Chương 29: Khách Sạn Mười Ba (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Morela

Giang Ngạn Tuyết nhìn mọi người xung quanh, sắp xếp lại ấn tượng đối với bọn họ trong đầu.

Người ở phòng chữ Xuân, Phúc Hồi, đã về hưu, là một cụ già thích lo chuyện bao đồng, xuất khẩu thành dơ, tính tình thô lỗ, không có tinh thần tập thể, tố chất thân thể 1 điểm, nhìn vào công lực oán hận người khác của ông ta, cho tư duy 3 điểm vậy.

Người ở phòng chữ Hạ, Vương Quyên và Chu Lệ, hơn kém nhau 20 tuổi, Vương Quyên ngồi xe lăn tố chất thân thể 0 điểm, nhìn vào cách bà chỉ dùng một câu đã thu phục được Phúc Hồi, tư duy 7 điểm, ít nhất rất có kinh nghiệm trên phương diện xã giao và đối nhân xử thế. Sau đó là Chu Lệ, tố chất tâm lý ổn, tố chất thân thể bình thường, tạm thời chưa có biểu hiện rõ ràng về tư duy, vẫn giống như Uông Dương nói, không có chủ kiến.

Phòng chữ Đông, Uông Dương. Đây là người chơi duy nhất Giang Ngạn Tuyết xem trọng. Bình tĩnh, giỏi phân tích, vững vàng, thể hiện quan điểm của mình đồng thời quan tâm tới những người chơi khác, bất tri bất giác đã trở thành trung tâm trong nhóm người chơi.

Phòng chữ Mai, Bạch Phẩm Như, nữ đại minh tinh tâm cao khí ngạo, full điểm kiêu ngạo, full điểm xinh đẹp, chỉ số thông minh còn đợi xem xét. Quan Tầm mập mạp phúc hậu, thể hiện không quá nhiều, vô cùng khiêm tốn, đối mặt với sự ghét bỏ của đại minh tinh cũng chỉ cười bỏ qua, không chấp nhặt.

Ở phòng chữ Lan, Sài Nùng, anh ta không giới thiệu nhiều về bản thân, nhưng nhìn vào làn da ngăm đen của anh ta thì đây có lẽ là một người quanh năm làm việc ngoài trời, lại nhìn sang vết chai trên hai tay, Giang Ngạn Tuyết nghiêng về giả thiết anh ta là một nhiếp ảnh gia. Người ở cùng phòng với Sài Nùng, Vạn Chính Hạo, cũng có những đặc điểm tương tự Sài Nùng, có lẽ là đồng nghiệp. Người trước rất thích cười, tính cách hiền hòa, người sau mặt lạnh như băng, rất khó ở chung.

Người ở phòng chữ Trúc không tới, bỏ qua.

Phòng chữ Cúc, Đỗ Vi, 18 tuổi, sinh viên, không cao, dáng người thiên gầy, từ đầu tới giờ đều ngồi im trong góc, không lên tiếng, tố chất thân thể bình thường khoảng 5 điểm, về trí tuệ tạm thời chưa thể nhận xét.

Tóm lại, vẫn chỉ có Vương Quyên và Chu Lệ, Quan Tầm và Bạch Phẩm Như, Sài Nùng và Vạn Chính Hạo khá đáng để chú ý.

Nếu họ là những người chơi chưa từng quen biết, tại sao ba cặp này lại bị chia vào cùng một phòng?

Kết hợp với thiết lập bối cảnh trong trò chơi, hai người phụ nữ hơn kém nhau 20 tuổi cùng tới khu du lịch nghỉ dưỡng, tính khả thi của thiết lập mẹ con vô cùng lớn. Mặt khác, hai người họ còn hơi giống đại minh tinh và trợ lý cùng đi du lịch với nhau.

Giang Ngạn Tuyết có cảm giác mối quan hệ bất ngờ này là vô cùng quan trọng, nếu không làm rõ được điểm này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

"Shh..." Uông Dương đang ngồi bên bàn đột nhiên hít sâu một hơi, vẻ mặt anh ta đau đớn, tay đè lên dạ dày, chống bàn đứng dậy, lảo đảo đi về phía Hoa Nhan, khó khăn nói: "Hoa tiểu thư, cô có thuốc dạ dày không, dạ dày tôi đau quá."

Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên trán Uông Dương, Hoa Nhan nhìn thôi cũng thấy đau, vội vàng đứng dậy cẩn thận đỡ Uông Dương, nói: "Có, ra ngoài nghỉ dưỡng nên phải chuẩn bị đủ các loại thuốc, để tôi lấy cho anh."

Uông Dương sắc mặt trắng bệch ngăn cô lại: "Thật ngại quá, làm phiền cô phải chạy qua chạy lại, để tôi đi cùng cô nhé, không biết Hoa tiểu thư có ngại không?"

"Không ngại không ngại, đi thôi." Hoa Nhan đi trước, hai người một trước một sau về phòng chữ Thu.

Hoa Nhan lấy vali ra, lấy hai viên thuốc dạ dày cho Uông Dương.

Uông Dương nhanh chóng uống thuốc, lại uống thêm mấy ngụm nước, cuối cùng cũng thở ra một hơi như được hồi sinh, cả người mềm nhũn dựa lên cửa: "Hoa tiểu thư, tôi có thể ở lại đây một lát không?"

"Đứng vậy không tốt lắm đâu." Hoa Nhan tốt bụng lấy đệm trải xuống chiếu tatami: "Dạ dày anh đang khó chịu, nằm xuống nghỉ ngơi đi. Đừng khách sáo, ở nơi xa lạ thế này chúng ta nên giúp đỡ nhau."

Uông Dương cảm động rớt nước mắt, không ngừng nói cảm ơn: "Hoa Nhan tiểu thư, cô thật tốt bụng!"

Hoa Nhan khẽ mỉm cười, vén mái tóc đen nhánh ra sau tai, càng tôn lên làn da mịn màng trắng tuyết như sương đọng sớm mai.

"Nước nguội rồi." Hoa Nhan đứng dậy, cầm ấm nước trên bàn trà đi ra ngoài: "Uông tiên sinh cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi đi đổi ấm nước nóng khác."

Uông Dương gật đầu thật mạnh: "Được, tôi đợi cô về."

Hoa Nhan cười rạng rỡ, đóng cửa lại, dần đi xa.

......

Đợi về cái rắm!

Tôi hao tâm tổn sức kiếm cớ rời đi, anh đừng có mà lăn ra ngủ thật đấy nhá! Mau lục tung lên đi!

Điều tra tôi đi, điều tra kỹ vào! Lật tung chiếu tatami lên cũng được, mau tìm manh mối đi!

Bà mẹ già Giang mệt tâm đỡ trán.

So với những người chơi ăn no rồi ngủ đó, vẫn là Uông Dương đáng tin cậy hơn chút. Ít nhất anh ta biết ứng biến linh hoạt, giả vờ đau dạ dày để tìm NPC xin thuốc, mượn cơ hội tiếp cận, "lẻn vào" phòng của NPC tìm kiếm manh mối.

Cũng không tệ lắm.

Giang Ngạn Tuyết rất tin tưởng vào Uông Dương. Cậu nhìn đồng hồ trên tường, hiện tại là 9 giờ rưỡi tối, mười lăm phút nữa cậu sẽ quay lại, cũng đủ cho Uông Dương tìm kiếm trong phòng cậu rồi.

Nhân cơ hội này, Giang Ngạn Tuyết cũng đi thu thập một số manh mối.

Bạch Phẩm Như và Phúc Hồi đang ngủ ngon lành trong nhà ăn, trong chốc lát không thể về phòng được. Phong cách bài trí phòng của khách sạn lại là kiểu cửa không thể khóa, ai muốn vào cũng dễ như trở bàn tay.

Người khiến Giang Ngạn Tuyết tò mò nhất vẫn là Chu Lệ và Vương Quyên, thế nhưng hai người kia không uống quá nhiều, vẫn duy trì lớp phòng bị, cuối cùng cậu vẫn quyết định tới phòng chữ Mai.

Giang Ngạn Tuyết vừa kéo cánh cửa lùa dán giấy, một đống giấy vụn đã đột ngột bay ra ngoài, rơi lả tả dưới chân cậu.

Giang Ngạn Tuyết nhặt lên nhìn thử, là một đống giấy vụn bình thường, đã bị xé thành từng mảnh chỉ bằng móng tay, vụn vặt lẻ tẻ, không thể nhận ra được là giấy gì.

Giang Ngạn Tuyết dứt khoát nhét hết vào túi áo. Tủ quần áo trong phòng Bạch Phẩm Như treo đầy những bộ quần áo xinh đẹp, đều là của những nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, còn có ba bốn chiếc túi xách, Hermès, Chanel, cả tủ quần áo không có thứ gì giá dưới 3000 tệ.

Trên bàn đặt một đống chai chai lọ lọ, cũng đều là các loại phụ kiện quý giá chết người. Chính vì vậy, giữa những món mỹ phẩm giá không dưới năm con số đó, con búp bê rối gỗ mất một cánh tay phải ngồi trên hộp trang sức kia trở nên vô cùng thô lỗ và chướng mắt.

Con rối gỗ mặc một chiếc váy lụa màu trắng, mái tóc nâu xoăn tít, khuôn mặt tròn tròn vô cùng đáng yêu, đôi mắt đen phủ một lớp bụi mỏng, u ám và buồn bã. Đầu nó gục xuống một góc khoản năm mươi độ, có vẻ vô cùng đau khổ và cô đơn.

Con rối gỗ này được chế tác một cách hoàn hảo, nhìn rất sống động. Nó ngồi im lặng trong bóng tối, nếu không kịp thời nhận ra chắc chắn sẽ bị dọa giật mình.

Ngoài con rối gỗ quỷ dị này, Giang Ngạn Tuyết còn phát hiện ra một chiếc điện thoại ở bên dưới bàn, nhìn màn hình khóa thì đúng là của Bạch Phẩm Như, đáng tiếc là đã bị cài mật khẩu, cậu cần có thời gian để thử.

Đúng lúc này, một trận ồn ào vang lên bên ngoài.

Giang Ngạn Tuyết đành phải bưng ấm trà nóng rời khỏi phòng chữ Mai.

Quả nhiên trên hành lang đang vô cùng ầm ĩ.

"Hoa Nhan tiểu thư." Uông Dương nhiệt tình chào hỏi.

"Dạ dày của Uông tiên sinh ổn rồi chứ?" Hoa Nhan chạy chậm tới, đặt ấm nước vẫn còn nóng vào tay Uông Dương: "Anh dùng nó để làm ấm bụng đi, sẽ dễ chịu hơn chút."

"Cảm ơn, cô đúng là đẹp người đẹp nết." Uông Dương vốn định cười nói cảm ơn, thế nhưng tình hình căng thẳng tại hiện trường lúc này khiến anh ta không thể nào thả lỏng nổi.

Hoa Nhan nhìn xung quanh, tò mò nghiêng đầu: "Có chuyện gì vậy?"

"Vừa rồi tôi nghe thấy một tiếng bước chân rất kỳ quái, có thứ gì đó đang di chuyển trên trần nhà." Uông Dương nhíu mày, nhìn Chu Lệ cùng Sài Nùng chếnh choáng say đang chạy tới: "Nghe tiếng thì có vẻ là đi về phía phòng chữ Trúc, tôi rất lo cho Chung Cường, chúng ta cùng đi xem cậu ta thế nào đi!"

"Được." Như thể sợ NPC chủ chốt sẽ chạy mất, Chu Lệ còn cố ý kéo Hoa Nhan đi cùng.

Tính cả Đỗ Vi và Vạn Chính Hạo, năm con người cùng một NPC đi tới trước cửa phòng chữ Trúc, thấy trong phòng tối đen một mảnh. Đỗ Vi lấy hết can đảm gõ cửa, không có ai trả lời.

Đỗ Vi quyết đoán vứt gánh giữa đường: "Có khi nào đang ngủ rồi không? Tính Chung Cường rất khó chịu, nếu chúng ta còn tiếp tục làm phiền thì sẽ bị anh ta mắng đấy."

Uông Dương chống cằm nghĩ ngợi một lát: "Này cũng vì lo lắng cho an toàn của cậu ta thôi, để tôi làm cho!"

Uông Dương vừa gõ cửa vừa lớn tiếng gọi tên Chung Cường. Cùng lúc đó, cánh cửa cũng bị kéo ra xoạch một cái, người vẫn còn chưa bước ra khỏi bóng tối, tiếng mắng chửi đã ra trước: "Gõ gõ gõ cái con mẹ mày đấy mà gõ! Đêm hôm đéo ngủ được rảnh rỗi đến đau trứng hả?"

Đỗ Vi sợ tới mức lùi ra sau lưng Chu Lệ nhanh như chớp.

Một khuôn mặt tức giận xuất hiện, tuổi không lớn nhưng tính tình ngược lại rất không nhỏ. Hắn mặc một bộ quần áo sặc sỡ, bịt mắt bị đẩy lên đến đỉnh đầu, giận dữ chửi ầm lên.

Thật là, mọi người cũng chỉ lo lắng cho an toàn của hắn thôi mà, sao lại không biết điều như vậy chứ? Hoa Nhan khó chịu nghĩ thầm.

"Được rồi, nếu cậu đã không sao thì chúng tôi không quấy rầy nữa." Uông Dương tốt tính không so đo với hắn, trái lại còn nói: "Thế nhưng cậu ở một mình như vậy quá nguy hiểm, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên hành động cùng nhau thì tốt hơn, như vậy mới có thể..."

"Haha, ai muốn hành động cùng mấy người? Một đám già yếu bệnh tật, sợ không đủ làm liên lụy tôi hay gì!" Chung Cường dứt lời, lại kéo cửa vào rầm một cái.

Đỗ Vi uất ức: "Tôi đã nói rồi mà, tính tình anh ta rất khó chịu, chắc chắn sẽ bị chửi."

Uông Dương thở dài: "Được rồi, mọi người đã có kế hoạch gì chưa? Tôi đang định đi nói chuyện với ông chủ, khách sạn Mười Ba này nhìn thì có vẻ bình thường nhưng thật ra vô cùng quỷ dị."

Chu Lệ sửng sốt: "Quỷ dị? Anh nói chỗ nào cơ?"

Uông Dương: "Phòng của chúng ta đều rất mới, ông chủ cũng đã nói rằng chiếu tatami và các nội thất khác đều mới được thay mới cách đây không lâu, hơn nữa còn được tổng vệ sinh bảy ngày một lần. Thế nhưng dưới gậm tủ trong phòng tôi lại có một con búp bê rối gỗ rất cũ kĩ. Điều này rất không bình thường, tôi phải điều tra rõ ràng, làm rõ điểm cấm tử vong càng sớm càng tốt, chúng ta mới có thể an toàn."

"Anh nói đúng." Vạn Chính Hạo gật đầu nói: "Trong phòng tôi cũng có một con búp bê rối gỗ, là một bé trai mặc quần áo màu đen, cao khoản 30cm."

Đỗ Vi bị dọa toát mồ hôi lạnh: "Thứ này quá quỷ dị rồi, hay là ném nó ra ngoài đi?"

Uông Dương lắc đầu: "Tạm thời đừng. Nếu con rối gỗ này là thứ giữ an toàn cho chúng ta thì sao? Có búp bê thì an toàn, không có thì chết, vậy chúng ta không phải là thông minh lại bị thông minh hại sao?"

......

—— Lẽ nào bọn họ không biết đến truyền thuyết tử vong của Khách sạn Mười Ba sao?

Giang Ngạn Tuyết bất chợt hiểu ra.

Quản trị viên chỉ cung cấp thông tin cho NPC là cậu nhưng không cung cấp bất kỳ thông tin gì cho người chơi, giống như màn chơi "Ám Dạ Du Hồn" đầu tiên của cậu, không phải cũng bị che kín hai mắt, phải tự mình lần mò đó sao?

Nếu đã như vậy...

"Mọi người đã từng xem những tin tức liên quan tới Khách sạn Mười Ba chưa?" Hoa Nhan chớp chớp đôi mắt long lanh, vừa đơn thuần vừa đáng yêu.

Mọi người vừa thấy NPC quan trọng chủ động nói chuyện liền lập tức tập trung vểnh tai lên nghe.

Trong mắt Hoa Nhan lóe lên cảm xúc bất an: "Khách sạn Mười Ba là một khách sạn bị nguyền rủa. Không biết tại sao nhưng ở nơi này, cứ đến ngày 13 mỗi tháng sẽ lại có người tự sát trong phòng."

Mọi người đều kinh ngạc.

Mắt Uông Dương sáng bừng lên: "Thật không? Người chết có đặc điểm gì?"

Đến rồi, quả nhiên đến rồi! Không hổ là NPC cốt truyện, giống như thiên thần giáng thế vậy, luôn xuất hiện mỗi khi người chơi gặp bế tắc, mặt ủ mày chau để chỉ điểm cho bọn họ! NPC này vừa đơn thuần xinh đẹp lại biết xem xét tình hình, thực sự không thể đòi hỏi gì hơn nữa!

Sài Nùng vẫn luôn đóng vai người qua đường từ nãy đến giờ lập tức như mở cờ trong bụng, đang định hỏi tiếp thì thấy Hoa Nhan khó xử lắc đầu, thở dài bất đắc dĩ: "Rất xin lỗi, tôi cũng chỉ nghe nói thôi, tin tức sẽ không công khai thông tin về người tử vong. Hơn nữa, thời gian tôi ở chỗ này cũng không dài."

Mọi người đang vui mừng như điên trong nháy mắt lại như cà tím phơi sương, héo rũ.

—— Đừng cái gì cũng trông chờ vào NPC có được không hả? Thông tin của NPC cũng có hạn mà!

Dù điềm đạm nhã nhặn nhưng vẫn phải duy trì thiết lập nhân vật ngốc bạch ngọt, Giang Ngạn Tuyết đau khổ chịu đựng, dù thế nào cũng phải giả vờ vô tội, giả vờ vô hại, ngoài mặt sóng êm gió lặng, trong đầu lại là trời sụp đất nứt.

Phương thức qua màn của cậu có hai loại.

Thứ nhất, giúp nhóm người chơi qua màn, đảm bảo họ sống sót qua 7 ngày.

Thứ hai, tìm được hung thủ phía sau.

Bắt được hung thủ, làm rõ toàn bộ cốt truyện và đưa nhóm người chơi cùng qua màn là hai lựa chọn hoàn toàn không mâu thuẫn với nhau.

Điểm đáng chú ý chính là phần giới thiệu trò chơi đã cho biết các vị khách tử vong vào ngày 13 mỗi tháng là do tự sát, thế nhưng điều kiện qua màn lại là tìm ra hung thủ thực sự sau màn. Nói cách khác, những vị khách này đã bị giết hại!

Hung thủ sau màn có thể là người, cũng có thể là quỷ, điều cần phải làm bây giờ chính là đi tìm ông chủ để hỏi thăm về lịch sử của khách sạn.

Đúng rồi, còn có những con búp bê rối gỗ đó nữa.

Giang Ngạn Tuyết vốn tưởng rằng đó là đồ vật cá nhân của Bạch Phẩm Như, hóa ra trong phòng của tất cả mọi người đều có, vậy trong phòng của Hoa Nhan có không?

Lúc đó cậu đã kiểm tra tất cả mọi ngóc ngách trong phòng nhưng cũng không tìm ra con rối nào cả.

Để cẩn thận, vẫn nên lục soát lại lần nữa thì hơn.

Nhóm Uông Dương đi tìm Kamiya Ryota hỏi chuyện, NPC như Hoa Nhan cũng không tiện đi theo, chỉ có thể về phòng lục tìm con rối gỗ kia trước.

Để giữ cho tinh thần tỉnh táo mọi lúc mọi nơi nên cậu không uống rượu, thế nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy hơi tức ngực, chóng mặt nhức đầu, vô cùng khó chịu. Cậu đứng dựa vào tường một lát, cảm giác tim đập nhanh không những không dịu đi mà trái lại còn ngày càng nghiêm trọng.

Giang Ngạn Tuyết cứng rắn chịu đựng, dẫm lên bàn trà, thử kiểm tra cửa chớp thông gió trên trần nhà.

Uông Dương hành động vô cùng gọn gàng. Chắc chắn anh ta đã lục lọi khắp mọi ngóc ngách trong phòng Hoa Nhan, chỉ là cũng đã cẩn thận trả lại vị trí ban đầu cho tất cả đồ đạc.

Chiều cao của một cô gái không đủ để với đến trần nhà, Giang Ngạn Tuyết phải nhón chân lên mới miễn cưỡng chạm tới.

Đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân dồn dập vang lên trên trần nhà, giống như có thứ gì đó vừa đi qua trên đầu Giang Ngạn Tuyết, đi qua hai bước thì dừng lại, rồi cộp cộp cộp quay ngược trở về.

Da đầu Giang Ngạn Tuyết tê dại, da gà nổi lên rần rần.

Cậu vẫn còn nhớ Uông Dương cũng đã nói rằng mình nghe thấy có thứ gì đó chạy trên trần nhà.

Giang Ngạn Tuyết thử tháo cánh cửa chớp thông gió xuống, không ngờ nó lại rất lỏng lẻo, cậu chỉ vừa đẩy nhẹ một cái đã có thể gỡ ra.

Trên trần nhà tối om, Giang Ngạn Tuyết lấy chiếc đèn pin mini trong túi ra, lót dưới chân ba quyển sách, cẩn thận thò đầu lên gác lửng trên trần, ánh sáng nhợt nhạt từ đèn pin tản ra...

Một con rối gỗ toàn thân đẫm máu mở to đôi mắt đen như động sâu không đáy nhìn chằm chằm vào cậu!

~~~~~✧・゚: *✧・゚:* *:・゚✧*:・゚✧~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro