Chương 3: Bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh trăng sáng chiếu lên gương mặt người đàn ông. Hắn không che mặt, mắt đeo kính, ngũ quan điềm đạm. So với "Dương ca" không giống chút nào.

Mới nhìn cùng Offices bên trong bạch lĩnh không khác biệt gì. Vẻ mặt rất cứng nhắc, cả người run lẩy bẩy, không biết là lạnh hay là hưng phấn, ánh mắt xuyên qua mắt kính nhìn chằm chằm Trần Mặc, lầm bầm.

"Trần Vũ, em trai bảo bối của mày cũng có ngày rơi vào tay tao... Ha! Thực sự là trời xanh có mắt, đám người bọn bây không phải đều là cao cao tại thượng sao? Nhìn xem dáng vẻ hiện tại của bọn mày, chẳng phải đều cầu xin tao tha?"

Đỗ Diệp Thanh lòng trầm xuống, người này tám chín phần mười là cái người mà họ gọi là "Lưu ca". Có hận thù với Trần Vũ. Người này đêm khuya mang súng đến là muốn làm cái gì?

Trần Mặc tựa trên người anh tựa hồ bị đánh thức , nhẹ nhàng di chuyển cơ thể. Người kia đột nhiên xông lên nhấc chân đạp.

Đỗ Diệp Thanh như là theo bản năng mà che chắn cho cậu, phần eo bị đạp trúng, đau đến cả người co rụt lại, đầu sứt mẻ đặt ở xương quai xanh của Trần Mặc, liền nghe thấy hắn ta ở trên đỉnh đầu Trần Mặc hít một ngụm khí, tức giận mà thở dốc.

Đỗ Diệp Thanh sợ hắn manh động, vươn mình đem cậu che chắn ở phía sau, ngẩng đầu nhìn về phía tên kia.

"Mày muốn làm gì?"

"Mày muốn che chở nó? Tốt!".

Người kia cười lạnh, tay trái cầm súng, đem một cái hộp nhỏ gì đó thả dưới chân, giẫm lên góc hộp, khóe mắt co giật:

"Muốn không?"

Đỗ Diệp Thanh nheo mắt lại, vật kia giống như hộp thuốc, tên thuốc nhìn không rõ lắm.

Hắn kéo cái hộp ra nơi có ánh trắng chiếu tới -- mặt trên hình như có ghi là penicilin.

Đỗ Diệp Thanh quay đầu liếc mắt nhìn.

Trần Mặc thở hổn hển, hình như bên trong cơ thể cậu ta lại phát nhiệt, hai gò má nóng phừng phừng và cả hô hấp cũng nóng. Nhìn sơ trạng thái chính là nhiễm trùng làm cho sốt cao.

"Điều kiện?"

Tên kia cười một tiếng quái dị, ánh mắt dán chặt trên người anh, trong đôi mắt lóe lên tia hưng phấn.

"Mày lại đây."

Ánh mắt vô cùng quen thuộc, trong lòng nhất thời có dự cảm không lành.

Vẫn nói không ra lời Trần Mặc đột nhiên ôm lấy cổ chân của anh, lông mày thật chặt nhíu chung một chỗ, âm thanh khàn khàn.

"Đừng!"

Tên kia tựa hồ rất hưởng thụ hình dạng bọn họ lúc này, nhìn từ trên cao xuống mà chờ anh.

Đỗ Diệp Thanh có chút do dự, anh cùng Trần Mặc nói cho cùng cũng chỉ là hai người xa lạ mới gặp nhau có một lần.

Trần Mặc là người như thế nào cũng đều không biết, căn bản không đáng để anh làm đến nước này.

Trần Mặc tựa hồ cũng rất hồi hộp, không tự nhiên giật giật, tất cả đều không nói gì.

Tên cướp vẫn kiên nhẫn chờ, từng chút từng chút đem cái hộp thuốc đạp ở dưới chân, hướng về Đỗ Diệp Thanh động động súng trong tay.

Đỗ Diệp Thanh liếc mắt nhìn súng trong tay của hắn, ý nghĩ chợt loé lên. Người này mang theo súng đến, căn bản là không cho bọn họ quyền thương lượng.

Cũng có thể thừa dịp hắn thả lỏng cảnh giác đem hắn đẩy ngã hoặc là làm chút gì đó hữu dụng...

Đỗ Diệp Thanh đè nén ý nghĩ buồn nôn, dựa vào vách tường chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt tên kia. Anh so với tên bắt cóc cao hơn mười mấy centimet, khí thế liền đè ép hắn một bậc.

Điểm này trái lại khiến tên cướp càng thêm hưng phấn lên, bàn tay không cầm súng còn lại run rẩy, vội vàng dắt anh đi thay áo khoác.

Đỗ Diệp Thanh bên trong còn mặc bộ quần áo lúc tới tiệc rượu, kéo cà vạt sau khi lập tức lộ ra lồng ngực màu mật ong da dẻ.

Trần Mặc ở phía sau bỗng thấy mệt mỏi phát ra âm thanh như phẫn nộ, muốn tự mình đứng lên, bị Đỗ Diệp Thanh đẩy lại. Trong dạ dày cậu bắt đầu chua chua, ánh mắt khóa chặt ở chùm chìa khóa treo lủng lẳng bên hông tên cướp.

Sự tình thế nhưng xoay chuyển, tên cướp đưa tay muốn sờ phần thân lõa lồ của anh, lại đột nhiên dừng lại giữa chừng. Không biết hắn nghĩ gì, vẻ mặt quỷ dị, liên tiếp lùi về phía sau mấy bước, hướng về phía Đỗ Diệp Thanh xuất hiện kiềm chế - thở dốc.

Đỗ Diệp Thanh sững sờ, tên kia không báo trước - mở khóa cho mình, tiến lên cởi sợi dây trói trên tay anh, tàn nhẫn đem anh đẩy về phía Trần Mặc một cái:

"Chết tiệt!"

Hai tay được tự do, Đỗ Diệp Thanh trong nháy mắt xuất hiện ý nghĩ xoay người đẩy ngã tên cướp, chợt rõ rõ ràng ràng - nghe thấy thanh âm súng lên cò.

Họng súng kia rất nhanh đến gần - đặt ngay ở cột sống anh, tên cướp ở phía sau anh âm trầm - nói:

"Cởi hết quần áo ra, ngồi lên trên người cậu ta đi."

Đỗ Diệp Thanh thân thể cứng đờ, vật kia tiếp xúc khiến anh tứ chi từng trận trở nên cứng ngắc. Tên cướp lại dùng nòng súng tàn nhẫn đẩy anh một hồi, gầm nhẹ nói:

"Nhanh! Làm ở đây cho tao nhìn, làm được rồi tao mới đi ra!"

Rõ ràng có dấu hiệu mất khống chế. Đỗ Diệp Thanh da đầu một tầng mồ hôi, lập tức nói:

"Được, được, anh... anh để khẩu súng ra xa một chút, như vậy tôi sao làm được."

Tên cướp lui về phía sau mấy bước, lại một lần nữa cười lạnh.

Đỗ Diệp Thanh cứng đờ bắt đầu cởi áo sơ mi của mình, hơi cúi đầu, đối diện với cặp mắt căng thẳng của Trần Mặc.

"Đừng nghĩ tới việc sử dụng mánh khóe gì." Tên cướp nói. "Tao không phải loại nhát gan, đừng tưởng rằng tao không dám nổ súng."

Đỗ Diệp Thanh hít một hơi thật sâu, nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại. Sự tình đột nhiên biến thành như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

Anh không thể không từ từ mở hai chân ra ngồi lên người Trần Mặc, hai tay thả trên vai cậu, bỗng dưng đối diện với con mắt tỏa sáng như thiêu đốt của thiếu niên trẻ tuổi này, trong lúc nhất thời không biết nên làm động tác tiếp theo như thế nào.

Đỗ Diệp Thanh xác thực cậu không phải đồng tính luyến ái, cũng tiếp xúc qua không ít bạn trai, từ đó biết rõ nam nhân cùng nam nhân làm chuyện đó ra sao, nhưng bản thân lại chưa từng làm qua.

Chỉ là Trần Mặc hiện tại mang bộ dạng này, bị anh làm một hồi như vậy chi bằng trực tiếp bóp chết còn đỡ hơn, huống chi đây là một thẳng nam kém anh 8, 9 tuổi...

Tên cướp lại tiến về phía trước mấy bước, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc kỳ quái, nòng súng tới gần anh:

"Tiếp tục."

Đỗ Diệp Thanh cắn răng, lần này 8 đến 9 phần 10 là tránh không thoát. Anh nhìn khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú của Trần Mặc, trong tâm cẩn thận đánh giá một hồi chính là - anh chàng đẹp trai.

Cứ cho là nếm thử món ăn dù sao cũng hơn cái kia ở phía sau thân mật. Anh lấy tay của Trần Mặc trên bả vai buông ra, ngón trỏ giữ thắt lưng của hắn thượng, dừng một chút, hơi nhíu mày, thấp giọng nói:

"Thả lỏng, chúng ta đều sẽ dễ chịu hơn một chút."

Trần Mặc rõ ràng sửng sốt, Đỗ Diệp Thanh hướng về phía đối diện với cửa sổ, ánh trăng rất sáng soi rọi thân thể anh. Nói xong câu kia liền dời ánh mắt đi, chau mày, ôm lấy thắt lưng cậu, bắt đầu lão luyện lại ôn nhu đùi hắn.

Mấy chục tiếng tích lũy thống khổ cùng cáu giận lúc này đạt đến đỉnh điểm, Trần Mặc không hề động đậy mà nhìn chằm chằm Đỗ Diệp Thanh nhíu chặt lông mày, không nhịn được chặt chẽ nắm chặt nắm đấm, móng tay bấm vào lòng bàn tay.

Cậu chưa bao giờ thấy căm hận chính mình quá vô dụng cùng yếu đuối, mới khiến cho người trước mắt lần lượt vì cậu mà lùi bước, trở thành gánh nặng của anh.

Nhưng tuổi trẻ thân thể so với những ý nghĩ mãnh liệt kia cách xa hiện thực nhiều lắm.

Đỗ Diệp Thanh thủ pháp quá xảo quyệt, rất nhanh đã khiến cậu hô hấp dồn dập, con mắt không bị khống chế nghiêm túc theo dõi khuôn mặt anh tuấn của anh, muốn theo đuổi trục ánh mắt của anh.

Nhưng người sau tầm mắt cố ý hơi buông xuống, tựa hồ có chút lúng túng, nhiệm vụ hoàn thành như đã nắm bắt trong tay. Cậu có chút không biết diễn tả thế nào, thất lạc.

Cơn sốt rất nhanh lên cao, đau đớn cùng khoái lạc ở bên dưới bắt đầu khiến ý thức trở nên mơ hồ, nhắm mắt lại, gò má ửng hồng, cảm giác dường như muốn phiêu ly thân thể bình thường hướng về phía anh nổi lên...

Trong mơ hồ, cậu nhìn thấy Đỗ Diệp Thanh buông thắt lưng của mình, lộ ra một đôi chân thon dài.

Tên cướp lui về phía sau dựa vào tường, một tay giữ chặt súng, hết sức hưng phấn nhìn bọn họ chằm chằm.

Lông mày Đỗ Diệp Thanh càng nhíu càng chặt, dừng lại 2 giây. Tên cướp lại bắt đầu kêu gào, hắn cắn chặt răng ngồi xuống, thật dài rên khẽ một tiếng, thống khổ nhắm hai mắt, thử thả lỏng chính mình.

Trần Mặc tạm dừng hô hấp, trái tim kịch liệt nhảy lên, không nhịn được ý nghĩ đưa tay ôm anh, người phía sau thế nhưng ngồi ngay ngắn lại, hung hăng đem cậu kéo vào lồng ngực, chặn lại rồi nhìn xuống ánh mắt cậu, trong thanh âm kiềm chế run rẩy:

"Đừng nhìn."

Thế giới của Trần Mặc lập tức rơi vào tối tăm mù mịt, thân thể thế nhưng đạt đến trình độ hưng phấn nhất từ trước tới nay, màng nhĩ một hồi thình thình vang vọng, hết thảy cảm quan đều kích động tập trung ở từng động tác của Đỗ Diệp Thanh. Mồ hôi theo gò má trượt xuống lại vô ý bị Đỗ Diệp Thanh sượt qua.

Cậu xưa nay chưa từng nghĩ tới mình lại ở trong tình huống hưng phấn đến chật vật như vậy, thân thể giống như không còn là mình, cũng không giống như vừa gặp gỡ một người xa lạ, bằng không làm sao cùng anh phối hợp thế này...

Mà khi cậu trong lúc vô tình cùng Đỗ Diệp Thanh hai mắt nhìn nhau, một chậu nước lạnh trong nháy mắt đem cậu dội ướt từ đầu đến đuôi.

Bên trong đôi mắt Đỗ Diệp Thanh là một mảnh thanh minh cùng bình tĩnh, còn giấu ở tận sâu là sự sỉ nhục không biểu hiện ra ngoài.

Ánh mắt cùng cậu tiếp xúc ngắn ngủi lại cấp tốc dời đi, ôm lấy cậu, hai tay vòng ra sau eo cậu, có chút run tìm chỗ thắt dây thừng, từ đầu tới cuối còn nhớ cẩn thận mà tránh vết thương trên lưng cậu.

Hết thảy lãng mạn cùng cảm xúc mãnh liệt đều dừng lại, Trần Mặc hơi mở miệng, nhưng một câu cũng không nói ra được.

Đỗ Diệp Thanh rất nhanh cởi được dây thừng, âm thanh nhỏ nhẹ, liền ghé vào lỗ tai cậu, lỗ tai cậu cực nhanh nóng như thiêu đốt:

"Suỵt..."

~*~*~*~*~ Hết chương 3 ~*~*~*~*~

(UvU) Tên cướp bị sao ý nhể??? Chắc 'bệnh' cũng không nhẹ .-.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro