Dư sinh thiểu nhan sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tùy Tiện Nhị Khuông

|| Mật ( 3 ) ||




1.
Khi Tiết Dương tỉnh lại thì phát hiện mình bị ném trên bãi cỏ tại vùng ngoại ô, Giáng Tai cũng bị vứt sang một bên rất tùy ý. Xem ra Tô Thiệp đã lấy Âm Hổ Phù đi rồi, cười nhạo một tiếng, nhìn thấy vết máu trên cánh tay trái của mình đã khô cạn, kéo quần áo ra băng bó đơn giản một chút.

Hắn nghĩ, hồn phách Hiểu Tinh Trần sẽ ở đâu, khả năng lớn nhất là bị Tống Lam cầm đi rồi.

Hắn chưa từng thích người khác đoạt đồ của mình như thế, có thù tất báo. Bởi vì thứ thuộc về hắn vốn rất ít, hắn chịu không nổi.

Trên lưng đeo Giáng Tai, đến thành trấn gần nhất dò xét tin tức của Tống Lam, lại ngoài ý muốn nghe được...... sự việc Hiểu Tinh Trần sống lại.

Người người đều hưng phấn nói Ngạo Tuyết Lăng Sương, Thanh Phong Minh Nguyệt tái thế, cùng hàng yêu trừ ma......

Xem ra quả thật Di Lăng Lão Tổ đã chữa trị hồn phách của y, có chút bản sự*, hắn đợi mười năm, rốt cục cũng chờ được kết quả mình mong muốn. Tiết Dương tự giễu kéo khóe miệng lên, đột nhiên nhìn thấy khu bán hàng rong gần đó có tiệm bán kẹo, tiện tay đi lấy một nắm lớn. Người bán hàng rong vội vàng nói: "Ài ài ài, đừng trực tiếp đụng tay vào, trước tiên đưa tiền đã."

Tiết Dương nhếch miệng, lộ ra hai cái răng nanh nhọn nhọn, ném kẹo vào trong miệng: "Ngươi muốn tiền hay là muốn mạng đây?" Âm thanh ngọt ngào nhè nhẹ, lại mang theo oán độc*.

[ Oán độc: Thù hận tới cùng độ ]

Người bán hàng rong giật nảy mình, thấy rõ người trước mắt mặc quần áo rách rách rưới rưới, còn thiếu mất cánh tay trái, phía sau lại đeo thanh kiếm, thân kiếm đen nhánh, toàn thân không rõ. Hắn khúm núm tranh thủ thời gian xin tha mạng.

Tiết Dương cảm thấy có chút nhàm chán, kẹo cũng không ngọt chút nào, một chút cũng không giống...... không giống kẹo đường Hiểu Tinh Trần cho hắn. Đang muốn vén sạp hàng lên lại vô tình nhìn thấy hai bóng người phương xa.

Một bộ đồ đen thân mang Phất Tuyết, là hung thi Tống Lam. Một cái khác, đạo bào trắng tinh, mắt che băng vải, phía sau là Sương Hoa động thiên hạ.... Hiểu Tinh Trần.

Tiết Dương dùng ánh mắt ra hiệu cho người bán hàng rong đang phát run, lách người trốn vào trong ngõ nhỏ lân cận, nhìn bọn hắn đến gần lại dần dần đi xa. Hắn đột nhiên cảm thấy không dám hiện thân, sợ nhìn thấy biểu tình chán ghét của người kia lần nữa. Rốt cục lại được nhìn thấy đạo trưởng còn sống, ở nghĩa trang y từng khát vọng với quan tài lạnh băng như thế, nhiều lần tụ hồn, nhiều lần tán đi, y không muốn trở về những ngày tháng đó.

Không nghĩ tới lần này gặp nhau lại không phí chút công sức nào.

Tiết Dương chậm rãi đuổi theo hai người, bước chân lảo đảo.

Hắn cũng không rõ mình đi theo bọn họ vì cái gì, chỉ là vô thức tìm kiếm tia sáng của sinh mệnh mình kia.

Hắn tránh rất xảo diệu, có thể làm hai người không phát hiện ra mình, lại có thể nhìn thấy nhất cử nhất động* của Hiểu Tinh Trần như thế. Hắn tham lam dùng ánh mắt miêu tả dung nhan của y, nhìn mỗi một lần y mỉm cười, chỉ là hắn biết nụ cười kia đã không còn thuộc về mình.

[ Nhất cử nhất động: Mỗi cử chỉ, hành động]

Hai vị đạo trưởng mang đại nghĩa thiên hạ, một đường trợ bần trừ ma, còn không thu chút bạc nào. Tiết Dương lặng lẽ theo đuôi nhịn không được chế giễu bọn hắn ngu đần, lại không biết mình chỉ có thể nhìn sau lưng đáng buồn cỡ nào.

Chỉ là hắn phát hiện vào mỗi ngày khi hoàng hôn đến kiểu gì Hiểu Tinh Trần cũng sẽ lẳng lặng ngẩn người ngồi một hồi, giống như là đang hồi tưởng cái gì, lại như hoài niệm cái gì, thần sắc buồn rầu.

Đạo trưởng, ngươi sẽ nghĩ tới ta sao?

Không đâu, ngươi cho rằng ta khiến người ta buồn nôn như vậy, chắc chắn không muốn nhớ tới ta đâu.



2.
Dù sao thì hai mắt cũng là chỗ tụ của linh khí tinh hồn, muốn chữa khỏi sẽ không thể dễ dàng được.

Hiểu Tinh Trần lại không để ý lắm, mỉm cười nói một câu, quen rồi nên không sao. Tống Tử Sâm vô cùng áy náy, nhưng Tiết Dương ở nơi xa đã nghẹn đỏ cả vành mắt.

Hắn từng tìm tất cả sách cổ khắp Nghĩa Thành, không sót một chi tiết nào, hi vọng có một ngày sẽ chữa trị hai mắt của y. Cuối cùng Tiết Dương dựa vào thiên phú quỷ đạo siêu phàm của mình, tìm được một chút cửa chỉ dẫn. Đáng tiếc, tất cả đều chỉ là hi vọng xa vời của hắn, dù sao thi thể lạnh băng kia, cho dù hắn tuyệt vọng vô tận cũng không có nửa câu trả lời. Từng nhìn thấy con ngươi thanh lạnh chính khí lại chứa đầy sao trời tại Kim Lân đài, đôi mắt của đạo trưởng ôn nhu như thế nhưng rốt cuộc cũng không trở về được.

Vào lúc này, một phương pháp hồi phục mắt cho y lặng lẽ trở về trong suy nghĩ, lại khổ sở vì không có cơ hội áp dụng.

Dù sao chỉ dựa vào linh sơ* thì quá chậm, cũng chưa khẳng định được sẽ thành công.

Lúc Tiết Dương đang cân nhắc làm sao để cướp lấy Hiểu Tinh Trần thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hai vị đạo trưởng gặp hung thú,, nhưng đó không phải yêu thú phổ thông, nó sinh ra vào nửa đêm, lấy oán tình* và hận ý làm cơ sở để hóa thành âm thân. Có thể biến hóa thành mây mù, yêu quái, quỷ đi đêm.

Tiết Dương đã gặp một lần, trong lòng kêu lớn không ổn.

Mà Hiểu Tinh Trần đã dần dần lạc đường trong sương mù với Tống Lam dần dần lạc đường, Tiết Dương niệm chú, theo sau thật sát.

Lúc tụ hồn cho Hiểu Tinh Trần ở Nghĩa Thành, Tiết Dương từng sử dụng Huyết Hồn tế, Hiểu Tinh Trần tỉnh lại, nơi Tiết Dương dùng thần hồn ngoài ý muốn để lại ấn ký, chính vì thế Tiết Dương mới miễn cưỡng không mất dấu.

Dù sao Sương Hoa cũng là danh kiếm thiên hạ, có nó chỉ dẫn Hiểu Tinh Trần mới cảm nhận được một tia ảo ảnh của yêu thú.

Y lật tay đâm tới, yêu thú bị quấy nhiễu hiện ra hình thể, thèm nhỏ dãi tham lam đánh giá con mồi trước mắt. Hiểu Tinh Trần không chút hoang mang, chuyên tâm công kích, Sương Hoa mang theo linh khí băng lãnh, vạch ra luồng ánh sáng bạc. Tu vi nguyên bản của yêu thú không cao, chủ yếu dựa vào tà thuật, dần dần bị kiếm thuật lạnh thấu xương đẩy vào thế yếu. Nó đỏ mắt xoay chuyển, thét dài một tiếng, triệu hồi quỷ quái. Bóng đen áo rách tả tơi càng tập trung nhiều hơn, y không nghĩ tẩu thi lại nhiều như thế, không ngừng đi ra phía trước. Hiểu Tinh Trần vừa ứng phó thú dữ công kích giảo hoạt, lại phải đối mặt với tẩu thi nối liền không dứt, không khỏi đỡ trái hở phải. Chỉ một khoảnh khắc không để ý đã bị móng vuốt sắc nhọn của yêu thú cào, máu nhuộm đỏ một mảnh đạo bào trắng tinh.

Từ khi nhìn thấy tẩu thi Tiết Dương đã bắt đầu bố trí trận pháp, dù sao luyện hung thi nhiều năm như vậy, những vật này còn không đáng kể. Chỉ khổ vì số lượng quá nhiều, trận này trở nên phức tạp hơn. Lúc ngửi thấy mùi máu của Hiểu Tinh Trần, trong mắt Tiết Dương không khỏi lộ ra hung quang*, vừa nghĩ làm sao để yêu thú mất hồn bỏ mạng, sống không bằng chết, vừa tăng nhanh tốc độ trên tay.

[ Hung quang: ánh sáng hung ác ]

Trận thành, bầy thi tản đi.

Hiểu Tinh Trần hình như cũng phát giác một chút, trên mặt lộ ra tia kinh ngạc, tiếp tục huy kiếm, động tác Hành Vân nước chảy mây trôi. Yêu thú ngây người mấy giây, phát hiện bầy thi không còn hành động, nhất thời năng lực chênh lệch bị Hiểu Tinh Trần đâm xuyên tại chỗ.

Tiết Dương nhẹ nhàng thở ra, Hiểu Tinh Trần chậm rãi quay đầu, giống như cảm nhận được khí tức của người khác: "Xin hỏi nơi này còn người khác không? Mới vừa rồi có phải là các hạ tương trợ?"

Y bừng tỉnh, muốn đoán lại không dám đoán, ngoại trừ Di Lăng Lão Tổ thì còn có ai có thể tinh thông Quỷ đạo như thế?

Thừa dịp y phân tâm, trong đôi mắt hung thú dường như rất yếu đuối đang nằm trên mặt đất hiện lên tia giảo hoạt, hóa thành khói đen, phóng về hướng Hiểu Tinh Trần.

"Cẩn thận!" Tốc độ quá nhanh, Tiết Dương không có cách ra tay ngăn lại, cũng không kịp che giấu âm thanh của mình.

Nghe được thanh âm của hắn, Hiểu Tinh Trần không những không tránh ra, ngược lại giống như giật mình quá độ mà sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Yêu thú ra tay thành công, trên người y chảy ra những vết máu đỏ sẫm.

Tiết Dương cuồng nộ, mang theo Giáng Tai xông lên phía trước, chiêu chiêu mất mạng.

Mà Tống Tử Sâm bên kia tìm được hang ổ của yêu thú, chặt đứt tinh nguyên sinh ra nó.

Yêu thú mất tinh nguyên, lại bị Giáng Tai, Sương Hoa gây thương tích, thể lực chống đỡ không nổi nữa rít lên một tiếng, vặn vẹo hóa thành tro tàn.

Tiết Dương ném Giáng Tai, đi xem thương thế của Hiểu Tinh Trần, có một nháy mắt hắn thiếu chút nữa không khắc chế được nỗi sợ hãi của mình. Hình ảnh y bị máu thấm nhuộm thân ảnh giống như trong nháy mắt chồng lên bóng dáng ở Nghĩa thành, hắn không dám tiếp tục nghĩ thử mình sẽ mất Hiểu Tinh Trần lần nữa.

Hiểu Tinh Trần bắt lại cánh tay đang băng bó cho mình, khó tin hỏi: "Ngươi... có phải là Tiết Dương?" Trong nháy mắt tất cả những kí ức thống khổ kia xen lẫn âm thanh gào thét ập đến.Dân chúng vô tội chết dưới kiếm của y, bạn thân bị luyện thành hoạt thi , A Thiến bị sát hại tàn nhẫn như thế. Hắn sao có thể làm như vậy, hắn sao có thể diễn đạt như vậy được?

Tiết Dương nhìn sắc mặt Hiểu Tinh Trần tái nhợt cùng biểu tình chán ghét, tay có chút run, ấm ức mười phần, giống như là hài tử làm chuyện sai, bị người mình quý trọng nhất khinh bỉ.

Những người kia sống chết liên quan gì đến ta? Đạo trưởng, ngươi để ý bọn hắn như vậy, sẽ chỉ làm ta càng không cam lòng, làm ta càng không muốn để bọn hắn sống sót.

Đạo trưởng, ngươi độ tất cả người trong thiên hạ, nhưng hết lần này tới lần khác không muốn độ ta.

Nếu như... nếu như ta nói ta hối hận, ta nói ta nguyện ý vì ngươi không làm loạn giết người... Đạo trưởng, ngươi còn có thể cho ta một viên đường không?

Ngày ấy ngươi cho ta một viên cuối cùng, ta không cẩn thận làm mất rồi.

Hiểu Tinh Trần hất tay của hắn ra, giãy dụa đứng lên, Tiết Dương muốn dìu hắn lại bị hất đi lần nữa.

"Không cần ngươi đỡ." Giọng điệu Hiểu Tinh Trần mang theo sự giận giữ tột độ. Nói cho cùng vẫn phải tự trách mình, nếu như sớm nhận ra thân phận của hắn, nếu như không đắm chìm cảm giác có một thiếu niên đầy ý cười cùng nhà như thế, nếu như có thể phân rõ tính mạng dưới kiếm, nếu như... có thể không thích thiếu niên kia... thì tốt rồi.

Tiết Dương nhìn đạo trưởng trước mặt, không biết mình còn có thể đi theo không, không biết mình còn lý do gì để cùng đi theo không.

Có người tới, là Tống Lam.

Hắn thấy Hiểu Tinh Trần bị thương, và Tiết Dương đứng ở một bên, khóe mắt mang theo phẫn hận vô hạn - "Vậy mà ngươì còn chưa chết?", Phất Tuyết ra khỏi vỏ.

"Tống đạo trưởng chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu, tai họa di ngàn năm?" Tiết Dương lười biếng đáp, muốn dùng Giáng Tai cản lại mơi phát hiện kiếm bị mình ném trên mặt đất, còn chưa nhặt lên.

Đột nhiên cảm giác mình có sống thêm cũng không có ý nghĩa gì, chết dưới Phất Tuyết như vậy cũng tốt, xem như hiểu rõ nguyện ý của Hiểu Tinh Trần.

Tiết Dương nhắm mắt lại, nhưng không có đường kiếm rơi xuống, ngược lại nghe được giọng điệu hờn giận của Tống Lam: "Tinh Trần, ngươi sao lại cứu hắn?"

Hiểu Tinh Trần dùng Sương Hoa thay hắn đỡ một kiếm này, sắc mặt y càng thêm tái nhợt, giống như nội tâm vạn phần thống khổ*, nghe nói thiếu niên đã chết thì có cảm giác tổn thương không rõ, gặp lại thiếu niên thì khó nén vui sướng và áy náy trong tâm, sao có thể để cho hắn chết đi như vậy? Nhưng những nợ máu kia để cho ai trả lại?

[ Thống khổ: Đau đớn và khổ sở cực độ ]

"Ta... không muốn gặp lại hắn nữa." Nói xong, Hiểu Tinh Trần thu kiếm rời đi. Y không biết đối mặt như thế nào, vô thức trốn tránh.

Tống Lam thấy sắc mặt bạn bè không tốt, lại nhớ đến thương thế của y, quay người đuổi theo.

Tiết Dương cũng không nhịn được nữa,"Oa" một tiếng phun ra một ngụm máu lớn, chậm rãi che vết thương do yêu thú tạo ra.

Lúc vẽ trận vì đẩy nhanh tốc độ đã vận dụng quá nhiều tinh lực, thân thể thiếu mất cánh tay trái lại nhận trọng thương. Thật ra không cần Tống Lam động tay cũng không còn sống lâu nữa. Hắn nhìn bóng lưng hai người đi xa giống như biểu thị kết cục của mình sẽ chỉ bị vứt như thế.

Tiết Dương chậm rãi mở tay ra, bên trong cất giấu một sợi hồn tinh hắn gỡ xuống lúc băng bó cho Hiểu Tinh Trần. Hắn đem hồn khí của mình dung nhập, tinh phách huyễn hóa thành ánh sáng bạc, dần dần bay thật xa.

Rốt cục cũng thỏa mãn tưởng niệm nho nhỏ của mình, tái tạo hai mắt của Hiểu Tinh Trần, cũng không quá tệ.

Ý thức dần dần mơ hồ, thiếu niên tựa hồ lại được thấy đạo trưởng áo trắng mỉm cười với mình, hắn vươn tay ra, giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt trượt xuống.

Thân thể dần dần băng lãnh, năm ngón tay vô lực buông xuống, chỉ là trên mặt hắn giống như đang mỉm cười, phảng phất như nhìn thấy sự vật mình yêu thích nhất.

Hắn là khách qua đường trong cuộc đời y, từ đó, số mệnh cách xa nhau.

3.
Tiết Dương: Đạo trưởng, đạo trưởng~ Ta hương tiêu ngọc vẫn* rồi~

Hiểu Tinh Trần:......

[ Hương tiêu ngọc vẫn - Hương tan ngọc nát: Người đẹp đã chết đi. ]

Tiết Dương: Ài ài ài, đạo trưởng à mắt ngươi tại sao lại đổ máu rồi! Không phải trước kia ta tùy tiện trêu chọc ngươi, ngươi cũng sẽ cười sao.

Lụa trắng bao trùm lấy hai mắt Hiểu Tinh Trần đã bị máu tươi nhuộm dần, thấm ướt màu đỏ sẫm, mà y lại không tự nhận thức được, dáng vẻ hốt hoảng giống như cõi lòng đang loạn lên của y.

"Tinh Trần, mắt của ngươi" - Tống Lam kéo y lại, lên tiếng nhắc nhở.

Hiểu Tinh Trần phảng phất như hậu tri hậu giác*, đưa tay sờ lên thì thấy một mảnh ướt át.

[ Hậu tri hậu giác: Xem xét kĩ càng mới phát hiện ra ]

Giống như y không còn cách nào ẩn nhẫn được nữa, toàn thân run lên, "Ta...... Không thể để hắn lại chỗ đó, nếu như hắn làm ác lần nữa thì làm sao bây giờ...... Hắn hại người nữa thì làm sao bây giờ...... Hắn......" Hiểu Tinh Trần vừa nói vừa nhanh chóng đi dọc theo đường cũ trở về.

Khi những ký ức thống khổ như thế biến đi, sinh hoạt ngọt ngào cùng thiếu niên hiển hiện từng cái từng cái một, mỗi một lần nũng nịu, mỗi một lần cho viên kẹo đường, thích cắt miếng táo thành hình con thỏ nhỏ. Chồng thêm tiếng nói của thiếu niên cô tịch* như thế, và câu chật vật kia trong trí nhớ: "Chơi vui, làm sao không chơi."

Y trùng sinh đã lâu mới tìm được hắn, nhưng lại muốn vứt bỏ hắn.

Máu trong mắt Hiểu Tinh Trần càng chảy càng nhiều, giống như là cảm xúc nóng nảy đang tìm kiếm nơi bộc phát.

Y dùng tốc độ nhanh nhất trở địa phương cũ, "...... Tiết Dương, ngươi vẫn còn đó chứ?"

Nhưng không có người trả lời.

"Hắn hình như đã chết." Tống Tử Sâm nhíu mày nhìn Tiết Dương ngã trên mặt đất như một cỗ thi thể.

"...... Chết...... Hắn ở đâu?" Hiểu Tinh Trần theo giọng của bạn quỳ trên đất tìm tòi. Quả thật đầu ngón tay run rẩy chạm đến một bộ thi thể lạnh như băng, Hiểu Tinh Trần khó tin ôm thi thể vào trong ngực, sờ lên mặt, lên tay áo cánh tay trái trống rỗng của hắn."... Làm sao lại...", rõ ràng vừa mới còn sống sờ sờ, gọi y là đạo trưởng, băng bó cho y. Vì sao đột nhiên lại chết nữa? Câu ta thích ngươi kia còn chưa kịp nói ra cơ mà.

Hiểu Tinh Trần thử hơi thở của hắn một chút, nghe ngóng tim của hắn, quả thật đã không còn hơi thở của người sống. Nhưng bốn phía lại không có vết tích hồn phách.

Y khó khăn nghẹn ngào, ôm lấy thi thể Tiết Dương, thân hình lay động.

Tống Lam không nhìn nổi mữa: "Tinh Trần, trên người ngươi còn có vết thương......"

Hiểu Tinh Trần giống như không nghe thấy, chậm rãi nói: "Ta.... muốn đi Cô Tô."

Hôm sau, Hiểu Tinh Trần phát hiện vùng từng tăm tối trước mắt mình lộ ra vài tia sáng.

Băng vải che trên mắt y bị lộ ra, ngoài ý muốn phát hiện cặp mắt của mình đã khôi phục. Mà tất cả chuyện này là ai làm, không cần nói cũng biết.

Hiểu Tinh Trần rơi nước mắt, y luôn luôn khắc chế mình, lại không ngăn được tưởng niệm đối với thiếu niên ùn ùn kéo tới,  giống như sau khi y nghe Tống Tử Sâm nói thiếu niên đã chết vậy. Trong lúc lơ đãng, hình bóng của thiếu niên xông ra không dứt.

"Đạo trưởng, ta đeo kiếm cho ngươi, làm trợ thủ cho ngươi, đừng ghét bỏ ta mà."

"Lừa ngươi đấy, thật ra cây ta rút là loại ngắn, bắt nạt ngươi không nhìn không thấy mà thôi."

"Đạo trưởng, ngươi cũng đừng quên ta, hai chúng ta liền có chút nhìn đi.*"

Thậm chí là lúc mới gặp, thiếu niên bị phất trần đánh thì ấm ức đỏ cả vành mắt.

4.
Tiết Dương không nghĩ mình có thể tỉnh lại lần nữa, nhưng giống như chuyện này thật sự đã xảy ra.

Hắn trừng mắt, chậm rãi nhìn lại bên người mình. Hiểu Tinh Trần nằm bên cạnh hắn, hình như bởi vì quá mệt mỏi nên lẳng lặng nằm ngủ. Y có chút tiều tụy, gầy gò đi không ít, tay lại nắm chặt tay Tiết Dương.

Tiết Dương hoảng hốt cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy, chỉ là giấc mơ này cũng quá tốt rồi, không tiếp tục lặp lại đạo bào trắng nhiễm máu, linh hồn vụn vỡ tản mạn, cũng không có người thương của hắn dùng giọng điệu chán ghét nói hắn buồn nôn. Hiểu Tinh Trần cứ như vậy lẳng lặng nằm bên người hắn, lụa trắng trên mắt cũng đã bỏ đi.

Thật sự chữa khỏi được sao? Tiết Dương nghĩ trong lòng, không nhịn được vươn tay chạm vào mí mắt của y.

Hiểu Tinh Trần ngủ rất nông, Tiết Dương vừa động đến y đã tỉnh.

Đạo trưởng áo trắng chậm rãi mở mắt ra, Tiết Dương không khỏi nín thở, đã nhiều năm trôi qua mới lại được nhìn thấy cặp mắt kia chứa đầy tinh thần như thế, khó nén kích động, nhưng lại mang theo một tia chua xót.

Hắn không dám bỏ qua bất kì chi tiết gì, thấy rõ trong mắt Hiểu Tinh Trần hiện lên một chuỗi cảm xúc, khó nén mừng rỡ, thống khổ, đau lòng và yêu thương sâu nặng.

Tiết Dương cảm thấy có chút say, nếu như đây là mơ thì hắn không ngại để nó kéo dài hơn một chút.

"Đạo... Đạo trưởng?" Thiếu niên không vững tin, giọng điệu mang theo sự cô đơn lo được lo mất. "Là ngươi sao?"

Tiết Dương nói xong không khỏi tự giễu, ở Nghĩa Thành bởi vì Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy mà từng nhiều lần hỏi như vậy: "Là ngươi sao?"

Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ không có cảm giác tin tưởng cảnh trước mắt.

"A Dương...... Là ta" Hiểu Tinh Trần sờ lên tóc của hắn, đứng dậy đi lấy thuốc.

Nghe được xưng hô như thế này, Tiết Dương gần như tin chắc rằng mình đang kẹt trong ác mộng, hắn nhìn thấy Hiểu Tinh Trần muốn đi, vô thức dùng cánh tay còn sót lại nắm chặt góc áo y, giống như thú nhỏ tuyệt vọng đang run rẩy. Hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Hiểu Tinh Trần, là ngươi thật sao? Ngươi là ảo cảnh, hay là cái gì?"

"Ta là hiện thực, A Dương, ngươi..... đừng khổ sở." Tiết Dương đột nhiên thút thít dọa đến y, Hiểu Tinh Trần vội vàng kéo người vào trong ngực an ủi, trong lòng có cảm giác vui sướng mãnh liệt khó nén khi mất mà lại được.

Rốt cuộc Hiểu Tinh Trần cũng biết sau khi y chết Tiết Dương ở Nghĩa Thành sống như thế nào, mỗi ngày nhìn khuôn mặt vui vẻ kia đã không còn chút sức sống, nội tâm bị tra tấn vô cùng thống khổ, lại không nỡ dời mắt, vẽ dung nhan của hắn khắp nơi trên đất. Tưởng niệm vô tận, khẩn cầu hắn mau tỉnh dậy đi. Mà y cũng chỉ đợi vẻn vẹn sáu tháng mà thôi, Tiết Dương chờ lại là mười năm.

Tiết Dương dùng tay ôm lấy y, yếu ớt thì thầm, "Đạo trưởng, đừng đi...... đừng lại bỏ ta một mình." Hiểu Tinh Trần nghe xong rất đau lòng, hồi ức của y chứa đầy Tiết Dương, bất kể là ở Nghĩa Thành hay khi gặp lại.

Hiểu Tinh Trần vỗ vỗ lưng Tiết Dương, hạ thấp âm xuống dỗ dành: "A Dương, ta chỉ đi lấy thuốc mà thôi, sẽ không lại vứt bỏ ngươi đâu. Ta... Vẫn sẽ ở đây."

Nhìn Tiết Dương mê mang gật gật đầu, buông góc áo của y từng chút từng chút một, Hiểu Tinh Trần hôn trán hắn, đứng dậy lấy thuốc.

Tiết Dương ngơ ngơ ngác ngác nhìn, chấp niệm nhiều năm như vậy, bây giờ đã trở thành sự thật? Hắn hung hăng nhéo mình một cái, cảm thấy đau đớn mới nở nụ cười.

Chưa đầy một khắc, Hiểu Tinh Trần đẩy cửa vào, chồng thêm cái gối đầu ở đệm sau lưng Tiết Dương, đỡ hắn lên, cho hắn uống thuốc.

Tiết Dương không ngại thuốc đắng, cũng không nói nhiều, hắn tự hỏi vì sao mình đã chết mà có thể sống lại, rõ ràng phần hồn đã không còn đầy đủ, đột nhiên hắn cảm nhận được hồn lực của Hiểu Tinh Trần.

Uống thuốc xong, Tiết Dương càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, chỉ chỉ mình hỏi:"Đạo trưởng, làm thế nào mà ta sống lại?"

Hiểu Tinh Trần không trả lời vấn đề, ngược lại chặn miệng hắn bằng viên kẹo đường, sờ sờ đầu hắn nói: "Ngoan, không thoải mái sao, nghỉ một lát nhé?"

Tiết Dương thỏa mãn nhếch miệng, dùng răng nanh cắn nhỏ kẹo đường,"Đạo trưởng, ngươi quá giảo hoạt, mượn kẹo di chuyển lực chú ý của ta."

Hiểu Tinh Trần buồn cười, thở dài, nói: "Chung hồn*."

Chung hồn? Cấm thuật.

[ Chung hồn: Theo ý hiểu của #Mật thì có nghĩa là sử dụng chung linh hồn ]

Tiết Dương suy nghĩ một chút,"Ngươi đi tìm Ngụy Vô Tiện?"

"Ừ, gần đây làm phiền hắn rồi." Hiểu Tinh Trần gật đầu. Ở Nghĩa thành Tiết Dương tụ hồn cho y, từng dung nhập hồn phách của chính mình vào, cho nên trong cơ thẻ Hiểu Tinh Trần có ấn ký của Tiết Dương, đây cũng là nguyên nhân chung hồn có thể thành công.

Tiết Dương bĩu môi, biểu thị mình khinh thường Di Lăng lão tổ, nhưng trong lòng lại ấm áp và ê ẩm.

Bỗng nhiên, giống như hắn lại nghĩ đến cái gì, sắc mặt tái đi, run rẩy hỏi: "Đạo trưởng... Ngươi, không hận ta sao?"

Thân hình Hiểu Tinh Trần cứng lại, thật lâu sau mới mở miệng: "Hận."

Hô hấp của Tiết Dương trì trệ, đột nhiên cảm giác mình tự mình đa tình thật đáng buồn, nhếch khóe miệng tự giễu: "Vậy sao Hiểu đạo trưởng lại muốn cùng ác nhân như ta chung hồn chứ, cũng không chê buồn nôn à."

"Sau đó ngươi chuẩn bị bắt ta đi đâu? Để ta bị Tống Tử Sâm chặt chém mười bảy mười tám lần mới hả giận?"

Lời hắn còn chưa nói hết đã bị Hiểu Tinh Trần dùng môi ngăn lại, Tiết Dương có chút kinh ngạc trợn to hai mắt. Cảm giác như đã trôi qua nửa ngày mới rời môi, Hiểu Tinh Trần kéo hắn nói: "Vừa hận vừa yêu. A Dương, ta thích ngươi, quãng đời còn lại của ngươi đều phải chuộc tội với ta rồi?" Dường như đây là lần đầu tiên y nói loại lời tâm tình này, mặt hơi đỏ lên.

Tiết Dương nghe được tâm viên ý mã*, nhịn không được vẩy y*, hốc mắt hơi ướt át. Thầm mắng mình một tiếng, gần đây tại sao lại dễ dàng rơi nước mắt như thế.

[ Tâm viên ý mã: lòng không yên, ý phi nhanh như ngựa. Hiểu nôm na là nội tâm A Dương lúc này đang điên cuồng nhảy lên. ]

Hắn kéo cổ Hiểu Tinh Trần lại, dán vào gò má y nói,"Đạo trưởng đạo trưởng, ta cần phải quấn lấy ngươi cả đời rồi, nhưng ngươi phải chịu trách nhiệm với ta~"

Hắn đột nhiên cảm thấy những thống khổ từng phải trải qua đều có ý nghĩa, có thể đạt được Hiểu Tinh Trần là phúc phần mấy đời của hắn?

Hắn từng muốn trở thành cặp mắt của y, nhưng hắn chỉ gặp ô uế và dơ bẩn như vậy, sao dám để cho Hiểu Tinh Trần nhìn thấy.

Mà bây giờ, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ, Hiểu Tinh Trần sẽ nguyện vì hắn mất đi cánh tay trái.

Quãng đời còn lại có thể được đối đãi ôn nhu, mất đi thế giới thì làm sao chứ?

_Hoàn chính văn_

___________________

Tiết Dương: Đạo trưởng, đến cùng là ngươi làm thế nào để cứu sống ta?

Hiểu Tinh Trần😊: Ngoan, theo ta lên giường ta sẽ nói cho ngươi biết.

Ngụy Vô Tiện: Bắt đầu từ đây ta lại làm thần y, mua Tiểu Bình Quả, cưới trắng(Lam) giàu(Vong) đẹp(Cơ), đi đến đỉnh cao nhân sinh, ha ha ha ha ha.

______________

Phiên ngoại

1.
Hiểu Tinh Trần thật vất vả dỗ tốt Tiết Dương, để hắn nằm ngủ, dù sao thân thể cũng mới cứu được, không thể sơ xuất.

Hắn vừa đẩy cửa ra đã thấy Tống Lam đứng ngoài.

Ánh mắt Tống Lam phức tạp nhìn cánh cửa kia, ngưng một lúc mới hỏi: "Cứu về rồi?"

Hiểu Tinh Trần cười mệt mỏi, thở dài đáp lại:"Ừ"

"Ngươi cũng quyết định rồi?"

"Ta sẽ ở cùng hắn." Hiểu Tinh Trần tựa trên cửa phòng Tiết Dương, dùng tay sờ nhẹ đường vân phía trên.

"Vậy hắn tạo ra nợ máu, ai trả lại?" Tống Lam ép hỏi.

"Ta nguyện thay hắn." Hiểu Tinh Trần kiên định nhìn về phía bạn thân, vừa giống như hứa hẹn lại như khẩn cầu.

Tống Lam cười khổ, trạng thái của Hiểu Tinh Trần sáu tháng nay làm sao hắn lại không nhìn thấy, làm sao nhìn không hiểu tình ý ẩn chứa trong đó. Chỉ là người y yêu hết lần này tới lần khác là thập ác bất xá Tiết Dương mà thôi.

Nghe được đáp án như trong dự liệu, cũng biết tâm ý Hiểu Tinh Trần không thể thay đổi, Tống Lam cười khổ:"Vậy ta cũng không có lý do ở lại nơi này nữa."

Nội tâm Hiểu Tinh Trần áy náy, nhớ tới tuổi trẻ đã từng hăng hái ôm chí lớn trong lòng như thế,cùng nhau thành lập môn phái hàng yêu trừ ma. Chỉ là trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn hắn sớm đã không còn như lúc trước.

Thời gian trôi qua, rất nhiều chuyện không trở về được, mà bây giờ y cũng có người mình muốn bảo vệ.

"Xin lỗi, Tử Sâm."

Tống Lam cáo biệt vào đêm đó cáo biệt, tiết Kinh Trập* đến, một trận mưa to theo đúng hạn tới.

[ Tiết Kinh Trập: là 1 trong 24 tiết khí của Trung Quốc. Bắt đầu từ khoảng 5 - 6/3 và kết thúc khoảng 20 - 21/3 ]

Vạn vật khôi phục, tất cả thế giới đều có thêm sinh vật mới.

Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần, sao lại không có.

2.

Hôm nay Tiết Dương phát hiện trên bàn có hai viên quả màu đỏ , hình như là Hiểu Tinh Trần để.

Hiểu Tinh Trần rất ít khi đem đồ vật đặt trên mặt bàn, đồ ăn thức uống đều trực tiếp đưa đến phòng bếp.

Tiết Dương cảm thấy hiếu kì, cầm lấy hai viên quả hồng xem xét, đặt xuống, phát hiện trong đó không có tà khí, ngược lại ẩn tàng một cỗ linh lực thuần hậu thanh khiết.

Chẳng lẽ là dùng để bổ thân thể cho mình?

Tiết Dương cũng không nghĩ nhiều, tiện tay quăng quả vào miệng, nhai nhai mấy cái rồi nuốt xuống.

Khi Hiểu Tinh Trần trở về đã là lúc mặt trời đang lặn về phía tây. Trời chiều nhàn nhạt dệt nên từng tầng ánh sáng vàng rực trên người y, đạo bào trắng nhiễm phải khí tức thế tục càng thêm đẹp mắt.

Tiết Dương chẳng biết tại sao hôm nay nhìn đạo trưởng lòng lại rung động mãnh liệt, ôm chặt lấy Hiểu Tinh Trần, cọ cọ trên cổ y.

Bởi vì Hiểu Tinh Trần bởi vì hơi ngứa mà cười ra tiếng, sờ sờ đầu của hắn hỏi: "Sao hôm nay A Dương dính người như thế?"

Nghe được giọng điệu trêu chọc của đối phương, Tiết Dương vừa thầm mắng tại sao bây giờ đạo trưởng cũng biết đùa giỡn, vừa  chôn trong ngực Hiểu Tinh Trần, buồn buồn nói: "Đạo trưởng, ta muốn ngươi."

Hiểu Tinh Trần nghe câu này, mắt sắc tối lại, khắc chế dục vọng cuồn cuộn dưới hạ thể, nói: "A Dương, thật ra ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Tiết Dương bất mãn hừ hừ, trực tiếp hung hăng hôn lên, ngăn chặn giọng nói của Hiểu Tinh Trần.

Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ ôm lấy hắn, tiến vào trong phòng......

Khi mây mưa triền miên kết thúc, Tiết Dương vô lực nằm trong ngực Hiểu Tinh Trần trong ngực thở dốc, một bộ dáng cuồng nhiệt quá độ nên bị đau.

Hiểu Tinh Trần trìu mến sờ lên mồ hôi ướt át trên trán hắn, hôn hôn đôi môi sưng đỏ của hắn, nói:"A Dương, ta thật sự có chuyện quan trọng cần nói với ngươi."

"Hửm?" Tiết Dương lười biếng đáp lại.

Hiểu Tinh Trần hơi đứng dậy nhìn cái bàn, hai viên quả đỏ sáng sớm nay quên chưa cất đi đã không thấy. "A Dương, hôm nay ngươi có nhìn thấy hai viên quả đỏ không? Ta hình như đặt trên bàn."

"Ta ăn rồi." Tiết Dương xoa xoa cái eo đau nhắc của mình:"Không phải ngươi để lại cho ta ăn sao?"

Hiểu Tinh Trần sửng sốt một chút, có chút lúng túng mở miệng: "Ách...... Thật ra đó là một loại linh dược."

"A." Linh dược hiếm lạ gì?

"Nghe nói...... nam tử ăn có thể... mang thai." Mặt Hiểu Tinh Trần đỏ lên nói ra.

"A????" Tiết Dương kêu lên.

"Vốn muốn thương lượng với ngươi một chút, xem ngươi có nguyện ý không." Hiểu Tinh Trần nhìn Tiết Dương, đôi mắt đen nhánh mà ôn nhuận,"A Dương có lẽ rất nhanh sẽ có đứa con của chúng ta."

"Cái gì !!?" Lúc này Tiết Dương mới lấy lại tinh thần, bị dọa đến nỗi ngồi dậy từ trên giường.

Hiểu Tinh Trần nhìn hắn phản ứng lớn như vậy, ôm hắn vào trong ngực, thân hình nhỏ không  dừng lại chút nào:"A Dương không muốn?"

Nhìn trong mắt Hiểu Tinh Trần là ý cười cưng chiều, ẩn dấu bên trong lại là khát vọng và tiếc nuối. Tiết Dương làm sao lại không hiểu.

"Giúp đạo trưởng sinh con đương nhiên ta nguyện ý rồi, mới nãy chỉ là quá kinh ngạc." Bởi vì là ngươi, chỉ bởi vì là ngươi.

Cùng Hiểu Tinh Trần thân tâm phù hợp đến thế kết tinh, thật sự rất muốn xem có thể sinh ra một tiểu đạo trưởng hay không? Tưởng tượng hình dạng lúc nhỏ của Hiểu Tinh Trần một chút, Tiết Dương phốc phốc phì cười.

Sau đó giống như hắn nghĩ đến cái gì, ôm Hiểu Tinh Trần chất vấn: "Nhưng mà đạo trưởng, có phải ngươi định tiền trảm hậu tấu* không, cái gì ta cũng không biết đã bị lừa ăn quả."

[ Tiền trảm hậu tấu: Chém trước tâu sau. Ý là đặt mọi chuyện vào sự đã rồi, đẩy người ta vào thế buộc phải chấp nhận kết quả đó không thể thay đổi, đảo ngược tình thế được nữa. ]

Hiểu Tinh Trần cười, vỗ vỗ lưng hắn: "Không phải tự ngươi ăn bậy?"

Tiết Dương không chịu nhận:"Chẳng lẽ không phải ngươi dụng ý khó dò đặt viên quả trên bàn? Hơn nữa đạo trưởng tìm linh dược ở chỗ nào để ta sinh cho cho ngươi?"

Hai gò má như ngọc của Hiểu Tinh Trần nóng như thiêu đốt, "Ách... Lần trước lúc trừ ma trên vách đá nhìn thấy, theo lời tu sĩ ở đó nói có hiệu quả..."

Tiết Dương liếc mắt, biểu thị mình không nghe giải thích.

Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ hôn hôn hắn,"Hôm qua trở về muộn quá nên quên cất đi."

Còn có ngươi nằm trên giường dụ hoặc ta, ta làm gì còn tâm tư để ý quả. Hiểu Tinh Trần tăng thêm một câu trong lòng.

Tiết Dương nhẹ nhàng tựa mặt vào ngực y, ngửi mùi thơm thanh nhã như đàn hương trên người y.

Hiểu Tinh Trần thấy Tiết Dương khó được lúc có bộ dạng thuận theo như thế, trong ngực đầy tràn yêu thương và vui sướng.

Y chưa gặp gỡ Tiết Dương, giai đoạn bên trong sinh mệnh chưa trải qua tình cảm như thế.

Lúc Hiểu Tinh Trần tỉnh lại, tiện tay ôm thiếu niên vào trong ngực, đột nhiên cảm thấy khác lạ.

Mạch tượng thiếu niên rất hỗn loạn, Hiểu Tinh Trần nhíu nhíu mày, đặt tay lên cổ tay Tiết Dương.

Sau đó y cảm nhận được...... hai đường mạch đập đang nhảy lên. Một trong số đó sức lực có mỗi một ít, giống như mang theo sinh mệnh mới yếu đuối.

Đây là...... hỉ mạch?

Hiểu Tinh Trần không khỏi sợ hãi thán phục hiệu lực của quả đỏ, thoáng nghĩ lời tu sĩ không phải giả.

Nhưng mà, cái này cũng quá nhanh đi, đêm qua Tiết Dương mới cùng y làm mấy lần, hôm nay đã mang thai con của bọn họ.

Hiểu Tinh Trần khó nhịn được hôn Tiết Dương tỉnh, Tiết Dương vẫn mơ mơ màng màng như cũ, "Ân? Đạo trưởng?"

"A Dương, ngươi có con của chúng ta."

"A, không phải hôm qua đã đồng ý sinh cho ngươi rồi sao, sinh sinh sinh." Tiết Dương buồn ngủ trở mình, nằm trên thân Hiểu Tinh Trần.

"Ta nói là hiện tại ngươi đang mang thai, A Dương, tỉnh trước đã." Hiểu Tinh Trần vuốt vuốt tóc của hắn dụ dỗ nói.

"Buồn ngủ quá.... đạo trưởng... để ta nghỉ một lát đi" Tiết Dương giống như thật sự mệt muốn chết rồi, cọ lấy Hiểu Tinh Trần nũng nịu.

Lầm bầm: "Ta mang ta mang, ta mang thai ngươi đi sinh......"

Hiểu Tinh Trần bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, phản ứng của thiếu niên rõ ràng không nghe lọt tai y đang nói cái gì.

Nghĩ đến đứa trẻ, trong lòng Hiểu Tinh Trần không khỏi bắt đầu ê ẩm, còn mang theo sự hưng phấn. Nhưng mà hiện tại nên bồi bổ thân thể cho thiếu niên.

Hiểu Tinh Trần không tự chủ được nhếch miệng, so với bình thường càng ấm áp ấm áp khiến cả người như cây gỗ đón gió xuân.

Sau khi đi chợ phiên mua đồ của một cụ bà xong, được khen là một phu quân tốt, Hiểu Tinh Trần về đến nhà liền bắt tay vào nấu canh.

Y bỏ cỏ thuốc và một viên nguyên đan của Linh thú vào trong canh.

Đi trấn kia vốn không phải tìm quả đỏ mà là đơn thuốc cho cánh tay Tiết Dương.

Thiếu niên nhảy nhảy nhót nhót tràn ngập sức sống như cũ, nhưng nhìn tay áo trống rỗng kia Hiểu Tinh Trần vẫn cảm thấy đau lòng.

Tiết Dương cả đời chịu nhiều thương tổn lắm, cho tới bây giờ hắn đều tự mình liếm liếm vết thương, khẽ cắn môi vượt qua, hoặc càng mang sự trả thù tàn ác trở về.

Sau khi ở cùng Hiểu Tinh Trần, thiếu niên ngang ngược như thế lại thu liễm tâm tính không ít, hai người đều rất trân quý phần tình cảm này.

Chỉ là tổn thương của Tiết Dương dần dần hình thành vết sẹo trong tim Hiểu Tinh Trần, thỉnh thoảng đau nhức xót xa.

Bưng chén thuốc đến trước giường Tiết Dương, hắn còn chưa tỉnh, Hiểu Tinh Trần ấn lên chỗ cụt tay của thiếu niên, vận hồn lực trị liệu.

Trong lúc Tiết Dương ngủ mơ cảm thấy vết thương trên cánh tay ấm ấm, muốn thanh tỉnh lại không thể lấy lại ý thức được, Hiểu Tinh Trần vừa làm gì sao?

Hắn vẫn chưa tỉnh nhưng lại có tri giác, cảm thấy Hiểu Tinh Trần đút vài thìa thuốc vào miệng mình, một tia linh khí vận hành trong cơ thể.

Theo linh lực càng tụ hội càng nhiều, cánh tay trái giống như đang chậm rãi hoá hình.

Thật lâu sau, rốt cục Tiết Dương cũng tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy sắc mặt Hiểu Tinh Trần có chút tái nhợt, lại nhìn cánh tay trái của mình đã hoàn hảo không hao tổn.

Hắn có chút khó tin: "Chữa khỏi? Ngươi làm được?"

Hiểu Tinh Trần: "Ừ, ngươi động động thử xem có đau nhức không ."

Tiết Dương hơi giật giật cánh tay, dung hợp rất tốt, hắn nhìn về phía Hiểu Tinh Trần, cảm thấy hơi kỳ quặc: "Nhanh như vậy? Ngươi dùng hồn lực?"

Hiểu Tinh Trần không phủ nhận, chỉ nói gần đây biết một tu sĩ đơn thuốc, mình vừa vặn lại tìm được dược liệu.

Hóa ra gần đây y đều chuẩn bị việc này, Tiết Dương không khỏi có chút ê răng, cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Nhưng mà y còn dám dùng hồn lực, bàng môn tà đạo càng dùng càng thuận rồi đi?

"Hiểu Tinh Trần, ngươi có biết dùng hồn lực sẽ xảy ra nguy hiểm gì không??" Tiết Dương từ trên giường nhảy lên bóp cổ Hiểu Tinh Trần.

Hiểu Tinh Trần nhìn bàn tay đang nắm cổ y, tinh lực thiếu niên khôi phục thật nhanh.

"A Dương, ngươi đừng làm loại động tác này, cẩn thận đứa bé."

"?? Đứa bé??" Tiết Dương sững sờ đứang trước ngực Hiểu Tinh Tr, cảm nhận bụng của mình, quả thật có cảm giác hơi to ra trướng trướng, hỏi: "Ta...... mang thai????"

Hiểu Tinh Trần mỉm cười gật đầu,"Ừ, con của chúng ta."

Tiết Dương bị dọa đến nỗi suýt nữa ngã xuống từ trên người Hiểu Tinh Trần ,"Nhanh như vậy??? Mới một ngày mà???"

Hiểu Tinh Trần yêu thương hôn lên môi hắn,"Bây giờ thân thể ngươi không được trải qua cái nữa, cánh tay cũng không thể có vết thương."

Tiết Dương nổi lên một cỗ ghen tuông, cảm giác đạo trưởng nhà mình buồn nôn cực kỳ, bên trong đôi mắt lại có linh quang động lòng người loé lên, hắn vui vẻ bật cười.

3.

Tiết Dương: Đạo trưởng đạo trưởng, có phải mang thai phải cấm dục không?

Ngươi sẽ mất rất lâu không thể lên giường cùng ta !

Hiểu Tinh Trần: Thật ra, A Dương.

Tên tu sĩ giới thiệu quả đỏ kia nói, "làm" có thể bổ sung tinh nguyên có lợi cho đứa trẻ sinh trưởng.

Tiết Dương: Có ý gì ???

Hiểu Tinh Trần: A Dương, trên giường ngươi không thể thiếu ta.

Tiết Dương:......

4.

Thời gian trôi qua, phần bụng Tiết Dương cũng từng ngày lớn lên.

Sau khi mang thai hắn vẫn vô cùng thích kẹo, thậm chí còn càng thêm thích sự ngọt ngào ê ẩm đến tận răng.

Hiểu Tinh Trần nghĩ cũng đã đến lúc nghĩ tên chữ cho bảo bảo, ngày hôm nay y lật giường Tiết Dương lên vừa hay thấy một trang giấy.

Y cảm thấy rất kinh ngạc, y chưa từng thấy Tiết Dương đọc sách cũng sẽ viết thơ ca.

Hiểu Tinh Trần nghi hoặc xem giấy, lại phát hiện ba chữ vẽ vòng ngoài phía trên vừa vặn tạo thành tên của y.

Tiết Dương tiến đến nhìn thấy Hiểu Tinh Trần ở bên trong, theo thói quen ôm lấy eo đạo trưởng nhà hắn,"Đang nhìn cái gì thế, nhập thần như vậy?"

Sau đó hắn liền thấy một trang giấy hắn giấu đi lại bị Hiểu Tinh Trần siết trong tay, vừa tức vừa xấu hổ đỏ hết cả mặt, Tiết Dương cướp lấy trang giấy, "Đạo trưởng, không ngờ ngươi làm chính nhân quân tử còn lấy bừa đồ vật của người khác!"

Cảm thấy thiếu niên ngây thơ như thế có chút buồn cười, Hiểu Tinh Trần xoay người lại ôm Tiết Dương vào trong ngực, đưa tay xoa lên bụng của hắn. Sinh mệnh nhỏ hình như cảm nhận được khí tức của phụ thân, có chút giật giật.

Trong lòng Hiểu Tinh Trần ấm áp, trấn an thiếu niên, nói: "Đã nghĩ kỹ lấy vật gì làm tên cho đứa bé chưa ?"

Tiết Dương bị Hiểu Tinh Trần ôm trong ngực, miễn cưỡng tựa vào lòng y, nghe y hỏi vậy lập tức lên tinh thần: "Bất kể thế nào, đứa trẻ do ta sinh nhất định phải cùng họ với ta!"

Bị giọng điệu tranh cướp của Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần khẽ gật đầu, "Danh tự là gì đây?"

Tiết Dương hì hì cười một tiếng, mở trang giấy hắn mới cướp ra, "Thật ra ta đã sớm nghĩ được rồi, dùng hai chữ này."

Hiểu Tinh Trần cúi đầu nhìn xuống, là hai chữ "Ngân Phổ": "Vậy gọi là Tiết Ngân Phổ?"

"Ừ." Tiết Dương rất là hài lòng, Ngân Phổ―― Ngân Hà bên bờ, rơi đầy sao trời.

Đây là thơ Tiết Dương ngẫu nhiên tìm thấy, trong đó lại có ba chữ Hiểu - Tinh - Trần, nhất thời không nhịn được còn lấy đi. Thuận tiện dùng làm danh tự cho bảo bảo.

Khóe miệng Tiết Dương nhẹ cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ đáng yêu.

Kia là tác phẩm " Thiên thượng dao " của Lý Hạ.

Thiên hà dạ chuyển phiêu hồi tinh,
Ngân phổ lưu vân học thủy thanh.
Ngọc cung quế thụ hoa vị lạc,
Tiên thiếp thải hương thùy bội anh.
Tần phi quyển liêm bắc song hiểu,
Song tiền thực đồng thanh phượng tiểu.
Vương tử xuy sanh nga quản trường,
Hô long canh yên chủng dao thảo.
Phấn hà hồng thụ ngẫu ti quần,
Thanh Châu bộ thập lan điều xuân.
Đông chỉ hi hòa năng tẩu mã,
Hải trần tân sanh thạch san hạ.

Trong câu một có chữ " tinh ", câu thứ năm chữ " hiểu " và câu thứ thứ mười hai chữ " trần ".

[ Tên bài thơ theo ý hiểu của Mật là : Tiêu dao trên trời

Tạm dịch bài thơ:

Thiên hà chuyển động cuộn sao đêm
Bến bạc, mây trôi thật êm đềm
Quế thụ nguyệt cung hoa quên rụng
Tiên nữ lượm hương giắt lưng thanh
Tần phi vén rèm xem cửa bắc
Cửa trước trồng cây vông nhỏ xanh
Vương tử thổi sáo nơi cung quản
Hô rồng rẽ sương trồng cỏ xanh
Áng hồng mây sớm như thao lụa
Thanh Châu tảo bộ nhặt lan cành
Đông chỉ Hi Hoàng, khiển ngựa hay
Đại lục tân sanh núi hạ nhanh. ]

5.
Sau khi Tiết Dương mang thai được một tháng, hắn và Hiểu Tinh Trần cùng nhau đi khắp nơi du ngoạn gặp Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện hưng phấn tiến lên,"Ta nghe tiểu sư thúc nói, không ngờ có thể có thai thật. Lại đây, lại đây, lại đây cho ta sờ sờ."

Tiết Dương tránh tay của hắn, ngoài cười nhưng trong không cười, "Ta với ngươi rất quen thuộc sao?" Lần trước nhìn thấy hình như là lần các ngươi giết ta đi.

Ngụy Vô Tiện mặc kệ, tiếp tục thân thiết tiến lên,"Đừng như vậy mà, tốt xấu gì ta đã cứu ngươi một lần. Huống chi~ ngươi vẫn là tiểu sư nương của ta~ ha ha ha ha ha ha"

"......" Nghe được cách gọi tiểu sư nương này, sắc mặt Tiết Dương tối sầm, yên lặng rút Giáng Tai ra.

"Đừng đừng đừng, ngươi còn mang bảo bảo đó, loạn động cũng không sợ đạo trưởng nhà ngươi lo lắng sao~" Ngụy Vô Tiện cười hì hì trốn sau lưng Lam Vong Cơ, kêu to, "Tiểu sư thúc, tiểu sư thúc, Dương Dương nhà ngươi muốn chặt ta rồi!"

Một mực yên lặng không lên tiếng Lam Vong Cơ:"......."

Thân ảnh trước cửa Hiểu Tinh Trần đi vào, nhìn thấy động tác Tiết Dương rút kiếm bèn tiến lên ngăn lại, kéo Tiết Dương ra.

"Đạo trưởng, ta chán ghét hắn." Tiết Dương bất mãn nói, "Sao lại để hắn ở lại nơi này với con?"

Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ sờ lên tóc hắn: "Về sau còn phải làm phiền hắn."

Tiết Dương:????

Ngụy Vô Tiện đúng là ở lại nơi này chờ bọn họ, đương nhiên Lam Vong Cơ ở cùng hắn.

Về sau Tiết Dương rốt cuộc cũng biết "về sau làm phiền hắn" là cái gì, hóa ra là... Đỡ đẻ...... ngọa tào*, đau muốn chết.

[ "Ngọa tào" đồng âm với "Ta thao": giống như câu đm ở bên mình ấy. ]

Trong thời gian sinh Hiểu Tinh Trần khó nén lo lắng, ôm Tiết Dương mãi, làm gì cũng không chịu buông tay.

Vẫn là Ngụy Vô Tiện không nhìn được, nói tiểu sư thúc nếu ngươi không yên lòng có thể tiếp tục ở cạnh hắn.

Cảm giác phần bụng như bị xé ra, thật ra Tiết Dương cũng không đau như vậy, chỉ là Hiểu Tinh Trần cứ nắm thật chặt tay hắn như thế, ngược lại tạo nên đủ sự khẩn trương.

Vào mùa thu tháng mười, Tiết Dương sinh hạ một đứa trẻ.

Làn da đứa bé còn nhăn nheo, bị bao lại bằng vải bông, Tiết Dương vẫn còn mê man chưa tỉnh.

Hiểu Tinh Trần cảm ơn Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng đặt hài tử bên giường, nhìn vẻ mặt tái nhợt của thiếu niên có chút đau lòng,nhưng càng nhiều hơn là niềm hạnh phúc và vui sướng.

Y ôm thiếu niên vào trong ngực, yêu thương hôn môi của hắn, Tiết Dương gãi gãi góc áo của y, cọ xát trong ngực y.

Đến lúc Tiết Dương tỉnh lại đã qua một canh giờ.

Vừa mở mắt liền thấy ánh mắt Hiểu Tinh Trần ôn nhu mà chuyên nhìn mình, hơi đỏ mặt, dời tầm mắt: "Ngân Phổ đâu?"

Hiểu Tinh Trần ôm hài tử tới, Tiết Dương chọc chọc mặt nó, bảo bảo còn rất nhỏ, mơ mơ màng màng ngủ. Vậy mà hắn có thể sinh ra một đồ vật nhỏ như thế này, Tiết Dương cảm thấy đứa bé có chút đáng yêu, khuôn mặt này giống ai đây?

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ dừng lại không bao lâu thì tiếp tục ngao du thiên hạ.

Hiểu Tinh Trần rất cảm kích sư điệt này, Tiết Dương lại ước gì bọn hắn đi nhanh một chút mới tốt, đừng quấy rầy thế giới ba người nho nhỏ của bọn họ.

Ngân Phổ lớn lên từng ngày, nó rất giống Hiểu Tinh Trần, bất kể là bề ngoài lẫn tính cách, đặc biệt là đôi mắt rất đẹp kia. Chỉ có một điểm di truyền của Tiết Dương, hắn có hai cái răng mèo rất đáng yêu.

Mấu chốt là, hắn dính Tiết Dương, rất dính. Nhìn thấy Hiểu Tinh Trần, hắn sẽ có cấp bậc lễ nghĩa gọi một tiếng phụ thân. Mà đối với Tiết Dương thì là cha cha, thi thoảng còn gọi mẹ nữa.

Tiết Dương đối với việc sinh một tiểu đạo trưởng , huống hồ Ngân Phổ dán hắn như thế, đương nhiên không sủng không được.

Hiểu Tinh Trần cũng rất bất đắc dĩ, nhìn phần lớn thời gian Tiết Dương đều chơi cùng Ngân Phổ, hơi ghen ghét một chút.

Thiên phú của Ngân Phổ cực cao, trình độ tu tiên ngày càng tinh tiến. Thỉnh thoảng Tiết Dương sẽ mang chút đồ ăn vặt cho Tiết Ngân Phổ đang luyện công, Hiểu Tinh Trần tính toán thời gian, cảm giác lần này hắn đi hơi lâu.

Đi đến trước cửa nơi Ngân Phổ tập luyện, Hiểu Tinh Trần liền nhìn thấy hình ảnh Ngân Phổ 10 tuổi ôm chân Tiết Dương bò lên. Hiểu Tinh Trần lắc đầu, quả thật là không tu luyện.

Nhìn thấy Hiểu Tinh Trần, Tiết Ngân Phổ chu mỏ một cái, từ từ tuột khỏi người Tiết Dương, trong miệng còn ngậm một miếng bánh bằng sữa nhỏ.

Tiết Dương cười nhìn về phía Hiểu Tinh Trần: "Tu vi Ngân Phổ đến Trúc Cơ rồi."

Hiểu Tinh Trần có chút kinh ngạc, mười tuổi đã đến Trúc Cơ, có thể nói linh căn cực tốt. Y sờ sờ đầu Ngân Phổ, khen ngợi: "Không tệ."

Tiết Dương ở một bên hừ hừ, "Đương nhiên không tệ, cũng không nhìn xem là ai sinh ra."

Hiểu Tinh Trần phì cười, kéo Tiết Dương vào trong ngực, ngăn chặn môi lưỡi của hắn.




[ Đôi lời của editor Mật :
- Những phần có dấu * là từ có thể giải đáp mình đã giải đáp ở ngay dưới đoạn đó.
- Những phần có dấu * còn lại là đánh dấu những chỗ mình không hiểu. Bạn nào biết có thể cmt sửa cho mình được chứ ? Xin cảm ơn.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro