Chương 8: Điện thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Diệp Thanh rất ít đề cập đến chuyện của Hách Tử Khiêm với học tỷ, sợ anh suy nghĩ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến yên tĩnh của học tỷ, nhưng anh chỉ ở chỗ Thẩm Liên sững sờ hết 4 ngày, Hách Tử Khiêm dĩ nhiên gọi điện thoại đến cho Thẩm Liên. 

Đỗ Diệp Thanh lúc đó đang phiên dịch một đoạn về dược phẩm sinh học khó hiểu, Thẩm Liên đột nhiên đem điện thoại di động đến trước mặt anh. 

Trong lòng anh chìm xuống, áy náy nhìn Thẩm Liên một lúc, cầm lấy điện thoại đi thẳng ra ban công. 

(Hắc: Đang dịch đoạn này tưởng ném thẳng ra ban công nữa :v)

Bên ngoài lại đang mưa, trên ban công gió lạnh thổi mạnh, nhiệt độ thấp đến mức đông lạnh người. Bên trong điện thoại ai cũng không nói trước, Đỗ Diệp Thanh nghe tiếng người yêu hít thở ở bên kia, muốn mở miệng hỏi hắn một số chuyện, Hách Tử Khiêm bỗng nhiên lên tiếng nói:

"Điện thoại di động anh không mang."

Đỗ Diệp Thanh vai trái dựa ở trên cửa, trả lời:

"Ừ."

Hách Tử Khiêm lại trầm mặc rất lâu, đầu dây bên kia phi thường yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở thì cái gì cũng không nghe được. Lần mở miệng thứ hai, giọng hắn có chút nghẹn ngào:

"Chúng ta gặp mặt một lát đi, A Thanh, em rất nhớ anh."

Nơi đáy lòng mềm mại của Đỗ Diệp Thanh bị chạm đến, làm buồn phiền 4 ngày qua đều lập tức tan biến sạch sành sanh. Anh chưa bao giờ yêu ai như Hách Tử Khiêm, cũng chưa từng yêu ai lâu như vậy, gần như theo bản năng mà đồng ý.

(Hắc: Thanh ca, anh nhẹ dạ quá!)

Hách Tử Khiêm thấp giọng nói với anh thời gian và địa điểm, cúp điện thoại. Đỗ Diệp Thanh vẫn chưa phục hồi tinh thần, một mình đứng ở ban công một chốc, mãi cho đến khi Thẩm Liên mở cửa sân thượng, hỏi anh:

"Có ổn không?"

Đỗ Diệp Thanh miễn cưỡng cười cười với cô, đem điện thoại trả lại. Gần như khi Thẩm Liên nhận lại thì điện thoại đồng thời vang lên, tiếng chuông lại một lần nữa vang lên.

Thẩm Liên liếc mắt nhìn màn hình, nhướn mày, lại đưa điện thoại cho Đỗ Diệp Thanh.

Màn hình hiện lên dãy số vừa nãy, Đỗ Diệp Thanh mơ hồ có dự cảm không tốt, cau mày lại cầm điện thoại, lần này thỏa hiệp hay thăm dò gì đó đều không có, bên kia truyền tới âm thanh quen tai của nam nhân, tốc độ nói rất nhanh, ngữ khí cũng rất vội, thanh âm ép tới mức thấp nhất:

"Đỗ Diệp Thanh? Tôi muốn cậu đừng có chia tay Tử Khiêm, nhìn em ấy bây giờ vì cậu mà biến thành cái dạng gì rồi? Người như cậu..."

(Hắc: Cảnh báo! Lại một tình nhân của Khiêm "bánh bèo" xuất hiện -_-)

Đỗ Diệp Thanh dòng máu sôi trào toàn bộ dâng lên đỉnh đầu. Anh đương nhiên biết người này, Hách Tử Khiêm trước là thành viên của ban nhạc Bird of Paradise, người này là tay guitar, cùng Hách Tử Khiêm yêu nhau một thời gian rất dài. 

Tay anh nắm chặt lấy lan can sân thượng, không biết là do lạnh hay sinh khí, hàm trên hàm dưới phát ra tiếng va chạm nhẹ, từ trong cổ họng phát ra vài tiếng:

"Em ấy ở đâu?"

Bên kia tựa hồ truyền đến tiếng mở cửa, người kia lạnh nhạt - nói câu tiếp theo:

"Không liên quan tới cậu." Tắt điện thoại.

(Hắc: con điên, gọi người ta rồi kêu méo liên quan là sao??? Quên lắp não hả?)

Đỗ Diệp Thanh như bức điêu khắc đứng tại chỗ, Thẩm Liên nhẹ nhàng đi tới nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, cầm lây điện thoại, lo lắng hỏi:

"Em đừng dọa chị, có chuyện gì vậy?"

Đỗ Diệp Thanh quay đầu lại, cưỡng chế trong lòng ý lạnh cùng tức giận, lắc đầu một cái, xoay người bước nhanh đi tới bên trong phòng khách. Thẩm Liên liền đuổi theo: 

"Cãi nhau sao? Hay là cậu ấy xảy ra chuyện gì?"

Đỗ Diệp Thanh thật sâu hít một hơi, di động lại vang lên, Thẩm Liên muốn tiếp, bị Đỗ Diệp Thanh ngăn cản, cúp điện thoại. Anh vứt điện thoại trên ghế sa-lông, một lần nữa ngồi lại trước đống tư liệu tiếng Pháp, nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại:

"Không có gì, em cần suy nghĩ..."

Đỗ Diệp Thanh xế chiều hôm đó liền rời khỏi nhà học tỷ, không lời từ biệt, trực tiếp trở về hướng khu nhà ở ngoại thành của mình, tới gara lấy xe cũ, sau khi lái về nội thành liền đi mua cho mình một chiếc di động, lần tìm về dãy số trước đây, đứng lặng ở nơi dãy phố không người, gió thổi lạnh, gửi cho của Hách Tử Khiêm một tin nhắn từ biệt.

Sau khi gửi xong tin nhắn, Đỗ Diệp Thanh đóng cửa xe, một lần nữa trở lại biệt thự của mình.

Nơi này là anh bảy năm trước trong một đêm bạo hồng mua lại của công ty bất động sản, ở bên trong khu nghỉ dưỡng, có một vườn hoa nhỏ cùng hồ bơi, hai tầng, vào buổi tối rất yên tĩnh, một tiếng động cũng không có.

Đỗ Diệp Thanh một mình ở trong biệt thự trống rỗng cảm giác muốn phát điên, mười giờ tối lại lái xe đi lòng vòng trên tuyến đường chính trong nội thành, trong lòng hiu quạnh, không biết đã đi qua những đâu. Sắp tới nửa đêm trời đổ mưa, vì vậy đèn neon đỏ càng ngày càng ít, chỉ dư lại một ngọn đèn đường lạnh tanh chiếu sáng.

Đỗ Diệp Thanh giống như u linh ngồi ở trong buồng lái, không đi quán bar uống rượu, cũng không tìm bạn tốt tâm sự, hứng thú với MB (*) cũng không có, không thể diễn tả được cỡ nào khó chịu cùng thống khổ, chỉ cảm thấy thật trống vắng. Loại nồng nặc cô quạnh này khiến anh bắt đầu nghi ngờ, anh thực sự yêu Hách Tử Khiêm giống như chính mình tưởng tượng sao? Hay chỉ là tự lừa dối chính mình?

(*) MB: money boy

Đỗ Diệp Thanh ngồi trong xe suốt cả đêm, bên ngoài tầng tầng mưa bụi, lại bị gió đêmlạnh run rít gào, cuối cùng ở rìa đường lạnh lẽo ngắm bình minh, rốt cục mở điện thoại lên, bắt đầu tìm xem tin nhắn Hách Tử Khiêm gửi tới. Hết thảy tâm tình của anh triệt để băng giá, từ bên trong chọn một tin "Chúng ta thật sự không thể sao?" rồi nhắn trả lời "Chúc em hạnh phúc."

Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại Đỗ Diệp Thanh liền kêu lên. Dãy số xa lạ, Đỗ Diệp Thanh không hề nghĩ ngợi - cúp điện thoại. Chỉ qua vài giây, điện thoại lại kêu lên, gần như là cùng lúc với tin nhắn trả lời của Hách Tử Khiêm, số này không phải Hách Tử Khiêm.

Đỗ Diệp Thanh lần này nhận điện thoại, bên kia là một thanh âm rất êm tai của nam nhân trẻ tuổi, rất quen thuộc, mang theo một luồng sức mạnh khiến người ta an tâm:

"Chào anh, xin hỏi có phải là Đỗ Diệp Thanh không?"

Đỗ Diệp Thanh dựa vào ghế da, từ trong lồng ngực phun ra một ngụm khói trắng, chậm rãi thanh tĩnh lại: 

"Trần Mặc?"

Trần Mặc "Ừm." một tiếng, sau đó gọi anh:

"Thanh ca."

Đỗ Diệp Thanh nhắm mắt lại, không nói gì. Trần Mặc cũng yên tĩnh một hồi, âm thanh trầm ổn không giống một sinh viên đại học, hỏi anh: 

"Anh bị cảm sao? Thanh âm hơi khàn."

Đỗ Diệp Thanh tay trái chống đỡ đầu nặng trình trịch của mình, nhẹ giọng nói:

"Ngủ không được ngon mà thôi, thân thể em thế nào rồi?"

"Rất tốt." Trần Mặc nói. Sau đó hai người lại lâm vào yên tĩnh. Cả một đêm yên tĩnh cố gắng vượt qua, lòng Đỗ Diệp Thanh dần trở nên nhẹ nhàng, mở miệng nói:

"Làm sao đột nhiên nhớ đến mà gọi điện cho anh?"

"Muốn hỏi một chút thương thế của anh." Trần Mặc nói. "Phát sinh chuyện gì sao? Nghe giọng anh có vẻ không vui."

Đỗ Diệp Thanh nở nụ cười, trong lòng tuôn ra một luồng ấm ápnhàn nhạt: 

"Việc nhỏ, rất nhanh sẽ qua đi. Lúc nào em xuất viện?"

Trần Mặc âm thanh thấp xuống: "Chia tay?"

Đỗ Diệp Thanh không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ là hỏi: 

"Lúc nào xuất viện?"

"Hai, ba ngày nữa." Trần Mặc nói, không có hỏi lại chuyện chia tay.

Đỗ Diệp Thanh "Ừ" một tiếng:

"Cố gắng dưỡng thương, có thời gian sẽ tới đón em xuất viện."

"Cảm ơn."

(Hắc: Thanh ca, đây mới là tình yêu của anh!)

Lại là một đoạn trầm mặc nho nhỏ, nhưng một điểm lúng túng đều không có. Đỗ Diệp Thanh rất khó miêu tả cảm giác của cú điện thoại này, chậm chạp không muốn bỏ xuống, nhưng vẫn như thế cầm lại quá mức khác thường, anh nhẹ nhàng đằng hắng một cái:

"Ừm, lần sau lại tán gẫu."

"Ừm."

Trần Mặc treo máy,  Đỗ Diệp Thanh đợi một hồi, hô hấp Trần Mặc vững vàng ở bên tai. Cuối cùng vẫn là anh cúp điện thoại trước, cúi đầu nhìn di động trong tay, thở một hơi, mở tin nhắn Hách Tử Khiêm gửi:

"Anh thật là đồ độc ác."

Đỗ Diệp Thanh tắt điện thoại, vứt vào ghế sau, lái xe tới công ty.

Đỗ Diệp Thanh nửa năm trước mới quay xong một bộ phim điện ảnh đã qua xét duyệt, cũng công chiếu rồi, giờ quay về công tác cũng chỉ có quảng bá cho phim, cân nhắc xong anh mới từ bệnh viện vòng trở về, Nghê Ninh không sắp xếp công việc quá nặng, nhìn hai lần gặp mặt fans thì biết, một buổi họp báo về phim rất dễ chịu.

Đỗ Diệp Thanh nói cho Nghê Ninh biết chuyện anh chia tay Hách Tử Khiêm, cho cô chuẩn bị tâm lý.

Nghê Ninh có một quãng thời gian rất dài nôn nóng, thời gian cô quen biết Hách Tử Khiêm cũng không coi là ngắn, hắn là một người rất nhạy cảm, rất nhiều lúc giống tiểu hài tử, cô lo Hách Tử Khiêm chịu kích động lại làm ra chuyện gì gây chú ý cho giới truyền thông. 

Nhưng đến ngay cả Đỗ Diệp Thanh cũng giật mình, chính là ròng rã hơn nửa tháng qua, Hách Tử Khiêm thực sự chấp nhận chuyện chia tay, cũng không tìm tới Đỗ Diệp Thanh, cũng không gây ra scandal, an phận đến mức khiến người khác không quen. Tin tức duy nhất liên quan đến hắn chỉ có là hắn gần đây sáng tác được một bài hát mới, đăng lên internet nói là muốn ban nhạc Bird of Paradise mở một buổi biểu diễn.

Hách Tử Khiêm trước đây là nổi tiếng khắp giới trẻ bởi là người lập ra ban nhạc Bird of Paradise, sau khi gặp Đỗ Diệp Thanh mới rời khỏi ban nhạc, không nói với mọi người nguyên nhân cụ thể, chỉ bảo gây xích mích với thành viên.

Hắn rời khỏi không lâu, toàn bộ ban nhạc đều đường ai nấy đi, ba năm sau, các thành viên khác rất ít xuất hiện trước công chúng, chỉ có Hách Tử Khiêm có ưu thế về ngoại hình cùng tài năng ngày càng phát triển. Đỗ Diệp Thanh cũng không quá tin tưởng thông tin lan truyền trên internet, nên chẳng để trong lòng.

Cùngbạn trai giao du ba năm chia tay để lại cho hắn một quãng thời gian xác thực trầm thấp, nhưng như thế nào đi nữa lời chia tay bất đắc dĩ dần dần cũng bắt đầu bị thời gian làm phai nhạt. Hắn cố ý đem nhật trình hoàn thành sớm, để cho mình bận rộn rất lâu, đợi đến khi hắn chú ý tới phố lớn ngõ nhỏ đã bắt đầu có không khí tân niên thì đã là chuyện của một tháng sau.

Vào lúc này, hắn lần thứ hai nhận được điện thoại của Trần Mặc, nhìn thấy cuộc gọi thì hắn mới nhớ tới, chính mình đem lời hứa hẹn đón hắn xuất viện quên không còn một mống.

----------- Hết chương 8 --------------

Thanh ca kì quá nha hôn ^.^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro