Chương 3. 🍖🍖

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: @Narianh

Tạ Viễn đang liếm phía dưới của cậu.

“Đừng liếm, bẩn lắm.”

Hứa Cảnh Niệm nắm lấy tóc Tạ Viễn, cố gắng đẩy Tạ Viễn ra, nhưng cậu chẳng có chút chút sức lực nào, cả người đều mềm nhũn, yếu ớt dựa vào tường.

Xúc cảm giữa đầu lưỡi và gậy thủ dâm không giống nhau, đầu lưỡi nóng bỏng linh hoạt liếm láp trong bướm nhỏ, từng chút từng chút, bắt chước tư thế rút ra cắm vào.

Hứa Cảnh Niệm dùng gậy thủ dâm, đơn giản cũng chỉ là nhét nó vào bên trong, bên trong liền bị lấp đầy, sẽ không dư ra bao nhiêu chỗ trống.

Cậu cũng không tiện cử động, khi vào lớp cũng không dám đi tới đi lui. Bởi vì chỉ cần cậu di chuyển, thứ bên trong cũng sẽ chuyển động theo, loại cảm giác kỳ quái mà Tạ Viễn mang lại khiến cậu cảm thấy không quen.

“Sao lại nhiều nước như vậy chứ?”

Âm thanh đột ngột vang lên kéo Hứa Cảnh Niệm trở lại thực tại.

Mất một lúc Hứa Cảnh Niệm mới hiểu ra ý của Tạ Viễn, vì thẹn ngùng nên phía dưới của cậu kẹp chặt, đầu lưỡi bị nơi ẩm ướt kia quấn chặt lấy.

“Thời…… khi vào kỳ động dục thì tớ mới như vậy ...bình thường sẽ không như thế. ”

Tạ Viễn liếm láp càng ngày càng nhanh, cậu có cảm giác mình sắp không nói được điều gì nữa.

“Ừm, sau này lại thử.”

Sau này… lại thử?

Còn có sau này ư? Tạ Viễn có phải hay không là...thích cậu rồi?

Hứa Cảnh Niệm há miệng, không dám hỏi. Tạ Viễn mới quen cậu chưa bao lâu, làm sao… làm sao có thể thích cậu được? Chắc là cảm thấy hiếu kỳ khi nhìn thấy cơ thể này của cậu mà thôi. Chỉ là không ghê tởm … Không buồn nôn là quá tốt rồi.

Dưới sự tấn công của Tạ Viễn, cuối cùng cũng có một luồng nước nóng phụt ra từ bên trong bướm nhỏ.

Như không thể khống chế, không thể ngăn chặn được phun đầy mặt Tạ Viễn.

“Ưm… Xin lỗi cậu.”

Cả cơ thể Hứa Cảnh Niệm nằm nhoài trên người Tạ Viễn, sau khi đạt cao trào, cậu hoàn toàn mất hết sức lực. Cậu muốn lấy khăn giấy lau mặt cho Tạ Viễn, nhưng áo khoác đồng phục học sinh của cậu đã cởi ra từ lâu, quần cũng rơi trên mặt đất.

“Rất ngọt.”

Tạ Viễn nói xong, liền kéo khóa quần của mình xuống, đem Hứa Cảnh Niệm đặt lên trên đồng phục học sinh.

Hứa Cảnh Niệm vẫn đang đỏ mặt, cậu lén lút liếc nhìn Tạ Viễn, có chút sợ hãi.

Quá lớn.

Vật kia đối diện trực diện với cậu, nếu bị vật này đâm vào, liệu cơ thể của cậu có bị chọc thủng không đây?

Tạ Viễn tự nhiên chú ý tới ánh mắt ngạc nhiên của Hứa Cảnh Niệm, bên trong đó còn chứa chút hoảng sợ. Tạ Viễn khẽ cười, kéo Hứa Cảnh Niệm vào lòng mình.

“Đừng sợ, sẽ rất thoải mái.”

Sao mà không sợ được chứ.

Cậu… Mua gậy thủ dâm đều là cỡ nhỏ nhất, vì lo sợ rằng cỡ to sẽ làm hư cơ thể của mình.

Khuôn mặt của Hứa Cảnh Niệm đặt lên bờ vai vững chãi của Tạ Viễn, một chân được đặt trên eo Tạ Viễn. Cậu cảm giác được cây gậy nóng bỏng ấy chỉ đang trực chờ tìm thời cơ vọt vào phá tan động nhỏ của cậu.

Vật kia cứng hơn so với gậy thủ dâm, nóng bỏng hơn cả đầu lưỡi.

Hứa Cảnh Niệm bởi vì sợ hãi mà ôm chặt Tạ Viễn, “Cậu có thể hay không nhẹ nhàng với tớ một chút? Đây là lần đầu tiên của tớ. Tớ sợ đau lắm~.”

Giọng nói ngọt lịm của bé cưng làm tim hắn mềm nhũn, thì ra đây là lần đầu bé cưng.

Trong mắt Tạ Viễn hàm chứa ý cười. Quy đầu ngập ngừng khẽ chạm bướm nhỏ, sau khi tìm được khe hở, hắn từ từ chầm chậm đâm sâu vào. Da thịt mềm mại xung quanh bị ép sang một bên, gắt gao bao chặt lấy cây gậy thịt nóng ấm đang chen vào.

Hứa Cảnh Niệm thút thít nghẹn ngào một tiếng, cái mông tròn trắng nõn khẽ run lên bởi sự va chạm của Tạ Viễn, giọng nói của cậu cũng trở nên ngọt ngào hơn, khẽ thở hổn hển bên tai Tạ Viễn.

Vì quan tâm đến Hứa Cảnh Niệm hơn nữa còn là lần đầu tiên, Tạ Viễn đút không sâu chỉ để quy đầu to béo chôn vào bên trong phần còn lại đành ủy khuất để ngoài cửa động, thế nhưng Hứa Cảnh Niệm còn đang trong kỳ động dục, miệng bướm nhỏ đang bao bọc lấy gậy thịt nóng bỏng, lấp kín lấy nó, đầy thỏa mãn, nhưng phần thịt mềm sâu bên trong không được chăm sóc trở nên ngứa ngáy khó nhịn, gậy thịt ở bên ngoài chỉ vào một chút như vậy sẽ làm cho cơ thể của cậu càng thêm trống rỗng, cậu hy vọng bên trong cũng sẽ được thỏa mãn cơn đói khát.

“Cậu có thể… Có thể... đút sâu vào bên trong một chút nữa được không, tớ thấy khó chịu quá ?”

Hứa Cảnh Niệm sau khi nói xong mặt đỏ bừng, đầu óc trống rỗng, hiện tại cậu không thể suy nghĩ điều gì.

Cậu dường như đã không còn là chính mình nữa.

Sao….. Sao mà cậu có thể nói ra những lời như thế chứ? Xấu hổ quá đi mất thôi...  ╯﹏╰

Trong lúc ngẩn người suy nghĩ, Hứa Cảnh Niệm hình như nghe được Tạ Viễn đáp ứng, đầu óc cậu liền trở nên hoang mang, tại sao … tại sao cậu ấy lại đáp ứng nhanh vậy chứ?

Ngay sau đó, cậu cảm thấy bên dưới đau đớn như bị thứ gì đó xé rách, Tạ Viễn dùng sức đâm sâu vào tận cùng bên trong.

“A...ư~~”

Hứa Cảnh Niệm không nhịn được kêu lên, “Đau quá...hức!”

Hai tay cậu nắm chặt áo sau lưng Tạ Viễn, dường như không còn chút sức lực nào, cứ như thể đang vuốt ve làm nũng hắn vậy.

“Sẽ thoải mái ngay thôi.” Tạ Viễn nói xong liền bắt đầu chuyển động, nhưng động tác rất chậm, một tay xoa xoa mái tóc Hứa Cảnh Niệm, an ủi cậu từng chút một.

Một tay khác thì bóp lấy bờ mông trắng mịn của Hứa Cảnh Niệm, cả người không kiểm soát được ra ra vào vào, Hứa Cảnh Niệm cảm giác như mình sắp chết tới nơi.

Sau khi cảm nhận được thân thể của Hứa Cảnh Niệm đã bắt đầu thích ứng, tần suất của Tạ Viễn càng ngày càng nhanh, mỗi một lần đều thúc đến tận cùng bên trong, tiếng nước nhóp nhép, âm thanh cơ thể va chạm phát ra càng lúc càng rõ ràng trong không gian nhỏ hẹp. Đầu óc mê mang của Hứa Cảnh Niệm bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhỡ có người tới thì phải làm sao đây?

Hứa Cảnh Niệm có một chút lo lắng, nhưng dưới sự tiến công của Tạ Viễn, cậu không thể suy nghĩ được nữa. Cảm giác đau đớn được thay thế bằng cảm giác thoải mái, sự khác biệt trong cơ thể khiến cậu không nhịn được cọ cọ lên mặt Tạ Viễn.

Tạ Viễn tựa như đang khích lệ hành động ỷ lại của cậu khẽ hôn lên môi Hứa Cảnh Niệm, nhẹ nhàng ôn nhu trao đổi nước bọt, hoàn toàn khác với sự công kích ngày càng vội vàng bên dưới.

Hứa Cảnh Niệm sờ vào nơi hai người giao hợp, gậy thịt nóng rực khiến Hứa Cảnh Niệm lập tức thu tay về, “Cậu… Cậu nhẹ một chút. Sướng quá… A ~ Tớ sắp ra rồi ~”

“Được.”

Câu nói của Tạ Viễn dường như không khớp với hành vi thực tế của hắn chút xíu nào, nói xong liền mãnh liệt dùng sức đâm thẳng vào nơi sâu nhất, chịch Hứa Cảnh Niệm đến không khép được miệng.

Trong lúc Hứa Cảnh Niệm đạt cao trào lần thứ hai, Tạ Viễn liền nắm lấy cục cưng nhỏ của cậu, che đầu nấm lại ngăn không cho cậu bắn tinh, song tính mặc dù động dục bướm nhỏ là chủ yếu, nhưng dù sao cậu vẫn là con trai, cậu vẫn muốn đạt cảm giác sung sướng cả ở chỗ ấy. Hứa Cảnh Niệm đành năn nỉ Tạ Viễn để cho cậu bắn tinh.

“Cậu bắn ra, tớ bắn vào trong cậu, cậu bắn xong phải nói ‘cảm ơn tớ’, có biết không?” Tạ Viễn thì thầm vào tai Hứa Cảnh Niệm.

Đây là câu nói dài nhất của Tạ Viễn. Hứa Cảnh Niệm không biết đây là cái tình thú gì của Tạ Viễn, bắn tinh thôi mà sao phải nói lời cảm ơn chứ.

Mềm mại, lại có chút dâm đãng, Hứa Cảnh Niệm cảm giác được tinh dịch nóng bỏng không ngừng bắn vào trong người mình. Cậu hơi sợ, vì cậu là người song tính, nên có bộ phận cơ thể phụ nữ, vậy cậu liệu có tử cung hay không?

“Tạ Viễn, đừng mà… tớ sợ sẽ mang thai.”

Hứa Cảnh Niệm ngoài miệng nói đừng, nhưng phía dưới lại gắt gao ôm chặt gậy thịt của Tạ Viễn, như thể một chút cũng không nỡ buông ra.

“Đừng sợ, tớ sẽ rửa sạch cho cậu.”

“Sẽ rửa sạch được sao?”

Hứa Cảnh Niệm có chút lo lắng nói.

“Ừm.”

Người song tính không có khả năng mang thai, Tạ Viễn đã không nói điều này với Hứa Cảnh Niệm. Nhìn thấy cậu nhóc ngốc này lo lắng mình sẽ có thai, thật đáng yêu làm sao.

Hứa Cảnh Niệm thở phào nhẹ nhõm rồi lại nằm đè lên người Tạ Viễn để nghỉ ngơi.

Kể từ đó, ý nghĩa của lời cảm ơn đã thay đổi.

Hết chương 3.

Rảnh rảnh tui mới edit được nha, đi làm nên bận lắm luôn ý. Chương này edit từ hôm qua mà nay mới xong để đăng. Tha lỗi cho sự chậm chễ của tui.  ̄へ ̄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro