Chương 30: Em biết sợ rồi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Guiga

---

Khi Chung Văn Thiên vào văn phòng, Hứa Thư Minh đứng tại chỗ một lúc, anh biết vẻ mặt của mình khi không có người rất lãnh đạm, xa cách, với người khác còn tốt nhưng đối với Chung Văn Thiên thì tuyệt đối không thể. Hắn bây giờ là ông chủ của mình, ông chủ sao có thể để ý đến sắc mặt nhân viên của mình.

Anh hít một hơi thật sâu, mới nắm lấy tay nắm cửa kim loại, nặng nề đẩy ra.

Không gian văn phòng của Chung Văn Thiên rất lớn, có nguyên một cửa sổ chạm sàn, ánh nắng xuyên thẳng qua mặt kính làm cho căn phòng sáng rõ sạch sẽ.

Chung Văn Thiên không ngồi ở bàn làm việc mà đứng bên cạnh ghế sô pha cạnh bàn làm việc, đối diện với cửa sổ nghe điện thoại. Nghe tiếng bước chân của Hứa Thư Minh, Chung Văn Thiên quay lại nhìn anh một cái, đưa tay chỉ ghế sô pha, ra hiệu anh ngồi đó chờ một lát rồi tiếp tục nghe điện thoại.

Bên kia điện thoại là người Mỹ, Chung Văn Thiên đang thảo luận với người nọ gì đó bằng tiếng Anh, Hứa Thư Minh hơi cúi đầu, tự tìm một chỗ ngồi xuống.

"Ghét trợ lý Trương?" Chung Văn Thiên nói chuyện điện thoại xong, ngồi xuống đối diện Hứa Thư Minh, chưa nói gì đã hỏi câu này.

Hắn nhìn Hứa Thư Minh chăm chú, sự uy lực toát ra từ đôi mắt.

"Sao lại không nói gì với tôi? Trong mắt em tôi không có chút đáng tin nào hay sao? Nếu như tôi biết cậu ta gây khó dễ cho em sớm, tôi sẽ ngồi yên không để ý sao?"

Hứa Thư Minh nghe hắn nói, khuôn mặt trắng như tuyết trong rất bình tĩnh, chỉ là trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Anh chờ Chung Văn Thiên nói xong, mới nghiêng mặt qua nhìn các tòa nhà cao tầng phồn hoa qua cửa sổ.

Đây là một khu rừng sắt thép, mỗi một tòa nhà đều như toát ra quy tắc cá lớn nuốt cá bé.

Hứa Thư Minh hơi nheo mắt, nhìn tòa nhà gần anh nhất, nói khẽ: "Mỗi ngày anh đứng ở đây, có thể thấy người bến ký túc xá đối diện à?"

Chung Văn Thiên không nghĩ Hứa Thư Minh đột nhiên lại hỏi câu này, hắn liếc mắt nhìn Hứa Thư Minh, rồi mới theo tầm nhìn của anh nhìn sang, một lúc sau lắc đầu nói: "Khoảng cách quá xa."

Hứa Thư Minh nghe được đáp án của hắn, trên mặt nở nụ cười mới quay đầu đối mặt với Chung Văn Thiên, nói:

"Đúng vậy, quá xa. Dưới anh nhiều nhân viên như vậy, nếu người nào cũng cáo trạng với anh, anh nghe sao? Tôi cũng không thể mỗi lần có việc gì cũng tìm anh, nếu như bị trợ lý Trương loại bỏ, đây là thất bại của tôi, không phải lỗi của anh. Nếu như anh vì việc hôm nay trách tôi, vậy tôi rất xin lỗi, tôi không nghĩ anh sẽ đi đến phòng thư ký."

Chung Văn Thiên cũng không phải người ngu, nếu như hắn muốn biết, ít có chuyện có thể qua mắt hắn.

Còn Hứa Thư Minh, cậu vô tội sao?

Chung Văn Thiên nhớ lại chuyện nghe được ngoài phòng giải khát, cho dù cậu cố ý, Chung Văn Thiên phát hiện, hắn không có cách nào tức giận với Hứa Thư Minh.

"Tôi đã đuổi hai người họ, Bạch Việt đã làm việc cho tôi nhiều năm, tôi không thể đuổi hắn như vậy. Nếu như hắn bị đổi thì càng ảnh hưởng xấu đến em."

Hứa Thư Minh im lặng hồi lâu, anh rủ mắt, chậm rãi nói: "Tổng trợ lý Bạch cũng không làm gì sai, tôi trước kia chưa từng làm trợ lý hắn không tín nhiệm tôi cũng là đương nhiên. Ngược lại là tôi, làm việc đã lâu mà chưa có được sự tín nhiệm của hắn, tôi cần phải cố gắng nhiều hơn."

Chung Văn Thiên nghe anh nói vậy, sắc mặt dịu xuống, bày ra vẻ mặt thoải mái với Hứa Thư Minh, một khi Hứa Thư Minh thái độ mềm mỏng, Chung Văn Thiên rất dễ thể hiện thái độ nhẹ nhàng với anh.

Chỉ là chính hắn không ý thức được thay đổi nhỏ này của bản thân.

"Đúng vậy." Chung Văn Thiên đứng lên, hắn không nhìn Hứa Thư Minh nữa mà đi đến sau bàn làm việc, ngồi trên ghế nói, "đi pha cho tôi một ly cà phê, từ hôm nay trở đi, em sẽ làm trợ lý đặc biệt cho tôi, nếu em không làm được việc, tôi sẽ tự mình phạt em. —— sau này em sẽ do tôi trực tiếp phụ trách, Bạch Việt sẽ không nhúng tay vào việc của em nữa."

Hứa Thư Minh không hiểu tại sao Chung Văn Thiên đột nhiên dễ dãi bỏ qua cho anh như vậy, còn không truy rõ ngọn nguồn, anh còn tưởng rằng sẽ bị hắn tra khảo một lần, mặt dù ngoài miệng hắn nói vì anh mà xử lý hai cấp dưới kia, nhưng vẫn sẽ cho anh một hình phạt lớn.

Mặc kệ Hứa Thư Minh vì lý do gì, thì cũng đều là lợi dụng Chung Văn Thiên.

Lợi dụng chính là lợi dụng, Chung Văn Thiên ghét kiểu người này nhất.

Nếu không, sao Viên Sở Xuyên lại yên tĩnh một thời gian dài như vậy?

Hứa Thư Minh có chút luống cuống đứng lên, Chung Văn Thiên chờ một lát không thấy Hứa Thư Minh hành động, ngẩng đầu nhìn Hứa Thư Minh.

Lại thấy trên mặt cậu hiếm có luống cuống, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy thắng lợi vui vẻ.

Hắn nhìn Hứa Thư Minh, cười nói: "Em cũng biết sợ rồi? Tôi còn tưởng em không biết sợ tôi là gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó, vô pháp vô thiên."

Đánh giá kiểu gì đây? Hứa Thư Minh im lặng một lúc, rồi nói:

"Anh là ông chủ của tôi, sao tôi không sợ anh?"

Chung Văn Thiên nhìn kỹ anh một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu, không tính toán với anh, nói:

"Em sợ tôi là đúng, tôi rất nghiêm khắc, nếu em làm việc không đạt tiêu chuẩn của tôi, tôi sẽ không lưu tình đâu."

Hứa Thư Minh nghe lời uy hiếp của hắn, nhíu mày, hơi cảm thấy buồn cười, Chung Văn Thiên cũng hơi coi thường anh quá rồi.

"Vâng, Chung tổng."

Nhưng hắn là ông chủ, Hứa Thư Minh không dám phản bác hắn.

Hứa Thư Minh quay người đi ra ngoài, đến phòng giải khát pha cho Chung Văn Thiên một ly cà phê. Trước kia, anh đều đưa cà phê cho cô thư ký, hai cô thư ký vừa nhìn thấy anh đi tới, còn tưởng như thường ngày.

Hứa Thư Minh dừng lại một chút, cười chỉ vào phòng Chung Văn Thiên: "Chung tổng hết giận chưa?"

Thư ký xinh đẹp nghe xong, vẻ mặt khổ sở, lắc đầu hai cái nói: "Vẫn chưa, không thì, trợ lý Hứa —— "

Hứa Thư Minh hiểu ý của cô, nói: "Lần này là do tôi, hôm nay để tôi đem vào cho."

Cô thư ký nghe xong, thở phào một hơi, cảm kích nhìn anh nói: "Trợ lý Hứa, cậu thật sự quá tốt!"

"Vốn là vấn đề của tôi, nhưng mà, Chung tổng thật ra sẽ không nổi giận với nhân viên không liên quan." Hứa Thư Minh nói.

Cô thư ký nghe anh nói vậy, ánh mắt nhìn anh vài phần thương hại, nói: "Haizz, là cậu quá tốt, vốn là bọn họ ức hiếp cậu, còn Chung tổng. . . Tính tình ngài tốt là thật, nhưng chúng ta vẫn là nhân viên, cho dù tốt vẫn là ông chủ, cậu hiểu ý tôi không."

Hứa Thư Minh nghĩ nghĩ, nhìn cô gật đầu, cô thư ký nhìn dáng vẻ anh cái hiểu cái không, trong lòng cảm thán, có lẽ đây chính là ở hiền gặp lành.

Hoặc là ác giả ác báo, luật nhân quả không chừa một ai?

Cô nghĩ như vậy xong, lập tức dừng lại, thúc giục Hứa Thư Minh nhanh đi vào trong: "Đừng để Chung tổng chờ, hôm nay ngài ấy bảo tôi đổi mấy hiệu cà phê, kết quả mỗi lần tôi mua về ngài ấy chỉ uống một ngụm rồi đổ."

Đây là đương nhiên, Chung Văn Thiên rất xem trọng việc ăn uống, một khi đã thưởng thức được cái ngon, sẽ rất khó để giảm tiêu chuẩn, quay lại hương vị lúc trước.

Một người như vậy, cho dù tốt tính, nhưng thật chất bên trong không thể không bắt bẻ.

Hứa Thư Minh cười cười, ngay lúc cô thúc giục đẩy cửa đi vào văn phòng Chung Văn Thiên.

---

10/25/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro