Chương 3: Ám Dạ Du Hồn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: WS_King


"Mặc kệ Bạch Tĩnh có nhìn nhầm hay không, mất nhiều máu như thế này, Tôn Chu cũng không sống nổi." Giang Ngạn Tuyết đứng ở cửa không vào, hai người chơi nữ sợ tới mức dựa vào tường run cầm cập, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Kha cũng trắng bệch ra, cả buổi không nói nên lời.

Người đang sống rành rành ra đó, mà giờ đã chết rồi...

Người chơi lão làng ôm trán, thở dài, lúc nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết thì ánh mắt lại có phần vui vẻ: "Tân binh này, tố chất của cậu thật không tồi, vậy mà không bị dọa sợ."

Giang Ngạn Tuyết không trả lời, cậu yên lặng trầm ngâm, như là đang suy nghĩ cái gì.

Nam Kha ba hồn bay mất bảy vía, không nhìn nỗi nhà vệ sinh nam hỗ độn này nữa, cứng ngắc đi tới bên cạnh Giang Ngạn Tuyết: "Giang, anh Giang..."

"Suỵt." Giang Ngạn Tuyết ra hiệu im lặng, ánh mắt lạnh lùng.

Nam Kha lo lắng nuốt nước bọt, nói nhỏ: "Chuyện gì vậy?"

"Âm thanh." Đôi môi xinh đẹp của Giang Ngạn Tuyết mím nhẹ, "Tiếng hát."

Mọi người đều sững sờ, vô thức nín thở, vểnh tai lắng nghe âm thanh nho nhỏ.

Thực sự là có tiếng hát!

Giai điệu của bài hát vô cùng quái dị và ảm đạm, một giọng nữ khàn khàn đến đáng sợ, âm thanh lúc cao lúc thấp, giọng hát the thé chói tai, khiến người nghe phải sởn tóc gáy.

Khi tiếng hát trở nên rõ ràng hơn, Giang Ngạn Tuyết miễn cưỡng nhận ra lời bài hát mơ hồ.

"Người bạn tốt, cùng đi nào."

"Hát lên bài ca của bạn, ăn luôn thịt của bạn."

"Dùng xương cốt của bạn hầm canh, cùng bé búp bê đó nữa."

"Sa ngã đi, trầm luân nào, kiếp sau chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau."

Tiếng hát thê lương vang vọng trong giảng đường trống trải lạnh lẽo, gió lạnh tràn vào phòng qua cánh cửa kính khép hờ, giống như có một đôi tay vô hình nhẹ nhàng chạm vào gáy, toàn thân lạnh lẽo.

Bạch Tĩnh run rẩy dựa vào bức tường lạnh lẽo, cô ta che miệng lại, sợ rằng bản thân sẽ hét lên làm kinh động những thứ đang ẩn mình trong bóng tối.

"Không thể chịu đựng được nữa!!" Một người chơi nam đột nhiên hét lên, vùng ra khỏi đồng bạn đang đỡ mình, cào cấu loạn xạ như phát điên, "Tại sao tôi lại gặp phải chuyện này chứ, chết rồi cũng không yên, còn phải ở đây lo lắng sợ hãi, dựa vào cái gì chứ!"

Người chơi lão làng vốn khá bình tĩnh, nhưng đột nhiên bị người chơi nam náo loạn, trong lòng không khỏi sốt ruột, dâng lên một tia phẫn hận, trừng mắt nhìn tên điên kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng ồn ào nữa! Đều là người chơi cũ rồi mà tố chất còn kém hơn so với người mới! Muốn chết thì tự cắt cổ tự sát, đừng ở đó mà làm nhục sĩ khí của mọi người!"

"Lục Vũ, ông giả vờ oai phong làm gì! Ông thật sự coi mình là lão làng thật à? Lần trước, nếu không phải Minh Anh cứu ông, ông đã bị ma nữ kia bằm thây từng khúc từ lâu rồi!" Người chơi nam mắng chửi xong xem chừng vẫn chưa hả giận, trực tiếp đấm thẳng một quyền vào người chơi lão làng!

Lục Vũ cũng không sợ hãi, khéo léo xoay người tránh nắm đấm của hắn ta, đồng thời giơ tay lên đánh trả, hai người cứ thế đánh nhau kịch liệt.

Cả hai người đều xuống tay rất tàn nhẫn, điệu bộ ngươi sống ta chết, không chết không dừng. Bản lĩnh của người chơi nam hiển nhiên không bằng Lục Vũ, nhanh chóng bị lép vế.

Bạch Tĩnh sợ tới mức trốn thật xa, hai người chơi nữ nhịn không được tiến đến can ngăn, người chơi nam phát điên, tấn công bừa bãi, đầu tiên xô ngã một người chơi nữ, rồi lại bóp cổ một người chơi nữ khác, hai mắt đỏ tươi, long lòng sọc.

Ngay khi người chơi nữ đó sắp chết ngạt, Giang Ngạn Tuyết nắm lấy cổ tay người chơi nam, trông như nhẹ nhàng nhấc lên, người chơi nam buộc phải nới lỏng tay khỏi cổ của người chơi nữ, thanh âm xương cốt nứt ra "răng rắc" khiến người ta đau răng lanh lảnh vang lên, sắc mặt người chơi nam tái mét, khuôn mặt dữ tợ tựa ác quỷ.

Nam Kha đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng chạy đi, khi quay lại còn cầm thêm một sợi dây trong tay.

"Anh Giang, cầm lấy."

Lục Vũ cũng thở phào, cùng Giang Ngạn Tuyết trói chặt người chơi nam, cuối cùng cũng khống chế được cục diện rối loạn này.

Lục Vũ khuỵu gối thở hổn hển, liếc mắt nhìn cổ tay đỏ tím của người chơi nam, rồi nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết: "Tân binh, từng luyện qua à?"

Giang Ngạn Tuyết nhàn nhạt đáp: "Chỉ là sức lực hơi mạnh mà thôi."

Lục Vũ giễu cợt: "Không so sánh không biết, hắn ta còn không bằng một người mới như cháu."

Giang Ngạn Tuyết khá hiểu chuyện: "Dưới áp lực tinh thần như này, tâm lý không chịu nổi mà phát điên, cũng không có gì lạ."

Lục Vũ vừa nghe lời này, trong lòng không tránh khỏi nghi ngờ, tò mò nói: "Huynh đệ, ở "Thế giới người sống" làm nghề gì thế?"

Giang Ngạn Tuyết lãnh đạm cười: "Sinh viên."

Lục Vũ không khỏi kinh ngạc, nhìn thấy máu không sợ, tố chất tâm lý vững vàng, chẳng lẽ là sinh viên y khoa sao?

Giang Ngạn Tuyết không định tán gẫu tiếp, hỏi Nam Kha: "Em lấy dây ở đâu vậy?"

Nam Kha: "Phòng học của lớp 11-3."

Giang Ngạn Tuyết xoay người rời đi.

Nam Kha theo bản năng đuổi theo: "Đi đâu ạ?"

"Lớp 11-3."

"Hả? Anh không tới ký túc xá tìm cộng sự của mình sao?"

Giang Ngạn Tuyết từ xa nhìn định vị chuyển động trong ký túc xá, thản nhiên nói: "Không cần quan tâm đến hắn."

Hai người lần lượt bước vào lớp, Nam Kha mang cái xô nhựa dưới bục ra, trong đó có một số dụng cụ vệ sinh, giẻ lau và bàn chải.

Nam Kha nói: "Sợi dây ở đây."

Bàn ghế trong lớp đều làm bằng gỗ, được sử dụng lâu năm, các góc bàn có chỗ đã bong tróc nước sơn. Giang Ngạn Tuyết bước tới bàn giáo viên thì dừng lại, mở ngăn kéo, trong đó một xấp giấy.

Nam Kha chạy một mạch tới, thằng bé như mắc chứng tăng động vậy, chạy chạy nhảy nhảy không chịu ngồi yên, nói: "Trò chơi chỉ yêu cầu chúng ta sống sót trong 12 tiếng, thế chỉ cần tìm một chỗ an toàn trốn vào, đợi qua 12 tiếng là được phải không?"

Giang Ngạn Tuyết lắc đầu nói: "Những trò chơi như thế này đều ẩn chứa sát ý. Con quỷ trong trò chơi được thiết lập không thể tùy ý giết người, nếu không thì chúng ta một phút chết sạch cả rồi, chơi bời gì nữa. Cho nên, dù là quỷ thì cũng có hạn chế khi giết người, trừ phi người chơi phạm vào cấm kỵ, bằng không thì quỷ không cách nào tùy tiện giết người được."

Nam Kha đột nhiên hiểu ra: "Ý của anh là, Tôn Chu đạp phải mìn?"

"Cho dù chúng ta trốn, nếu không biết điều cấm kỵ là gì mà lỡ làm trúng vẫn sẽ bị giết." Ánh mắt Giang Ngạn Tuyết lộ ra một chút lạnh lùng, "Chơi trốn tìm với quỷ, em nghĩ rằng mình sẽ thắng sao? "

Nam Kha không nói nên lời.

Những tờ giấy đó vô cùng sặc sỡ, màu sắc tươi sáng, Giang Ngạn Tuyết tùy ý đọc một vài tờ, hóa ra là thư tình.

Có học sinh cùng lớp, học sinh lớp khác, cũng như từ các đàn anh, đàn em, thậm chí là đàn chị, bọn họ đều tỏ tình với cùng một đối tượng, chính là lớp trưởng lớp 11-3 Nhạc Tiểu Cốc.

Nhân vật làm mưa làm gió ở trường, ba lần liên tục đạt giải nhất cuộc thi ca hát, một cô gái tài năng mà người người ngưỡng mộ.

Giang Ngạn Tuyết xem qua tập hồ sơ và tìm thấy một bảng điểm trong đó.

Nhạc Tiểu Cốc có năng khiếu vượt trội về âm nhạc, nhưng lại kém hơn ở các lĩnh vực khác, thành tích trung bình, thi cuối kỳ xếp hạng giữa hoặc thấp không cố định.

Giang Ngạn Tuyết dựa vào chỗ ngồi trên bảng điểm, tìm được bàn học của Nhạc Tiểu Cốc cạnh cửa sổ. Đột nhiên, dưới chân êm ái như giẫm phải thứ gì mềm mại, Giang Ngạn Tuyết nhìn xuống, thì ra là một con búp bê.

Con búp bê thỏ này rất cũ và rách nát, với một bên tai dựng đứng, một bên tai cụp xuống vì không có bông chống đỡ; bộ quần áo hoa bị cắt bằng dao, phần bụng cũng bị dùng kéo rạch vài lỗ, sợi bông bên trong lồi cả ra ngoài, cái mũi đỏ của con thỏ cũng không biết rơi đâu mất rồi.

Giang Ngạn Tuyết cúi xuống, cố gắng thò tay nhặt con búp bê lên.

Một cơn ớn lạnh bất ngờ chạy dọc từ lòng bàn chân lên đến ngực, khiến động tác của Giang Ngạn Tuyết chợt khựng lại, lạnh cả người, một câu hát nhanh như chớp xoẹt ngang trong đầu Giang Ngạn Tuyết —— "Dùng xương cốt của bạn hầm canh, cùng bé búp bê đó nữa."

"Anh Giang, anh có phát hiện gì không?" Nam Kha kinh sợ tiến đến gần, Giang Ngạn Tuyết sửng sốt, định thần nhìn lại thì con búp bê đã biến mất.

Giang Ngạn Tuyết không nhịn được hỏi: "Em có thấy con búp bê thỏ không?"

Nam Kha nghi hoặc gãi đầu: "Không thấy ạ. Anh Giang, em nghĩ tốt hơn hết là không nên động vào đồ ở đây, búp bê này nọ các thứ quá quỷ quái rồi. Nếu là cấm kỵ thì sao?"

Giang Ngạn Tuyết gật gật đầu, không nói gì, đi dọc theo dãy bàn, đi đến hàng cuối cùng, liền phát hiện một cái bàn đặc biệt mới.

Ghế được thay mới, bàn được sơn mới, ngay cả vạn người mê trong lớp cũng không nhận được sự đãi ngộ này.

Ngay khi Giang Ngạn Tuyết muốn ngồi xuống nghiên cứu thì... một giọt, hai giọt chất lỏng lạnh tanh rơi xuống trên vai Giang Ngạn Tuyết, cậu cảm giác được thứ gì đó, vô thức vươn tay lau đi.

Máu tươi đỏ thẫm!

Từ trên cao nhỏ xuống...

Nam Kha đột nhiên tái mặt chỉ vào đỉnh đầu Giang Ngạn Tuyết, từ sâu trong cổ họng đang run lẩy bẩy phát ra một tiếng thét kinh hoàng: "Tôn Chu!!!"

Tôn Chu dính chặt vào trần nhà như miếng cao dán, hộp sọ của hắn ta giống như đã bị xe nghiền nát, biến thành một quả dưa hấu thối rữa vẫn còn cố treo lòng thòng vào cuốn, máu không ngừng chảy xuống và tứ chi co quắp như một con nhện sắp chết.

Vừa lúc Tôn Chu bổ nhào xuống, Giang Ngạn Tuyết trước một bước liền nhảy lùi về sau, lộn một vòng lại chỗ Nam Kha đang ngẩn người, nắm lấy cậu nhóc lao ra khỏi phòng học.

"Ngẩn người cái gì, chạy mau!"

- Hết chương 3 -


-----------------

Bản edit này được làm với mục đích phi lợi nhuận, chưa được sự đồng ý của tác giả và được đăng tải độc quyền trên wattpad WS_King!

P/s: Tui đã trở lại huhu~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro