Chương 12: Bữa Tiệc Tối Trí Mạng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Morela

Giang Ngạn Tuyết ngồi máy bay tới Hải Thành. Theo địa chỉ, cậu vừa đi vừa hỏi người dân xung quanh, cuối cùng cũng đến trước cửa nhà Nam Kha.

Đây là một khu dân cư có điều kiện rất tốt, đi thang máy lên tầng mười bảy, Giang Ngạn Tuyết ấn chuông cửa.

Chỉ một lát sau, một giọng nói quen thuộc đã vang lên bên trong: "Ai đấy?"

Nam Kha từng nói cậu ta đột tử do thức đêm, khi chết bên cạnh không có ai. Nói cách khác, Nam Kha sống một mình.

Đề phòng thằng nhóc này không mở cửa, Giang Ngạn Tuyết thuận miệng nói một câu: "Chuyển phát nhanh."

Quả nhiên, khoảng năm giây sau, cửa mở.

"Không phải trước đây toàn gọi điện thoại để tôi tự xuống lấy sao? Từ bao giờ mà dịch vụ tốt như vậy... Giang ca!?" Nam Kha há hốc mồm tại chỗ.

Giang Ngạn Tuyết cũng sửng sốt.

Nam Kha chỉ cao hơn 1m7, vốn đã thấp hơn Giang Ngạn Tuyết một cái đầu, hiện tại còn thấp hơn hẳn nửa người – bởi vì cậu ta ngồi xe lăn!

"Cậu..."

Rõ ràng trong trò chơi có thể chạy có thể nhảy mà? Chẳng lẽ là di chứng gì?

Nam Kha nhận ra sự kinh ngạc của Giang Ngạn Tuyết, vội vàng giải thích: "Em bị viêm cột sống dính khớp, khá nặng, chi dưới đã bại liệt từ lâu rồi."

Nam Kha nói xong, hơi ngại ngùng gãi đầu cười cười: "Em vốn tưởng đời này không thể nào đi lại được nữa, không ngờ vào trò chơi chân lại bình thường!"

Giang Ngạn Tuyết hiểu ra.

Thảo nào lần đầu gặp mặt Nam Kha lại có vẻ rất kỳ quái, vừa sợ hãi vừa hưng phấn, giống như một đứa trẻ mới tập đi, loạng chà loạng choạng; sau đó cậu ta lại cực kỳ hoạt bát, nhảy nhót như bị tăng động.

Đó hóa ra chỉ là một người tàn tật đã mất đi hai chân đột nhiên trở nên lành lặn nên vui mừng như điên mà thôi.

Nói như vậy, trò chơi Hoàng Tuyền này thực sự đã làm khó Nam Kha. Cho dù có trở lại thế giới sống, cậu ta cũng không thể rèn luyện thể lực, cùng lắm thì cũng chỉ có nửa người trên cường tráng, nửa người dưới căn bản không thể làm gì được. Gặp phải loại trò chơi rượt đuổi giành giật từng giây từng phút này thực sự bất lợi cho cậu ta.

Theo Nam Kha vào nhà, cậu ta ngồi xe lăn điện, không bị hạn chế di chuyển trong phòng khách rộng rãi. Kích thước và chiều cao của đồ đạc trong nhà đều được đặc biệt điều chỉnh cho phù hợp với Nam Kha, ví dụ như chiều cao của công tắc đèn hay chiều cao của bệ bếp, v.v.

Nam Kha lấy nước trái cây và sữa trong tủ lạnh, vừa đưa cho Giang Ngạn Tuyết vừa hỏi: "Giang ca, sao anh biết nhà em ở đây?"

Giang Ngạn Tuyết: "Biết được các thông tin như họ tên, giới tính, chiều cao cân nặng của cậu, việc tìm được địa chỉ nhà và trường học chỉ dễ như trở bàn tay."

"Trời ơi!" Nam Kha cực kỳ hoảng sợ: "Giang ca, anh quả nhiên là thâm tàng bất lộ! Anh, anh không phải cảnh sát đó chứ??"

Giang Ngạn Tuyết bật cười: "Dù tôi có là cảnh sát cũng không rảnh đến bắt cậu, bị trò chơi Hoàng Tuyền theo dõi, tự bảo vệ mình còn khó."

Nam Kha nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Giang Ngạn Tuyết lấy từ túi áo ra một thứ: "Cậu có cuốn sổ tiết kiệm này không?"

Hai mắt Nam Kha sáng bừng: "Có! Lúc em tỉnh lại đã thấy nó đặt trên bàn rồi!"

Nam Kha di chuyển xe lăn về phòng ngủ lấy cuốn sổ đưa cho Giang Ngạn Tuyết xem.

Số dư tài khoản của Nam Kha là một triệu.

"Giang ca, đây không phải là phần thưởng qua màn của trò chơi đó chứ?"

Suy nghĩ này của Nam Kha rất hợp lý. Qua màn thành công trong trò chơi không những được đầy máu sống lại mà còn cho người chơi một số tiền khổng lồ làm phần thưởng. Nghĩ như vậy, trò chơi Hoàng Tuyền cũng không phải quá lừa đảo – Dù sao trên đời này chẳng có bữa cơm nào là miễn phí, muốn lấy được tiền thì phải đánh cược bằng tính mạng của chính mình.

Nam Kha được một triệu, Giang Ngạn Tuyết được ba triệu. Có thể thấy số tiền nhiều hay ít phụ thuộc một phần vào biểu hiện của người chơi trong trò chơi, biểu hiện tốt thì nhiều tiền, ngược lại thì số tiền sẽ ít hơn.

Trong hai ngày này, Giang Ngạn Tuyết cũng tự mình thử nghiệm một số việc. Ví dụ như cậu đã thử nói chuyện về chuyến tàu Hoàng Tuyền cho người khác, nhưng thử vài lần đều thất bại, không có ngoại lệ.

Mỗi khi cậu định nói với người khác, cảm giác áp lực khó hiểu kia sẽ lại xuất hiện, ép chặt cậu như một cái nhân bánh, tới mức gần như nghẹt thở. Chỉ đến khi cậu xua tan suy nghĩ đó trong đầu, cảm giác này mới biến mất.

Nói cách khác, trò chơi Hoàng Tuyền không cho phép người chơi tiết lộ nó cho người khác bằng bất cứ phương pháp nào.

Dù sao, Hoàng Tuyền và thế giới hiện thực cũng âm dương cách biệt.

Người ở thế giới sống không biết chuyện ở thế giới chết, chỉ có những người đã tử vong mới có tỷ lệ bảy mươi phần trăm tiến vào thế giới chết, bước lên chuyến tàu Hoàng Tuyền, tham gia trò chơi Hoàng Tuyền. Nếu vận may của họ tốt, không những có thể sống lại mà còn có thể nhận được một số tiền thưởng lớn, giống như bọn Giang Ngạn Tuyết.

Đương nhiên, trò chơi này không chỉ có một lần.

Vòng thứ hai của trò chơi sắp bắt đầu rồi.

Phòng của Nam Kha được trang trí khá sặc sỡ. Đầu tiên, không thể nhìn thấy giấy dán tường, bởi vì chúng đã bị một đống poster anime và poster game lớn lớn nhỏ nhỏ che mất. Trên giá sách có rất nhiều truyện tranh, shounen, shoujo, thể thao, kinh dị, thể loại nào cũng có.

*Shounen: Shounen manga là thể loại dành cho độc giả nam giới thanh thiếu niên, thường có nhiều chi tiết hành động, phiêu lưu, chiến đấu, thể thao, hài hước và nêu cao tình bạn.

*Shoujo: Shoujo manga là thể loại dành cho độc giả là những cô gái vị thành niên, thường tập trung vào các mối quan hệ lãng mạn cũng như các cung bậc cảm xúc, xoay quanh nhân vật chính thường gặp nhất là nữ.

Đương nhiên, bắt mắt nhất vẫn là những thiết bị điện tử cực kỳ cao cấp, hai máy chủ, năm màn hình, tất cả đều là công nghệ đời mới nhất.

"Bình thường em sửa máy tính, chơi game hộ, bán trang bị, kiếm được không ít tiền. Giang ca, em có một tài khoản max cấp, em tặng anh nhé?" Nam Kha cực kỳ hào phóng.

Giang Ngạn Tuyết cười cảm ơn: "Cảm ơn, nhưng tôi không chơi game."

Nam Kha kinh ngạc: "Cuộc đời mà không thức đêm "khai hắc" thì còn gì là hoàn hảo nữa!"

*Khai hắc: Thuật ngữ game, có nghĩa là bạn có thể giao tiếp qua giọng nói hoặc mặt đối mặt khi chơi game với những người chơi cùng. Mình không chơi game nên không rõ trong Tiếng Việt có thuật ngữ nào mang ý nghĩa này hay không, ai biết thì góp ý với mình nhé :'(

Giang Ngạn Tuyết trừng mắt với cậu ta một cái: "Ngài kiềm chế chút đi, quên mình chết thế nào rồi à?"

Nam Kha lập tức ngậm miệng, chuồn ra tắt máy tính, trân trọng mạng sống, rời xa "khai hắc"!

Trong đống truyện tranh rực rỡ sắc màu, Giang Ngạn Tuyết nhìn thấy một làn gió mới. Suýt chút nữa cậu đã quên mất Nam Kha là fan sách của Lâu Độ.

Cho đến nay, Lâu Độ đã sáng tác tổng cộng một trăm linh chín cuốn sách, và Nam Kha cũng điên cuồng sưu tầm toàn bộ sách của anh, từ tác phẩm đầu tay của Lâu Độ khi còn là sinh viên cho đến những cuốn sách bán chạy nhất hiện tại, không có ngoại lệ.

Giang Ngạn Tuyết ít nhiều gì cũng coi như một người yêu thích tiểu thuyết kinh dị, đã đọc qua hầu hết tất cả tác phẩm của các tác giả trong và ngoài nước, chỉ có duy nhất tác phẩm của "Nhà văn được yêu thích nhất trên Internet" năm năm liên tiếp – Lâu Độ, cậu, tuyệt đối, chưa từng, đọc, một, chữ, nào.

Lý do rất đơn giản, tên cầm thú kia là tình địch của mình, dựa vào đâu mà phải tiêu tiền cống hiến lượng tiêu thụ cho anh ta?

Có thể nói là vô cùng ấu trĩ!

Lúc tình cờ nhìn thấy tuyệt tác hố sâu "Bữa tiệc tối trí mạng", Nam Kha còn vui vẻ nói: "Cuốn sách này rất hay. Mặc dù anh ấy đào hố không lấp nhưng vẫn vô cùng hồi hộp, mắt xích này nối tiếp mắt xích khác, không đọc thực sự rất đáng tiếc."

Giang Ngạn Tuyết rút cuốn tiểu thuyết ra. Bìa sách khá đẹp, in hình một biệt thự phong cách Châu Âu, hiện trường bữa tiệc đẫm máu.

Cuốn tiểu thuyết lấy bối cảnh phương Tây, thời Victoria, nói về chủ nhân bí ẩn của căn biệt thự mời chín người lạ đến biệt thự ở ba ngày.

Chín vị khách này có thân phận khác nhau, sống ở những thành phố khác nhau, tưởng như giữa họ không hề có bất cứ mối liên hệ nào, vậy nhưng lại có một sợi dây nào đó trói chặt họ lại với nhau.

Họ chắc chắn có biết nhau.

"Giang ca, đêm nay anh ngủ lại nhà em đi, có hơi đói, em đi gọi đồ ăn trước đã." Nam Kha ra ngoài gọi điện thoại, còn lấy một giỏ đồ ăn vặt đưa cho Giang Ngạn Tuyết.

Lâu Độ không hổ là tác giả nổi tiếng, bút lực hơn người, chỉ mấy câu ngắn ngủi đã mang đến sức hấp dẫn vô hạn.

Mở đầu là motif "Blizzard Villa" rất được các độc giả yêu thích, tập hợp một nhóm người tới một môi trường khép kín ví dụ như căn phòng bí mật, đảo biệt lập, biệt thự trên núi, là một motif rất thường gặp trong các tiểu thuyết trinh thám.

*Blizzard Villa (bạo phong tuyết sơn trang, tạm dịch là "biệt thự bão tuyết"): một motif thường được sử dụng trong các tác phẩm văn học hoặc các tác phẩm phim ảnh, truyền hình thể loại huyền bí, còn được gọi là "mô hình đảo biệt lập", trong đó một nhóm người tụ tập trong một môi trường tương đối khép kín, chẳng hạn như một ngôi làng miền núi bị cô lập do một trận bão tuyết, hoặc một căn phòng bí mật, một hòn đảo biệt lập, v.v. Do hoàn cảnh đặc biệt, người bên trong không thể liên lạc với thế giới bên ngoài và tạm thời không thể rời khỏi môi trường này, đồng thời, một số điều kỳ lạ sẽ xảy ra, một số thành viên lần lượt chết một cách bí ẩn. Sau đó, hung thủ sẽ nằm trong số những người này, các thám tử tiến hành tìm kiếm và suy luận ra hung thủ hoàn cảnh đó.

Người tổ chức dùng các điều kiện khác nhau để thu hút chín người đến cuộc hẹn. Sau khi mọi người đã đến biệt thự, trong khi chờ đợi chủ nhân của căn biệt thự xuất hiện, họ lại bất ngờ phát hiện ra người đó đã bị giết ngay ngày thứ hai sau khi thư mời được gửi đi.

Sau đó là những cái chết kỳ quái lần lượt xảy ra, nỗi sợ hãi bắt đầu không ngừng lan tràn trong lòng mỗi người. Họ hoảng sợ, cầu nguyện, tuyệt vọng chờ đợi khoảnh khắc lưỡi hái của tử thần hạ xuống.

Cảm giác áp lực bất ngờ ép lên người Giang Ngạn Tuyết, cảnh tượng trước mắt thay đổi, cậu lại trở về chuyến tàu Hoàng Tuyền. Trong toa tàu, một người chơi mới thẳng tay lật bàn, chậu hoa bỉ ngạn cùng khăn trải bàn rơi xuống đất: "Đây là đâu? Địa ngục đúng không? Đừng có mà giả thần giả quỷ, cẩn thận không tôi gọi cảnh sát đấy!"

Một thanh niên trẻ có đôi mắt xanh lục xinh đẹp cười khẩy nói: "Báo cảnh sát? Đừng nói cảnh sát, ở đây có gọi cho tổng thống cũng vô dụng! Cậu trật tự một chút giùm đi, ồn ào muốn chết."

Nhân viên soát vé mặc váy đỏ lại xuất hiện, cô bé cười khanh khách nói: "Tôi là nhân viên soát vé số 1102, mời các hành khách vui lòng xuất trình vé tàu, xin cảm ơn sự hợp tác của quý khách."

Nhân viên soát vé cầm vé tàu của thanh niên mắt xanh lục, tươi cười nói gì đó với cậu ta, dù là Giang Ngạn Tuyết đứng gần thanh niên nhất cũng không nghe rõ hai người họ đang nói chuyện gì.

Rất nhanh, nhân viên soát vé đã đi tới trước mặt Giang Ngạn Tuyết, cầm vé tàu, nói: "Chúc mừng ngài đã hoàn thành vòng chơi "Ám Dạ Du Hồn", phần thưởng: +300 điểm, đánh giá: cấp S, thuộc khu D."

Giang Ngạn Tuyết sắc bén để ý thấy sau khi đánh giá cấp bậc, logo hoa bỉ ngạn ở mặt sau của vé tàu đã được nhuộm đỏ thêm hai cánh hoa.

Chứng tỏ ga Ám Dạ Du Hồn vô cùng nguy hiểm, mấy lần suýt phải bỏ mạng.

Nếu ngay từ đầu không chọn điều tra mà tìm một nơi nào đó để trốn, chắc chắn sẽ chết.

Nếu không dựa vào manh mối mà suy luận ra phải tránh xa nước, sẽ chết.

Nếu không đến ký túc xá, không tìm được ghi chép kỷ luật đi học muộn của Thiệu Vân, sẽ chết.

Nếu cậu không nhặt được cái mũi bị rơi ra của con thỏ bông thì sẽ không có cơ hội nhặt được nó. Nếu không lắp lại cái mũi cho con thỏ bông, nó sẽ không trôi nổi giữa biển máu, lướt qua bên cạnh Giang Ngạn Tuyết. Nếu Giang Ngạn Tuyết không vớt nó lên, vậy cuối cùng họ sẽ chết sạch giữa trận chiến hỗn loạn với đám xác sống.

Lính mới lọt vào trò chơi có độ khó cấp S, chỉ một giây lơ là cũng đủ để chết không toàn thây.

Rất rõ ràng, khi nhân viên soát vé thông báo với người chơi về tích điểm của trò chơi, người ngoài không thể nghe thấy.

Giang Ngạn Tuyết đột nhiên nghĩ đến cuốn sổ tiết kiệm ba triệu ở thế giới sống, không phải tương ứng với ba trăm điểm trong trò chơi đó sao?

Nếu người chơi ham tiền, nhất thời kích động mà tiêu số tiền trong sổ tiết kiệm kia ở thế giới sống, vậy liệu điểm tích lũy trong trò chơi có bị trừ hay không? Nếu không có điểm tích lũy, hậu quả sẽ như thế nào?

Trò chơi này thực sự đúng là tràn ngập ác ý, không thèm nói trước cho họ biết, chỉ chực chờ nhìn người chơi há mồm kinh ngạc.

Nhân viên soát vé lại nói tiếp: "Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ ẩn "Phản bội cộng sự", nhận được phần thưởng – "Xúc xắc may mắn", quý khách vui lòng gọi Administrator khi sử dụng."

Một màn hình ảo xuất hiện trước mặt Giang Ngạn Tuyết, trên màn hình có một cái xúc xắc đang nhảy lên nhảy xuống. Xúc xắc có tổng cộng sáu mặt, năm mặt cát, một mặt hung.

*Vì cái xúc xắc này nghe giống giống gieo quẻ nên mình vẫn giữ là cát (tốt, may mắn) và hung (xấu, xui xẻo)

Bên dưới xúc xắc có một dòng chú thích màu đỏ.

[ Xúc xắc may mắn: Lắc lắc lắc, vận may sẽ đến, nữ thần may mắn sẽ đồng hành cũng bạn, giúp đỡ bạn, bảo vệ bạn. Nếu vừa vặn lắc trúng mặt hung duy nhất, vậy chỉ có thể nói bạn vô cùng xui xẻo, nổ tung tại chỗ luôn đi! ]

Giang Ngạn Tuyết: "..."

Cùng lúc đó, một giọng nữ máy móc vang lên trong toa tàu.

[ Cuộc sống giống như một đoàn tàu, có người lên tàu, cũng có người cần phải xuống tàu — Chào mừng các hành khách đến với Chuyến tàu Hoàng Tuyền. ]

[ Tàu chuẩn bị đến ga "Bữa Tiệc Tối Trí Mạng", các hành khách xuống tàu tại ga "Bữa Tiệc Tối Trí Mạng" vui lòng kiểm tra kỹ cộng sự và vũ khí của mình, chuẩn bị xuống tàu. ]

Giang Ngạn Tuyết ngẩn người, lật vé tàu lại nhìn:

[ Ám Dạ Du Hồn —— Bữa Tiệc Tối Trí Mạng ]

~~~~~✧・゚: *✧・゚:* *:・゚✧*:・゚✧~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Mình phát hiện ra cái truyện flop này của mình đã bị truyenf**l ăn cắp, nên mình đã thử đăng hai lần, lần một đăng cv, lần hai đợi nó trộm xong mình mới sửa chương :))))) Nên bạn nào đọc từng chương theo tiến độ của mình thì nhìn cách đặt tên chương trong thông báo để phân biệt nha :((( 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro