Chương 15: Tìm tới cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Mộc Phong và Giang Húc cùng một lúc đi vào sân, bốn người Trương gia, trưởng thôn và một số thôn dân cảnh giới Linh Phàm Cảnh hai ba sao hợp thành từng nhóm đi vào sân của Liễu Mộc Phong.

"Trưởng thôn thúc!" Liễu Mộc Phong bước tới, khom người hành lễ.

"Cửu thiếu gia, Trương Thúy nói nhà ngươi có trộm, tên đó đánh nàng cho nên ta dẫn thôn dân tới nhìn xem!" Trưởng thôn nghiêm túc nói.

"Là hắn, chính là tên khốn kiếp đó!" Trương Thúy ác độc chỉ vào mũi Giang Húc.

"Thôn trưởng thúc, ngươi hiểu lầm rồi, không có trộm, đây là biểu ca của ta, hắn tới đây thăm ta, hắn không phải cái gì ăn trộm nha!" Liễu Mộc Phong lập tức làm rõ thân phận của đối phương.

Nghe vậy, Giang Húc phồng má nghĩ thầm: Hắn và Mộc Phong đều mười ba tuổi, Mộc Phong lại nói hắn là biểu ca của mình, chẳng lẽ cậu lớn hơn hắn sao?

"Ồ, nguyên lai là biểu ca của Cửu gia!" Gật đầu, trưởng thôn nhìn một lượt Giang Húc. Thấy đối phương đang mặc một thân trang phục đắt tiền, ngay cả thắt lưng và phụ kiện của cậu ấy cũng tinh xảo đến lạ thường, chỉ cần nhìn là đủ biết cậu là một thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có. Ông chỉ không biết tại sao, nhưng dù có nhìn chăm chú đến đâu cũng không thể nhìn thấy được thực lực của đối phương. Người bình thường có làm khó có thể làm được? Hay người này đã là Linh Giả Cảnh?

"Cho dù không phải là đạo tặc, cũng không thể vô cớ đánh người, phải không?" Đại ca của Trương Thúy là Trương Bình đứng ra đòi công bằng cho muội muội, ánh mắt không vui nhìn Giang Húc.

"Đánh nàng thì có gì sai? Nàng ta mở miệng hôi thối bị đánh là xứng đáng!" Giang Húc nhìn Trương Bình không khách khí nói.

"Vị thiếu gia này, ngài chuyện này..." Nhìn Khương Húc, trưởng thôn muốn là khó dễ.

Anh liếc nhìn trưởng thôn, người có thực lực cao nhất ở đây. Giang Húc quát lạnh một tiếng "Ngươi tuy rằng rất mạnh, nhưng là không là gì so với ta! Ta liền một kiếm thì có thể giết ngươi. Cho nên nếu không muốn chết oan uổng, tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác." Nói rồi Giang Húc tiện tay tháo miếng ngọc bội được treo ở thắt lưng lập tức áp lực của một Linh Phàm Cảnh chín sao lập tức đè ép mọi người ở đây.

Ngọc bội đó chính là ẩn ngọc giúp người đeo che dấu thực lực. Trước đây, Liễu Mộc Phong đã nói với cậu rằng người mạnh nhất trong làng là trưởng thôn có cảnh giới là Linh Phàm Cảnh năm sao. Sức mạnh của cậu quá cao dễ gây sự chú ý, vì vậy Liễu Mộc Phong đã dặn cậu tốt nhất đừng đi ra ngoài. Nghe Lưu Mộc Phong nói nên Giang Húc đeo ẩn ngọc để che giấu thực lực, không muốn gây phiền toái cho Mộc Phong. Không ngờ hắn giấu thực lực, ở nhà tu hành khiêm tốn, lại bị một đám dân làng ngu dốt gọi là kĩ nam, tên trộm.

"Ngươi, ngươi..."

Tuy nhiên, bất kỳ tu sĩ nào ở Linh Phàm Cảnh đều có thể nhận biết được cảnh giới của những tu sĩ Linh Phàm Cảnh khác. Khi Giang Húc tháo miếng ngọc bội ra, tất cả dân làng và trưởng thôn tất cả đều là Linh Phàm Cảnh lập tức sửng sốt. Không ngờ lại là Linh Phàm Cảnh chín sao, Linh Phàm Cảnh chín sao nhal kinh ngạc khi nhìn thấy Giang Húc là một cường giả Linh Phàm Cảnh chín sao. Đáy mắt gã ta dấy lên ghen tị điên cuồng. Hắn điên cuồng tức giận nói trong lòng: Khốn kiếp, tên này sao mệnh tốt đến thế, có thể sinh ra trong một gia tộc lớn, tuổi còn trẻ đã là Linh Phàm Cảnh chín sao mà chính mình lại sinh ra trong một gia đình bình thường như vậy. Năm nay hắn mười lăm tuổi vẫn chỉ là Linh Phàm Cảnh bốn sao, hắn không cam lòng, không cam lòng!

"Trưởng thôn, bây giờ ngươi còn có cái gì muốn nói với ta sao?" Giang Húc nhìn trưởng thôn hỏi.

Nghe vậy, trưởng thôn vội vàng lắc đầu. "Không không, ta chỉ tới hỏi thôi!"

Nhìn trưởng thôn tươi cười với vẻ mặt nịnh nọt, Liễu Mộc Phong trong lòng thở dài. Hắn thầm nghĩ: Nơi này thật sự là cường giả vi tôn nha, nắm tay to mới là đạo lí quyết định. Uầy, cái dáng vẻ này không tồi nha!

"Nếu không có việc gì thì cút đi. Ở đây có một đám đông ồn ào, ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của ta nếu tâm tình ta không tốt, ta liền yêu thích giết người!" Tưởng Húc mặt không biểu tình nhìn vào đám đông lạnh giọng nói.

"Vâng, đi thôi, đi thôi!" Gật đầu, trưởng thôn vội vàng đồng ý.

"Khoan đã, cái kia tên là gì? Trương Thúy? Ngươi lưu lại!" Giang Húc nghĩ tới tên Trương Thúy.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Một mặt sợ hãi nhìn Giang Húc. Trương Thúy lập tức lui về phía sau, lập tức không dám đứng gần.

"Biểu đệ của ta nói rằng ngươi đã mượn nguyên thạch của hắn ba lần mà đến bây giờ vẫn chưa trả lại. Định khi nào trả lại?" Nhìn khuôn mặt ả ta tái nhợt vì sợ hãi, Giang Húc liền lập túc giúp Liễu Mộc Phong đòi nợ.

"Ta, ta. . . " Nghe được lời này, Trương Thúy sắc mặt càng thêm khó coi.

Giang Húc quay đầu nhìn trưởng thôn "Trưởng thôn, nhà Trương Thúy rất nghèo sao? Có nhà ở,  có linh điền không?"

"Có, Trương gia ở trong thôn cũng là một gia đình khá giả cũng không đến nỗi nghèo!" Nhìn Giang Húc, trưởng thôn nói ra sự thật.

"Gia đình Trương Thúy bốn người, có sáu căn nhà và hai mươi mẫu đất, tốt hơn ta rất nhiều!" Lúc này, Liễu Mộc Phong nở một nụ cười tự giễu, đó là điều mà chỉ có một thanh niên chưa va chạm với đời như nguyên chủ mới cho rằng gia đình của Trương Thúy nghèo. Thực tế, điều kiện của gia đình Trương Thúy tốt hơn nhiều so với hắn.

"Nhà các ngươi giàu như vậy, lại mượn hướng ngươi mượn nguyên thạch?" Giang Húc vẻ mặt có chút kỳ quái.

Nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Giang Húc, Liễu Mộc Phong mỉm cười "Có lẽ lúc đó bọn họ đang thiếu tiền!"

Sau khi nghe hai người nói chuyện, những người dân khác đều khinh thường nhìn gia đình Trương Thúy. Lòng mắng chửi: Đi bộ dọc bờ sông sao giày có thể không ướt (*) . Lần này đá phải tấm sắt cứng? Để xem sau này ngươi có dám lừa bịp người khác lần nữa.

(*) 常在河边走哪有不湿鞋: đi bộ dọc bờ sông sao giày có thể không ướt = Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm (若要人不知 除非己莫为) = Đi đêm có ngày gặp ma. (Tớ tìm không ra thành ngữ mấy ní ơi chỉ có thể dịch sát nghĩa z thôi)

"Trương Thúy, ngươi hãy trả lại tất cả nguyên thạch mà ngươi nợ biểu đệ của ta. Nếu không, ta sẽ đánh bốn người nhà ngươi tơi bời rồi bán ngươi vào nhà thổ, tới đó đem toàn bộ nhà cửa linh điền của gia đình ngươi đem đi thế chấp lấy nguyên thạch để trả nợ cho biểu đệ ta." Giang Húc lạnh giọng nói, ánh mắt hướng sang Trương Thúy

"Ta, ta..." Trương Thúy quay đầu lại nhìn cha mình.

"Thiếu gia, không biết nữ nhi của ta nợ Cửu gia bao nhiêu nguyên thạch, ta sẽ giúp nàng trả!" Phụ thân Trương Thúy run rẩy nhìn Giang Húc hỏi.

"Bao nhiêu?" Giang Húc quay đầu lại hỏi.

"Ba lần, tổng cộng là tám mươi lăm nguyên thạch!" Suy nghĩ một chút rồi Liễu Mộc Phong nói ra con số.

"Được!" Gật đầu, Trương phụ không dám chần chờ, nhẫn nhịn nhức nhối trong tim móc tám mươi lăm nguyên thạch đưa lại cho Liễu Mộc Phong.

"Trương Thúy, ngươi nhớ kỹ điều này, ngươi không được phép đến nhà biểu đệ của ta, cũng không được phép mặt dày mà hướng biểu đệ của ta mượn nguyên thạch. Nếu ngươi dám tới đây lần nữa, ngươi tới một lần ta đánh một lần. Đánh đến khi nào chết mới thôi."

"Không, ta không dám, ta không dám nữa!" Trương Thúy lắc đầu, sắc mặt càng tái nhợt. Nàng thầm nghĩ, sao mình lại xui xẻo như vậy khi gặp phải một song nhi độc ác và hung tàn như vậy?

"Được rồi, mọi người tản đi!" Giang Húc xua tay, ra hiệu mọi người rời đi.
Thận trọng liếc nhìn Giang Húc, dân làng nhận được tín hiệu lập tức đều bỏ chạy như được ân xá.

………………

Thấy mọi người đã rời đi, Liễu Mộc Phong và Giang Húc cùng nhau trở về phòng.

Ngồi trên ghế, Giang Húc vẻ mặt kì quái nhìn về đối diện Liễu Mộc Phong.

"Sao, có chuyện gì sao?" Nhìn vẻ mặt đáng yêu của Giang Húc, Liễu Mộc Phong cười hỏi.

"Sao ngươi lại nói với bọn họ rằng ta là biểu ca của ngươi? Bộ ta già lắm rồi sao?" Khi nhắc đến chuyện này, Giang Húc rất buồn bực. Cậu già đến vậy sao? Hắn còn gọi cậu là biểu ca của mình!

Nghe vậy, Liễu Mộc Phong sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười "Ta nói ngươi là biểu ca của vì không muốn dân làng hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta, ảnh hưởng đến danh tiếng của ngươi. Chỉ là nhất thời thuận miệng nên gọi thôi. Nếu biết ngươi để ý nhiều như vậy, ta đã gọi ngươi là biểu đệ của ta rồi." Mộc Phong biết, đại lục này không có cởi mở, cả song nhi lẫn nữ nhân đều rất coi trọng danh tiết, Giang Húc vẫn chưa kết hôn chắc chắn sẽ bị bàn tán khi sống trong nhà của một người đàn ông độc thân. Tuy nhiên, nếu họ là anh em họ thì sẽ không có ai buông lời dèm pha.

"Ta, ta nhỏ hơn ngươi hai tháng!" Giang Húc phồng má, buồn buồn nói.

Nhìn bộ dáng trẻ con của đối phương, Liễu Mộc Phong trong lòng vui vẻ. Dù sao cũng chỉ mới mười ba tuổi, Giang Húc trước mặt người ngoài tỏ vẻ người lớn đến đâu thì hắn vẫn chỉ là một cậu bé mười ba tuổi, khó tránh khỏi có tính tình trẻ con!

"Đương nhiên ta biết, ngươi nhỏ tuổi hơn ta, trẻ trung hơn ta, năng lực hơn ta, ngươi đã giúp ta lấy lại toàn bộ nguyên thạch, ngươi là người lợi hại nhất!" Giơ một ngón tay cái cho Giang Húc, hiện tại hắn đang thiếu tiền việc lấy lại được tám mươi lăm nguyên thạch điều này có thể giải quyết được hiện trạng khẩn cấp của hắn bây giờ.

Được Liễu Mộc Phong khen ngợi như vậy, Giang Húc lúng túng đỏ mặt "Ngươi mua hết chưa? Ta thấy ngươi mua rất nhiều gà? Xe ngựa đâu? Bán rồi à?"

"Đã mua hết rồi, trên người không có đủ nguyên thạch nên đã bán xe đi. Gà mua gà cho cậu ăn. Cậu đã ở đây được nửa tháng rồi mỗi ngày đều theo ta ăn chay, ít bữa thịt. Nhìn xem, cả người đều gầy." Giang Húc thân mang trọng thương vừa đúng lúc cần thiết bồi bổ dinh dưỡng cho cậu ngay lập tức vì vậy Liễu Mộc Phong đã mua mười con gà sống để đem về, vừa nuôi vừa giết, muốn ăn lúc nào thì giết để thịt lun được tươi mới.

Nghe vậy, Giang Húc cau mày. "Ngươi này cũng thật là, nếu nguyên thạch không đủ thì nói cho ta biết, ở chỗ này ta không phải không có sao?"

"Không sao, đồ đều đã mua hết rồi!" Liễu Mộc Phong vừa nói vừa vui vẻ đặt bốn món đồ đã mua lên bàn, đưa cho Giang Húc xem.

"Ngươi mua thủy tinh cầu khảo nghiệm linh căn?" Giang Húc tò mò hỏi cầm thủy tinh cầu trên bàn lên.

"Ừm, ta mua thủy tinh cầu để khảo nghiệm linh căn!" Lưu Mộc Phong muốn tẩy linh căn của mình, thế là mua một thủy tinh cầu, dự định dùng nó để khảo nghiệm linh căn của mình.

Giơ tay lên, Giang Húc đặt tay lên quả cầu pha lê. Một tia sáng màu vàng ngay lập tức xuất hiện trong quả cầu pha lê.

"Kim Linh Căn, tư chất của ngươi thật tốt!" Nhìn Giang Húc, Liễu Mộc Phong rất hâm mộ. Với tư cách là nhân vật phản diện chính của cuốn sách này, Giang Húc giống như nam chính cả hai đều là tu sĩ đơn linh căn thuộc tính kim đồng thời cũng đều là kiếm tu.

"Còn ngươi thì sao? Kiểm tra thử linh căn của ngươi một chút." Giang Húc đưa quả cầu thủy tinh cho Liễu Mộc Phong.

Giơ tay lên, Liễu Mộc Phong đặt tay lên quả cầu thủy tinh. Năm cột ánh sáng màu vàng, lục, lam, đỏ và vàng đất ngay lập tức xuất hiện trong quả cầu thủy tinh là tượng trưng cho năm linh căn lần lượt là Kim, Mộc, Thủy, Hoả và Thổ.

"Ngươi có Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ngũ linh căn nhưng linh căn chính là mộc linh căn, khó trách ngươi trồng linh thảo giỏi như vậy!" Mộc linh căn có ánh sáng màu lục đậm nhất chiếu phần lớn trong quả cầu thủ tinh, Giang Húc cười nói.

"Ai, chủ linh căn cho dù là mộc linh căn cũng vô dụng thôi, vì ta là cái ngũ linh căn phế tài mà." Nói đến đây, Liễu Mộc Phong thở dài.

"Mộc Phong, đừng nản lòng. Sau này, ta có thể tìm cách lấy được Thanh Linh Đan. Chỉ cần ngươi uống Thanh Linh Đan thì chủ linh căn của ngươi sẽ càng tráng kiện hơn, nói không chừng ngươi có thể trở thành cao thủ Linh Giả Cảnh." Nhìn người ngồi đối diện, Giang Húc nhẹ nhàng an ủi.

"Được, ta sẽ cố gắng tu luyện!" Trên thực tế, nguyên chủ cũng có ý tưởng giống như Giang Húc, nhưng cuối cùng lại vì một viên Thanh Linh Đan mà bỏ mạng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro