Chương 21: Giang Húc rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi vào phòng khách, Liễu Mộc Phong không khỏi cau mày nhìn thấy Tiểu Nguyên đang nằm trên một chiếc bàn đầy nguyên thạch, vẻ mặt thỏa mãn tùy ý hấp thu nguyên thạch. Trên bàn có ít nhất cũng phải là hai trăm nguyên thạch. Chẳng trách Tiểu Nguyên tên khốn kiếp này nhìn thấy chủ nhân trở về còn chẳng buồn nhúc nhích!

"Giang Húc, ngươi quá nuông chiều nó, tại sao lại cho nó nhiều nguyên thạch như vậy?" Liễu Mộc Phong bất đắc dĩ nói, nhìn Giang Húc đứng bên cạnh.

"Ta thấy Tiểu Nguyên vừa mới thăng cấp, thực lực không ổn định cho nên ta cho nàng một ít nguyên thạch, không sao đâu một khi nàng luyện hoá hết những nguyên thạch này, thực lực cũng sẽ ổn định!" Giang Húc cảm thấy nhẹ nhõm cười nói với Liễu Mộc Phong. Nàng càng có thực lực càng cường hãn thì mới có thể càng bảo vệ tốt chủ nhân của mình.

"Ngươi!" Nhìn Giang Húc, Liễu Mộc Phong rất là cảm kích.

"Ong ong ong, ong ong ong..." Đột nhiên, Tiêu Nguyên đang nằm trên đống nguyên thạch hấp thụ thì kêu lên.

Sau khi hiểu được ý của Tiểu Nguyên, Liễu Mộc Phong trên trán của hắn nổi đầy hắc tuyến. Hắn trong lòng nói: Tiểu Nguyên tên khốn kiếp này, nàng tưởng rằng Giang Húc cho nàng nguyên thạch là thiếu gia quăng tiền như rác sao? Còn triệu tập tất cả thuộc hạ đến hấp thu hết số nguyên thạch còn lại nữa sao.

"Tiểu Nguyên nó đang nói cái gì?" Tưởng Húc tò mò nhìn về phía Liễu Mộc Phong.

"Nó gọi người của nó tới, nó nói nơi này có rất nhiều nguyên thạch, kêu bọn thuộc hạ tới hấp thu!"

Quả nhiên, trong chốc lát, Nguyên Linh Trùng trong sân nhận được triệu tập của Tiểu Nguyên, đồng loạt bay vào phòng khách giống như Tiểu Nguyên nằm xuống đống linh thạch và bắt đầu hấp thụ.

"Bọn nó đều đã ở đây, ta có nên lấy thêm nguyên thạch không?" Nhìn thấy tất cả Phế Trùng đều bay tới, Giang Húc cảm thấy hai trăm nguyên thạch có lẽ là không đủ.

"Không, đừng quá chiều chuộng chúng. Bao nhiêu đây nguyên thạch là đủ rồi. Ta chính là rất nghèo, nếu cậu cứ tiếp tục chiều hư chúng nó, ta cũng không có đủ nguyên thạch để nuôi chúng!" Nói đến đây, Liễu Mộc Phong cười khổ. Linh thảo của hắn không thể nào thành thục nhanh như vậy, cho dù có thành thục thì hơn một trăm viên nguyên thạch cũng chỉ đủ cho việc tu luyện của chính hắn, cũng sẽ không dư thừa để cho bọn Tiểu Nguyên để chúng tu luyện.

Nhìn thấy vẻ mặt Liễu Mộc Phong nói lên câu xin hãy tha thứ cho sự bất tài của tiểu nhân, Giang Húc liền mỉm cười "Ngươi sợ cái gì? Ở đây ta có Nguyên thạch. Nhân tiện, ta vẫn còn giữ đầu của sáu tên đó! Nếu mang đến trấn Bình An, ta liền có thể đổi lấy mười ngàn viên nguyên thạch rồi!"

"Nói đến đây, ta luôn cảm thấy thấy kỳ lạ. Tại sao thành chủ ở trấn Bình An lại treo thưởng cho sáu cái đầu của Trấn Bắc Lục Hùng? Không phải thành chủ của mỗi toà thành đều phải lấy an ninh của địa phương hay sự an toàn của người dân sống trong thành là tất yếu sao, treo thưởng như thế chẳng khác nào tự mình kiếm lời nguyên thạch?" Đối với việc này, Liễu Mộc Phong lại cảm thấy rất tò mò.

"Ồ, việc này là có nguyên nhân, muốn trách thì là bởi vì Trấn Bắc Lục Hùng kia có mắt như mù, bọn chúng đã gây ra quá nhiều vụ giết người cướp của trong đó có một kẻ vô tình giết chết con trai út của thành chủ trấn Bình An. Vì vậy, thành chủ trực tiếp ban thưởng truy lùng sáu người bọn họ, để tránh bị truy sát nên bỏ trốn đến trấn Song Dương để ở ẩn náu." Nói đến đây, Giang Húc hừ lạnh.

"Vậy ngươi đến trấn Song Dương để giết Trấn Bắc Lục Hùng lấy phần thưởng?"

"Không, làm sao ta biết Trấn Bắc Lục Hùng đang ẩn náu ở trấn Song Dương chứ? Thực ra ta đã nhận nhiệm vụ treo thưởng ở trấn Song Dương. Con gái út của thành chủ trấn Song Dương muốn lập khế ước với một con thỏ tuyết cần thiết là một con thỏ tuyết ấu tể. Ta ở Gia Lan thành nhận nhiệm vụ treo thưởng này nên ta đã đi sâu vào rừng già cổ xưa để bắt một con thỏ tuyết ấu tể. Sau đó đến trấn Song Dương để nhận phần thưởng, vốn dĩ là đi rèn luyện nên ngày đó ta đã đến hiệu sách hướng ngươi mà mua sách và tấm bản đồ không phải sao?"

"Đúng vậy, cậu mua chính là một cuốn sách giới thiệu về yêu thú." Gật đầu, Liễu Mộc Phong cũng nhớ tới lần đầu gặp mặt, Giang Húc đã mua sách giới thiệu về yêu thú và một tấm bảng đồ đó là hai vật phẩm cần thiết dành cho một tu sĩ có nhu cầu ra ngoài rèn luyện.

"Ban đầu ta muốn đi rèn luyện, nhưng số ta may mắn vô tình phát hiện ra dấu vết của Trấn Bắc Lục Hùng, ta có đã xem qua chân dung treo thưởng của bọn họ nên liếc mắt một cái ta đã nhận ra một trong số chúng nên đã cùng lên một chiếc xe ngựa với ngươi."

"Ồ, thì ra là vậy!" Gật đầu, Liễu Mộc Phong tỏ vẻ hiểu rõ.

"Mộc Phong, Tiểu Nguyên đã thăng cấp thành công, ta dự định ngày mai sẽ rời đi!" Nhìn Lưu Mộc Phong, Giang Húc lần thứ hai yêu cầu rời đi.

Nghe vậy, Liễu Mộc Phong không khỏi nhíu mày. "Vết thương của cậu vừa mới tốt lên chưa bao lâu nên cậu ở lại đây thêm mấy ngày nữa để tiếp tục điều dưỡng đi?"

"Không cần, ta rất ngại lúc nào cũng ở nhà ngươi ăn uống miễn phí!" Nói đến đây, Giang Húc sắc mặt hơi đỏ lên.

"Sợ cái gì? Chúng ta là bằng hữu, cậu không phải đã nói những lời này sao?"

"Vậy ta không thể cả đời ở trong nhà ngươi mãi được? Ta, ta không phải loại mặt dày như vậy!"

Nghe vậy, Liễu Mộc Phong mỉm cười. "Thật ra ta rất hi vọng cậu có thể dựa dẫm vào ta cả đời cũng được. Mỗi ngày đều nhìn thấy cậu là sự hạnh phúc nhất cuộc đời ta."

"Ân..." Nghe được Liễu Mộc Phong nói như vậy, Giang Húc sửng sốt, sắc mặt càng đỏ hơn.

"Được rồi, kia cứ tiếp tục xem đám Tiểu Nguyên đi, ta tiếp tục là bữa trưa, hôm nay sẽ có món cá rán cho ngươi!" Lại nhìn Giang Húc, Liễu Mộc Phong mỉm cười rời đi.

Người im lặng đi vào phòng bếp, nụ cười trên khóe miệng Liễu Mộc Phong đã sớm biến mất. Thay vào đó là vẻ mặt buồn bã. Giang Húc rời đi? Cậu ấy sẽ đi đâu? Sẽ không phải đi tìm nhân vật nam chính ư? Nghĩ tới số phận Giang Húc và tương lai sẽ xảy ra những chuyện không tốt, sắc mặt Liễu Mộc Phong trở nên dị thường âm trầm.

Hắn ta nên làm gì để tránh cho Giang  Húc chết trong tay nam chính và sáu nữ chính kia? Nếu trực tiếp nói xấu nam chính, Giang Húc sẽ không tin. Giang Húc yêu người nam nhân đó sâu sắc, căn bản là cậu sẽ không tin một người mà mình mới quen được một tháng.

Phải làm sao bây giờ đây? Hắn nên làm gì bây giờ?

--- ---

Mấy ní cứ góp ý nha để tui sửa chữa lối viết văn của mình sẵn xin một sao bình chọn lun nha cả nhà, cảm ơn rất nhiều. Thân yêu 😚.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro