Chương 7: Học tỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài trời mới vừa bắt đầu sáng, Đỗ Diệp Thanh trên người không có mang tiền cũng không mang di động, chỉ mặc một cái áo lông, buồn bực mất tập trung - đứng ở cửa tiểu khu chịu gió lạnh thổi từng đợt.

Bảo vệ gác cửa bên phòng an ninh, vừa đổi người gác, từ bên trong ló đầu ra hướng phía anh chào hỏi:

"Đỗ tiên sinh, cần giúp một tay không?"

Đỗ Diệp Thanh xoa xoa mặt một cái, nói:

"Mượn ngài điện thoại dùng một chút."

Gác cổng mở cửa cho anh. Phòng an ninh bên trong không có điều hòa, nhưng lò sưởi điện đang mở rất ấm áp dễ chịu, khiến chân tay anh đông đến cứng ngắc bắt đầu nhũn dần.

Số điện thoại nào anh cũng đều không nhớ rõ, ngồi một bên điện thoại suy nghĩ hồi lâu, đang chuẩn bị gõ 114 tra công ty điện thoại trước đột nhiên nhớ tới cái gì, đứng lên đem trên người đều sờ soạng một lần, ở trong túi tìm được một tờ giấy, là Trần Vũ lúc trước để cho số điện thoại của cậu.

Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng liền được tiếp, Trần Vũ không biết là không ngủ hay là tỉnh dậy sớm, rất khách khí nói:

"Ai vậy?"

"Trần thiếu." Đỗ Diệp Thanh bất đắc dĩ nói. "Phiền cậu giúp tôi liên lạc một chút với Nghê Ninh, bảo cô ấy đến cửa tiểu khu gặp tôi một lúc."

Trần Vũ ở bên kia "OK." một tiếng: "Tiểu khu nào?"

"Thủy Vân Gian."

Trần Vũ cúp điện thoại. Gác cửa trung niên rót cho anh một chén trà, muốn nhờ anh ký tên, cười hỏi anh:

"Cậu đây là... Cùng vị kia ở trong nhà cãi nhau?"

Đỗ Diệp Thanh chỉ cười khổ một cái, không lên tiếng. Gác cửa còn nói: 

"Aiz, các cậu làm minh tinh đều bận rộn, có điều vẫn nên dành thời gian ở nhà bồi đắp tình cảm một chút. Trong nhà hòa thuận thì sự nghiệp mới có thể phát triển tốt, cậu thấy tôi nói vậy có đúng không?"

"Ừm, cảm ơn." Đỗ Diệp Thanh cúi xuống - dùng tay ôm đầu, gác vệ đại khái là nhìn ra anh tâm tình rất tệ, lại thở dài một hơi, không nói gì nữa, ngồi lại bắt đầu làm nhiệm vụ. 

Đỗ Diệp Thanh đợi gần 20 phút, một chiếc màu đen thương hiệu Audi đứng ở cửa tiểu khu, Trần Vũ chính mình từ trên xe bước xuống, đứng dựa vào xe bắt đầu gọi điện thoại.

Điện thoại phòng an ninh vang lên, Đỗ Diệp Thanh cùng gác cửa nói cám ơn, đi ra ngoài hướng Trần Vũ vẫy tay: 

"Sao lại tự mình đến đây?"

Trần Vũ ánh mắt rơi vào bờ môi bị cắn nát của anh, lại xem xét nhìn áo lông trên người anh, nở nụ cười: 

"Cậu là bị tiểu miêu hoang kia đuổi ra?"

Đỗ Diệp Thanh không muốn nhiều lời, lên xe Trần Vũ. Trần Vũ hỏi anh: 

"Đi đâu? Có muốn theo tôi về nhà không?"

"Đi cao su thụ cảng đi, cảm ơn."

Xe một lần nữa nổ máy, bên trong xe nhiệt độ không thấp lắm. Hai người yên tĩnh một hồi, Trần Vũ nói: 

"Em trai tôi tối hôm qua tỉnh rồi, vốn là muốn gọi cậu tới thăm nó, nhưng cậu lại xuất viện mất rồi."

"Ừ, tỉnh rồi là tốt rồi."

"Em ấy tỉnh lại, chuyện thứ nhất hỏi chính là cậu." Trần Vũ nửa đùa nửa thật - nói: "Không hổ là xếp đầu bảng của tôi, em trai tôi như vậy mà cũng từng giờ từng phút nhớ tới cậu."

Đỗ Diệp Thanh mẫn cảm - ngẩng đầu liếc mắt nhìn y, Trần Vũ vẻ mặt so với bình thường không khác biệt, xem ra hoàn toàn là một câu chuyện cười. Anh liền hùa theo nói:

"Lần sau để cái người mới lên cấp 'đầu bảng' thử xem, nói không chắc liền trực tiếp làm em dâu của cậu."

Trần Vũ ở bên kia cười, một bộ "Cậu đây là sai rồi" vẻ mặt: "Cậu không biết, tiểu tử Trần Mặc kia hoàn toàn khác tôi, đối với cái gì cũng lãnh cảm, ngay cả AV cũng chưa từng xem qua. Lần tôi tình cờ dẫn em ấy đi tham gia vũ hội, em ấy đều là một bộ 'Lão tử không hề có hứng thú với những thứ như vậy', mỹ nữ đến gần cũng không để ý, mỹ nam đến gần cũng không quan tâm, tôi ngồi ở một bên, trong lòng thầm xấu hổ..."

(Hắc: Tất nhiên òi, Tiểu Mặc chỉ rung động trước Thanh ca thoai a~~~)

Đỗ Diệp Thanh nhíu mày lại, không nhịn được chen vào một câu: 

"Cậu ta có bạn gái."

"Làm sao có khả năng?" Trần Vũ nói: "Em ấy có bạn gái cùng xác suất biến cậu thành thụ là số 0." 

Đỗ Diệp Thanh hơi nhíu mày lại, ngậm miệng không nói lời nào. Vừa vặn gặp phải đèn đỏ, hai người trầm mặc chờ đợi một hồi, Trần Vũ hỏi anh: 

"Là Hách Tử Khiêm?"

Đỗ Diệp Thanh hơi kinh ngạc - liếc mắt nhìn y, Trần Vũ lại nói: 

"Trên giường tình thú? Cãi nhau? Sau đó biệt ly?"

Đỗ Diệp Thanh lắc đầu một cái: 

"Cãi nhau thôi."

Trần Vũ vỗ vỗ bờ vai của anh, tăng nhanh tốc độ, đem quyết định vững chắc của Đỗ Diệp Thanh - lái xe đến cao su thụ cảng, sau đó quay xe trở về bệnh viện. 

Trần Mặc mới từ phòng cấp cứu chuyển đến phòng thường, lúc Trần Vũ đi vào thì y tá đang tiêm cho cậu, cậu ngay cả mắt cũng không chớp - nhìn chằm chằm kim tiêm đâm vào da mình, vẻ mặt đó tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.

Trần Vũ và em trai của mình cứ như có một khoảng cách kỳ quái, không giống những anh em khác thân thiết, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, ngồi xuống một bên giường. Con mắt đen của Trần Mặc liếc y một cái:

"Vừa nãy là ai gọi điện?"

"Chính là Đỗ Diệp Thanh." Trần Vũ nói, chờ y tá tiêm xong mới nói thêm: "Cậu ta cùng bạn trai cãi nhau rồi bị đuổi ra ngoài, cái gì cũng không mang theo, anh vừa đưa cậu ấy đi."

(Hắc: Vũ ca nói cho cẩn thận nhá -_- Thanh ca có bị đuổi đâu -_- là ảnh tự nguyện đi mà)

Trần Mặc hơi nhíu lông mày, đôi mắt hơi âm u một hồi, vẻ mặt trở nên rất lạnh. Trần Vũ lập tức nghẹn ở cổ, không biết mình chọc giận bệnh nhân như thế nào, liền đem đề tài rời đi chỗ khác.

Đỗ Diệp Thanh đứng ở trước cửa nhà học tỷ của mình, mệt mỏi nói:

"Chị, cho em ở nhờ mấy ngày."

Thẩm Liên mở cửa để Đỗ Diệp Thanh đi vào, cái gì cũng không hỏi, rót cho anh một tách cà phê. 

Trong phòng khách đâu đâu cũng có thư và notebook, Đỗ Diệp Thanh ngồi xuống chiếc ghế sa-lông duy nhất còn trống, nâng tách cà phê lên, cả người ngồi thẳng lên. Thẩm Liên lấy đệm ngồi vào sa-lông bên cạnh:

"Lại là Hách Tử Khiêm?"

Đỗ Diệp Thanh bất đắc dĩ đem đầu dựa vào đống sách, một hơi đem cà phê uống hết:

"Em với cậu ta cãi nhau."

"Nói nghe một chút coi." Thẩm Liên lấy kính mắt xuống. "Đều sắp 30 tuổi rồi."

Đỗ Diệp Thanh đem chuyện phát sinh mấy ngày nay nói ra hết không sót một chữ cho Thẩm Liên nghe, chuyện bị bắt cóc, chuyện bất ngờ giữa anh và Trần Mặc, chuyện anh và Hách Tử Khiêm cãi vã.

Thẩm Liên là học tỷ anh quen biết hơn 12 năm, lúc anh học lớp 10 thì quen cô, lại cùng nhau đỗ đại học chuyên nghiệp, cô tiếp tục làm học tỷ của anh, sau đó ngẫu nhiên bước vào giới giải trí, học tỷ thế nhưng vẫn tiếp tục sự nghiệp văn chương, lại mở ra một công ty phiên dịch.

Cô đối với chuyện hư hỏng của Đỗ Diệp Thanh trong quá khứ lẫn hiện tại đều rõ rõ ràng ràng, cũng chỉ có ở trước mặt cô Đỗ Diệp Thanh mới dỡ bỏ hết thảy phòng bị, không cần làm một tình nhân chu đáo, cũng không phải làm một thần tượng tài năng. 

Anh đem tất cả mọi chuyện nói xong, từ trong lồng ngực phun ra một ngụm trọc khí, nhìn Thẩm Liên sâu sắc nhíu chặt lông mày.

"Nói thật." Thẩm Liên nói: "Hách Tử Khiên cũng rất có lý."

"Không phải chứ."

"Chị kỳ thực cảm giác như vậy." Thẩm Liên vỗ vỗ đầu gối của anh. "Em đúng là không biết coi trọng lòng tốt của người khác, em xem, sau khi em bị bắt cóc, một người mới quen em nửa năm có thể phát điên đến mức này. Lúc em học đại học, nữ sinh nửa trường đều thầm mến em, chị nếu là bạn gái em cũng hận không thể đánh em một trận."

Đỗ Diệp Thanh bi thương mà nhìn cô. Thẩm Liên xoay chuyển một cái:

"Chị không phải hoàn toàn đồng tình với Hách Tử Khiêm. Cậu ta đã phản ứng sai một điểm. Chị đã nói với em, cậu ta gần nhất đã đi tìm bác sĩ tâm lý mấy lần..."

"Em biết chuyện này." Đỗ Diệp Thanh nói: "Cậu ta trước đây từng mắc bệnh trầm cảm, em cũng cùng hắn đi mấy lần."

"Không liên quan đến bệnh trầm cảm. Vị bác sĩ kia là anh trai của chị, chị trong lúc vô tình đã nghe anh ấy nhắc qua một lần. " Thẩm Liên nói: "Then chốt ở đây chính là tính khuyết thiếu cảm giác an toàn."

Đỗ Diệp Thanh trầm mặc lại.

"Em không phải người có thể cho cậu ấy cảm giác an toàn, cậu ấy cũng không phải người có thể cho em hạnh phúc." Thẩm Liên lại cho anh thêm một ly cà phê. "Chỉ có điều em không biết tính cậu ấy sống chết cũng không buông tay nên mới khiến hai người giống như ngày hôm nay. Chia tay đi."

Đỗ Diệp Thanh uống cạn tách cà phê thứ hai, không nói gì, dựa vào đống thư bên cạnh. Thẩm Liên đứng lên thu dọn thư trên ghế sa-lông, lấy chăn đắp cho anh, lại một lần nữa ngồi xếp bằng bên bàn trà, mở ra thư phiên dịch: 

"Em không phải có mấy ngày nghỉ sao, ở chỗ chị suy nghĩ thật kỹ, thuận tiện giúp chị sửa một chút tư liệu, coi như tiền thuê nhà là được."

Đỗ Diệp Thanh nhắm mắt lại: "Cảm ơn."

  ~*~*~*~*~*~* Hết chương 7 ~*~*~*~*~*~*~  

Hắc: Liên tỷ tỷ! Em yêu tỷ :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro