Chương 9: Ăn cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Alo, Trần Mặc đúng không?"

Trong điện thoại di động truyền đến âm thanh lạ lẫm, Trần Mặc một mảnh kinh hoàng, nhưng một thoáng sau nội tâm yên tĩnh lại, nhẽ nhàng tựa vào tường, nghe người kia nói tiếp:

"Thật xin lỗi, lần trước bận quá nên quên mất, không đón em xuất viện. Thân thể vẫn khỏe chứ?"

Trần Mặc cảm giác cử chỉ của mình có hơi điên rồ, chỉ là nghe thanh âm này của anh mà dục vọng lại bắt đầu rục rịch. Cậu đem thuốc lá trong tay dập tắt, đè nén âm thanh khiến đối phương không nghe ra nửa điểm dị thường, nói:

"Vẫn khỏe, cảm ơn." Nói xong câu này, cậu không dễ phát hiện mà dừng lại một chút. "Thanh ca có rảnh không?"

"Hả?"Đỗ Diệp Thanh tựa hồ nghe không rõ. "Bên cậu có vẻ ồn ào, cậu nói cái gì vậy?"

Trần Mặc đứng lên, đi ra ngoài hành lang. Đi chưa được mấy bước, có người từ phía sau đột nhiên ôm lấy bờ vai cậu, hơi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi của cậu, lớn tiếng:

"Nhị thiếu sao lại ở đây một mình? Bên trong rất nhiều cô gái đang tìm cậu đó!"

Trong điện thoại rõ rõ ràng ràng – truyền đến một tiếng "Oái.", Trần Mặc trong lòng bốc lên hỏa khí, đem điện thoại di dộng đặt xa ra, xoay người lạnh lùng nhìn người kia một chút.

Người kia cả người run lên một cái, lập tức tỉnh táo một nửa, cười gượng buông Trần Mặc ra, vừa nói xin lỗi vừa bỏ chạy về hướng nhà vệ sinh. Trần Mặc lần nữa quay lại phòng khách, để điện thoại sát vào tai, "Alo" một tiếng.

"Ở KTV hả? Trong nội thành Rô-ma?" Đỗ Diệp Thanh trong thanh âm mang theo rõ ràng vui vẻ. "Bị thương vừa khỏi, đừng đùa quá mức, chú ý một chút."

(Má ơi! Rô-ma? Tới đó làm gì?)

Những lời này làm cho Trần Mặc có chút tâm phiền ý loạn, một tay chống lên cửa, chuyển đề tài, lại hỏi một lần nữa:

"Thanh ca có thời gian rảnh không? Cuối tuần này, anh trai của em mở một party."

"Cuối tuần? Aiz..." Đỗ Diệp Thanh do dự hồi lâu. "Cuối tuần anh phải quay quảng cáo ở thành phố K, khả năng không về được."

Trần Mặc "A..." một tiếng, có chút thất vọng, trong miệng thật nhỏ nói: "Làm phiền anh rồi."

"Như vậy đi, các em được nghỉ học kỳ phải không?" Đỗ Diệp Thanh hỏi. "Trưa mai 11:30 anh đến cổng trường gặp em, chúng ta đi ăn cơm, coi như bồi tội lần thất hứa trước, được không?"

Trần Mặc trong lòng nhảy lên một cái, nhịp điệu hô hấp cũng rối loạn. Cậu vừa mới trả lời "Được." một cái, bên kia đã có người thúc giục Đỗ Diệp Thanh, để lại một câu "Được rồi." liền vội vàng cúp điện thoại. Trần Mặc ở trong phòng đứng một hồi lâu mới quay lại chỗ ngồi, nhìn thấy cậu trở về, mọi người đang trò chuyện sôi nổi rất nhanh liền yên tĩnh trở lại. Trần Mặc tự rót cho mình một chén rượu, nói:

"Mọi người cứ tiếp tục, không cần để ý tôi."

Trong phòng chậm rãi náo nhiệt trở lại, có một nữ nhân gan lớn ngồi xuống bên cạnh Trần Mặc, thân một cỗ nồng đậm mùi nước hoa, ra vẻ thẹn thùng mà rót rượu cho cậu. Trần Mặc hơi hơi nhăn lông mày, ngăn cản cô lại. Bên kia con trai độc nhất của Chương gia hướng nữ nhân nháy mắt, nữ nhân có chút không cam lòng đứng dậy rời đi.

Trần Mặc tựa ở ghế sô pha trong KTV, bàn tay vô ý thức cầm chén rượu, hơi hơi nhắm mắt lại, trong tiếng ồn ào buông lỏng bản thân, hồi tưởng tiếng nói Đỗ Diệp Thanh trong điện thoại.

Tiếng trầm thấp, mang theo từ tính, chấm động màng nhĩ cậu đến phát run, một mực run rẩy đi sâu vào trong đáy lòng cậu.

Cảm giác động tình hư ảo lại xuất hiện, nhưng toàn bộ lô ghế xa hoa trụy lạc cũng vô pháp làm cho cậu thư giải nửa phần, cậu lại một lần nữa nhớ tới tay Đỗ Diệp Thanh, thon dài, khớp xương rõ ràng, lạnh buốt mà dán trên trán mình, dồn dập mà ghé vào lỗ tau cậu hỏi đang có cảm giác gì...

Trần Mặc xác định mình đối với Đỗ Diệp Thanh có điểm khác thường, cho tới nay chỉ có dục vọng đối với nữ nhân, nhưng Đỗ Diệp Thanh giống như cây thuốc phiện trồng trong lòng cậu, mới trong 2 tháng đã mọc rễ, nảy mầm, càng ngày càng lớn, đem bức tường cậu xây dựng trong hai mươi mấy năm này phá tan. Cậu cảm giác mình trúng độc...

(Hắc: anh là thượng ẩn của em :v)

Có người lại ngồi xuống bên cạnh cậu, không ai không muốn trà trộn vào đoàn người đến Rô-ma cùng Trần Mặc, tất cả chỉ nghĩ đến kiếm một chén cơm.

Trần Mặc có chút chán ghét mà rút ra một điếu thuốc, người bên cạnh lớn mật ngồi gần lại, dùng thuốc lá của mình làm mồi dẫn, châm thuốc cho Trần Mặc. Trần Mặc quay đầu sang, nhìn thấy một nam nhân khuôn mặt thanh tú, khóe mắt có chút xếch lên, nhìn cậu một cái, tay mập mờ mà sờ vào đầu gối của cậu, tiến đến bên tai cậu, thanh âm có chút khàn khàn, tương tự vài phần với Đỗ Diệp Thanh:

"Trần thiếu muốn thử không?"

Trần Mặc nắm lấy cằm của hắn nhìn một hồi lâu, để ly rượu trong tay xuống, mang theo hắn cùng đi ra ngoài.

Sáng ngày thi thử xong nghỉ giữa trưa, ba bốn tiết thi đều là vào chuyên ngành, thời gian giới hạn đến 11:50. Trần Mặc nhớ kỹ thời gian hẹn gặp cùng Đỗ Diệp Thanh, nộp bài sớm 40', lão sư giám thị hoài nghi nhìn chằm chằm cậu thật lâu, nhìn nhìn bài thi mới cho cậu ra.

Cậu cầm lấy điện thoại lập tức đi gửi tin nhắn, chỉ có tin nhắn của Chương Hiền: "Ngày hôm qua cái gì cũng không hài lòng sao? Nghe nói cậu 8h thì trở về?"

Ngoại trừ trống rỗng ra, cậu cũng lười quay về, trực tiếp chạy đến cổng trường học, không nhìn thấy thân ảnh Đỗ Diệp Thanh.

Một mực đợi đến lúc 11:30. Học sinh không có thi đều tan học, bên cổng trường càng ngày càng náo nhiệt. Đã đến 11:50, lưu lượng người cũng đạt đến giờ cao điểm, thật nhiều người biết Trần Mặc kinh ngạc hỏi thăm cậu, muốn biết cậu đang đợi người nào.

Trần Mặc chờ đến 12h, gọi điện thoại cho Đỗ Diệp Thanh. Điện thoại vừa thông một cái, cậu nhìn thấy một chiếc xe màu đen đi tới, dừng lại bên cổng trường. Đỗ Diệp Thanh nhận điện thoại, liên tục nói xin lỗi cậu:

"Tôi nhìn thấy cậu rồi, cậu trực tiếp tới đi, thật xin lỗi, bị đạo diễn kéo lại, bắt cậu chờ lâu rồi nhỉ?"

Đỗ Diệp Thanh không dám hạ cửa kính xe xuống, sợ bị người nhận ra sẽ đứng đầu tờ báo ngày mai, nhìn Trần Mặc đi tới giúp cậu mở cửa xe. Trần Mặc trên thân mang theo hàn khí rất nặng ngồi xuống ghế phụ lái, ánh mắt thoáng cái đối diện Đỗ Diệp Thanh, sửng sốt một chút:

"Đã lâu không gặp."

Đỗ Diệp Thanh nhìn cậu lạnh đến sắp thành màu xanh rồi, trong nội tâm áy náy không thôi, mở điều hòa trong xe lên, từ chỗ ngồi phía sau đem một cốc nước ngô nóng mua trên đường cho cậu:

"Ăn chút lót dạ, thật sự rất xin lỗi."

(Hắc: ấm lòng :D)

Đỗ Diệp Thanh khởi động xe, vặn khóa xong cẩn thận quay đầu. Trần Mặc là một người không nói nhiều lời, trong tay cầm cốc nước ngô, nhìn xuyên qua lớp kính mắt, vẫn không nhúc nhích mà nhìn mặt Đỗ Diệp Thanh.

Sinh hoạt hàng ngày của Đỗ Diệp Thanh trong trí nhớ cậu có chút không giống vậy...

Đỗ Diệp Thanh trong nháy mắt đột nhiên quay sang, tim Trần Mặc đập mạnh một cái, trông thấy anh nở nụ cười:

"Thật sự là đã lâu không gặp." Đỗ Diệp Thanh cười nói, biểu lộ tự nhiên thật giống như đã hoàn toàn quên mất chuyện ngoài ý muốn giữa bọn họ. "Cậu so với trong ấn tượng của tôi còn soái hơn, không đi lăn lộn trong ngành giải trí thật đáng tiếc."

(Hắc: hai người gặp nhau mở miệng ra là 'đã lâu không gặp' là sao hả? -_-)

"Cảm ơn."

"Cậu có vẻ ít nói nhỉ, thi bị loại sao?"

Trần Mặc có chút không tập trung, trên thân Đỗ Diệp Thanh có mùi vị quen thuộc đem cậu bao vây lấy, giống như có hiệu suất trấn định rất cao, tim treo 2 tháng nay cuối cùng cũng được thả xuống.

Hai người rất tự nhiên trò chuyện phiếm với nhau, đường đi không dài, nửa giờ sau Đỗ Diệp Thanh đỗ xe phía trước một nhà hàng. Anh tựa hồ đã sớm đặt bàn, trực tiếp được dẫn tới một gian được ngăn cách trên tầng hai, rất nhanh đồ ăn đã được đem lên.

Đỗ Diệp Thanh lúc sáng không ăn cơm, đến hơn 12h đã đói quá rồi, cũng không cố nói chuyện phiếm, bắt đầu nhanh mà ưu nhã càn quét đồ ăn trên bàn, ngẫu nhiên thúc giục Trần Mặc ăn nhiều một chút, trong vòng năm phút đã giải quyết hết nửa bàn đồ ăn, mới bắt đầu chậm lại, nhấp một ngụm rượu đỏ, ngẩng đầu nhìn Trần Mặc.

Lần ngẩng đầu này, nhận được ánh mắt Trần Mặc tĩnh mịch. Trần Mặc một mực nhìn anh, ánh mắt anh không còn quen thuộc nữa, làm cho trong lòng cậu hồi hộp một trận.

Anh chậm rãi buông thìa trong tay xuống, dựa lưng trên ghế tựa, trên mặt bất động thanh sắc, cười nói:

"Không hợp khẩu vị sao?"

"Anh đã quên mất sao?" Nam nhân trẻ hơn anh 8 tuổi nhẹ nhàng đặt lên trên mu bàn tay lạnh buốt của anh.

========= Hết chương 9 =========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro