Chương 13: Đồng ý hỗ trợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau,

Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Liễu Mộc Phong, vết thương của Giang Húc đã tốt lên theo từng ngày. Cậu lại trở thành cao thủ lợi hại như xưa và không còn cái kiểu nói chuyện cứng ngắt, lạnh như băng giống trước nữa.

Trên bàn ăn sáng, Liễu Mộc Phong và Giang Húc cùng nhau ngồi ăn.

Ăn thức ăn ngon trong bát, Giang Húc thật sự không muốn rời khỏi nơi này. Cậu cảm thấy dù có đến các tửu lâu lớn cũng chưa chắc tìm được một linh trù sư có tay nghề giỏi như Liễu Mộc Phong. Nếu cậu vẫn ở đây thì Liễu Mộc Phong lại ngủ dưới đất, điều này khiến cậu cảm thấy có chút không thoải mái. Trước đây là do vết thương quá nặng, không thể rời đi nhưng bây giờ vết thương đã lành nếu còn ở lại nhà người khác thì không được tốt lắm.

"Liễu Mộc Phong, cái này cho ngươi!" Cơm nước xong, Giang Húc lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đặt trước mặt Liễu Mộc Phong.

Cúi đầu, Liễu Mộc Phong liếc nhìn nhẫn trên bàn, phát hiện bên trong có năm nghìn nguyên thạch. Năm nghìn nguyên thạch đã là một con số thiên văn đối với những người nghèo khổ đói móc meo như Liễu Mộc Phong hiện tại. Tuy nhiên, Liễu Mộc Phong lại không muốn nhận năm ngàn nguyên thạch này. Bởi vì hắn biết, khi mà Giang Húc đưa cho hắn nguyên thạch cũng là lúc cũng cũng dự định rời khỏi đây.

Liễu Mộc Phong nhìn chằm chằm nhẫn trữ vật trên bàn một hồi lâu. Nhăn nhó hết lần này đến lần khác, hắn ngẩng đầu lên nhìn người đối diện "Cậu muốn rời đi?"

"Ừ, không có bữa tiệc nào không tàn. Ta đã ở trong nhà của ngươi lâu như vậy, cũng nên phải rời đi." Giang Húc không phải loại người vô liêm sỉ không có mặt mũi ăn nhờ ở đậu đợi chủ nhà ra lệnh trục xuất mới chịu rời đi.

Nghe vậy, Liễu Mộc Phong gật đầu. “Được rồi, vậy ta sẽ đưa cậu vào trấn nhé?”

"Không, ta có yêu mã của riêng mình, xe ngựa kia giao cho ngươi, ngươi có xe ngựa đi vào trấn sẽ thuận tiện hơn!"

"Cảm tạ, ta nhận xe ngựa nhưng ta không thể lấy cái này!" Nói xong, Liễu Mộc Phong trả lại nhẫn trữ vật cho đối phương.

"Tại sao? Ngươi giúp ta câu thời gian của những tên cướp, lại thu lưu chiếu cố ta lúc bị thương, cái này là điều xứng đáng mà ngươi phải được nhận." Nhìn người đối diện, Giang Húc nghi hoặc hỏi.

"Ta dùng cỏ dại quấn vào những người đó để cứu mạng của chính mình. Ta chăm sóc ngươi vì ta nguyện ý không phải vì nguyên thạch. Hơn nữa, ngươi là một song nhi cứ hối hả chạy ngược xuôi làm thợ săn tiền thưởng cũng không dễ dàng gì làm sao ta có thể lấy mở tay xin nguyên thạch?” Sau khi nhân vật phản diện bị đuổi khỏi gia tộc, cuộc sống của cậu ta cũng không như ý. Liễu Mộc Phong biết tất cả những điều này.

"Mộc Phong..."

"Ta sẽ không lấy nguyên thạch. Tuy nhiên, ngươi thực sự muốn báo đáp ta thì có thể giúp ta làm một việc. Sau khi giúp ta, trong lòng cũng sẽ thấy thoải mái như vậy ngươi sẽ không cảm thấy ngươi nợ ta." Nhìn người đối diện, Liễu Mộc Phong nghiêm túc giải thích.

"Ta giúp? Ngươi muốn ta giúp dạy cho nhà họ Liễu kia một bài học?" Giang Húc nhướng mày cười hỏi.

“Không, trong mắt ta những người đó đều là không đáng quan tâm nhất thiết không cần để ý tới bọn họ chỉ là một đám người xa lạ mà thôi.”

"Vậy đó là cái gì?" Nhìn Liễu Mộc Phong, Tưởng Húc tò mò hỏi.

"Ta muốn khế ước một con sủng vật, nhưng ngươi cũng biết thực lực của ta cho nên ta muốn ngươi giúp ta!" Liễu Mộc Phong bất đắc dĩ nói. Nếu hắn tự mình đi khế ước với Nguyên Linh Trùng có thể bị nó cắn chết. Tuy nhiên, nếu có sự giúp đỡ của Giang Húc thì sẽ khác, cậu ấy là Linh Phàm Cảnh chín sao đồng thời cũng là cao thủ dùng kiếm có sự giúp đỡ chắc chắn sẽ thành công.

"Khế ước thú sủng? Vậy người định lập khế ước với loại yêu thú nào?" Nói đến thú sủng, Giang Húc liền cảm thấy hứng thú.

“Ta dự định khế ước với trùng vương của Nguyên Linh Trùng.” Nguyên Linh Trùng là loài có tính xã hội, huyết mạch của Nữ Vương là cao nhất, cho nên Liễu Mộc Phong dự định lập khế ước với Trùng Vương.

"Bản Nguyên Linh Trùng là loại trùng gì? Chưa từng nghe qua?" Tưởng Húc gãi đầu nghi hoặc hỏi.

"Nguyên Linh Trùng thường được gọi là Phế Trùng, nó cả đời đều không có khả năng thăng cấp đến Linh Phàm Cảnh." Có lẽ không có nhiều người biết về Nguyên Linh Trùng, nhưng khi nói đến Phế Trùng thì chính hầu hết mọi người ở đại lục Linh Vũ đều sẽ biết về nó.

"Cái gì? Một con Phế Trùng? Ngươi, làm sao có thể ký hợp đồng với một con phế vật? Con côn trùng đó cả đời sẽ không bao giờ có thể đạt đến Linh Phàm Cảnh, giống như ngũ..." Giang Húc vội vàng ngừng nói "Ta, ta không có ý đó, tôi không cố ý nói đến ngươi."

"Ta hiểu được, Phế Trùng cả đời đều không thể đến được Linh Giả Cảnh đồng dạng tự chất ngũ linh căn của ta đều là một loại mãi sẽ không thể thăng lên cảnh giới khác. Với tư chất của ta không cần thiết phải khế ước với yêu thú có tư chất quá tốt. Phế Trùng có tính xã hội nếu ta khế ước với trùng vương chẳng khác nào ta sẽ khế ước với một đám Phế Trùng khác, bằng cách này khi ra ngoài sẽ không bị người khác ức hiếp.” Thật ra, Liễu Mộc Phong cho rằng đám Phế Trùng này rất tốt. Không chỉ có thể giúp hắn ta giải quyết vấn đề linh căn mà nó cũng có thể giup chiến đấu chống lại kẻ thù.

"Ta giúp ngươi khế ước ấu tể Kim Văn Hổ?" Nghĩ nghĩ, Giang Húc cảm thấy Kim Văn Hổ càng mạnh mẽ hơn.

"Không được, ta nhất định phải cùng Phế Trùng lập khế ước, nó đối với ta rất có ích lợi!" Hắn muốn cùng Phế Trùng khế ước không phải vì đơn thuần là một con sủng vật mà nó chính là biện pháp giải quyết linh căn của hắn.

"Ha, vậy như này cũng tốt. Bây giờ chúng ta đến khu rừng phía sau núi đó là nơi Phế Trùng hay sinh sống, có thể tìm thấy chúng ở đấy!" Nói xong, Giang Húc liền muốn đi bắt sâu.

"Hiện tại không vội, hôm nay ta sẽ đi lên trấn để mua tất cả những thứ cần thiết. Chuẩn bị sẵn sàng thì chúng ta sẽ đi. Trong một tổ sẽ có ít nhất hai đến ba trăm con Phế Trùng. Nếu không chuẩn bị kĩ càng chúng ta không thể thành công chỉ trong một lần." Hoặc là đừng làm, đã làm phải thành công ngay lần đầu tiên.

Nghe vậy, Giang Húc suy nghĩ một chút. "Vậy được. Ngươi chuẩn bị một chút đi, sẽ mất vài ngày à?"

Liễu Mộc Phong nhíu mày khi Giang Húc hỏi điều này “Nếu cậu đang vội thì cứ rời đi, tôi có…”

"Không không không, ta cũng không vội rời đi, chỉ là ở nhà ngươi chỉ có một cái giường, ngươi đã mấy ngày ngủ trên sàn nhà" Giang Húc Húc có chút xấu hổ khi nói đến việc này.

"Không sao đâu. Lát nữa ta sẽ vào trấn mua thêm một chiếc giường. Ngươi có muốn đi cùng không?" Liễu Mộc Phong nhìn người đối diện hỏi.

"Không, ta ở nhà luyện kiếm, ngươi đi trước đi!"

"Được!" Gật đầu, Liễu Mộc Phong nhìn đối phương lần nữa, sau đó đứng dậy rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro