Chương 16: Thanh Trần Dịch (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) 清尘液: dung dịch là sạch bụi. (tớ để theo hán việt nghe nó hay hơn một tý nha)

Giang Húc đặt quả cầu thủy tinh trong tay xuống và nhặt một chiếc bình sứ màu xanh trên bàn vì tò mò. "Mộc Phong, đây là cái gì?"

"Ồ, đó là Ma Tý Dịch(*) có thể khiến cơ thể yêu thú tạm thời bị tê liệt. Ta nghĩ hai người chúng ta không thể đối phó với nhiều Phế Trùng như vậy nên mới mua thứ này, nó rất đắt tiền, một bình có giá tận hai trăm nguyên thạch."

(*) 麻痹液: chất làm tê liệt (tớ chả hiểu gì hết nên để hán việt nha 🥹🥹🥹)

Trước đó Liễu Mộc Phong đã biển thủ hai trăm năm mươi nguyên thạch, trừ đi năm mươi viên dùng để tu luyện trong khoảng thời gian này, hắn kiếm thêm được bốn trăm năm mươi nguyên thạch từ việc bán xe ngựa thêm một trăm năm mươi viên từ việc bán linh thảo từ những cái ở trên hắn còn lại tổng cộng là tám trăm nguyên thạch. Tuy nhiên, sau khi mua bốn thứ cần thiết này tám trăm nguyên thạch không còn sót lại một mảnh nào. Hiện tại, trong chiếc nhẫn trữ vật của hắn chỉ còn tám mươi lăm nguyên thạch mà Giang Húc giúp hắn lấy lại.

"Được rồi, có cái này tỉ lệ thành công sẽ cao hơn!" Giang Húc tán thành.

Đặt lọ Ma Tý Dịch xuống, Giang Húc bẫy thú mà Liễu Mộc Phong mua về săm soi nhìn kỹ "Cái này nhìn như một cái võng(*) nha!”

(*) Lưới

Nghe vậy, Liễu Mộc Phong cười khổ. "Đúng, nó là rẻ nhất giá một trăm nguyên thạch." Chỉ là cái này, Liễu Mộc Phong có chút không nỡ mua! Quả thực là một khối nguyên thạch làm khó anh hùng!

"Ồ!" Biết Mộc Phong thiếu tiền, Giang Húc cũng không nói nhiều, đặt bẫy thú xuống, ánh mắt rơi vào một chiếc bình sứ màu đỏ trên bàn "Đây là cái gì?"

“Đây là Thanh Trần Dịch, giúp yêu thú loại bỏ tạp huyết, tinh luyện huyết thống càng thuần chủng.” Đây là loại đắt nhất mà Liễu Mộc Phong bỏ ra mua bốn trăm nguyên thạch làm cho tâm Liễu Mộc Phong nhức nhối rất lâu. Tuy nhiên nghĩ đến kế hoạch tẩy luyện linh căn của mình, hắn chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà mua chai linh dịch này.

"Ngươi muốn tinh luyện huyết thống của Phế Trùng? Chỉ sợ cái này không có tác dụng, cấp độ quá thấp. Tốt nhất nên dùng đan dược cấp ba Tẩy Huyết Đan để tinh luyện. Bất quá, ngươi tốn nhiều công sức như vậy bồi dưỡng một con Phế Trùng còn không bằng lập khế ước với một con yêu thú khác." Riêng mỗi một loại linh dược cấp ba đều cực kỳ có giá trị trên thị trường, dù có tiền chưa chắc gì có thể mua được, phải mua chúng ở các buổi đấu giá. Hơn nữa, giá cả cũng vô cùng đắt đỏ.

Giang Húc cảm thấy không cần thiết phải bồi dưỡng một đám trùng phế vật sẽ không bao giờ có thể chạm tới Linh Giả Cảnh.

"Trước tiên đem Phế Trùng khế ước trở về, sau đó lại bàn chuyện về linh dược!" Ưu tiên hàng đầu bây giờ là cải tạo linh căn của hắn trước, sau đó tìm biện pháp lại giúp Phế Trùng cải thiện huyết thống.

"Vậy khi nào chúng ta sẽ vào rừng?"

"Mười ngày nữa đi, vết thương của ngươi vừa mới hồi phục, phải cẩn thận bồi dưỡng một phen. Ta mua gà, buổi tối sẽ nấu canh gà cho ngươi!" Liễu Mộc Phong vừa nói vừa nhìn Giang Húc.

"Không tới mức đó, không cần phải mười ngày đâu, ta không yếu đuối như vậy vết thương của ta đều đã khỏi rồi." Giang Húc không đồng tình xua tay nói.

"Đừng cậy mạnh, lo mà điều dưỡng thân thể thật tốt. Hơn nữa, ta cũng muốn trồng Kim Văn Thảo. Thời gian mười ngày này, Kim Văn Thảo mới có thể thành thục." Kim Văn Thảo là nhất cấp linh thảo nếu như mỗi ngày thúc một lần thì một tháng mới có thể thành thục, cho nên Liễu Mộc Phong quyết định tạm thời trước tiên không thúc linh điền trồng Hoa Lan Kiếm Thảo, mỗi ngày trong sân thúc ba lần Kim Văn Thảo, giúp Kim Văn Thảo nhanh chóng thành thục như vậy hắn cũng có thể đi bắt Phế Trùng

"Kim Văn Thảo dùng để làm gì? Có liên quan đến Phế Trùng?" Nhìn Liễu Mộc Phong, Giang Húc tò mò hỏi.

“Kim Văn Thảo là một trong những loại thức ăn mà Phế Trùng thích nhất. Ta dự định ngày mai sẽ bắt đầu trồng Kim Văn Thảo trong sân. Đợi đến Kim Văn Thảo thành thục, chúng ta đem Phế Trùng khế ước trở lại, chúng nó có cái mà ăn. Bằng không, đợi đến khi khế ước xong rồi chúng cũng chỉ có thể đói bụng. Mặt khác, ta còn muốn mướn một đại thúc thợ mộc trong thôn làm cho ta làm một cái thùng nuôi ong, dùng để chăn nuôi Phế Trùng, những việc này đều phải tốn thời gian. Trong thời gian ngắn nhìn cũng biết là không xong." Nói đến cái này, Liễu Mộc Phong cũng rất bất đắc dĩ.

"Đừng làm thùng nuôi ong nữa, ta ở đây có túi nuôi sủng vật!" Vừa nói, Tưởng Húc liền lấy ra một cái túi nuôi sủng vật đưa cho Liễu Mộc Phong.

"Không sao, ta chỉ làm một cái hộp gỗ thôi, ngươi có thể giữ lại túi nuôi sủng vật!" Liễu Mộc Phong đi đến cửa hàng hỏi túi nuôi sủng vật cấp một giá ba ngàn nguyên thạch, thật sự rất đắc nha.

"Cầm đi, không phải của ta là của cái tên Tiết lão đại kia, ta đã giết thú sủng của gã ta, giữ cái túi này cũng vô ích! Huống hồ ta đã có túi sủng vật của mình, tốt hơn túi của gã rất nhiều!" Nói rồi Giang Húc chỉ vài túi nuôi sủng vật của chính mình. Cậu đang nuôi dưỡng là một con yêu mã Linh Phàm Cảnh sáu sao, nó là thú cưỡi của cậu.

"Được rồi, ta trước dùng, chờ có linh thạch có được sẽ trả lại cho ngươi." Liễu Mộc Phong suy nghĩ một chút, liền nhận lấy thú túi.

"Ngươi không cần trả lại, là ta cho ngươi!" Giang Húc bản thân thấy không dùng cái túi sủng vật,  chỉ là khi không có linh thạch sẽ bán đi. Tuy nhiên, túi sủng vật đã qua sử dụng thì giá bán cũng chẳng đáng giá bao nhiêu.

Nghe Giang Húc nói, Liễu Mộc Phong mỉm cười, không tranh cãi nữa. Ngược lại hắn âm thầm ghi lại lòng tốt của Giang Húc "Cảm ơn!"

"Không có gì, chúng ta là bạn bè!" Quen nhau hơn nửa tháng, Giang Húc đã coi Liễu Mộc Phong là bằng hữu.

“Ừ!” Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Giang Húc, Liễu Mộc Phong cũng mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro