Chương 6: Cãi vã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hách Tử Khiêm đứng lên, đi tới trước người Đỗ Diệp Thanh, chậm rãi chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của anh. Hách Tử Khiêm cao gần bằng nhau, để tóc dài, ở sau gáy buộc kiểu đuôi ngựa, con mắt hẹp dài, ngũ quan anh tuấn, gương mặt một tấm kiệt ngạo bất kham lại phong lưu. 

Nhưng lúc này khuôn mặt lại không hề bình thường, cảm giác thật phóng đãng ngạo mạn, vành mắt quầng thâm đen sì, tầm mắt hơi rủ xuống, dẫn theo một sự cầu xin cùng sợ hãi nhìn anh, như một sinh viên đại học lạc lối chán chường.

Tâm can Đỗ Diệp Thanh lại một lần nữa bị hắn tóm được, mặc kệ Hách Tử Khiêm đối với anh bày ra bao nhiêu lần vẻ mặt như thế, anh vẫn là không cách nào khống chế trở nên nhẹ dạ. 

(Hắc: Anh ơi nhẹ dạ vừa thôi ! ! !)

Hách Tử Khiêm tựa hồ cũng nhận ra được anh mềm lòng, tay chậm rãi ôm lấy eo anh, có chút vội vàng muốn hôn anh. Đỗ Diệp Thanh nghiêng đầu đi, cầm lấy tay của hắn từ trong lồng ngực của mình bỏ ra, không nói gì, chỉ hỏi: 

"Ăn cơm chưa?"

Hách Tử Khiêm vẻ mặt trong nháy mắt trở nên đen sì, không hề động đậy mà nhìn mặt Đỗ Diệp Thanh, thật lâu không trả lời. Đỗ Diệp Thanh xắn tay áo lên, đi tới bên cạnh bàn đem đống giấy lộn xộn kia - thu dọn hết, đổ đi hoa quả mốc meo trong mâm, đơn giản thanh lý một hồi bừa bộn phòng khách. 

Hách Tử Khiêm một bước không rời chăm chú đi theo sau người anh, khi anh nhấc lên túi rác mới thấp giọng nói: 

"Chưa ăn."

Đỗ Diệp Thanh "Ừm" một tiếng, đem túi rác bỏ vào bên trong sọt, xoay người đi vào trong phòng bếp. Hách Tử Khiêm theo anh đồng thời tiến vào nhà bếp, nhìn anh mở tủ lạnh ra, bên trong tràn đầy - tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn còn mới, còn có sữa chua, rượu cùng đồ uống, hoa quả cũng chất thành năm, sáu loại. Đỗ Diệp Thanh sửng sốt một chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, Hách Tử Khiêm nói: 

"Ăn mì đi, thêm cà chua nữa."

Đỗ Diệp Thanh chọn cà chua cùng trứng gà, đem cái thớt gỗ để xuống, một tay vừa mở khóa vòi nước, Hách Tử Khiêm đột nhiên từ phía sau thật chặt ôm lấy anh, như động vật - cắn gáy anh, hô hấp dồn dập và xúc động, thổi vào bên tai anh: 

"Anh có phải là đang giận em?... Anh mấy ngày nay ở với ai? Trần Vũ? Em không có cách nào suy đoán được..."

Đỗ Diệp Thanh dừng tay một chút, đóng vòi nước, đem cà chua đặt ở trên thớt gỗ, chậm rãi thở ra một hơi, xoay người lại cùng hắn đối diện.

Hách Tử Khiêm nắm chặt tay anh, anh không có đẩy ra, lộ ra một lạnh lẽo cười, nói: 

"Anh không hề sinh khí, anh đã quen với hành động của em rồi."

Hách Tử Khiêm ánh mắt lóe lên một tia bối rối, ngón tay nắm tay Đỗ Diệp Thanh đau đớn. Đỗ Diệp Thanh lại xoay người trở lại, rút về tay của chính mình, lại một lần nữa vặn vòi nước: 

"Ăn xong rồi nói."

Hách Tử Khiêm tựa hồ bị nụ cười của Đỗ Diệp Thanh dọa sợ, lập tức liền trở nên thật biết điều, đàng hoàng - đứng ở bên cạnh anh, nhìn anh thái rau, đánh trứng. 

Đỗ Diệp Thanh trong lòng cũng cảm giác khó chịu, anh và Hách Tử Khiêm quen nhau gần ba năm, lúc mới quen hai người đều mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp, che chở cổ vũ nhau từng chút một, cũng coi như là cùng nhau vượt qua hoạn nạn, hơn nữa mọi mặt đều rất hợp, thậm chí có nghĩ tới ra nước ngoài kết hôn, làm sao cũng không nghĩ tới hai người có ngày hôn nay.

Đỗ Diệp Thanh đối với hắn người yêu cũng tốt mà bạn tình cũng được, tổng ôm vô hạn kiên trì cùng khoan dung.

Hắn tự coi chính mình đã làm rất khá, đối phương nhưng vẫn nói từ trên người hắn không cảm giác được tình yêu.

Nửa năm này đều là Hách Tử Khiêm rất dính anh, khi thiếu anh thì nói cảm giác rất cô quạnh, thậm chí chỉ hận không thể cùng anh một tấc cũng không rời.

Đỗ Diệp Thanh về điểm này lại cảm thấy không có gì, cứ coi như tình nhân tình thú, nhưng vẻn vẹn là trong thời gian nửa năm này, anh phát hiện nhiều lần Hách Tử Khiêm vụng trộm với kẻ khác.

Cùng phụ tá của anh, trước đó còn cùng với chuyên gia trang điểm, thậm chí ngay cả học sinh anh mang theo, toàn bộ đều là người thân cận của anh, mỗi lần vụng trộm xong còn cố ý không lau khô miệng, tựa hồ muốn gây nên sự chú ý cho anh.

Đỗ Diệp Thanh bắt đầu cho rằng Hách Tử Khiêm là đối với mình không hài lòng, dù sao hai người yêu trước của hắn cũng là thụ, sau khi gặp được Đỗ Diệp Thanh mới nhân nhượng trở thành thụ.

Nhưng sau đó anh phát hiện căn bản là đoán không ra tâm tư Hách Tử Khiêm, đến hiện tại còn không biết giữa bọn họ đến cùng là có bao nhiêu bí mật, mà quá nhiều lần cãi vã cùng thất vọng đã sắp muốn tiêu hao hết sự kiên nhẫn của anh...

Trong phòng bếp rất nhanh bay lên mùi trứng rán, Đỗ Diệp Thanh thuần thục nấu xong, ở chỗ bị tên bắt cóc làm bị thương mơ hồ đau, trong lòng cũng phiền muộn, tâm tình không tốt đem đồ ăn bưng đến trên bàn, chỉ cho mình một quả táo rửa sạch.

Hách Tử Khiêm ăn rất chậm, sau mỗi lần nuốt xuống một miếng đều dừng lại một hồi, thế nhưng ăn rất chăm chú, chậm rãi đem một bát mì đều nuốt vào, bắt đầu uống canh. Đỗ Diệp Thanh hỏi hắn:

"Dạ dày không thoải mái? Bữa cơm gần nhất ăn lúc nào?"

"Đã quên." Hách Tử Khiêm đem canh cũng uống đến sạch sành sanh, liền một mảnh hành lá đều không còn sót.

Đỗ Diệp Thanh đem lõi quả táo ném vào bên trong sọt rác, trầm mặc một hồi, không có nói tới chuyện của Trần Mặc, chỉ nói:

"Âu Dương lão sư có việc gấp gọi tôi đi một chuyến tới thanh đảo, trước khi cất cánh đem điện thoại di động ném ở phi trường, ngày hôm nay mới từ bên kia tìm trở về."

"Anh không nhớ rõ số điện thoại củ em." Hách Tử Khiêm nhìn anh.

"Ừm."

"Trần Vũ đã tới một chuyến bằng xe của anh, anh gạt em." Hách Tử Khiêm nói. "A Diệp, anh có phải là đang trả thù em?"

Đỗ Diệp Thanh lông mày từng điểm từng điểm nhăn lại:

"Em muốn nói cái gì?"

Hách Tử Khiêm không lên tiếng, khóe miệng buông xuống, lông mày cũng có xu thế nhiud lại.

Đỗ Diệp Thanh trong đầu trong lúc nhất thời lướt qua rất nhiều hình ảnh, khoảng thời gian này tích góp hỏa khí cũng có chút nhiều. Anh cảm giác sự kiên nhẫn ở bản thân đã tiêu hao hết, thẳng tắp mà nhìn vào mắt Hách Tử Khiêm:

"Bữa tiệc rượu hôm đó lúc anh gọi cho em, em ở trên giường ai? Người phụ tá kia của anh? Chuyên gia trang điểm? Hay lại là người khác? Người em gọi đến cũng thật phóng túng, cách điện thoại cũng nghe được rõ rõ ràng ràng, em yêu như vậy sao?"

Trên mặt Hách Tử Khiêm tia màu máu rất nhanh tụ lại, vẻ mặt Đỗ Diệp Thanh như một cây chủy thủ đâm vào trong lòng hắn. Hắn dựa vào ghế, ngón tay có chút run:

"Anh rõ ràng vẫn luôn biết... Anh xưa nay không vì em mà nổi giận, anh căn bản là không để ý em với ai lên giường đúng hay không? Chỉ cần em ở những lúc anh muốn đàng hoàng để anh thao, ngoài ra tất cả mọi chuyện cũng không đáng kể?"

Câu chỉ trích này nói đến không hiểu ra sao lại oan ức cực kỳ, Đỗ Diệp Thanh hít một hơi thật sâu, tay nắm thành quyền, huyệt thái dương bắt đầu nguy hiểm - giật lên:

"Em nói thẳng với ang luôn đi, anh đã làm sai cái gì khiến em trở thành thế này?"

Hách Tử Khiêm sắc mặt tái nhợt:

"Anh xưa nay chưa từng yêu em. Em đối với phụ tá của anh cũng được, cò môi giới cũng được, chuyên gia trang điểm cũng tốt, toàn bộ đều là một dạng, anh cho bọn họ quà, đối với bọn họ cười, giúp bọn họ nấu cơm, ngoại trừ lên giường, anh đối với bọn họ cùng đối với em khác nhau ở chỗ nào?"

Đỗ Diệp Thanh một hơi toàn bộ chặn ở ngực, dùng khó mà tin nổi biểu tình - nhìn mặt người yêu mình, trong lòng một cỗ to lớn cảm giác bị thất bại cùng thất vọng bắt đầu khuếch tán. Anh nghe thấy âm thanh của mình lập tức lạnh xuống:

"Vì lẽ đó em đi câu dẫn bọn họ lên giường, bởi vì anh đối với bọn họ quá tốt?"

"Anh không hiểu, không hiểu." Hách Tử Khiêm đứng lên. "Anh xưa nay cũng chưa từng hiểu những chuyện này, anh chỉ có thể rẻ mạt - bố thí sự ôn nhu cùng quan tâm, đem ai cũng không để ở trong lòng."

Đỗ Diệp Thanh theo bản năng muốn phản bác, Hách Tử Khiêm vẻ mặt cũng đã hơi không khống chế được.
Hắn bước nhanh đi tới trước người Đỗ Diệp Thanh, đột nhiên liền trói lại hai tay của anh, cúi đầu tàn nhẫn mà cắn môi của anh, như từ trong lồng tre thả ra loại thú vật chuẩn bị bạo phát.

Vết thương trên eo Đỗ Diệp Thanh đập vào thành ghế dựa cứng rắn, đau đến rên lên một tiếng, đẩy hắn ra, đứng lên lùi lại mấy bước.

Vẫn không đứng vững, Hách Tử Khiêm thật chặt ôm lấy anh, đem anh ép vào vách tường, một phát cắn vào yết hầu anh, thô bạo - lột áo lông của anh.

Đỗ Diệp Thanh đau đến mồ hôi lạnh đều túa ra , một tay giữ vết thương của chính mình một tay dùng sức đẩy Hách Tử Khiêm ra, dĩ nhiên đến mấy lần đều không đẩy ra. Miệng và môi của hắn một đường đi xuống, rất nhanh cắn vào một đạo vết thương trước ngực, Đỗ Diệp Thanh "A" - hít một hơi lãnh khí:

"Em điên rồi!"

Hách Tử Khiêm cuối cùng cũng coi như là phát hiện vết thương của anh có chỗ không đúng, chậm rãi ngừng lại, tầm mắt khiếp sợ rơi vào trên da anh khắp nơi vết thương.

Đỗ Diệp Thanh hướng về một bên liền lùi lại vài bước, sắc mặt khó coi - mặc áo lông vào, nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng, nắm đấm thật chặt rồi lại lỏng ra.

Hách Tử Khiêm lại đi về phía trước một bước, mở miệng muốn nói cái gì. Đỗ Diệp Thanh xoay người cũng không quay đầu lại - hướng về phía cửa đi đến, áo khoác cùng chìa khoá đều không cầm, rầm một tiếng đóng cửa lại.

~*~*~*~*~*~* Hết chương 6 ~*~*~*~*~*~*~

Hắc: "Con bánh bèo" Tử Khiêm chết tiệt. Vừa xuất hiện đã khiến người ức chế. == mà ổng là thụ hay công cũng được. -_-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro