật gật rồi lại lắc đầu.

Đỗ Diệp Thanh dùng miệng cắn một ít bánh mì tiến đến khoé môi cậu, cậu theo bản năng mà mở miệng ra đem bánh mì nuốt vào.

Đỗ Diệp Thanh lại bắt đầu mớm lần thứ hai, lần thứ ba. 

Trần Mặc thần trí tựa hồ tỉnh táo một chút, mở mắt ra, con mắt màu đen không hề động đậy mà nhìn nam nhân trước mắt. Dường như biến thành người khác, đột nhiên ngoan hiền quá mức, đút ăn một miếng, chậm rãi đem hơn một nửa cái bánh mì đều nuốt vào. 

Đỗ Diệp Thanh không đút nữa, dùng chân móc cái bình nước suối mà người đàn ông thấp kia để lại, cắn mở nắp bình, hỏi cậu.

"Uống một chút chứ?"

Trần Mặc gật gật, ánh mắt vẫn còn rơi vào trên mặt của hắn, khàn khàn nói.

Cảm ơn." 

Sau đó hơi khom người xuống muốn đụng tới bình nước, động tác này làm động đến vết thương trên lưng. 

Đỗ Diệp Thanh nhìn thấy cậu đau đến vã mồ hôi lạnh, nhưng vẫn ráng nhịn không kêu than lấy một tiếng.

"Đừng động đậy!" Đỗ Diệp Thanh nhíu mày lại. "Tôi giúp cậu, đừng ngại?"

Trần Mặc hơi thở hổn hển, ánh mắt rơi trên đôi môi nhợt nhạt của hắn, yên tĩnh vài giây, thấp giọng nói:

"Sẽ lây bệnh cho anh mất".

Đỗ Diệp Thanh cười cười:

"Không dễ dàng như vậy đâu." 

Nói xong, bản thân khom xuống ngậm một chút nước, cẩn thận mà đưa đến bên miệng Trần Mặc. Động tác của anh đã luyện đến thành thục, một giọt nước cũng không rơi ra ngoài, cũng không làm cho cậu sặc. 

Sau khi uống mấy ngụm nước, Trần Mặc dựa vào bờ vai của anh chậm rãi yên tĩnh lại, hô hấp cũng dần dần vững vàng. 

Đỗ Diệp Thanh động tác rất nhẹ nhàng, chính mình ăn một cái bánh mì khác, nghỉ ngơi một lát, bắt đầu chuyên chú cắt dây thừng trên tay.

Trời đã tối đen, tính ra thì bọn họ bị trói lại đây cũng đã gần 24h. 

Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, mưa đã tạnh, đôi khi còn có thể nghe được tiếng côn trùng. Cách đó không xa còn mơ hồ truyền đến âm thanh của dòng nước. Ánh trăng mờ nhạt, từ bên ngoài cái cửa sổ rách nát rọi vào, không đến nỗi để họ rơi vào tối tăm hoàn toàn. 

Đỗ Diệp Thanh một bên không tiếng động mà cắt dây thừng, một bên nghe âm thanh nước chảy bên ngoài. 

Bọn họ không thể rời J thị quá xa, nhưng nơi này hoàn toàn không có tiếng người, rất khả năng họ đang ở vùng ngoại thành của J thị, gần đó là con sông đầu nguồn. 

Cửa sổ gian phòng ở vị trí cũng không cao lắm. Nếu như tối nay anh có thể cắt đứt dây thừng, thừa dịp bọn bắt cóc ngủ say...

Qua khoảng 1-2 giờ, Đỗ Diệp Thanh có chút không chịu được nữa. 

Nơi này quá lạnh, đêm đông gió lạnh thổi vù vù, thổi đến tay chân mất đi tri giác. Cả người anh khó chịu tựa trên đường ống nước.

Lại thử nhiệt độ Trần Mặc một chút, không biết có phải ảo giác hay không, nhiệt độ tựa hồ đã mát hơn chút.

Đỗ Diệp Thanh lại kiên trì một hồi, bất tri bất giác cũng ngủ thiếp đi.

Đây tuyệt đối là lần anh ngủ khó chịu nhất trên đời. Cũng không biết ngủ được bao lâu, mơ mơ màng màng nghe được có tiếng mở cửa. Làm anh đột nhiên từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại.

Anh đau nhức toàn thân giật giật, hơi híp mắt lại nhìn về hướng cửa.

Một người đàn ông cao chừng 1m7 đi vào, đem cửa khóa lại. Hắn cầm trong tay vật gì đó màu đen, xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống cậu.

Trời còn lờ mờ tối, ánh trăng vừa vặn chuyển tới bên này, Đỗ Diệp Thanh hơi mở to mắt, thấy rõ đồ vật màu đen kia ——

———— là một khẩu súng.

~*~*~*~*~*~* Hết chương 2 ~*~*~*~*~*~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro