Chương 4: Mặt trời mọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cửa phòng rách nát một lần nữa bị đóng lại, tiếng bước chân càng ngày càng xa, cuối cùng rơi vào trầm mặc.

Vết thương trên lưng Trần Mặc lại nứt ra, áo lông bị máu thấm ướt ở trong gió lạnh như muốn kết thành băng, khiến cậu đau đớn đến mức dị thường ngu ngốc.

Cậu nỗ lực bình ổn nhịp tim của mình, lấy cánh tay ở phía sau ra, cẩn thận mà một lần nữa quấn vào sợi dây trên tay Đỗ Diệp Thanh.

Bên ngoài hình như là 3 - 4 giờ sáng, chính là lúc lạnh nhất, ánh trăng đều trở nên lờ mờ. Đỗ Diệp Thanh vẻ mặt cùng ngũ quan đều không thấy rõ lắm, chỉ thấy anh chậm chạp thở dốc.

Sau khi cởi dây thừng xong anh không nhúc nhích, ngồi trên mặt đất hồi lâu.

Trần Mặc không thể không ức chế - hồi tưởng những hình ảnh kia, đem sự xấu hổ và vui vẻ trong lòng đè xuống, nhưng không tự chủ được vươn tay ra muốn đỡ người bên cạnh, hoặc nói đơn thuần là muốn chạm vào anh.

Đỗ Diệp Thanh lúc này cuối cùng cũng coi như dịch chuyển, tránh khỏi tay cậu, tự mình dựa vách tường chậm rãi đứng lên, yên tĩnh một hồi lâu, không biết là ở hoãn thần vẫn đang nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Trần Mặc nhịn xuống ý nghĩ, kích động ho khan, lỗ tai đỏ hồng ẩn núp trong bóng tối, tận lực biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi:

"Anh có khỏe không?"

Đỗ Diệp Thanh mơ hồ không rõ - "A" một tiếng, cấp tốc nhìn Trần Mặc một chút, chỉ có thể nhìn thấy nơi cặp mắt kia hai con ngươi đang tỏa sáng.

Anh có chút không biết làm sao đối mặt với thanh niên này, lúng túng nghiêng đầu, trong giọng nói thử nghiệm hòa hoãn bầu không khí một hồi:

"Sau khi trốn ra ngoài nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe."

Trần Mặc đột nhiên chuẩn xác đưa tay - nắm lấy tay anh.

Đỗ Diệp Thanh sững sờ, theo bản năng giật tay về, động tác này cũng khiến Trần Mặc sửng sốt. Hai người hết sức lúng túng đối diện một chút. Trần Mặc nói, giọng khàn khàn:

"Tôi... không có ý gì khác. Cảm ơn, tôi nợ..."

Đỗ Diệp Thanh vỗ vỗ cậu, nói:

"Quên chuyện này đi là tốt rồi, quên đến sạch sành sanh là tốt nhất. Bây giờ cũng đừng nhắc chuyện này, chạy trốn không nên chậm trễ, đi thanh thôi."

Trần Mặc sớm đoán được anh sẽ nói như vậy, trong lòng vẫn là trầm ngâm, "Ừm" một tiếng rồi không nói gì thêm, mệt mỏi đi đến bên cửa sổ.

Cửa sổ cũng không cao, đứng lên vừa vặn tới trán hai người, thế nhưng rất hẹp.

Đỗ Diệp Thanh để Trần Mặc lên trước, khó khăn đẩy cậu vượt lên trên cửa sổ.

Lưng cậu không thể không thật chặt đặt lên bệ cửa sổ, một cỗ chất lỏng ấm áp từ vết thương trào ra, trong nháy mắt làm cho sắc mặt của cậu trở nên trắng bệch, gần như trực tiếp rơi xuống bên ngoài cửa sổ, nửa ngày không dậy nổi. Đỗ Diệp Thanh để Trần Mặc trước tiên, đẩy cậu khó khăn vượt lên cửa sổ.

Rất nhanh Đỗ Diệp Thanh cũng đi ra, đứng lại vài giây, không nói hai lời liền đem cậu cõng lên.

Nơi này quả nhiên là ở vùng ngoại thành, nơi bọn họ bi giam chính là một căn nhà nông dân hoang phế, mặt trên còn viết đại đại đoán chữ.

Cách đó không xa có thể nhìn thấy sông đào bảo vệ thành tối tăm, xung quanh rất thiếu hụt người quản lý hoa màu, cùng cỏ dại, cây cổ thụ hỗn tạp, ở trong gió đêm như quỷ dị lay động.

Đỗ Diệp Thanh hít sâu một hơi, đè xuống sự choáng váng đột nhiên xông tới, bắt đầu hướng về phía có khả năng có người chạy.

"Anh... Anh thả tôi xuống."

"Bớt nói nhảm, muốn bị bọn họ tóm lại sao?" Đỗ Diệp Thanh suýt chút nữa ngất đi, từ trong cổ họng phát ra một câu nói này, liền không nói nữa - chỉ lo chạy.

Tới gần bờ sông nơi có gió rất lớn, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh đến đáng sợ, thực vật ở trong gió lay động cơ hồ nhỏ đến mức không thể nghe thấy, chỉ có thể nghe thấy bên tai tiếng đối phương ồ ồ hít thở.

Đỗ Diệp Thanh mệt đến nỗi trong đầu không nghĩ được gì, dọc theo đường lớn mà chạy. Chạy một hồi thực sự không chạy nổi, chỉ có thể hoãn bước chân đi, đi rồi đi hết nửa canh giờ, chậm chạp không gặp được người nào.

Trần Mặc bị xóc nảy như vậy rất khó chịu, một lần nữa chỗ vết thương nứt ra trở nên nóng bỏng, liên đới khiến cả người ngày càng nóng, tựa hồ so với thiêu sống còn lợi hại hơn.

Đỗ Diệp Thanh cũng nhìn ra được tình huống của cậu chuyển biến xấu, mất máu quá nhiều, vết thương thêm vào khiến cơ thể càng thêm mệt nhọc cùng lạnh giá, người trên lưng tình trạng e sợ thật sự không thể lạc quan.

Anh có chút lo ngại bước nhanh hơn, cố tình cùng Trần Mặc nói chuyện, để cậu kiên trì không hôn mê.

Trần Mặc mơ mơ màng màng - trả lời, từng trận từng trận thấy người dưới thân hồng hộc hô hấp, thật giống lại trở về chính mình lúc còn nhỏ, liền muốn cứ như vậy thiếp đi.

Đỗ Diệp Thanh chính mình cũng sắp không chịu nổi nữa, bị đạp đến phần eo vô cùng đau đớn, còn có chỗ kia khó có thể mở miệng. Cả người vừa lạnh vừa đói, huyệt thái dương như bị kim đâm, thật muốn cứ như thế ngã xuống ven đường ngủ.

Lúc này phía sau bọn họ, chỗ rất xa truyền đến tiếng súng, một tiếng súng ngắn ngủi trống rỗng, sau đó lại liên tiếp ba tiếng. Anh dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn một hồi, cắn răng tiếp tục đi về phía trước.

Đoạn đường này dài quá, vùng ngoại thành đều trống trải đến nỗi khiến người thành phố thán phục.

Đỗ Diệp Thanh trên đường ngừng nhiều lần, thân thể hoàn toàn như của người khác, hoàn toàn dựa vào ý chí, máy móc bước từng bước một, cũng không biết mình rốt cuộc đi rồi bao lâu.

Chân trời bất giác hiện lên vệt sáng, giống như một tấm ảnh chầm chậm mà tao nhã bị màu đỏ thuốc nhuộm xâm chiếm,trở nên càng ngày càng hồng, càng ngày càng sáng, mãi cho đến khi luồng ánh sáng mặt trời ôn nhu thứ nhất xuyên thấu toàn bộ âm u đầy tử khí - màn trời, từng mảnh ánh nắng vàng vụn chiếu vào vạn vật - lóe lên không ngừng - ánh nắng chiếu trên cỏ dại cùng mặt sông, chiếu cả trên người bọn họ.

Đỗ Diệp Thanh hơi nheo mắt lại, trong lòng chậm rãi tuôn ra một luồng cảm tình khó có thể dùng lời diễn tả được, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe:

"Trần Mặc, cậu không ngủ chứ? Mặt trời mọc rồi kìa, cậu xem."

Trần Mặc không biết có hay không ngất đi, một hồi lâu không có động tĩnh, đôi vai Đỗ Diệp Thanh run lên, cậu nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, khó khăn ngẩng đầu lên.

Ngày đông tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào gò má anh tuấn của Đỗ Diệp Thanh, chiếu vào trong đôi mắt anh mơ hồ đẹp như một thế giới khác, không rõ là hiện thực jay ảo giác.

Đỗ Diệp Thanh bất tri bất giác dừng bước, uể oải không thể tả - ngồi xuống tảng đá ven đường, cẩn thận đem Trần Mặc thả xuống:

"Bọn họ hiện tại trong thời gian ngắn không đuổi kịp, nghỉ ngơi một chút, không sao đâu."

Trần Mặc nửa hôn mê - tựa ở trên tảng đá, lại bị Đỗ Diệp Thanh đỡ lên để dựa vào ở trên người anh.

Bọn họ vừa vặn quay về hướng đông, không có sơn mạch, ánh mặt trời màu vỏ quýt từng chút từng chút bao trùm lên bọn họ. Đỗ Diệp Thanh cứ như vậy ở trong dương quang trầm mặc rất lâu, hết thảy thống khổ, căng thẳng cùng hoảng sợ đều từng điểm từng điểm bắt đầu tan rã, tâm cũng từng điểm từng điểm biến mềm, thật giống sự tình phát sinh mấy chục tiếng trước cũng không đáng kể, anh hỏi Trần Mặc:

"Cậu còn có thể kiên trì không?"

Trần Mặc gật gật đầu với anh, anh lại hỏi:

"Có thể nói chuyện không? Chúng ta trò chuyện."

"Ừm."

Đỗ Diệp Thanh ở trên đầu cậu bù xù tóc - xoa xoa vài cái:

"Cậu bao nhiêu tuổi?"

"21."

Vậy là so với anh kém tám tuổi.

"Học nghành gì?"

"Tài chính."

"J đại tài chính rất tốt." Anh nói, "Tôi trước đây ra ngoài đọc sách, mỗi lần quay về ký túc xá đều phải đi cổng trường J đại của các cậu."

"Anh..." Trần Mặc ho khan một hồi, thở dốc đem câu nói này nói nốt, "Học ngôn ngữ gì?"

"Tiếng Pháp." Đỗ Diệp Thanh đem áo khoác của mình đắp lên trên người. "Il fait très beau aujourd\ 'hui."*

(*) Câu này có nghĩa là 'Hôm nay thật đẹp'. Nhưng thật không biết là Diệp Thanh khen tiết trời hôm nay hay là...khen Trần Mặc nữa =_="

Trần Mặc gật gù, ở bên trong áo khoác lông dê nhắm mắt lại:

"Êm tai."

"Cảm ơn. " Đỗ Diệp Thanh nói: "Chúng ta cũng coi như là cùng chung hoạn nạn qua , đều là duyên phận, cậu gọi tôi một tiếng Thanh ca đi."

Trần Mặc yên tĩnh vài giây, rất chăm chú - nói:

"Thanh ca."

Đỗ Diệp Thanh cười cợt, thầm nghĩ như vậy cũng không tệ, coi như trước giờ chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ là thu nhận một đệ đệ hữu duyên. Anh đứng lên, một lần nữa đem Trần Mặc cõng lên, tiếp tục đi về phía trước.

Mặt trời càng lên càng cao, dần dần rọi sáng con đường dưới chân họ. Trần Mặc mặc áo của Đỗ Diệp Thanh, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều bị mùi của anh vây quanh. Đại khái là quá mức an tâm cùng ấm áp, bất tri bất giác triệt để ngủ thiếp đi.

Cũng không biết qua bao lâu, mơ hồ có người đem cậu đặt ở trên mặt của một vật gì đó, đâu đâu cũng có âm thanh cãi nhau.

Cậu thống khổ thử động đậy, hơi mở mắt ra, rất nhiều người ảnh vây quanh cậu, đem cậu nhấc vào trong xe cứu thương, thanh âm một nữ nhân không ngừng mà ghé vào lỗ tai cậu hỏi cậu cái gì đó, cậu nghiêng đầu đi ra ngoài liếc mắt nhìn, tựa hồ nhìn thấy Đỗ Diệp Thanh, lại tựa như không thấy. Chưa kịp nhìn lần thứ hai, cửa xe cứu thương liền bị đóng lại.

~*~*~*~*~*~* Hết chương 4
~*~*~*~*~*~*~

Hắc: Aizz, kết tình huynh đệ sao??!! Chỉ là tạm thời thoai -_- á hahaha /_\

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro